Bị mấy kẻ kịch liệt đẩy xuống giường, Khổng Nguyệt căn bản không để tâm đến đau đớn, cô nhanh chóng ngồi xuống trên giường, không biết nhìn phía nào đã thấy Mục Nhiên ngồi trên một cái ghế trong phòng. “Mục Nhiên, anh rốt cuộc là muốn làm trò gì?”
Khổng Nguyệt dù sao cũng từng là dân xã hội đen, không bao giờ để người khác thấy mình tỏ ra yếu đuối, cô ép lại nội tâm sợ hãi cực độ, bình tĩnh nhìn Mục Nhiên hỏi. Dù rất muốn phản kháng, muốn thoát khỏi nơi đáng sợ này nhưng cửa gian phòng đã bị hai tên vệ sĩ chặn lại, cô dù thế nào cũng không đủ tự tin để vượt qua được bọn kia, huống chi ở đây, lại có một Mục Nhiên võ công cao cường. Mục Nhiên không trả lời vấn đề của cô, trong ánh mắt hắn giờ đây chỉ có ánh trăng chiếu vào căn phòng. “Tôi đã có ý định khôi phục nơi này giống như trước, nhưng không có khả năng, gian phòng này phương hướng rất tốt, cũng sẽ không gặp hay tìm được nữa. Chỉ có thể khiến tôi hồi tưởng lại ở nơi đây từng bày biện đồ đạc khắp nơi.”
Thanh âm Mục Nhiên, vang lên trong căn phòng yên tĩnh, làm cho Khổng Nguyệt không tự chủ theo tầm mắt hắn nhìn lại căn phòng, cuối cùng, cô vẫn nhịn không nổi mà hỏi hắn:“Mục Nhiên, rốt cuộc anh muốn làm gì, vì sao lại muốn khôi phục nơi này như cũ, vì sao lại muốn dẫn tôi tới đây, vì sao chứ?”
Ánh mắt Mục Nhiên nhìn Khổng Nguyệt, trong căn phòng mờ tối, ánh mắt hắn phản chiếu ánh trăng mỏng manh, đen láy, trong trẻo nhưng lạnh lùng,“Mười năm trước tôi rời đi, tôi cứ nghĩ sẽ không có lựa chọn tốt hơn nữa. Nhưng sự thật hoàn toàn ngoại dự kiến của tôi, thậm chí làm cho tôi kinh ngạc, bởi vì sau mười năm, người đi vật cũng biến mất, cái gì cũng đều thay đổi. Cho dù tôi muốn khôi phục cũng không thể nào trở lại như trước.”
“Mục Nhiên, anh đang nói cái gì, tôi nghe không hiểu?”
Khổng Nguyệt ngồi trên giường nhìn hắn khó hiểu. Khóe miệng Mục Nhiên nhếch lên cười lạnh,“Chờ một lát, rồi cô sẽ hiểu hết.”
Nói xong, hắn nhẹ nhàng phẩy tay – trong nháy mắt, toàn bộ căn phòng nhuộm đẫm một màu trắng, ánh sáng trong chớp mắt kia khiến Khổng Nguyệt đau mắt nhắm chặt lại. Đợi cô mở mắt lại, vài người đàn ông thân hình cường tráng mang tới sáu cái xích đến bên giường, trói cô lại – “Mục Nhiên –!”
Khổng Nguyệt hoảng sợ trừng lớn mắt, cô muốn lao khỏi giường, nhưng lại bị những người đàn ông kia đẩy ngã xuống,,“Mục Nhiên, vì sao?!”
Người đứng bên giường không lộn xộn, dường như chỉ cần cô không lao xuống, bọn họ sẽ không cử động. Nhưng, điều này không thể làm cho Khổng Nguyệt đang hoảng sợ mà bình tâm lại, ngược lại càng làm cho cô thêm hoang mang, giống như, bọn họ đang đợi một mệnh lệnh, một thanh âm thôi — bọn họ liền tuân theo nhào tới. Câu hỏi của Khổng Nguyệt, Mục Nhiên vẫn như cũ không trả lời, hắn lại hỏi:“Căn phòng của ai vậy, cô nhớ rõ ra chưa?”
Câu hỏi của Mục Nhiên làm Khổng Nguyệt gắt gao túm chặt ga giường bên dưới,“Mục Nhiên, anh tại sao lại hỏi như thế, rốt cuộc anh muốn biết cái gì?”
Tựa hồ không hài lòng với câu hỏi của Khổng Nguyệt, Mục Nhiên liếc một cái. “A, không cần a, buông ra a –!”
Một kẻ đứng bên giường đột nhiên nhào tới người Khổng Nguyệt, thô bạo xé quần áo trên người Khổng Nguyệt. Hành động của gã đàn ông khiến Khổng Nguyệt sợ hãi, tuy rằng cô không phải là chưa từng chơi đùa mấy loại trò điên cuồng thế này, nhưng là một người mà cô cam tâm tình nguyện. Người này hành động, còn có những người đứng chung quanh gã, nếu tất cả bọn họ đều cùng nhau bổ nhào tới – cô sẽ chết, nhất định cô sẽ chết! “Mục Nhiên, anh làm như vậy là phạm pháp!”
Giãy dụa, cô phi thường kinh sợ mà gào thét, sợ hãi đến nỗi đã muốn rơi nước mắt. Nghe xong, Mục Nhiên bĩu môi không cho là đúng. (Mục điên =]) “Cô có tin không, tôi có cả trăm loại biện pháp có thể chơi đùa cô đến khi giết chết cô, pháp luật cũng không đụng vào được đâu.”
(kinh vãi TT) Không nhìn gì cả chỉ hướng về xa, Mục Nhiên cao ngạo tựa như vị thần, nước mắt Khổng Nguyệt rơi xuống,“Bảo bọn chúng dừng lại, dừng lại đi — anh muốn biết điều gì tôi cũng nói hết cho anh, tôi đều nói cho anh hết – bảo bọn chúng dừng lại a –”
Quần áo bị xé rách bị buông ra, Khổng Nguyệt vô lực ngã trên giường, nước mắt chảy xuống, mãi không ngừng được. Mục Nhiên thế nào tới bệnh viện, hắn đã quên. Đợi cho đến khi mọi cảnh vật bên cạnh hắn trở nên rõ ràng, hắn đã đứng trong hành lang bệnh viện. Đây là một bệnh viện bận rộn, hành lang nào cũng có người ngồi khắp ghế, thình thoảng, còn có y tá đi qua, họ hoặc là đi lại rất nhanh nhẹn, hoặc là thoải mái thản nhiên, nhưng, đều thỉnh thoảng lại quay đầu lại, nhìn, rồi lẳng lặng đi tiếp, lộ ra vẻ u buồn nhưng lại càng thêm tuấn dật. Khoảng cách đã gần trong gang tấc, Mục Nhiên đi một lúc lâu, không phải không muốn sớm đi gặp cậu, nhưng hiện tại, càng sớm gặp cậu thì lời từ biệt sẽ được thốt lên càng sớm – không muốn, không muốn, không muốn…… Vậy nên, cước bộ chậm, càng tới gần, đi lại càng chậm, nhưng dù có chậm, vẫn sẽ tới nơi. Cửa gỗ màu lam nhạt khiến mọi hy vọng cuối cùng đều bị hủy diện, muốn đưa tay ra gõ cửa, nhưng run run, chần chừ – Nhắm mắt lại hít thật sâu, hắn quyết định không cần gõ cửa, trực tiếp đi vào – một động tác khác hẳn so với trước kia – vẫn tiếp tục hy vọng. Tay dứt khoát đặt lên nắm cửa, nhưng động tác đẩy cửa vẫn do dự, Mục Nhiên chậm chạp xoay, chậm rãi đẩy ra – “Tiểu Nguyệt, chúng ta kết giao đi?”
Cửa đã được mở ra một khe, thanh âm Phương Thành khàn khàn vang lên, động tác mở cửa của Mục Nhiên cũng dừng lại – …… Sau đó một lúc lâu không nói gì, Mục Nhiên nhẹ nhàng đẩy cửa ra một chút, cũng đủ có thể chứng kiến mọi việc trong phòng. Căn phòng bệnh hai màu lam nhạt cùng thuần trắng, tấm mành trắng mỏng bị gió thổi bay bay, ánh mặt trời chiếu sáng khắp căn phòng, giữa một cảnh hết sức thiêng liêng, hai người họ đang hôn môi – Cánh cửa nhẹ nhàng bị đóng lại, đi lùi lại cũng dần mềm nhũn, mong muốn cũng không thể chống đỡ được cơ thể — so với cái chết còn khiến hắn tuyệt vọng muốn hủy diệt, trái tim hăn một khắc bị đào khoét…… Nên lui thôi, lui đến chỗ xa nhất, lui đến nơi hắn không nghe không thấy được như vừa rồi, như vậy mới có thể đem chuyện thích cậu ấy không phát sinh thái quá. Không lưu luyến, cho dù yêu cậu ấy nhưng lại giống như vừa tỉnh mộng – vẫn còn lưu luyến, nhưng rồi chợt tỉnh, mộng tan, chỉ còn lại nước mắt – (Sau mỗi giấc mơ là nước mắt –) Trong mộng của hắn, trái tim hắn đã bị lấy đi, để lại cho thiên sứ kia. Hắn biết, từ hôm nay trở đi, hắn đã không còn trái tim – Điều duy nhất còn lại, là hồi ức về giấc mộng kia. Trong mắt Mục Nhiên không hề có một tia thương tiếc liếc nhìn Khổng Nguyệt khóc thê thảm trên giường, hắn sai những vệ sĩ kia lui sang một bên, rồi lạnh lùng nói:“Nói đi, tôi muốn nghe hết thảy.”
Khổng Nguyệt nhìn Mục Nhiên sợ hãi khóc nức nở rồi ngồi dậy, khuôn mặt kiều diễm sớm đã tràn đầy nước mắt, cô cẩn thận hỏi hắn:“Là, là liên quan đến Tiểu Thành sao?”
Hắn vẫn không nói rõ, cô chỉ có thể đại khái đoán hắn muốn biết cái gì. “Cậu ấy, hiện tại ở đâu?”
Hắn hỏi. Khổng Nguyệt nghe hắn nói liền nắm chặt ga giường, rõ ràng nhận ra cô đang khẩn trương, nhưng vẫn trả lời hắn:“Cậu ta, điên — điên rồi, đang ở trong bệnh viện tâm thần để chữa bệnh……”
Cô tránh khỏi tầm mắt của hắn. “Ở bệnh viện tâm thần nào?”
Hắn nhìn chằm chằm cô, trầm giọng hỏi lại. “Gì – Cái gì?”
Khổng Nguyệt cúi đầu suy nghĩ một lát,“Tôi không nhớ rõ, tôi không nhớ rõ! Đã lâu rồi — tôi thật sự không nhớ rõ –”
Cô sợ hãi ngẩng đầu, không ngừng lắc đầu khóc lóc gào lên, hy vọng hắn sẽ tin cô. “Đã lâu? Lâu là bao nhiêu?”
Mục Nhiên vẫn không hành động gì, như cũ tiếp tục hỏi. “Mười năm — không, là chín, chín năm rồi, đúng, là chín năm!”
Cào loạn tóc mình, cô cố sức nhớ lại. “Nói như vậy là tôi rời đi nơi này chưa bao lâu.”
Vẻ mặt Mục nhiên bình tĩnh. “Đúng……”
Hắn bình tĩnh, lại càng làm cô sợ hãi đến toàn thân vô lực, ngay cả trả lời cũng yếu ớt. “Cậu ấy vì sao lại điên?”
“–……”
Vấn đề này khiến Khổng Nguyệt rõ ràng là do dự, ánh mắt lại né tránh cái nhìn của Mục Nhiên. Thấy thế, Mục Nhiên cũng không nói gì nữa, mà hướng một người ngoắc tay – “Tôi nói, tôi nói, tôi nói –!”
Thấy sáu gã đàn ông kia lại đi tới gần giường, Khổng Nguyệt sợ tới mức không dám nữa, e ngại sợ sệt nhìn Mục Nhiên. “Vậy nói mau đi, tôi không có tính nhẫn nại.”
Mục Nhiên cảnh cáo. Lại hết sức nắm chặt một lần nữa, Khổng Nguyệt mở miệng như không thèm đếm xỉa tới:“Tiểu Thành là bởi vì bị tai nạn xe đụng vào đầu, nên mới điên –”
Vẻ mặt Mục Nhiên bình tĩnh nhìn cô, ý bảo cô tiếp tục nói tiếp. “Vốn là cậu ấy ở bệnh viện bình thường trị liệu, nhưng là bác sĩ đã nói rằng cậu ấy vì chấn thương ở đầu quá kịch liệt, nên thần kinh đã xảy ra vấn đề, nên tôi và cha mẹ đưa cậu ấy chuyển tới một bệnh viện tâm thần để trị liệu, ông ấy nói như vậy là tốt — anh có biết, lúc đó chúng tôi căn bản không hề có tiền, chúng tôi cũng tưởng là đưa cậu ta tới một bệnh viện lớn chút đi, nhưng, nhưng – phí trị liệu rất đắt đỏ…….Nhà chúng tôi căn bản không có tiền, người thân thích nhà Phương Thành lại không chịu hỗ trợ……Không còn cách nào khác, chúng tôi đành tìm đến một bệnh viện nhỏ, đưa Tiểu Thành tới đó–”
Nói đến đây, Khổng Nguyệt bắt đầu rơi một giọt nước mắt xuống ga giường màu xanh lam, trên ga giường lộ ra nhiều điểm màu đen. (Có lẽ bà này kẻ mắt >.////
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...