Huyết Sắc Yêu Đồng


Cảm giác thân nhiệt nàng đang tăng trở lại, An Kỳ Lạc cầm khăn ẩm cúi đầu khẽ nhíu mày nhìn khuôn mặt nàng. Hắn bỏ tấm chăn qua một bên, tay xoa trán nàng, trong mắt không giấu nổi tia mừng rỡ. Mặc dù trán nàng vẫn còn nóng nhưng rõ ràng cảm nhận vừa rồi khiến lòng hắn không khỏi kinh ngạc. Thân nhiệt của nàng không còn biểu hiện càng lúc càng tăng cao, vậy có phải nàng sẽ nhanh chóng tỉnh lại hay không ?

An Kỳ Lạc cúi đầu khẽ hôn trên vầng trán nàng, ánh mắt lộ rõ niềm hân hoan vui sướng, hắn nhẹ nhàng lau chiếc khăn ẩm lên trán nàng, mong nàng mau chóng hạ sốt, mau chóng tỉnh lại. Nhất thời vui mừng quá đỗi khiến An Kỳ Lạc quên khuấy mất chuyện gọi mũi nhọn quay trở lại xem bệnh của nàng có tiến triển tốt hay không ?
Mỗi lần cả người Lam Tịch Nguyệt rét run An Kỳ Lạc sẽ ôm nàng vào trong ngực, sưởi ấm cho nàng. Khi thân thể nàng nóng lên hắn sẽ để nàng nằm lại trên giường. Bây giờ mặc dù thân thể nàng không còn nóng nhiều như trước, An Kỳ Lạc cũng không nỡ buông nàng ra. Tuy nghĩ vậy nhưng hắn vẫn phải cẩn thận đặt nàng trở lại giường, cẩn thận thay khăn ẩm đắp trán cho nàng.
Qua gần nửa canh giờ, nàng đã không còn tái xuất hiện hiện tượng cả người lạnh băng. Điều này khiến An Kỳ Lạc vừa mừng vừa lo, ánh mắt không ngừng trông về phía nàng, chỉ hy vọng có thể bắt gặp ánh mắt nàng hé mở. Tình trạng của Lam Tịch Nguyệt đã chuyển biến theo chiều hướng tốt, trong lòng An Kỳ Lạc cũng có chút nhẹ nhõm, khuôn mặt cũng đã lấp lánh những tia mừng rỡ.
Trải qua tiếp một canh giờ nữa, lông mi Lam Tịch Nguyệt đột nhiên nhẹ chớp mấy cái, nàng chậm rãi mở mắt ra, có chút mơ màng nhìn phía nóc giường, đôi mày thanh tú khẽ chau lại tựa như đang suy nghĩ gì. Nàng cảm giác cả người không nhúc nhích được, hình như là bị vật gì đè nặng, quay đầu lại, trong ánh mắt nàng xuất hiện ánh cười cùng sự ôn nhu, ấm áp. Lúc nàng quay đầu, tấm khăn đắp trên trán rơi xuống, nàng lại sửng sốt thêm một chút, nụ cười nơi khóe miệng không khỏi kéo dài hơn: hắn vẫn đều đặn chăm sóc cho nàng sao ?
Tay nàng đang nằm trong tay An Kỳ Lạc còn bản thân hắn thì đang ngủ thiếp đi ngay bên cạnh nàng, nhìn thần sắc hắn tiều tụy trong mắt Lam Tịch Nguyệt không giấu nổi vẻ đau lòng. Nàng đưa bàn tay còn lại nhẹ vỗ về khuôn mặt đang có chút nhếch nhác kia, trên môi không giấu nổi nụ cười hạnh phúc, trong lòng cũng đong đầy hạnh phúc.
An Kỳ Lạc hơi dụi đầu một chút, cảm giác có vật gì đó mềm mại chạm vào, thích thú mở mắt ra rồi không dám chớp mắt. Khuôn mặt vui tươi hắn đang thấy không biết có phải là do đang nằm mơ hay không cho nên hắn không dám tùy tiện nhắm mắt lại, chỉ sợ mở mắt ra lần nữa Tịch nhi đã lại ngủ thiếp đi.
Thấy hắn đã mở mắt, Lam Tịch Nguyệt rút bàn tay đang để trên mặt hắn trở về, sắc mặt ửng đỏ, nhẹ nói : « Thật xin lỗi đã đánh thức ngươi ».
Tay An Kỳ Lạc siết lại cảm nhận thân nhiệt lòng bàn tay bé nhỏ đang bị hắn nằm truyền đến, hắn đưa bàn tay ấy lên khẽ hôn rồi lắc đầu nói : « Đồ ngốc, tỉnh rồi phải lập tức đánh thức ta. Ta ngay cả nằm mơ cũng không nghĩ nàng đã tỉnh lại ».

Trên mặt Lam Tịch Nguyệt tràn đầy sự ngọt ngào, bàn tay bị hắn hôn có chút buồn buồn liền rụt trở lại, nàng ngẩng đầu đau lòng nhìn hắn nói : « Trông bộ dạng của người giống như đã mệt chết rồi, có phải vẫn đều đặn ở đây chiếu cố ta ? »
An Kỳ lạc lại lắc đầu, bây giờ hắn đâu còn cảm thấy mệt mỏi, ngược lại hắn còn cảm thấy mình tinh lực dư thừa, ba ngày ba đêm không ngủ cũng không thành vẫn đề. Tầm mắt hắn dừng lại trên khuôn mặt Lam Tịch Nguyệt không nỡ rời đi, vui vẻ cười nói : « Ta không sao, thân thể nàng có còn chỗ nào không thoải mái ? »
Vừa nói hắn vừa đưa tay lên trán nàng, trong mắt xuất hiện sự khẩn trương, làm sao vẫn cảm giác có chút nóng ?
Lam Tịch Nguyệt khẽ cười để tay hắn xuống rồi từ từ nhỏm người dậy tựa vào ngực An Kỳ Lạc, nàng nhẹ nhàng cọ cọ mấy cái để tìm chỗ thuận lợi nhất. Nàng phát hiện ra tựa vào người hắn mang đến cho nàng cảm giác rất an tâm.
An Kỳ Lạc sửng sốt nhưng vẻ mặt tràn đầy mừng rỡ, đưa tay vòng quanh lưng nàng rồi ôm nàng thật chặt vào lòng, một tay khác nhẹ xoa sợi tóc đang dán chặt trên trán nàng. Trong mắt hắn vẫn có chút lo lắng hỏi : « Tịch nhi, trán nàng vẫn còn sốt ».
Lam Tịch Nguyệt nhẹ dụi khuôn mặt trong ngực hắn, nhắm mắt nhẹ giọng đáp : « Ừm, vẫn còn có chút khó chịu nhưng không cần quá nóng vội ».
Nàng rất thông minh, không lập tức truy hỏi rốt cuộc bản thân đã gặp chuyện gì, bởi vì nàng hoàn toàn hiểu rõ thân thể mình, bây giờ ngoại trừ thân thể còn có chút nóng nhưng căn bản không đáng lo ngại. Thậm chí vì sao hôn mê, cho dù không hỏi nàng cũng đoán được một vài phần, chắc hẳn việc này phải có liên quan đến chuyện cái đầm nước lạnh buốt như kim châm kia. Nàng tránh không hỏi là nhằm mục đích muốn An Kỳ Lạc quên đi chuyện ép nàng phải uống thứ thuốc đắng khiến người ta vô cùng khổ cực kia.
Nhìn ánh mắt đáng thương của Lam Tịch Nguyệt, lại cảm nhận được nàng đang ở gần bên mình khiến lồng ngực An Kỳ Lạc như muốn nổ tung, hắn chỉ muốn ôm chặt lấy nàng đời đơi kiếp kiếp. Hắn ôm lấy nàng nằm trở lại trên giường, hôn nhẹ lên trán nàng rồi nói : « Nhưng mà nàng vẫn còn nóng, làm sao có thể để mặc đây ? »
Trong mắt Lam Tịch Nguyệt như ẩn giấu âm mưu, ý cười cũng xấu xa, co người trong vòng tay An Kỳ Lạc, mặt vùi vào trước ngực hắn lắc đầu mà nói : « Thật sự không cần vội, nếu như ngươi không yên lòng có thể dùng khăn ướt giúp ta hạ nhiệt ! » Nói tới đây trán nàng đã nhanh chóng xuất hiện chiếc khăn ướt do nàng tự tay đặt trở lại.

Nhìn chiếc khăn trong tay Lam Tịch Nguyệt rồi lai nhìn ánh mắt nàng, An Kỳ Lạc cầm lấy chiếc khăn, ánh mắt có chút nhạt xuống rồi đột nhiên nhìn nàng nói : « Tịch nhi, có phải vì nàng không muốn uống thuốc nên mới nói như vậy sao ? »
Lam Tịch Nguyệt sửng sốt, ánh mắt ảm đảm, không phải vì không muốn uống thuốc đắng mà nàng thuận miệng nói nhảm với hắn đâu. Nghĩ vậy nhưng trên mặt nàng không có nửa điểm hờn giận vì bị hiểu nhầm, ngược lại còn có chút thần sắc giảo hoạt, khóe miệng chứa đựng vẻ cười xấu xa. Nàng ngẩng đầu, cằm tựa vào lồng ngực hắn…
Tốc độ trở mặt của nàng quả đáng kinh ngạc, trong nháy mắt vẻ giảo hoạt đã bay biến đi đâu mất, khuôn mặt giờ chỉ còn vẻ điềm đạm, đáng yêu. Nàng nhăn mặt nhìn An Kỳ Lạc nói : « Người ta thật sự không muốn uống mà, thật là khổ cực! »
Trong mắt An Kỳ Lạc hiện lên một tia mất mát cùng đau lòng, hắn nắm chặt cánh tay nàng, chiếc khăn trên tay kia đã có chút ấm nhưng so với nhiệt độ cơ thể nàng còn thấp hơn nhiều. Bàn tay hắn đặt nhẹ nhàng lên khuôn mặt ửng hồng của nàng, bộ dạng ôn nhu như giỗ dành tiểu hài tử : « Nàng không được vì không muốn uống thuốc mà ngay cả thân thể mình cũng không để ý, nếu bệnh nặng thêm thì phải làm sao? »
Lam Tịch Nguyệt vội vàng gật đầu nói : « Không có đâu, có tướng công dốc lòng chiếu cố người ta làm sao bệnh nặng thêm được ? »
« Tịch Nhi——» Trong mắt An Kỳ Lạc vừa có sự bất đắc dĩ lại vừa nồng sâu sủng nịnh, cho dù biết chỉ là nàng trốn tránh uống thuốc mà thuận miệng nói lung tung nhưng rốt cục khiến hắn vô cùng cao hứng, hiếm khi bắt gặp được bộ dạng nũng nịu, đòi ăn quỵt này của nàng.
Lam Tịch Nguyệt theo thân thể hắn di chuyển lên một chút, mặt hai người lại càng thêm gần, gần đến nỗi có thể cảm nhận hơi thở của nhau, nàng nhìn ánh mắt của hắn đột nhiên hỏi : « Ta đột nhiên phát hiện một chuyện rất kỳ quái, không biết có nên nói ra hay không ? »
« Chuyện gì ? » Lam Tịch Nguyệt nháy mắt tinh nghịch đáp : « Ta không biết nói ra tốt hơn hay là không nói tốt hơn, tại vì ngươi hỏi đó nha. Vạn nhất nói ra rồi người lại bảo không nói tốt hơn thì ta biết làm thể nào ? Lúc ấy ta cũng đã nói mất rồi ».
« Ách ? » Nàng thật đang làm khó hắn, nhưng hắn rất nhanh chóng ôm chặt nàng, cười với vẻ mặt thần bí : « Vậy nàng nói ra đi, ta đảm bảo nếu như cảm thấy chuyện đó không nói ra tốt hơn ta sẽ tuyệt đối không bàn luận với kẻ khác, có được hay không ? »
Nàng liếc xéo hắn, lời này của hắn chính là nói nhảm, xét mối quan hệ đơn điệu mà hắn có thì hắn có thể bàn chuyện với ai ? Nàng mím cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn nói : « Nhưng chuyện này có liên quan tới ngươi, hơn nữa chỉ liên quan tới một mình người, còn muốn bàn luận với người ngoài nữa sao ? »
Lời này của nàng càng khiến An Kỳ Lạc hiếu kỳ, chuyện gì mà chỉ liên quan tới một mình hắn ? Hắn ôm Lam Tịch Nguyệt chặt hơn nữa, trên mặt xuất hiện nụ cười xảo trá, nói : « Hay là Tịch nhi nói nhanh lên một chút đi, không có chuyện gì nàng không thể nói với ta, huống hồ chuyện này lại có liên quan đến ta ».
« Thật sự ngươi muốn nghe chứ ? »
“Ừ, nói đi!”

« Nhưng vạn nhất nói xong khiến ngươi kích động thì phải làm sao ? »

« Sẽ không có đâu, ta không có yếu ớt như vậy ».
Lam Tịch Nguyệt cúi đầu trầm ngâm sau đó tựa vào ngực hắn, nhẹ giọng nói : « Còn nhớ ngày đó lúc ta ở bên cạnh hàn đàm, ta tìm ngươi rất lâu mà không thấy, cũng chỉ có cái hàn đàm là ta chưa lục tung lên cho nên ta đứng đó chờ ngươi nổi lên mặt nước. Nhưng mà chờ bao lâu cũng không thấy bóng dáng ngươi, khi đó ta đột nhiên cảm giác thật sự sợ hãi, sợ ngươi có phải đã xảy ra chuyện, sợ ta sẽ không còn được gặp lại ngươi ».
Nhịp tim An Kỳ Lạc đập nhanh, theo bản năng lại càng ôm nàng chặt hơn nữa, nghe được tâm sự nàng lo lắng cho hắn, trong lòng hắn ngoài sự đau lòng còn tràn đầy cảm động, hắn cúi đầu khẽ hôn mấy sợi tóc mai lòa xòa của nàng, giọng nói mang theo chút xíu áy náy : « Thật xin lỗi Tịch nhi, trước đó ta đã không nói cho nàng về hàn đàm kia khiến nàng phải lo lắng ».
Lam Tịch Nguyệt cười lắc đầu, tiếp tục nói : « Không cần phải nói xin lỗi, ta chỉ muốn kể cho ngươi biết thôi. Khi đó ta đã rất lo sợ cho nên không đợi được nữa mà lặn xuống dưới đó xem ngươi có ở đó không, lúc xuống rồi thấy ngươi không có chuyện gì khiến ta rất vui vẻ, trong lòng cũng nhẹ nhõm đi rất nhiều ».
« Tịch nhi ! » Nghe nàng nói vậy An Kỳ Lạc lại nghĩ tới nguyên nhân khiến nàng hôn mê, khiến cho hắn lại hoảng sợ, sau này hắn nhất định không để chuyện tương tự xảy ra !

Lời hắn vừa mới thốt ra khỏi miệng đã bị Lam Tịch Nguyệt cắt đứt. Nàng ngẩng đầu gục lên lồng ngực hắn, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt hắn, sau đó vẻ mặt thành thật nói : « Ta vừa rồi nói cho ngươi biết ta phát hiện ra một chuyện rất kỳ quái, chuyện kia… thật ra chính là ta phát hiện… ta hình như yêu ngươi ! »
Như một tiếng sấm rền vang bên tai, đầu An Kỳ Lạc ong lên, cũng cùng lúc này như có đám mây trôi dưới chân hắn, chở hắn bồng bềnh rung rinh không biết muốn bay đến phương nào. Cả người hắn choáng váng không phân biệt được phương hướng hay cảm giác. Há miệng mà cả nửa âm thanh cũng không phát ra nổi, chỉ có cánh tay ôm Lam Tịch nguyệt thêm chặt, cơ hồ muốn đem nàng nhập làm một vào cơ thể hắn.
Sau khi nói xong sắc mặt Lam Tịch Nguyệt trở nên hồng hồng, nói cho đúng ra thì là hồng ửng. Trông bộ dang ngây ngốc của An Kỳ Lạc nàng không nhịn được cười nói : « Ta đã nói rồi, chuyện này thật sự ta không muốn nói ra, ngươi còn muốn ta nói. Nếu không nói ngươi sẽ không dễ bị kích động như vậy, giờ nhìn bộ dạng ngươi đi ».
An Kỳ Lạc đưa tay vỗ về gương mặt nàng, si mê nhìn nụ cười xấu xa của nàng, làm như không thể tin được nhẹ hỏi : « Tịch nhi, nàng vừa nói cái gì ? Có thể lặp lại lần nữa không ? »
Đồng tử của Lam Tịch Nguyệt đảo một vòng tròn rồi gật đầu nói : « Được, ta vừa mới nói chuyện này vốn dĩ không nên nói ra rồi, ngươi còn mạnh miệng tuyên bố sẽ không kích động, xem bộ dạng ngươi bây giờ kìa, đúng là quá bị kích động mà ! »
« Ách » An Kỳ Lạc sửng sốt nhưng ngay sau đó thần sắc lại vội vàng mang theo một chút ý trừng phạt, cúi đầu khẽ cắn khuôn mặt đang ửng đỏ của nàng mà nói : « Ngoan cố, nàng biết rõ không phải ta muốn nàng lặp lại mấy lời này mà ! »
« Không phải sao ? » Lam Tịch Nguyệt rụt người, tránh mặt khỏi miệng hắn để khỏi bị cắn thêm cái nữa, rồi nàng vô tội ngước đầu nhìn hắn nói : « Nhưng mà rõ ràng mới vừa rồi không phải ngươi muốn ta lặp lại lần nữa… ôi! »
Còn không đợi nàng nói hết câu An Kỳ Lạc đã tung người áp nàng dưới thân, cúi đầu hôn lên môi nàng, cả người hắn rúng động, chỉ muốn hung hăng ôm nàng thật chặt vào trong ngực mà hôn. Môi hắn tinh tế áp vào môi nàng, từ từ xâm nhập, lời nói ra từ miệng nồng đậm chân thành : « Tịch nhi, ta yêu nàng ! »
Lam Tịch Nguyệt nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, vòng tay qua eo hắn, mở miệng phối hợp với nụ hôn của hắn, lời thốt ra từ cái miệng bé nhỏ của nàng cũng chỉ có một câu : « Lạc, ta yêu chàng ! » Mặc dù miệng nàng đang bị ai đó tha hồ cắn mút nhưng những lời này ai đó cũng đã nghe thấy vô cùng rõ ràng.
Cho đến lúc cả hai không ai thở nổi An Kỳ Lạc mới buông nàng ra, nhẹ nhàng ôm nàng, hắn không dám manh động mặc dù nhịn được thật sự rất cực khổ. Lam Tịch Nguyệt xoay đầu lại khó hiểu nhìn hắn, rốt cuộc hắn hôn nhẹ một cái lên trán nàng rồi nói : « Chờ Tịch nhi thân thể tốt hơn rồi hãy nói ! »
Ánh mắt Lam Tịch Nguyệt cong lại như hình trăng lưỡi liềm, cọ người mấy cái trong ngực hắn mà nói : « Lạc đúng là tướng công số một ! »
Bàn tay An Kỳ Lạc đặt lên trán nàng, trong mắt hắn lại có sự đau lòng. Hắn buông tay ra, để nàng nằm lại trên giường rồi từ từ ngồi dậy. Hắn cầm lấy chiếc khăn vừa bị vứt sang một bên nhúng vào chậu nước, vắt nước rồi đặt lên trán nàng, trong giọng nói tràn đầy vẻ thương xót : « Như vậy có thể khá hơn một chút hay không ? »
Lam Tịch Nguyệt nheo mắt khẽ gật đầu đáp : « Ừm ! Khá hơn một chút ! »
Thấy bộ dạng không có sức sống của nàng An Kỳ Lạc đau lòng muốn chết, tay cầm một chiếc khăn ẩm khác lau mặt cho nàng, hắn nói : « Tịch nhi… »
Hắn vừa mới kêu tên nàng Lam Tịch Nguyệt đã nhìn hắn lộ vẻ đáng thương, vẻ mặt như đưa đám mà nói : « Ta không muốn uống thuốc ! »
An Kỳ Lạc rất muốn nói với nàng không uống thuốc bệnh sẽ lâu khỏi nhưng nghĩ đến bộ dạng nàng từng uống thuốc rất khổ sở trước kia hắn không đành lòng nói ra. Cứ từ từ cũng được, hắn cố gắng chiếu cố nàng tốt hơn là được. Trong mắt hắn xuất hiện ánh cười, nhẹ nói : « Được rồi, không uống thì không uống, nàng không cần phải lo sợ nữa ! »
Ngoài cửa phòng xuất hiện một người nhẹ gõ cửa nói: “Chủ tử…”

“Vào đi!”
Mũi nhọn ở ngoài cửa kinh ngạc, sao lần này chủ tử phản ứng nhanh vậy ? Hắn lập tức đẩy cửa bước vào, trong nháy mắt hắn cảm nhận được ngay không khí trong phòng đã có sự thay đổi, tầm mắt theo bản năng hướng về phía phu nhân đang nằm. Ánh mắt hắn lộ ra sự vui mừng, bước chân càng đi nhanh hơn về phía nàng, thanh âm vui sướng không đè nén nổi nên rung rung : « Phu nhân, người đã tỉnh ? »

Lam Tịch Nguyệt bắt gặp mũi nhọn trong nháy mắt liền quay về vẻ lạnh lùng, nàng không có thói quen lộ ra khuôn mặt vui vẻ tươi cười với bất kỳ ai khác ngoại trừ An Kỳ Lạc. Nàng hướng hắn nhẹ gật đầu một cái, lãnh đạm đáp : « Ừ ! »
An Kỳ Lạc nhìn mũi nhọn nói : « Trước hết kiểm tra xem thân thể phu nhân còn chỗ nào đáng ngại không ? »
« Dạ ! » Vừa nói xong mũi nhọn ngồi xuống cái ghế bên cạnh cầm lấy cổ tay Lam Tịch Nguyệt. Trên mặt hắn có sự an tâm, từ từ thả tay nàng ra rồi đứng lên hướng An Kỳ Lạc nói : « Chủ tử yên tâm, phu nhân đã không còn nguy hiểm, chẳng qua có chút nóng, chỉ cần uống chút thuốc ắt sẽ không có chuyện gì ! »
Khi nghe nói đến chữ « thuốc » Lam Tịch Nguyệt lập tức hướng mắt về phía An Kỳ Lạc, ánh mắt rõ ràng muốn cho hắn biết nàng không hề muốn uống thuốc !
An Kỳ Lạc không giấu nổi nụ cười nơi khóe miệng, quay đầu nói với mũi nhọn : « Nàng không thích uống thuốc, ngươi có cách gì khác khiến thân thể nàng mau hồi phục ? »
« Không thích uống thuốc ? » Mũi nhọn không nhịn nổi tò mò nhìn về phía nàng, hắn phát hiện ra mọi sự chú ý của nàng đều đồn lên người chủ tử, trong mắt hắn có nhàn nhạt chút mất mát nhưng rồi nhanh chóng biến mất. Thật ra trên thế gian này có mấy ai thích uống thuốc đâu, nghĩ vậy nhưng hắn nào dám nói ra kẻo không bị phu nhân trừng trị thì cũng bị chủ tử ra tay. Hắn hướng phía An Kỳ Lạc khom người thưa : « Thuộc hạ có thể chế thuốc thành từng viên trực tiếp nuốt luôn, như vậy sẽ không còn cảm giác đắng ngắt như khi uống ».
An Kỳ Lạc chuyển ánh nhìn về phía Lam Tịch Nguyệt như muốn chờ đợi ý kiến của nàng, dù sao muốn nuốt mấy viên thuốc đó hay không phải để nàng quyết định ! Lam Tịch Nguyệt không khỏi cười yếu ớt một tiếng, nếu như vo thuốc thành viên thì giống mấy viên thuốc tây ở thời hiện đại rồi. Nàng thích thú nói : « Vậy làm phiền ngươi ! »
« Phu nhân quá khách khí ! Nếu như có việc gì thuộc hạ có thể làm được xin phu nhân cứ việc phân phó ! »
Bên trong Lâm Nguyệt thành vì chuyện của Hoàng hậu, chuyện Thái tử bị cấm túc trong phủ, chuyện Công chúa An Thấm Như mới tự vẫn mà không yên. Ngay cả ngoại thích của Hoàng hậu nắm trong tay hơn một nửa binh quyền của Lâm Nguyệt quốc cũng chịu không ít đả kích. Cả Lâm Nguyệt quốc trở nên náo động, tất cả đều đang sẵn sàng chờ đón cuộc đại biến.
Vì quan hệ thân thích với Hoàng hậu, tình cảnh của Đại tướng quân vô cùng nan giải. Tất cả mọi quan viên vốn bình thường qua lại thân mật với hắn nay trốn tránh hết thảy. Thậm chí có quan viên còn chạy đến bẩm báo với Hoàng thượng những chuyện bí mật của hắn khiến trong lòng hắn vô cùng căm tức.
Trong vài ngày gần đây, An Nhâm Kình ngoại trừ những lúc thiết triều, toàn bộ thời gian còn lại lui vào ngự thư phòng đóng cửa không tiếp bất kỳ ai. Đội mật vệ ngầm bảo vệ cho Hoàng thượng cũng bắt đầu được điều động. Chuyện như vậy khiến Đại tướng quân sinh lòng nghi ngờ, nhất là gần đây hắn phát hiện có người lai lịch không rõ xuất hiện bên cạnh hắn, liệu có phải đó chính là một trong những mật vệ do Hoàng thượng phái đến ?
Hoàng thượng đã bắt đầu hoài nghi hắn sao ? Đại tướng quân lại càng thêm vạn phần đề phòng, cũng đã sớm âm thầm chuẩn bị thời cơ phản kích. Nhưng hắn phải chờ đợi An Nhâm Kình động thủ trước, chỉ cần Hoàng thượng chưa ra tay một ngày là hắn có thêm một ngày duy trì sự bình yên. Hắn tuyệt đối sẽ không bất kính trước với Hoàng thượng.
Buổi tối ngày thứ ba Hoàng hậu bị giam vào thiên lao có năm thân ảnh mặc áo đen xông vào bên trong phủ Đại tướng quân. Bọn họ còn mặc áo choàng đen và dùng khăn che mặt màu đen. Đương nhiên đó chính là đội mật vệ của Hoàng thượng. Sau khi xâm nhập vào trong phủ bốn người lập tức tản ra bốn phía, người còn lại bay thẳng đến sân trước nhà Đại tướng quân.
Đêm đã khuya, Đại tướng quân cũng đã sớm nghỉ ngơi. Lúc này, dưới ánh trăng u hàn lóe lên ánh kiếm sắc lạnh, mũi kiếm lén lút thăm dò nơi khe cửa rồi chậm rãi được nâng lên cho đến khi chạm vào then cài cửa mới dừng lại. Lúc lưỡi kiếm được rút ra then cửa đã từ từ mở chốt, cửa phòng cần thận hé mở không một tiếng động.
Một bóng đen lắc mình tiến vào phòng sau đó nhanh chóng khép cửa lại chỉ trong nháy mắt. Ánh mắt bóng đen quang mang lạnh lẽo, hành động mạnh mẽ dứt khoát, bước chân đi về phía chiếc giường. Chân hắn đi trên mặt đất nhẹ nhàng không hề phát ra một tiếng động.
Chút ánh trăng xuyên qua lớp giấy mỏng che cửa sổ giúp mật vệ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người nằm trên giường. Thanh kiếm trong tay hắn chậm rãi giơ lên sau đó hướng thân ảnh đang nằm mà hung hăng lao tới.
Trong nháy mắt kiếm của hắn dễ dàng xuyên qua thân thể kia mà không gặp bất cứ chướng ngại nào, nhưng mà cảm giác lại giống như đâm phải bịch bông. Trong lòng hắn cả kinh vội vàng thu kiếm về. Trong lúc hắn xoay người muốn rời đi, bên cạnh truyền đến một luống sát khí bén nhọn, hướng thẳng phía hắn mà tập kích.
Hắn vội vàng lui về sau vài bước, đưa tay cầm kiếm lên đỡ luồng sát khí kia, chỉ nghe thấy một tiếng « Đinh », hai thanh lợi kiếm cùng va vào nhau, tia lửa bắn tung tóe bốn phía, ánh sáng phát ra khiến mật vệ nhìn rõ ràng người đối diện hắn chính là mục tiêu của hắn tối nay, Đại tướng quân Viên Thiệu Uy.
Đại tướng quân cũng trông thấy thích khách che người trong chiếc áo choàng màu đen, mặt cũng bị tấm khăn đen che kín, nhưng nhìn trang phục hắn cũng đoán qua được phần nào thân phận. Viên Thiệu Uy không khỏi cười lạnh nói : « Rốt cục không chịu được nữa sao ? Muốn giết bổn tướng quân ta mà chỉ phái một mật vệ nhỏ nhoi căn bản không thể nào thành công được ! »
Mật vệ không thèm đáp lại, hắn đổi hướng lợi kiếm nhằm Đại tướng quân mà tấn công. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ tối nay là được, những chuyện khác hắn không quan tâm.
Lúc này ở cửa phòng ngủ của Đại tướng quân xuất hiện thêm bốn mật vệ nữa. Bọn họ bắt đầu cuộc đại truy diệt, phàm là người trong phủ Đại tướng quân đều bị giết toàn bộ không tha ngay cả bọn thê thiếp cũng không ngoại lệ. Nhưng người trong phủ này không chỉ có vài trăm, hơn nữa một số người có chút công phu. Chẳng qua võ công của bọn mật vệ phải nói là vô cùng mạnh, nhất thời không người nào có thể ngăn cản.
Cùng lúc đó, trợ thủ thân tín của Đại tướng quân là Tiêu Tuyệt cũng xuất binh hướng thẳng vào hoàng cung, trực tiếp nhằm vào hướng Long Dương cung. Mục tiêu không cần nói ra cũng biết chính là Hoàng đế An Nhâm Kình. Nhưng bên trong hoàng cung có thủ vệ canh gác cẩn mật, có không ít cao thủ đại nội, còn có đại đội thị vệ cùng cấm vệ quân khiến cho bước tiến của đội quân Tiêu Tuyệt bị cản trở rất nhiều.

Binh lính của Tiêu Tuyệt tản ra khắp nơi trong hoàng cung phân tán lực lượng thị vệ, thoáng cái vô số quân của Hoàng thượng đã bị chém chết. Khoảng cách của đội binh sỹ hùng dũng kia giờ cách Long Dương cung không tới trăm trượng (Hirameki : theo wikipedia, 1 trượng =3.33 m, trăm trượng ở đây là tầm hơn 300m đó). Đó chính là những binh sỹ tinh nhuệ vốn trên chiến trường đánh đâu thắng đó, không gì có thể cản nổi bước tiến của họ, hơn nữa lại có tướng quân anh minh chỉ huy đội quân càng như hổ mọc thêm cánh, thế trận thắng như chẻ tre.

Tiêu tướng quân bây giờ tựa hồ có chút không giống với lúc bình thời, tướng quân chỉ cần giơ tay, nhấc chân cũng khiến hết thảy bốn phía hồn tiêu phách tán, khí thế anh dũng, cơ trí mà tao nhã, tiêu sái uy thế không kém phần so với Đại tướng quân.
An Nhâm Kình bước ra từ Long Dương cung, thấy cảnh chiến loạn ánh mắt nguy hiểm híp lên như muốn nhìn xuyên thấu về phía Tiêu Tuyệt. Rốt cục đã không nhịn được nữa sao ? Viên Thiệu Uy, rốt cuộc ngươi vẫn phản bội trẫm, âm mưu soán ngôi đoạt vị sao ?
Tiêu Tuyệt cười lạnh, vung tay chặn ngang tên thị vệ đang xông lên chém hắn thành hai khúc, sau đó cầm đao ném về phía An Nhâm Kình không chút do dự. Chỉ chệch chút xíu nữa thôi, mà cũng có thể do An Nhâm Kình nghiêng người né kịp, cây đao vút qua mặt An Nhâm Kình rồi ghim sâu vào cái cột phía sau hắn. Trên mặt An Nhâm Kình nhỏ xuống mấy giọt máu tươi.
Thám giám bên cạnh sợ hãi đến nỗi tứ chi mềm nhũn, ngay cả đứng thôi cũng run rẩy không vững. Cả đợi hắn chưa từng nhìn thấy nhiều máu tanh và chết chóc đến vậy. Hắn cố gắng lê tới gần An Nhâm Kình, khuôn mặt khẩn trương nhìn vết thương trên mặt Hoàng thượng rồi run giọng nói : « Bệ hạ, nơi này thật sự quá nguy hiểm, hay là người vào bên trong trước đi, nơi này giao cho các thị vệ là được ! »
Nhìn thân ảnh Tiêu Tuyệt ở phía xa, mắt An Nhâm Kình vẵn lên những vệt đỏ như máu. Chẳng qua Tiêu Tuyệt đang chuyên tâm đối phó với bọn thị vệ hoàng cung, xuất thủ không chút lưu tình, chỉ một chiêu đã lấy mạng vô số kẻ địch.
Thấy vậy An Nhâm Kình càng sôi máu. Không phải hắn chưa từng ra chiến trường, nghĩ lại số lần hắn ở trên sa trận hẳn cũng không ít. Khi đó hắn tự mình mặc áo giáp, cảm giác đặc biệt hưng phấn, nhiệt huyết sôi trào. Hắn là một quân vương tàn nhẫn từ trong xương tủy, bình sanh chuyện thích nhất và khiến hắn khó quên nhất chính là cảnh tượng chém giết quân địch nơi chiến trường, chết chóc và máu tươi chính là liều thuốc kích thích mạnh đối với hắn.
Thống lĩnh cấm vệ quân mới nhậm chức hung hăng giơ kiếm chém giết rồi từ từ dời bước đến bên cạnh An Nhâm Kình, thanh âm cung kính : « Xin Hoàng thượng tránh vào trong cung, nơi này giao cho vi thần là được. Xin Hoàng thượng an tâm ! »
An Nhâm Kình căn bản không để lời của hắn lọt vào tai, ánh mắt vẫn nguy hiễm dõi theo thân thủ mạnh mẽ của Tiêu Tuyệt. Đột nhiên hắn gạt thống lĩnh cấm vệ quân ra, túm lấy thanh kiếm sau đó gia nhập chiến cuộc. Hắn thích cảm giác chết chóc đầy máu tanh, chỉ có như vậy cho hắn cảm giác hưng phấn đến tận xương tủy (Hirameki : Đồ bệnh hoạn, biến thái)
Đoán có luồng sát khí hướng về phía mình, Tiêu Tuyệt đột nhiên thay đổi hướng kiếm nhằm hướng An Nhâm Kình mà tấn công. Hai người triền đấu cũng nhau.
Đánh nhau với Tiêu Tuyệt khiến cho An Nhâm Kình càng hăng máu, không ngờ thân thủ của hắn tốt như vậy, không hề thua kém Viên Thiệu Uy. Cho dù là Viên Thiệu Uy cũng chỉ có thể đánh tay ngang với hắn, muốn đối phó không phải chuyện dễ.
Lúc này đột nhiên có một bóng người bên ngoài xông vào giơ kiếm tấn công về phía Tiêu Tuyệt, miệng hắn thét lớn : « Tiêu tướng quân, ngươi thật to gan, dám bất kính với Hoàng thượng ! » Người mới xuất hiện chính là Phó thống lĩnh cấm vệ quân mới được thăng chức. Thanh kiếm giúp gia tăng khoảng cách giữa An Nhâm Kình và Tiêu Tuyệt, thống lĩnh cấm vệ quân lập tức phi thân chắn trước mặt An Nhâm Kình, chỉ kiếm thẳng vào Tiêu Tuyệt rồi cung kính nói với An Nhâm Kình : « Xin Hoàng thượng yên tâm, ty chức nhất định sẽ bảo vệ tốt cho người, xin Hoàng thượng hãy vào bên trong nghỉ ngơi ! »
Mặt Tiêu Tuyệt xuất hiện nụ cười giễu cợt đối với vị tân thống lĩnh cấm vệ quân, hắn nói : « Ngươi vuốt đuôi nhầm chủ rồi, Hoàng thượng của nhà ngươi bây giờ một chút cũng không muốn ngươi tới bảo vệ, ngược lại còn thấy ngươi rất chướng mắt ! »
An Nhâm Kình hiện đang thấy Tiêu Tuyệt mới là kẻ vô cùng chướng mắt, đúng là không thể nào suy đoán nổi tâm tư đế vương, nếu cứ tiếp tục chém giết thứ quân phản loạn này e không phù hợp với thân phận của hắn. Hắn cười lạnh lui về sau mấy bước nhìn Tiêu Tuyệt rồi nói với thống lĩnh cấm vệ quân : « Vậy làm phiền ái khanh, hy vọng ái khanh không làm trẫm thất vọng ! »
Nhìn An Nhâm Kình xoay người vào trong Long Dương cung, trên mặt Tiêu Tuyệt xuất hiện ý cười, giơ kiếm tấn công thống lĩnh cấm vệ quân, chỉ qua vài chiêu nhẹ nhàng đã khiến hắn không còn đường lui. Khi hắn luống cuống tay chân ngăn cản, Tiêu Tuyệt cười khinh thường nói : « Xem ra thống lĩnh cấm vệ quân cũng không có gì lợi hại, mới có mấy chiêu như vậy đã thất thủ rồi sao ? »
« Hãy bớt sàm ngôn đi, bổn thống lĩnh làm sao có thể bại dưới tên phản quốc như ngươi ? »
« Là sao ? » Trên mặt Tiêu Tuyệt hiện lên nụ cười lạnh: « Vậy ngươi lập tức đi chết đi ! » Lời vừa ra khỏi miệng tên thống lĩnh kia đã đứng im tại chỗ như pho tượng, ngẩn người sững sờ nhìn Tiêu Tuyệt, trong đôi mắt nhìn trân trối là vẻ kinh ngạc không thôi, rốt cục hắn không cam lòng ngã gục xuống, vết máu trên cổ ngày càng lan rộng.
Xung quanh ngày càng có nhiều thị vệ và cấm vệ quân xông đến, Tiêu Tuyệt chém chết tên thị vệ bên cạnh, giơ tay tóm lấy một binh sỹ rồi tung người bay lên phía nóc nhà, chỉ nháy mắt đã biến mất không thấy đâu.
Bên trong hoàng cung, cuộc giao đấu vẫn tiếp tục với khí thế ngút trời, thị vệ được tăng cường, những binh sỹ Tiêu Tuyệt mang theo từ từ bị trấn áp, hầu như toàn bộ đều bỏ mạng, nếu như nhất định phải nói còn ai sống sót hay không thì cũng chỉ có một mình Tiêu Tuyệt và người binh sỹ được hắn mang theo khi rời hoàng cung.
Ra khỏi hoàng cung Tiêu Tuyệt nhằm hướng trước mặt mà bay vút đi. Ở một nơi âm u cách phủ Đại tướng quân không xa có người đang chờ hắn.
Tiện tay hắn ném binh sỹ kia xuống đất, hướng về phía thân ảnh trong bóng tối nhẹ giọng kêu : « Tịch nhi, ta đã tới »
Lam Tịch Nguyệt bước ra khỏi chỗ góc tối, nhìn Tiêu Tuyệt rồi cúi đầu khẽ cười nói : « Trước tiên ngươi bỏ cái mặt nạ ra đi ! »
Tiêu Tuyệt nghe vậy sửng sốt vội xé mặt nạ, nghiễm nhiên lại quay về làm An Kỳ Lạc. Hắn nhìn Lam Tịch Nguyệt cười : « Nàng không nói thiếu chút nữa ta cũng quên mình đang mang bộ dạng của Tiêu Tuyệt ! »
Lam Tịch Nguyệt lôi kéo cánh tay hắn, quan tâm hỏi : « Ngươi thế nào rồi ? Có bị thương chỗ nào không ? » Nàng không được phép tham gia hành động tối nay vì mới vừa khỏi bệnh, không thích hợp tiếp xúc với máu tanh cho nên chỉ có thể đứng chỗ này chờ hắn cả buổi tối.
An Kỳ Lạc cười lắc đầu nói : « Nàng yên tâm đi, ta không hề bị thương ». Rồi hắn cởi mũ sắt và áo giáp ra, tiện tay ném tất cả vào bên trong xe ngựa, lúc này cả người chỉ còn lại một thân trường bào màu trắng, Hắn xoay người nhìn tên lính bị ném đang nằm trên đất nói : « Trong tất cả những binh sỹ xông vào hoàng cung ngươi hẳn là người duy nhất may mắn sống sót ».


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui