Mũi nhọn xoay người có chút ngoài ý muốn, đột nhiên khi thấy ánh mắt người kia có sự khẩn trương cùng bất an không nhịn được khẽ cười, lắc đầu nói: “Du Vương gia hình như không cần phải quan tâm tới vấn đề này!”
Thần sắc An Cẩn Du mất tự nhiên cúi đầu nhìn mặt đất, lát sau ngẩng lên yên lặng nhìn mũi nhọn rồi nói: “Bổn vương chẳng qua quan tâm đệ muội một chút mà thôi, có vấn đề gì sao?” Nói đến hai chữ “đệ muội”, trong lòng An Cẩn Du có chút không sảng khoái.
“Nga? Phải không? Nhưng theo tại hạ biết, quan hệ của Du Vương gia cùng chủ tử không khá lắm, vì sao lại quan tâm đến phu nhân?” Nhìn thấy thần sắc An Cẩn Du ảo não, nụ cười trên mặt mũi nhọn cũng biến mất, vẻ mặt chăm chú nhìn An Cẩn Du nói: “Không nên trách tại hạ nhiều chuyện, có một số người Du Vương gia ngươi không thể mơ ước, nếu không phải coi chừng cái mạng nhỏ có lúc không còn!”
An Cẩn Du không cười, nhìn mũi nhọn lạnh nhạt nói: “Lời này tựa hồ không thích hợp thốt ra từ mũi nhọn huynh, nhưng bây giờ Bổn vương chỉ muốn biết nàng có mạnh khỏe hay không, cũng không có ý gì khác”.
Thần sắc mũi nhọn lạnh lùng nói: “Không thể trả lời!”
Những lời này của hắn khiến An Cẩn Du càng thêm khẩn trương, bất kể ngữ khí hay vẻ mặt của mũi nhọn đều nói cho hắn biết Lam Tịch Nguyệt đã xảy ra chuyện. Hắn hít sâu một hơi, xoay người đi về phía trước, hắn muốn đích thân đi một chuyến! Mặc dù không biết An Kỳ Lạc và Lam Tịch Nguyệt hiện đang ở chỗ nào nhưng hẳn Dạ Thánh môn đang có chuyện, hắn chỉ phải tìm ở chỗ này một chút, khẳng định có thể tìm ra.
Mũi nhọn sửng sốt trong giây lát, không nghĩ An Cẩn Du nói là làm luôn, đây là hắn muốn đi đâu? Mũi nhọn vội vàng bước nhanh đuổi theo, chắn trước mặt An Cẩn Du, mày kiếm nhíu chặt, lạnh giọng nói: “Du Vương gia, xin tự trọng, Dạ Thánh môn không phải là Du vương phủ, không phải cứ muốn là ngươi có thể tùy tiện làm loạn!”
An Cẩn Du cười yếu ớt, hướng hắn nhún vai, buông tay ra nói: “Bổn vương không có ý gì khác, chẳng qua khó có dịp đến Dạ Thánh môn một chuyến, muốn đi một số nơi, xem xét một chút mà thôi, ngươi cần gì khẩn trương như thế?”
Mũi nhọn nghiến răng nghiến lợi nhìn An Cẩn Du, làm sao đường đường là một Vương gia lại dẫn hắn đến tình trạng này? Mũi nhọn lạnh lùng dõi theo nói: “Dạ Thánh môn không phải là chỗ cho người khác tùy tiện xem xét, kính xin Du Vương gia không nên nhiều lời làm khó!”
Nói mới dễ nghe làm sao, chỉ muốn xem xét một chút sao, Dạ Thánh môn vốn không phải là chỗ người nào cũng có thể tùy tiện xem xét, để cho hắn đi lại ở đây coi như đã tốt lắm rồi! Nhìn bộ dạng An Cẩn Du tám chin phần là muốn kiếm cớ đi xem chỗ ở của phu nhân, hắn đâu dễ dàng để An Cẩn Du được như ý!
An Cẩn Du vẫn giữ nụ cười trên mặt, hắn thật sự tò mò về Dạ Thánh môn, lần trước đến đây trong lúc bất tỉnh, đi ra cũng trong lúc hôn mô, ngoại trừ ngây ngốc trong một căn phòng những thứ khác hắn chưa hề được khám phá. Lần này vất vả trợn mắt xông vào, hóa ra cái viện vô chủ kia chính là Dạ Thánh môn, đã tới đây dĩ nhiên phải thừa dịp thăm dò, tuy vậy việc chủ yếu nhất vẫn là đi tìm chỗ ở của Lam Tịch Nguyệt.
Cười nhìn bộ dạng mũi nhọn nghiến răng nghiến lợi, An Cẩn Du tiếp tục vô lại nói: “Hữu hộ pháp cần gì để ý như thế? Nếu đã xin Bổn vương đi vào Dạ Thánh môn thì để Bổn vương xem xét một chút, có ngại gì?”
“Xin?” Mũi nhọn khẽ chớp mắt, trong mắt lộ vẻ khinh thường nói: “Là ta xin ngươi tới nơi này sao? Hình như ngươi nói nguyện ý cùng chúng ta hợp tác, sau đó mới tới đây!”
“Lời ngươi nói ra không hợp lý cho lắm. Nếu Bổn vương đã nói muốn cùng hợp tác, vậy bây giờ ta xuất hiện ở đây cũng chính là khách của Dạ Thánh môn, đối với khách nhân chẳng lẽ các ngươi không phải là xin Bổn vương tới đây sao?” An Cẩn Du cười, vẻ mặt gian trá, quay đầu đi quay đầu lại xem người áo đen dẫn hắn vào bên trong Dạ Thánh môn rồi nói: “Vị huynh đài này, mới vừa rồi còn nói với Bổn vương một chữ ‘xin’ mà!”
Người thuộc hạ trong Dạ Thánh môn không nhịn được, khóe miệng cử động, may mà trên mặt che khăn đen nên người bên cạnh không thấy khóe miệng hắn co giật, song ánh mắt nhìn về về phía An Cẩn Du thì lộ vẻ khinh bỉ. Hắn nói như vậy chẳng qua là vì lễ phép thông thường, làm sao lại có kẻ vin vào lời đó mà cho là lời mời?
Mũi nhọn cũng khinh thường chê cười một chút nói: “Đã sớm nghe nói Du vương gia da mặt rất dày, nhất là khi gặp các cô nương xinh đẹp, hôm nay được chứng kiến quả đúng danh bất hư truyền!”
Sắc mặt An Cẩn Du không đổi, mặt cười nụ hướng mũi nhọn chắp tay nói: “Được mũi nhọn huynh khích lệ như thế Bổn vương không dám nhận!”
“Yên tâm đi, tán dương Du vương gia như vậy hoàn toàn xứng đáng!”
Trong lúc mơ màng Lam Tịch Nguyệt vẫn cảm giác bên cạnh mình có một người, người đó nói bên tai nàng những gì nàng không thể nghe rõ. Nàng cảm thấy phiền hà với cái thanh âm ‘ong ong’ kia, khiến nàng muốn ngủ cũng không được yên, nàng muốn phẩy tay xua thanh âm đi nhưng không thể làm gì vì cảm giác không tìm thấy thân thể mình ở đâu, càng thêm không thể điểu khiển tay chân làm bất cứ động tác nào.
Người nàng lúc nóng lúc lạnh khiến nàng vô cùng khó chịu, có cảm giác như gông xiềng nào đó đang cùng lúc buộc nàng vào băng giá và lửa, thân thể nàng cơ hồ muốn nổ tung. Nàng muốn thoát khỏi tình cảnh bây giờ, muốn mở mắt ra xem rốt cuộc nàng đang ở nơi nào, muốn giơ chân bước xa, nhưng nàng không thể làm gì, chỉ có thể tiếp tục ở đó giãy dụa muốn thoát khỏi.
Đột nhiên nàng cảm giác trên trán chợt lạnh, thanh tịnh hơn rất nhiều, thân thể dường như cũng thư thái hơn, nhưng cảm giác đó chỉ diễn ra trong chốc lát, rất nhanh chóng nàng lại thấy hơi lạnh thấu xương như có sinh vật tê cóng nào đó đang gặm nhấm thân thể nàng.
Thân thể đang nóng hổi trong nháy mắt lạnh như băng, An Kỳ Lạc sợ hết hồn lấy khăn ướt đang đắp trên trán nàng ra sau đó ôm nàng thật chặt, hy vọng làm như vậy có thể cho nàng chút ấm áp. Hắn cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng, lẩm bẩm nói: “Tịch nhi, nàng không nên làm ta sợ a, sao người nàng lúc nóng như lửa lúc lại lạnh như băng? Tại sao như vậy? Tịch nhi, nàng ngàn lần vạn lần không được xảy ra chuyện, có biết hay không?”
Cả người Lam Tịch Nguyệt đang đau đớn đột nhiên cảm giác có một vật thể ấm áp tiếp cận nàng, sau đó nàng được hơi ấm vây quanh, trong nháy mắt nàng thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Cả người nàng thả lỏng hơn, mới vừa rồi thanh âm kia nàng nghe có chút rõ hơn. Hình như có người gọi tên nàng, muốn nàng không xảy ra chuyện, thanh âm đó nàng đã nghe thấy đâu đó, rất quen, cảm giác rất an tâm.
An Kỳ Lạc, trong đầu nàng dần dần hiện ra cái tên này, lòng không nhịn được khẽ nhói lên, nghĩ đến cái tên này khiến nàng đặc biệt an tâm. Rốt cuộc là thế nào? Có chuyện gì? Nàng rất muốn biết, muốn mở mắt nhìn hắn.
Ngón tay nàng khẽ cử động, lông mi nhẹ nhàng chớp rồi nàng khẽ hé đôi mắt, sau đó phát ra một thanh âm cực kỳ yếu ớt nhưng đủ để An Kỳ Lạc nghe được: “Lạc——”
An Kỳ Lạc ngây người ra một lúc sau đó bỗng nhiên nắm chặt cánh tay, cúi đầu về phía ngực Lam Tịch Nguyệt khẽ gọi: “Tịch nhi, nàng đã tỉnh chưa? Tịch nhi, mới vừa rồi có phải nàng vừa gọi ta?”
Tay hắn có chút run rẩy vỗ về gương mặt nàng, cúi đầu hôn nàng lẩm bẩm nói: “Tịch nhi, nếu nàng đã tỉnh, liệu nàng có thể mở mắt ra nhìn ta một chút được không? Ta thật sự rất lo lắng cho nàng!”
Lam Tịch Nguyệt khẽ chớp lông mi nhìn An Kỳ Lạc khiến hắn vô cùng vui mừng ôm nàng thật chặt, một tay khác vỗ nhẹ gương mặt nàng, thân thể nàng vẫn lạnh băng nhưng đã có dấu hiệu tỉnh lại. Bất kể thế nào tỉnh lại thế này cũng tốt hơn vạn lần lúc nàng nằm nhắm mắt không biết còn sống hay đã chết, chí ít hắn cũng bớt phần lo lắng, kinh sợ. Nàng mở mắt rồi có chỗ nàng không thoải mái có thể nói rõ cho hắn biết.
Nhưng Lam Tịch Nguyệt chẳng qua chỉ chớp mi, ngón tay cũng chỉ khẽ rung một chút, sau đó không có thêm phản ứng gì, thân nhiệt cũng dần tăng lên, đang lạnh như băng bỗng trở nên nóng rực, vẻ ửng hồng cũng dần xuất hiện trên mặt nàng. An Kỳ Lạc vội lấy khăn lông ướt đắp lên trán nàng ra, thay vào đó là một chiếc khăn lông khác, hắn còn nhẹ nhàng lau khuôn mặt ửng hồng của nàng.
Ánh mắt hắn ngập tràn lo lắng, mới vừa rồi Tịch nhi có giảm nhiệt một chút, sao lại nhanh chóng trở lại bộ dạng này, phải làm sao bây giờ?
Tay hắn chống lên lưng nàng, hiện tại nàng đang bị hàn khí xâm nhập vào cơ thể, hắn vận công một chút bức hàn khí trong người nàng ra, phương pháp này hắn đã thử qua rất nhiều lần, mặc dù mỗi lần chỉ khiến sắc mặt Tịch nhi khá hơn một chút nhưng một lúc sau lại quay trở lại bộ dạng như cũ, tựa hồ như hàn khí ở trong người nàng lúc nào cũng cuồn cuộn, không ngừng sản sinh sau đó chảy ra khắp toàn thân nàng. Căn bản dùng phương pháp bức hàn khí ra ngoài không mấy hiệu quả. Nhưng không làm vậy thì phải làm sao đây? Chỉ cần Tịch nhi có thể dễ chịu một chút, cho dù hiệu quả thật nhỏ bé hắn cũng sẽ làm, cho dù mang cả một thân công lực này cho Tịch nhi hắn cũng không một câu oán giận.
Luồng khí truyền vào ôn hoà cùng hơi thở của Lam Tịch Nguyệt, giao hoà với hàn khí ở trong người khiến nàng cảm thấy dễ chịu hơn, nàng cũng thử chậm chạp vận hành nội lực của bản thân. Ngoài cửa phòng bỗng vang lên tiếng gõ cửa, sau đó là thanh âm của mũi nhọn vang lên: “Chủ tử, thuộc hạ đến chẩn đoán bệnh cho phu nhân”.
Tay An Kỳ Lạc vẫn chống trên lung nàng, nhưng nội lực thì đã từ từ thu lại, nghe thấy thanh âm ngoài cửa đầu không hề chuyển, hắn cẩn thận đỡ Tịch nhi nằm xuống rồi quay lung về phía cửa lạnh giọng nói: “Đi vào!”
Mũi nhọn đẩy cửa bước vào, hướng An Kỳ Lạc hành lễ rồi nói: “Chủ tử, thuộc hạ còn có một chuyện bẩm báo. Du Vương gia đã đến Dạ Thánh môn, hơn nữa còn kiên trì muốn gặp người, mới vừa rồi thậm chí còn đi xem xét bên trong Dạ Thánh môn một vòng, may mà bây giờ thuộc hạ đã thuyết phục được hắn đợi nhưng là thuộc hạ không biết hắn có lúc nào đột nhiên muốn làm khó dễ, mong chủ tử ra chủ ý!”
Nghe vậy, An Kỳ Lạc nhíu mày, An Cẩn Du này làm sao phiền vậy? Quay đầu nhìn Lam Tịch Nguyệt đang nằm trên giường rồi nói với mũi nhọn: “Trước hết chẩn đoán bệnh cho phu nhân, chuyện của An Cẩn Du về sau lại nói!”
“Dạ!”
Mũi nhọn xoay người ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, nắm lấy cổ tay nàng, cảm nhận được mạch nơi cổ tay nàng nhảy lên, trong mắt hiện lên thần sắc nghi ngờ cùng lo lắng, chân mày cũng không tự chủ được mà nhíu lại. An Kỳ Lạc ngồi ở cạnh mép giường quan sát thấy vẻ mặt này không khỏi nhăn mặt, trong mắt hắn vừa lo lắng lại vừa khẩn trương hỏi: “Thân thể phu nhân thế nào? Có nặng lắm không?”
Mũi nhọn cẩn thận xem xét mạch của nàng lần nữa, vẻ nghi ngờ trong mắt càng sâu nhưng trên khuôn mặt lại không biểu lộ ra thần sắc gì đặc biệt. Hắn trả tay nàng về chỗ cũ, đứng lên hướng An Kỳ Lạc khom người nói: “Tình huống của phu nhân vô cùng cổ quái, tựa như có một cỗ chân khí đang cùng tranh đấu với hàn khí, trong khoảng thời gian này khó phân cao thấp. Cho tới bây giờ thuộc hạ chưa gặp qua tình huống nào kỳ quái như vậy, cũng chưa biết cách phải chữa trị từ đâu, chủ tử cho thuộc hạ thêm chút thời gian, nhất định thuộc hạ sẽ làm cho phu nhân tỉnh lại!”
An Kỳ Lạc nhẹ nhàng nắm tay nàng, ngắm nhìn dung nhan đang ngủ của nàng, nghe thấy lời mũi nhọn cũng không hề phản ứng, chỉ gật đầu một cái hỏi: “Từ lúc bắt đầu, thân thể nàng cứ lúc nóng rồi lúc lạnh, có nguy hiểm gì hay không?”
Ánh mắt mũi nhọn như vô tình quét qua Lam Tịch Nguyệt sau đó nói: “Hiện tượng như vậy có thể là bởi vì trong người phu nhân có hai luồng khí đang tranh đấu nhau, nơi này có chủ tử giúp phu nhân giải hàn khí, cho nên chủ tử yên tâm, phu nhân sẽ không có nguy hiểm gì”.
“Biết rồi, ngươi lui xuống trước đi, có chuyện gì ta sẽ tìm ngươi!” Bỗng nhiên An Kỳ Lạc dừng lại một chút rồi lại nói: “Về phần An Cẩn Du, ngươi đã làm rất tốt, nếu quả thật hắn không nghe ngươi khuyên bảo thì không cần khách khí với hắn”.
“Dạ! Thuộc hạ cáo lui!” Khoé miệng mũi nhọn khẽ giấu một nụ cười, những lời chủ từ vừa nói với hắn không cần khách khí đối với An Cẩn Du nghe thật có chút cố kỵ.
Mũi nhọn xoay người rời khỏi phòng, từ lúc bước vào đây chẩn đoán bệnh cho phu nhân đến giờ đã qua hai canh giờ, cách hai canh giờ hắn lại đến chẩn đoán bệnh một lần, cho đến khi thân thể phu nhân hồi phục mới thôi. Hai canh giờ đó hắn đã cẩn thận nghiên cứu dị trạng của phu nhân, còn giờ chính là lúc phải đi chào hỏi An Cẩn Du một chút!
An Kỳ Lạc cầm khăn lông ướt trên tay, nhẹ nhàng lau mặt cho nàng, thân thể nàng hiện giờ rất nóng, cũng không biết mũi nhọn nói không có chuyện gì có đúng không, thân nhiệt cao như vậy không biết Tịch nhi có bị bỏng không ? Thật lo lắng quá.
Hiện tại toàn bộ câu chuyện được đem ra bàn luận trong Lâm Nguyệt thành đều biến đổi, bất kể chuyện gì, cho dù cố ý giấu diếm cũng sẽ có chỗ sơ hở để tin tức lưu truyền ra bên ngoài. Huống hồ chuyện xảy ra hôm nay không hề có chút bí mật. Du Vương gia cùng Kỳ Vương gia quanh minh chính đại xông vào ngự thư phòng, mặc dù không biết nội tình bên trong xảy ra những chuyện gì nhưng cuối cùng hai người bọn họ đã uy hiếp được Hoàng thượng.
Song mọi người không vì chuyện hai người đó uy hiếp Hoàng thượng mà buông lời chỉ trích, tất cả mọi lời bàn tán đều nhất tề đổ lên đầu Hoàng hậu nương nương. Bởi vì hôm nay phát sinh một chuyện còn kinh thiên động địa hơn chuyện Hoàng thượng bị uy hiếp. Phải nói là lúc đó còn có đại lượng cấm vệ quân cùng thị vệ ở Như Mộng cung chứng kiến câu chuyện giữa Hoàng Hậu và An Thấm Như. Chính vì chuyện đó mà trong một thời gian ngắn khắp Lâm Nguyệt Thành người người túm tụm lại cùng nhau thảo luận sôi nổi.
Không ngờ người ta đều cho rằng Du Vương gia cùng Kỳ Vương gia vô tội, tất cả mọi chuyện phát sinh gần đây đều là trò quỷ do Hoàng hậu nương nương bày ra, uổng phí công bọn họ chỉ trích hai vị Vương gia. Bây giờ nhìn lại, có lẽ hai vị Vương gia đã phải hướng Hoàng thượng làm rõ sự thật, hy vọng Hoàng thượng cho họ một đạo lý, Hoàng thượng không nghe mà còn hô hoán cấm vệ quân, nên họ mới uy hiếp Hoàng thượng.
Bọn họ vốn trẻ người, người trẻ tuổi luôn đặc biệt dễ dàng bị kích động, đối mặt với đám đông cấm vệ quân cũng chỉ còn cách uy hiếp Hoàng thượng để thoát thân, thoát thân thì mới có thể rửa sạch được tội danh, nếu chẳng may bị bắt vào thiên lao, chỉ sợ cả đời không thể nào ra nổi. Nhất là Hoàng hậu nương nương là kẻ khởi xướng chuyện này, thấy hai vị Vương gia đã ở trong thiên lao thì đời nào để họ sống sót ra ngoài ? Huống chi bọn họ thật ra cũng không hề thương tổn Hoàng thượng, chẳng qua chỉ hơi để lại dấu vết trên cổ người mà thôi, những chuyện khác căn bản không hề phát sinh.
Trong nhất thời, cơ hồ tất cả moi người đều tranh luận chuyện của Hoàng hậu, còn đối với An Kỳ Lạc và An Cẩn Du thì phá lệ khoan hồng độ lượng, thâm chị còn ủng hộ hành động hai người uy hiếp Hoàng thượng. Thậm chí trong suy nghĩ của họ cũng quên mất chuyện An Kỳ Lạc là ác ma chuyển thế.
Từ khi An Thấm Như tiết lộ tất cả mọi chuyện về Hoàng hậu, trong hoàng cung đã loạn hết cả lên. Mặc dù An Nhâm Kình không muốn tin nhưng đúng khi hắn đến thăm hỏi Hoàng hậu thì cấm vệ quân phát hiện ra ngọc tỷ bị mất trộm đang nằm ở Phượng Dương cung. Không chỉ vậy, trong Phượng Dương cung còn tìm thấy một phần thánh chỉ, nội dung phía trên đương nhiên chính là di chiếu chờ hắn băng hà sẽ đem thái tử An Cẩn Mặc lên thừa kế ngôi vị hoàng đế.
Những thứ như vậy mà tìm thấy ở Phượng Dương cung thì An Nhâm Kình có nhiều lời muốn nói hơn nữa cũng không có lý do để nói tiếp. Mặc cho Hoàng hậu luôn mồm phân bua ngọc tỷ cùng thánh chỉ kia bà ra chưa từng thấy qua nhưng lời bà ta nói ra đã không còn đáng tin, ngay cả thân sinh nữ nhi của bà ta cũng đã nói bà ta sai nàng dối gạt Hoàng thượng giá hoạ cho An Cẩn Du cùng An Kỳ Lạc, vậy thử hỏi còn có mấy người dám tin lời bà ta?
Không chỉ có Hoàng hậu, Thái tử An Cẩn Mặc cũng vì chuyện này mà bị vạ lây, mặc dù hắn không bị mang vào thiên lao nhưng cũng chịu cấm túc ở phủ Thái tử, không có Thánh lệnh tuyệt đối không được rời phủ nửa bước, mà chuyện trong hoàng cung từ nay về sau hắn cũng không có tư cách tham dự.
An Nhâm Kình vô lực ngồi tựa trên ghế rồng đột nhiên cảm giác thấy trong lòng quá mệt mỏi, đến giờ hắn vẫn không nghĩ tới chuyện sẽ thành ra thế này. Có thể hắn đã cảm giác có chuyện nhưng không nguyện đi tra cứu vì chỉ sợ nhận được đáp án khiến bản thân kinh hãi.
Hắn đã luôn tự lừa dối mình, từ khi đứa con thứ hai gặp chuyện không may đến khi hai đứa con khác chết đi, những chuyện này không phải hắn không nảy sinh hoài nghi mà chẳng qua hắn không muốn suy nghĩ nhiêu, cũng không muốn suy nghĩ tiếp.
Hít sâu một hơi, từ trên tay hắn không biết khi nào xuất hiện một cái túi gấm. Đó là vật mười tám năm trước, thời điểm hắn muốn giết An Kỳ Lạc thì một vị cao tăng xuất hiện đưa cho hắn, vì nội dung trong túi gấm hắn mới lưu lại cho An Kỳ Lạc một mạng, mới có thể để cho hắn sống sót đến tận bây giờ. Nội dung ghi trong túi gấm khiến hắn vô luận không thể nào không tin tưởng, cũng không dám tra cứu, mười tám năm nay hắn đều giấu túi gấm này ở chỗ bí mật không để người khác tìm thấy nó.
Ngay từ mười tám năm trước hắn đã không xem An Kỳ Lạc là hài tử của mình, cũng không muốn nhớ tại sao lại có một hài tử quái dị như vậy. Tên gọi của đứa trẻ đó là An Kỳ Lạc trong khi tên của tất cả các huynh đệ khác đều có một chữ ‘Cẩn’. Mà từ mười tám năm trước hắn đã cố tình quên, thậm chí không muốn cho đứa trẻ đó cơ hội trưởng thành, cho tới nay biểu hiện của nó đúng như hắn kỳ vọng, bộ dạng vô năng, mềm yếu, chỉ trừ đôi mắt huyết sắc ra những thứ khác căn bản không thể uy hiếp được bất kỳ ai.
Chuyện xảy ra hôm nay khiến đáy lòng hắn không kìm được bi thương, chẳng lẽ chuyện sẽ như thế sao ? Những gì hắn không nguyện ý nhất chẳng lẽ sẽ xảy ra sao ?
Hắn đưa tay mở túi gấm, lấy từ bên trong ra một tờ giấy, chậm rãi mở và nhìn thẳng vào nội dung. Ở đó chỉ có một câu ngắn ngủi : ‘thuận thì thịnh thế, nghịch thì diệt vong’.
Hắn vẫn nghĩ mãi mà không rõ những lời này rốt cuộc là có ý gì, nhưng hắn biết chuyện này và An Kỳ Lạc có liên quan đến nhau, sự hiện hữu của An Kỳ Lạc có ảnh hưởng đến sự hưng vong của Lâm Nguyệt quốc. Bất kể không phải là chuyện An Nhâm Kình hắn mong muốn hắn cũng không thể để quốc gia của mình bị diệt vong. Nhưng hắn không hề muốn đứa con hắn vừa chán ghét lại vừa có phần sợ thừa kế ngôi vị hoàng đế. Trong lòng An Nhâm Kình sớm đã có người thích hợp để kế vị, đó chính là đứa con hắn yêu thương nhất, An Cẩn Mặc.
Hắn không hề muốn vì An Kỳ Lạc mà Lâm Nguyệt quốc bị diệt vong cho nên đã cho An Kỳ Lạc lưu lại nơi này mười tám năm. Tuy vậy hắn kìm hãm không để cho An Kỳ Lạc có cơ hội khuyếch trương thế lực, thậm chí ngay cả cơ hội được trưởng thành hắn cũng không cho. Ở trong hoàng cung ai ai cũng có thể ăn hiếp tiểu hoàng tử nhưng cũng đồng thời cũng muốn tránh xa. Cho tới giờ vẫn không có người nào tự nguyện đến gần An Kỳ Lạc. Như vậy hắn từ nhỏ đã không có người dạy dỗ, nuôi dưỡng, tự nhiên sẽ không phát triển thành tìa, cũng không có khả năng uy hiếp được ngôi vị hoàng đế của Mặc nhi.
Chẳng qua người tính thật không bằng trời tính, thì ra An Kỳ Lạc đã âm thầm bố trí thế lực của mình, bản thân công lực thâm hậu đến độ xuất quỷ nhập thần. Nếu như không phải lần này bị Hoàng hậu hãm hại khiến cho hắn không thể trở về Kỳ Vương phủ thì hắn vẫn còn giấu mình trong vỏ bọc vô năng mềm yếu.
Kể từ khi thành thân với Lam Tịch Nguyệt hắn bắt đầu từ từ từ bộc lộ cường thế, lần này bị hãm hại cũng chỉ là đẩy nhanh tốc độ thể hiện thực lực của hắn mà thôi. Từ lúc mang theo Lam Tịch Nguyệt đến thỉnh an bộ dạng hắn đã xuất hiện khí thế khác lạ, ngay cả vị hoàng đế ngồi trên cao là An Nhâm Kình cũng cảm nhận được luồng cường thế đó.
Cầm tờ giấy vuốt ve trong tay, hắn nghĩ Lam Tịch Nguyệt là một cô nương không dễ gì nhìn thấu, trên người nàng không biết có bí mật gì ? Hắn tuyệt đối không tin nàng chỉ là một công chúa thất sủng, sao nàng lại sở hữu công phu thâm hậu như vậy? Thậm chí ngay cả thống lĩnh cấm vệ quân cũng không phải là đối thủ của nàng.
Có thể ngay cả Lam Vũ Đỉnh cũng không phát giác ra, chắc hẳn hắn đã quên có một nữ nhi thế này ở trong cung, không rõ rốt cuộc trong chốn thâm cung nàng đã âm thầm làm những gì.
An Nhâm Kình thở sâu một hơi, chẳng lẽ đây chính là thiên ý sao? Thiên ý khiến cho Lam Tịch Nguyệt đến Lâm Nguyệt quốc gặp hoả hoạn vào tối hôm đó thiêu huỷ dung nhan tuyệt thế của nàng, Thái tử cũng vì ghét bỏ mà không nguyện cưới nàng làm trắc phi. Lại là thiên ý khiến cho hắn nghĩ tới An Kỳ Lạc chán ghét cho nên mới đem gả nàng cho hắn. Không thể ngờ hành động này đã thành toàn cho An Kỳ Lạc, cũng không ngờ rằng An Kỳ Lạc lại động chân tình với Lam Tịch Nguyệt.
Nếu ban đầu Thái tử không ghét bỏ nàng, nếu như ban đầu hắn không đáp ứng thỉnh cầu đem Lam Tịch Nguyệt gả cho người khác, nếu như ban đầu đầu hắn không gả nàng cho An Kỳ Lạc có phải chuyện sẽ không thành ra như bây giờ ?
Hắn từ từ mở bàn tay đang nắm chặt ra, mảnh giấy trong tay thành ra nhăn nhó, đột nhiên hắn phát hiện ra bên cạnh có ánh hồng, dấu vết đó chỉ như một vệt máu kéo dài, thực ra chỉ mảnh như sợi chỉ đỏ các cô nương dùng để thêu thùa. Hắn không biết rốt cục đó là cái gì. Nếu đã từng nhìn qua cảnh Lam Tịch Nguyệt sử dụng ngân châm chắc hắn sẽ không phải băn khoăn suy nghĩ nhiều như lúc này.
Quan sát dấu vết huyết sắc quỷ dị An Nhâm Kình mở to hai mắt lẩm bẩm tự hỏi : « Vừa có chuyện gì xảy ra? Sao nơi này có dấu vết như vậy xuất hiện? Vì sao lại còn là màu đỏ ? Đây chính là ánh mắt của An Kỳ Lạc sao? Như vậy bên cạnh dấu vết đó là cái gì ? »
Bên tai hắn lại vang vọng những lời mà vị cao tăng kia đã nói mười tám năm trước: « Thất hoàng tử mang thiên mệnh, bệ hạ không thể hại thiên mệnh này nếu không sẽ dẫn tới đại họa, dân chúng lầm than! Bệ hạ cần dạy dỗ thất hoàng tử thật tốt để Lâm Nguyệt Quốc được hưng thịnh, vận nước được vững bền. Nếu bệ hạ có lòng khác hậu quả sẽ khó lường, kính xin bệ hạ suy nghĩ, thiện tai thiện tai ».
An Nhâm Kinh co người một chút, một cảm giác không tốt lan khắp toàn thân, hắn không hề muốn cho An Kỳ Lạc kế thừa ngôi vị, cũng chưa hề nghĩ tới chuyện dạy nghịch tử này bất cứ đạo lý gì. Trải qua nhiều năm như vậy biểu hiện của An Kỳ Lạc khiến hắn nghĩ rằng mình đã thành công. An Kỳ Lạc biến thành loại người đúng như mong muốn của hắn, một vương gia vô năng không chút khí thế.
Nhưng ở đời có phải ai cũng đạt được ước vọng, những chuyện hắn không hề mong muốn nhất lại xảy đến. Bây giờ rốt cuộc thế lực của An Kỳ Lạc hùng mạnh cỡ nào hắn không hề biết. Nghịch tử đó còn dám uy hiếp phụ hoàng, cả gan mang ý đồ giết cha.
Trong lúc An Nhâm Kình đang chìm sâu trong suy tư, thái giám thân cận mới bị hắn đuổi ra ngoài đã bối rối không chút quy củ xông ào ào vào trong ngự thư phòng. Tên thái giám quỳ gối khóc hô to: « Hoàng… Hoàng thượng, không xong rồi, An Thấm Như công chúa, nàng… nàng tự vẫn! »
« Ngươi nói gì ? » An Nhâm Kình chỉ cảm thấy ngực thắt lại, vọt đứng dậy từ trên ghế rồng bước nhanh đến trước mặt tên thái giám, xách hắn lên, nhìn chằm chằm vào hắn, điên cuồng hét lớn : « Ngươi lặp lại lần nữa thử coi, Như nhi làm sao? »
Thám giá mắt mũi dàn dụa run giọng nói : « Hồi…hồi bẩm Hoàng thượng, mới vừa rồi cung nữ ở Như Mộng cung chạy tới bấm báo, nói … nói Thấm Như công chúa, nàng … nàng nghĩ không thông đã tự vẫn!»
An Nhâm Kình buông lỏng tay, thái giám ngã phịch xuống sàn, lại tiếp tục quỳ trên mặt đất. Hắn cảm thấy trời rung đất chuyển, công chúa được hắn sủng ái nhất tự vẫn? Điều này sao có thể? Sao Như nhi lại hành động ngu muội như vậy? Chuyện của Hoàng hậu vốn không phải lỗi của nó, Như nhi cũng nhất thời không giữ được mình mới gây ra những tội lỗi kia nhưng hắn cũng không có ý muốn phạt nặng! Vì sao, vì sao nó lại nghĩ khôngthông? »
« Hoàng thượng, xin Hoàng thượng nén bi thương! » Thái giám cúi rạp người trên mặt đất run giọng nói với An Nhâm Kình, trên mặt hắn đầy nước mắt lẫn nước mũi.
An Nhâm Kình không nghe lọt tai câu nào, đột nhiên hướng cửa ngự thư phòng mà xông ra ngoài, sắc mặt tràn đầy bi thương. Là nữ nhi mà hắn sủng ái nhất mà, sao có thể chết như vậy được? Hắn muốn đích thân đi xem một chuyến nếu không sẽ phát điên lên mất.
Hoàng hậu còn chưa kịp đối phó với chuyện thị phi ngày càng lan tràn trong cung thì lại nhận được tin An Thấm Như tự vẫn. Tin tức lan truyền rất nhanh chóng, cơ hồ cả Nguyệt Thành người người, nhà nhà đều hay, khắp nơi rối rít suy đoán, bàn tán không biết có phải Thấm Như công chúa tự vẫn và chuyện Hoàng hậu vào thiên lao có liên quan đến nhau hay không?
Có phải đột nhiên nàng phản bội Hoàng hậu nương nương nên sự việc mới bị bại lô, nếu không sao Hoàng hậu lại bị đày vào thiên lao? Dù sao Hoàng hậu cũng là mẫu thân ruột thịt của nàng, nàng đã phản bội lại mẫu thân nên muốn tìm đến cái chết?
Hoàng cung rối loạn, Nguyệt Thành cũng rối loạn, thậm chí cả Lâm Nguyệt quốc cũng sắp rối loạn. Nói không chừng một lúc nào đó thiên hạ sẽ đại loạn. Trong lúc khắp nơi đâu đâu cũng loạn, bên trong Dạ Thánh môn lại dị thường an tĩnh.
Kẻ duy nhất không an tĩnh ở Dạ Thánh môn là An Cẩn Du cũng đã bình tĩnh trở lại, đơn giản cũng chỉ vì một câu nói của mũi nhọn : « Nếu không muốn phu nhân chúng ta bị coi là hồng nhan bạc mệnh thì đừng có làm phiền, phu nhân cần an tĩnh, chủ tử cũng không hy vọng có người đến quấy rầy, mà ta cũng cần an tĩnh để nhanh chóng tìm ra phương pháp cứu chữa cho phu nhân, Du vương gia, xin mời qua một bên nghỉ ngơi! »
Đương nhiên An Cẩn Du không hy vọng Lam Tịch Nguyệt gặp chuyện không may, sau khi nghe lời nói của mũi nhọn quả thật đã không còn náo động, cũng không đi tới đi lui khắp nơi trong Dạ Thánh môn để truy tìm chỗ ở của Lam Tịch Nguyệt. Bây giờ quan trọng nhất là nàng mau chóng khỏe lại, không ngờ nàng bị thương nghiêm trọng đến vậy.
Vốn chỉ tưởng là chút thương tích nhỏ, chỉ đau đớn một chút bên ngoài, sau khi nghe mũi nhọn nói hắn mới ý thức được nàng đã bị trọng thương. Hắn không hề biết rằng Lam Tịch Nguyệt không phải bị thương lúc giao đấu trong hoàng cung mà bởi vì nàng vào hàn đàm, bị hàn khí xâm nhập nên cơ thể mới tổn thương nghiêm trọng.
Ở trong phòng, Lam Tịch Nguyệt lúc nóng lúc lạnh khiến An Kỳ Lạc muốn phát điên, nếu không phải mũi nhọn đã đảm bảo nàng sẽ không xảy ra chuyện không chừng giờ đây hắn đã điên thật rồi. Mũi nhọn nói trong cơ thể nàng có hai luống khí đang đánh nhau, ngoài hàn khí xâm nhập từ hàn đàm, không biết luồng khí còn lại là do hắn đưa vào cơ thể nàng hay là nội lực của chính nàng?
« Tịch nhi ơi, nàng nhanh tỉnh lại đi, nàng có biết ta lo lắng cho nàng nhiều thế nào không? Nàng nhanh tỉnh lại có được không? Bộ dạng lúc này của nàng khiến ta không biết phải làm gì. Tịch nhi, ta xin nàng không nên hành hạ ta nữa! » An Kỳ Lạc sờ trán nàng lẩm bẩm tự nói. Bây giờ người nàng đang lạnh như bằng, hắn chỉ biết ôm chặt nàng vào trong ngực, sưởi ấm cho nàng, làm cho nàng dễ chịu hơn một chút.
Mũi nhọn gõ cửa rồi từ từ bước vào, cảnh tượng trước mắt hắn chính là An Kỳ Lạc thần sắc ngây ngốc ôm Lam Tịch Nguyệt, ánh mắt tràn đầy lo âu, vẻ mặt tiều tụy, hắn đang không ngừng truyền nội lực vào trong cơ thể nàng, chiếu cố nàng đến lúc sắp tới cực hạn của hắn. Thời gian suốt một ngày đã trôi qua, nếu không phải hắn nội công thâm hậu thì đã sớm ngã quỵ.
Hắn bây giờ không thể nghỉ ngơi, hắn vẫn còn muốn chiếu cố Tịch nhi, Tịch nhi còn chưa tỉnh sao hắn có tâm tư nghỉ ngơi?
Thấy mũi nhọn xuất hiện, An Kỳ Lạc không còn kích động như những lần trước bởi vì mỗi lần hắn chẩn đoán bệnh đều giống nhau : người nàng có hai luồng khí đối nghịch nhau đã tranh đấu suốt một ngày. Không biết đến lúc nào thì hai luồng khí đó dừng lại đây ?
Đối diện với tình cảnh trước mắt, mũi nhọn có chút nói không nên lời, là hắn tới trị thương cho phu nhân nhưng mỗi lần kết quả vẫn không thay đổi, ngay cả hắn cũng đã có chút hơi hướng thất vọng huống chi là chủ tử.
An Kỳ Lạc lấy bàn tay của Lam Tịch Nguyệt ở trong chăn ra, ánh mắt nhìn về phía mũi nhọn nói : « Đã qua hai canh giờ rồi, nhanh chẩn đoán bệnh đi ! »
Mũi nhọn có hơi sửng sốt, ngay sau đó hướng An Kỳ Lạc khẽ khom người nói : « Dạ, chủ tử ! » Sau đó liền đi tới bên cạnh Lam Tịch Nguyệt, cầm lấy cố tay nàng.
Quan sát thần sắc mũi ngọn, trong mắt An Lỳ Lạc không che giấu được chút mất mát, tay theo bản năng ôm chặt lấy nàng trong ngực rồi nhìn thuộc hạ của mình mà nói : «Có phải cũng giống như mấy lần trước ? »
Chần chừ một chút, mũi nhọn gật đầu nói : « Là giống nhau ».
An Kỳ Lạc khẽ thở dài, cầm tay Lam Tịch Nguyệt bỏ lại vào trong tấm chăn, lạnh lùng nói : « Ngươi lui xuống đi, hai canh giờ sau lại tới xem bệnh ! »
« Dạ, thuộc hạ xin cáo lui ! »
Lúc này ngón tay nhỏ của Lam Tịch Nguyệt khẽ giật, chỉ là không ai thấy được, nhiệt độ cơ thể nàng cũng từ từ tăng cao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...