Lam Tịch Nguyệt ngồi bên trong thư phòng của An Kỳ Lạc, trên tay cầm ngọc tỷ trộm ra từ trong hoàng cung, cũng là ngọc tỷ mà An Nhâm Kình đang tìm kiếm khắp nơi đến sắp phát điên.
Nàng mắt lạnh liếc bên cạnh An Kỳ Lạc một cái, nhàn nhạt nói: “Ngươi tính toán xử trí vật này như thế nào? Nếu vẫn giấu ở trong Vương phủ có một ngày đột nhiên quan binh tới lục soát sẽ không hay đâu!”
An Kỳ Lạc lười nhác ngồi ở bên cạnh, khuôn mặt ôn nhu nhìn Lam Tịch Nguyệt, lẳng lặng nghe lời của nàng, cười nói: “Cô nương nói tại hạ phải làm gì đây? Tại hạ nguyện ý nghe lời!”
Lam Tịch Nguyệt giật hạ khóe miệng, ném ngọc tỷ đến trên người hắn, lạnh giọng nói: “Vật này do ngươi trộm ra, cho dù bị tra ra được cũng không có nửa điểm quan hệ với ta!”
“Làm sao không có quan hệ? Chúng ta bây giờ là phu thê!”
Lam Tịch Nguyệt nhàn nhạt liếc hắn một cái, sau đó ác độc nói: “Phu thê cũng như chim rừng thôi, tai họa đến thì phải tự mình bay đi! Những lời này chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua sao?”
An Kỳ Lạc nghẹn một chút, khuôn mặt ủy khuất nhìn Lam Tịch Nguyệt, đáng thương nói: “Nương tử, ngươi thật ác tâm!”
Lam Tịch Nguyệt cầm chén ở trên bàn chậm rãi nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt nói: “Quyết tâm? Ta đây nói thật, căn bản là một chút cũng không do dự”
An Kỳ Lạc tiến tới trước mặt Lam Tịch Nguyệt, cúi đầu ngưng đọng nhìn ánh mắt của nàng, khuôn mặt ủy khuất hỏi: “Nếu quả thật xảy ra chuyện gì, ngươi có thật nhẫn tâm vứt bỏ ta?”
Lam Tịch Nguyệt không chút do dự gật đầu nói: “Nếu không thì làm gì? Cùng ngươi chịu tội à? Ngươi cho rằng ta ngu như vậy sao?”
Đưa tay giữ lấy mặt của nàng, khiến nàng phải nhìn thẳng vào mắt hắn, trong mắt xuất hiện thần sắc kiên định, còn mơ hồ một chút sợ hãi cùng bối rối, nghiêm túc hỏi lần nữa: “Ngươi nói thật? Nếu như, thật xảy ra chuyện gì không hay, ngươi vứt bỏ ta sao?”
Nhìn ánh mắt của hắn, Lam Tịch Nguyệt không nỡ nói dối, đưa tay đẩy tay hắn dời đi, xoay người từ trên ghế đứng lên, hướng cửa thư phòng đi tới, chỉ nhàn nhạt nói: “Ta cũng không biết, sẽ do tâm tình lúc đó mà quyết định có nên bỏ mặc ngươi hay không!”
Lắc mình chắn trước mặt nàng, An Kỳ Lạc vẻ mặt bất mãn lầm bầm nói: “Muốn thế nào ngươi mới có thể chú ý đến ta? Tâm tình tốt ư? Phải làm thế nào mới khiến tâm tình của ngươi tốt hơn?”
Lam Tịch Nguyệt sửng sốt một chút, cúi đầu xuống không để cho hắn nhìn mặt nàng, hình như nàng đang suy tư cái gì, nhưng thật ra bởi vì nàng không cho hắn thấy gần đây trên mặt nàng thỉnh thoảng lại xuất hiện nụ cười. Ngẩng đầu lên lần nữa, trên mặt đã là biểu hiện trong trẻo lạnh lùng, nhàn nhạt nói: “Cái này ta làm sao biết? Hỏi ngươi, ngươi cũng không biết !”
“Ta biết!”
“Ách?”
“Ta biết ta lúc nào sẽ rất vui vẻ, làm thế nào để cho tâm tình của mình rất tốt”.
“Ách?”
“Chỉ cần cho chúng ta ở chung một chỗ, tâm tình ta sẽ rất tốt, rất vui vẻ. Cho nên, ta sẽ không để cho ngươi có cơ hội rời đi”.
Đầu Lam Tịch Nguyệt thoáng cái chuyển rối loạn, nhìn hắn có chút sững sờ, trong lòng không kiềm chế được rung động. Một lúc, khóe miệng khẽ giơ lên, nhìn hắn nói: “Ta bây giờ rất vui vẻ!”
“Ách?”
Lúc này đổi lại là An Kỳ Lạc không rõ, làm sao đột nhiên tâm tình nàng tốt chứ? Lam Tịch Nguyệt kiễng mũi chân nhẹ nhàng chạm phớt qua đôi môi ở trên gương mặt hắn một cái, tiếp theo chuyển qua bên tai nhẹ nói một tiếng: “Cám ơn ngươi!”
Đột nhiên sau đó nàng xoay người rời thư phòng, An Kỳ Lạc khuôn mặt đỏ bừng cả lên, chỉ ngây ngốc đứng đó, tim đập rộn ràng, lòng bàn tay đổ mồ hôi. Một lúc sau hắn mới kịp phản ứng, xoay người nhìn bóng lưng Lam Tịch Nguyệt nhanh chóng biến mất trong phạm vi tầm mắt hắn, miệng ngây ngô cười cười toe toét.
Giờ phút này, hắn chẳng còn nửa điểm của Dạ Thánh môn chủ lạnh lùng hay Kỳ Vương gia hờ hững? Cho dù trong mắt huyết sắc tiên diễm khác thường nhưng không có chút nào âm lãnh, khặc khí dữ dội. Phía sau xuất hiện một bóng người, nhìn vẻ mặt cười khúc khích của An Kỳ Lạc có chút khó hiểu ngoài ý muốn, lại đem tầm mắt chuyển dời đến bóng lưng mơ hồ nơi xa kia, phủ phục cúi đầu, hướng An Kỳ Lạc thanh âm cung kính: “Chủ tử, ngài tìm thuộc hạ đến có gì cần phân phó?”
Thần sắc An Kỳ Lạc chỉ trong nháy mắt lập tức liền từ nụ cười đầy mặt biến thành lạnh lùng vô tình, xoay người sang chỗ khác nhìn người đứng ở phía sau hắn- Duệ, chỉ xuống ngọc tỷ trên bàn kia, lạnh giọng nói: “Ngươi đem ngọc tỷ đưa đến phủ Thái tử, hơn nữa tung tin đồn Thái tử chiêu mộ cao thủ trộm được ngọc tỷ từ trong hoàng cung ra ngoài, mục đích muốn có thể danh chính ngôn thuận soán vị đoạt quyền!”
“Dạ!”
Duệ lấy ngọc tỷ trên bàn để trong lồng ngực đứng đó chần chừ chưa đi nói: “Chủ tử còn có phân phó gì khác sao?”
An Kỳ Lạc trong mắt hàn quang lóe lên, đi tới trước bàn đọc sách ngồi xuống, nói lạnh như băng: “Nhớ giấu kỹ một chút, không phải để cho Thái tử mới đi tìm đã liền tìm thấy”.
“Dạ!”
An Kỳ Lạc tay bưng cái chén lên, nhẹ nhàng mà chuyển động, trong mắt hiện lên một chút sát ý hỏi: “Thác Dã Hoành thế nào? Hắn có nói tại sao muốn mưu sát phu nhân không?”
Duệ mặt không chút thay đổi đứng ở trước mặt An Kỳ Lạc hồi đáp: “Hắn nói trên đường từ Thanh Tố quốc đến Lâm Nguyệt quốc, hắn từng có ý đồ bất chính với phu nhân, không nghĩ tới chẳng những không thành công, ngược lại còn bị phu nhân dùng chủy thủ kề trên cổ, thậm chí còn quẹt làm bị thương cổ hắn. Hắn không cam lòng, cảm thấy hành động của phu nhân đã vũ nhục hắn rất nhiều, nhất thời tức khi đã nghĩ cách muốn trả thù cho nên bày ra đại hỏa, vốn là muốn thiêu chết phu nhân, phu nhân mạng lớn không chết nhưng cũng bị bị phá huỷ dung mạo. Hắn coi như có thể dịu cơn tức giận, cho răng bộ dạng này của phu nhân so với việc giết nàng làm cho hắn còn thỏa mãn hơn!”
“Là sao?” An Kỳ Lạc nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, trên mặt căng thẳng, cho dù là nhắm mắt nhưng trên người vẫn phát ra sát khí ngay cả Duệ cũng không khỏi có chút lay động.
May mà không có thêm chuyện gì nữa, lúc An Kỳ Lạc mở mắt lần nữa sát khí trên người hắn đã biến mất, cũng không ngẩng đầu nhìn Duệ một cái, giọng nói băng hàn vân đạm phong khinh: “Phế võ công của hắn, bẻ gãy tay chân, hủy dung mạo, ta còn muốn cho hắn đời này cũng không thể mở miệng nói chuyện, sau đó đuổi về Thác Dã phủ”. Duệ nghe vậy mặt vẫn không chút thay đổi, hướng An Kỳ Lạc khom người nói: “Dạ!”
“Cứ như vậy, ngươi đi làm việc đi!”
“Thuộc hạ cáo lui!” Duệ đã biến mất ở trong thư phòng mà An Kỳ Lạc vẫn duy trì tư thế ngồi ở trước bàn đọc sách, thần sắc trên mặt hơi nhu hòa một chút, hình như nghĩ tới điều gì khiến cho hắn rất vui vẻ. Một lúc sau, hắn từ trên ghế đứng lên, xoay người rời thư phòng, hướng phòng ngủ ở hậu viện đi tới.
Việc cần phải làm căn bản đã làm tốt, vậy hắn bây giờ có thể đi theo nương tử! Đêm đó Thác Dã Hoành bị hành hạ đến hoàn toàn thay đổi, trở lại quý phủ của mình cũng hù ngã bao nhiêu người, hắn bây giờ đã trở thành một phế nhân đối với bất kỳ người nào cũng không có chút hữu dụng.
Ngày thứ hai, trên khắp mọi nẻo đường mọi người truyền tai nhau: ngọc tỷ của Hoàng đế bị trộm, mà trên thực tế là bị Thác Dã Hoành đánh cắp, sau lưng hắn kẻ chủ mưu chính là Thái tử điện hạ. Chẳng qua Thái tử điện hạ sau khi lấy được đồ mình muốn, để tránh phức tạp đã nghĩ cách giết người diệt khẩu với Thác Dã Hoành nhưng Thác Dã Hoành mạng lớn không chết chỉ biến thành một tên phế nhân. Lời đồn đại ngọc tỷ của Hoàng thượng bị mất trộm chính là do Thái tử điện hạ đứng đằng sau, rất có thể vẫn còn giấu ở trong phủ Thái tử, nếu nói chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, đây chính là đạo lý này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...