Trong mắt An Kỳ Lạc cùng Lam Tịch Nguyệt cơ hồ đồng thời hiện lên một tia hàn quang, sau đó Lam Tịch Nguyệt cười khẽ hạ giọng nói: “Lời này của Thái tử điện hạ có thể không đúng rồi, thật ra thì trong mắt của ta, gả cho ngươi mới thật là ủy khuất ta, may là không thành công, nếu không ta cả đời này ta sẽ phải hủy hoại toàn bộ con người của ngươi!”
An Cẩn Mặc sửng sốt, hắn hoàn toàn không nghĩ Lam Tịch Nguyệt sẽ nói như vậy, nhưng ngay sau đó trong mắt xuất hiện một chút lo lắng, ngoan tuyệt nhìn Lam Tịch Nguyệt nói: “Lời này của ngươi là có ý gì?”
An Kỳ Lạc cũng sửng sốt, nhưng ngay sau đó cười vui vẻ, đưa tay qua cầm tay Lam Tịch Nguyệt nhẹ đặt tay mình lên bàn tay nhỏ bé, khẽ nghiêng mình xem An Cẩn Mặc, thần sắc biến hóa so sánh với tưởng tượng còn nhanh hơn. Lạnh lùng nhìn hắn, trong giọng nói mang theo một tia khiêu khích: “Chính xác như ngươi vừa nghe được thôi, chẳng lẽ Thái tử điện hạ bây giờ ngay cả tiếng người cũng nghe không hiểu sao?” Trong mắt hàn quang lóe lên, An Cẩn Mặc âm lãnh nhìn An Kỳ Lạc nói: “Bổn Thái tử đang hỏi Kỳ Vương phi, Thất đệ ngươi cũng muốn chen miệng vào sao?”
“Lời Thái tử điện hạ không đúng, tướng công thay thế nương tử nói chuyện, chẳng lẽ còn phải đi hỏi xem ngươi có đồng ý hay không?”
An Cẩn Mặc nguy hiểm nheo ánh mắt lại, cả người cũng tản khí lạnh lùng, nhìn về phía Lam Tịch Nguyệt, ngữ điệu giễu cợt nói: “Thật là không nghĩ tới ngươi bị hủy dung còn có thể có mị lực lớn như thế, thậm chí ngay cả đến Lâm Nguyệt quốc đệ nhất tuyệt tình Vương gia cũng phải ngã xuống dưới chân ngươi!”
Lam Tịch Nguyệt ngẩng đầu khinh thường liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói: “Đa tạ Thái tử điện hạ khích lệ, còn may Thái tử điện hạ bởi vì ta dung mạo bị hủy mà không quan tâm ta, nếu không cho dù mặt của ta không bị hủy, cả đời này cũng chẳng khác nào bị phá hủy!”
An Kỳ Lạc chuyển mặt sang chỗ An Cẩn Mặc không nhìn thấy, cười tươi như hoa, ý tứ trong lời nương tử không phải có thể hiểu là: nàng rất may mắn có thể gả cho hắn sao? Nếu là như vậy, có phải hay không đã nói ra nàng đối với hắn không giống như đối với người khác? An Cẩn Mặc mặt đã tái lại, hít sâu mấy hơi mới có thể đè nén ức chế trong lòng, hắn hôm nay tới nơi này còn có chuyện rất trọng yếu, tuyệt đối không thể bởi vì … mấy loại chuyện nhỏ nhàm chán này làm hỏng đại sự của mình. Tự an ủi xong, tâm tình tựa như đã bình tĩnh trở lại, tầm mắt cũng không liếc Lam Tịch Nguyệt, thẳng nhìn An Kỳ Lạc nói: “Ta tin tưởng Thất đệ hẳn là cũng có nghe qua, ngày đó bên trong hoàng cung có đạo tặc lẻn vào đánh cắp ái vật của phụ hoàng”.
An Kỳ Lạc thần sắc không thay đổi, vẫn là khuôn mặt hờ hững, nhàn nhạt nói: “Có nghe nói, chẳng qua là không biết phụ hoàng mất báu vật gì, thậm chí ngay cả cấm vệ quân cũng được huy động !”
“Cái này, cái này ta cũng không biết là thứ gì, chỉ nghe nói là đối với phụ hoàng mà nói rất trọng yếu giống như trân bảo vậy. Chẳng qua đáng tiếc, cho dù điều động cấm vệ quân tới tận bây giờ cũng không bắt được đạo tặc đã cả gan làm loạn!”
“Nga? Thật đúng là đáng tiếc, đường đường đến Lâm Nguyệt quốc cấm vệ quân thậm chí ngay cả một tiểu đạo tặc cũng bắt không được, nếu tin này truyền đi sẽ làm tổn hại uy nghiêm nước ta a!”
“Không biết Thất đệ có chủ ý gì hay sao?”
An Cẩn Mặc nhìn thẳng An Kỳ Lạc, tựa hồ muốn từ trong ánh mắt của hắn nhìn ra điều gì. Nhưng rất nhanh hắn không kiên trì được, ánh mắt huyết sắc của An Kỳ Lạc chỉ làm cho hắn cảm thấy một trận lạnh lẽo, giống như là nửa đêm đi ra ngoài gặp phải ác quỷ, nhất là ánh mắt ấy không có chút nhiệt độ nào. Trong mắt An Kỳ Lạc giống như một cái đầm băng, sâu không thấy đáy, lạnh thấu xương, cũng không nhìn An Cẩn Mặc, không thèm để ý chút nào nói: “Thái tử điện hạ, vấn đề này hình như hỏi lầm người rồi, ngươi cũng không phải không biết, bất luận là tài trí hay bản lĩnh, ta đều kém cỏi hơn tất cả các huynh đệ khác!”
Ngoài mặt nhận là kém cỏi nhất nhưng trên thực tế ngay cả Hoàng đế An Nhâm Kình cũng không dám tùy tiện động đến hắn, bởi vì ánh mắt ấy, bọn họ sợ hắn hóa thành ác quỷ sẽ đi trả thù. Chẳng qua bọn họ không biết An Kỳ Lạc là người có tuyệt thế võ công, lại tài hoa, trí dũng hơn người, chỉ sợ ở Lâm Nguyệt quốc này không có bất cứ người nào có thể so sánh được với tài năng cùng mưu trí như vậy.
An Cẩn Mặc lẳng lặng ngưng mắt nhìn, làm như muốn từ trong lời nói của hắn tìm ra một chút, cho dù là một chút xíu chỗ sơ hở, nhưng là thật giống như toàn bộ lời hắn nói cũng đều là lời nói thật, khi hắn bắt đầu biết nhận thức, An Kỳ Lạc đúng là kẻ duy nhất trong tất cả huynh đệ. “Nếu Thất đệ ngươi cũng nói như vậy, ta đây dĩ nhiên không thể nói thêm gì nữa, chẳng qua ngày đó Thất đệ ngươi xuất cung, đối với chuyện này phụ hoàng bất mãn vô cùng, thậm chí còn có chút hoài nghi Thất đệ ngươi cùng đạo tặc kia có dính líu! Không biết ngươi tính toán xử lý chuyện này thế nào đây?” Hạ xuống nụ cười lạnh, An Kỳ Lạc biết An Cẩn Mặc nói những lời này cũng không phải bởi vì thật sự hoài nghi hắn có dính líu đến đạo tặc, mà là bởi vì hắn không thể thấy Thất đệ hắn sống yên ổn, muốn đem sự kiện kia giá họa cho tiểu đệ.
Hững hờ nhìn An Cẩn Mặc, An Kỳ Lạc lạnh giọng nói: “Đa tạ Thái tử điện hạ nhắc nhở, về phần Bổn vương xử lý như thế nào cũng không nhọc công làm phiền Thái tử điện hạ ban ơn!” Lam Tịch Nguyệt lẳng lặng ngồi ở bên cạnh, trong mắt hiện lên một đường hàn quang, một… ngón tay xuất hiện ngân châm nho nhỏ, mắt lại lóe lên hàn quang, bỗng An Kỳ Lạc nhẹ nhàng cầm tay nàng. Ngân châm mới lộ ra rất nhanh đã bị thu hồi vào trong tay áo, nơi này là Kỳ Vương phủ, nếu Thái tử điện hạ xảy ra chuyện gì ở đây chắc chắn Kỳ Vương phủ sẽ có chuyện không hay, tạm thời bỏ qua cho hắn vậy. Một chuỗi hành động mờ ám không bị bất cứ kẻ nào phát hiện, cứ như vậy đã qua, chỉ có Lam Tịch Nguyệt tự mình biết, nàng mới vừa rồi nghĩ muốn cho An Cẩn Mặc chịu chút tội, chẳng qua sau lại bỏ qua.
An Cẩn Mặc cười lạnh nhìn An Kỳ Lạc nói: “Thất đệ quá khách khí, ta cũng chỉ là nhắc nhở ngươi một chút mà thôi, thật ra thì ngươi dù nói thế nào cũng là hài tử của phụ hoàng, cho dù phụ hoàng tức giận cũng không nên đối với ngươi như vậy mới đúng!”
Lam Tịch Nguyệt từ trên ghế đứng lên, nơi nơi trong trẻo lạnh lùng nhìn An Cẩn Mặc, nhàn nhạt nói: “Thái tử điện hạ tới Kỳ Vương phủ chẳng lẽ chỉ là muốn nói nhảm chút chuyện nhàm chán sao? Nếu như vậy, thật sự xin lỗi, ta còn có việc muốn làm, không có hứng thú nghe ngươi nói những lời này, cáo từ trước!”
Vừa nói, xoay người muốn rời đại sảnh, nàng vốn định lát nữa đi ra ngoài, kết quả An Cẩn Mặc tới, muốn đi thay y phục cũng chưa làm được, mà y phục đã chuẩn bị xong đâu! Sắc mặt An Cẩn Mặc lập tức âm trầm xuống, để cho vẻ mặt càng thêm lo lắng, càng thêm âm lãnh, nhìn bóng lưng Lam Tịch Nguyệt đã xoay người sang chỗ khác nói: “Tịch Nguyệt công chúa cần gì đi vội vàng như thế? Bổn Thái tử còn có chuyện muốn hỏi ngươi!”
Khẽ nghiêng mặt qua, lãnh đạm nhìn An Cẩn Mặc nói: “Thái tử điện hạ, ngươi đối với ta có phải nên thay đổi cách xưng hô? Mặc dù ta vốn là Thanh Tố quốc Tịch Nguyệt công chúa, nhưng đến Lâm Nguyệt quốc, hẳn đã trở thành Kỳ Vương phi?”
An Cẩn Mặc ở trong lòng thấp giọng nguyền rủa một tiếng, nghe được thanh âm của Lam Tịch Nguyệt lại càng không nhịn được thất thần, thanh âm nhỏ nhẹ, mềm mại và hay đến như vậy khiến cho hắn không nhịn được vẫn muốn nghe tiếp. Có chút ghen tỵ, nhìn An Kỳ Lạc một cái, quay đầu đi lại nhìn Lam Tịch Nguyệt, nhẹ cười nói: “Bổn Thái tử chỉ là muốn hỏi vết thương trên mặt ngươi thế nào? Có cần ta sai thái y tới trị liệu không?” An Kỳ Lạc cũng từ trên ghế đứng lên, tay nắm chặt tay Lam Tịch Nguyệt nhỏ bé, lạnh lùng liếc xéo nói: “Nếu như cần thái y trị liệu, Bổn vương tự nhiên sẽ tự xin, nào dám làm phiền Thái tử điện hạ ngài đâu?”
Nhìn Lam Tịch Nguyệt y phục bên ngoài xanh biếc, ngón tay như ngọc, cùng tay An Kỳ Lạc đan vào nhau có một sự hoàn mỹ không nói nên lời, An Cẩn Mặc từ vị trí đứng lên, đi tới trước Lam Tịch Nguyệt, thẳng ngó chừng tấm sa trên mặt nàng, tựa hồ muốn xuyên thấu qua đó mà nhìn. “Bổn Thái tử chẳng qua là quan tâm ngươi một chút mà thôi”. An Kỳ Lạc không vui nhíu hạ mi, trong mắt hàn quang lóe lên, đi lên trước một bước vừa chắn trước mặt An Cẩn Mặc, hờ hững nhìn hắn lạnh lùng nói: “Thái tử điện hạ, ngươi tựa hồ đã quên một chuyện rất trọng yếu.”
“Nga? Không biết Thất đệ nói là chuyện gì?”
“Tịch nhi bây giờ đã là Vương phi của Bổn vương, cho dù quan tâm cũng không đến phiên Thái tử điện hạ ngươi!”
An Cẩn Mặc trong mắt hiện lên một tia không cam lòng, hắn bây giờ đã bắt đầu hoài nghi, Lam Tịch Nguyệt có phải căn bản không bị hủy dung, hoặc là cho dù bị hủy dung, hắn ban đầu cũng không nên đem nàng tặng cho An Kỳ Lạc. Thanh âm của nàng, thật sự khiến cho hắn quá khó quên, để cho hắn ngay cả lúc nằm mơ cũng nhớ tới.
Nhìn rõ ràng ánh mắt An Cẩn Mặc, An Kỳ Lạc lôi kéo Lam Tịch Nguyệt hướng cửa đi tới, vừa đi vừa nói: “Bổn vương còn có chuyện quan trọng cần phải xử lý, Thái tử điện hạ tự nhiên!”
An Cẩn Mặc sắc mặt xanh lét nhìn hai người kia biến mất ở trước mặt, trong mắt hiện lên vẻ ngoan tuyệt, âm tàn nói: “Ngươi chờ đó cho ta, bổn Thái tử nhất định sẽ không để cho ngươi được thoải mái!” Đáng tiếc, An Kỳ Lạc cùng Lam Tịch Nguyệt đã rời chỗ này, không nghe được những gì hắn nói, chỉ sợ lời này cũng chỉ có chính hắn biết thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...