Cơ hồ tất cả mọi người có thể là vô tình cũng có thể cố ý nghiêng mắt nhìn Lam Tịch Nguyệt, khuôn mặt tràn đầy vẻ tò mò, tò mò dung nhan dưới tấm sa che mặt rốt cuộc bị hủy thành hình dáng ra sao.
Đơn giản nếu như chỉ nhìn bộ dạng Lam Tịch Nguyệt với tấm khăn che mặt kia, bất kỳ nữ tử nào ở đây cũng không thể so sánh. Không chỉ là những nữ tử đang hiện diện ở đây, ngay cả chút ít nam tử, như Hoàng đế, các vị Vương gia tụ tập tại đây đặc biệt muốn chạy tới nhìn Lam Tịch Nguyệt, chẳng qua thật đáng tiếc, chỉ thấy được đôi mắt, một đôi mắt đủ để biểu lộ thần thái hơn người, ngoài ra còn có vầng trán ngọc trơn mịn như tơ lụa.
An Cẩn Mặc nhìn An Kỳ Lạc trong mắt hiện lên một tia toan tính, không nghĩ tới Lam Tịch Nguyệt bị hủy dung chỉ cần đeo lên cái khăn che mặt lại trở về bộ dạng nghiêng nước nghiêng thành. Nếu như không phải là đêm hôm đó hắn tận mắt nhìn dung mạo nàng bị hủy, hơn nữa cho tới bây giờ đối khuôn mặt kinh khủng vẫn còn sợ hãi, hắn nhất định sẽ cho là Lam Tịch Nguyệt căn bản không xảy ra việc gì, có người nào bị hủy dung còn có thể có bộ dạng mỹ miều như thế?
Thanh nhã thoát tục, kinh tâm động phách! Đột nhiên từ bên cạnh lao ra một cô nương chừng mười lăm mười sáu tuổi, trực tiếp đứng trước mặt Lam Tịch Nguyệt, cúi đầu nhìn xuống nàng, trong mắt tràn đầy kiêu ngạo cùng khinh thường, mơ hồ còn có sự toan tính, nói: “Nghe nói ngươi gặp hỏa hoạn bị lửa hủy dung mạo, Bổn công chúa bây giờ rất muốn nhìn một chút xem mặt ngươi rốt cuộc biến thành hình dáng ra sao, ngươi còn không mau đem khăn che mặt kéo xuống!”
Đang giúp Lam Tịch Nguyệt xoa bàn tay nhỏ bé An Kỳ Lạc bỗng nhiên dừng một chút, nhưng ngay sau đó tiếp tục xoa, tựa hồ cũng không muốn mở miệng nói chuyện hay có ý ngăn cản. Hắn muốn xem Lam Tịch Nguyệt xử lý thế nào đây. Chuyện trước mắt hắn nên chuyên tâm là giúp chỗ hơi sưng đỏ trên bàn tay này nhanh biến mất một chút.
Đôi mi thanh tú của Lam Tịch Nguyệt nháy nhẹ, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt ngạo khí của cô nương trước mặt, thần tình lạnh lùng hỏi: “Ngươi là ai? Tại sao muốn nhìn mặt của ta?” Tựa hồ cho tới bây giờ chưa từng có người dám ngỗ nghịch với lời của Công chúa, nghe Lam Tịch Nguyệt nói những lời này, sắc mặt Công chúa lập tức trở nên xanh tái, chỉ vào nàng tức giận quát: “Ngươi thật to gan, Bổn công chúa nói muốn xem, ngươi sẽ phải cho ta xem, đâu có quyền nói nhảm nhiều như vậy?
Nói cho cùng, ngươi bất quá cũng chỉ là hòa thân công chúa không chút quan trọng thôi, là Thanh Tố quốc các ngươi đánh nhau thất bại mới đến hòa hảo với Lâm Nguyệt quốc chúng ta, cho nên ngươi mới đến Lâm Nguyệt quốc! Ngươi cho rằng ngươi còn có thế làm Vương phí cao quý, cũng nghĩ sẽ là Hoàng tẩu của ta?”
Ở bàn dưới, An Kỳ Lạc nắm tay Lam Tịch Nguyệt càng không ngừng giúp nàng xoa xoa, trong mắt hiện lên một chút hàn quang, nhưng vẫn không có phản ứng gì, chẳng qua cầm một tay khác mang để lên bàn cắn một cái. Lam Tịch Nguyệt lạnh nhạt nhìn Công chúa, chẳng thèm ngó ngàng lời nói vừa rồi, đưa tay lên mạng che mặt nhẹ vỗ về gương mặt, nhàn nhạt nói: “Mặt của chính ta, ta muốn cho ai nhìn sẽ cho, không muốn cho ai nhìn sẽ không cho, ngươi cho rằng ngươi có thể giúp ta quyết định sao? Hay là nếu như ta không để cho ngươi nhìn, ngươi sẽ phải ép buộc ta để nhìn?”
“Vậy thì sao? Chẳng lẽ ngươi ngay cả Bổn công chúa trước mặt cũng dám không để cho nhìn sao?”
Công chúa tiếp tục khinh thường nhìn Lam Tịch Nguyệt, giọng nói điêu toa lại không có chút lễ phép. Lam Tịch Nguyệt cúi đầu cười khẽ, lạnh lùng nói: “Ta ngay cả ngươi là ai cũng không biết, tại sao phải cho ngươi thấy mặt mũi?”
“Ngươi… Ngươi không biết ta là ai?”
Công chúa hình như vô cùng kinh ngạc, Lam Tịch Nguyệt không biết nàng là người nào, nửa hướng, tựa hồ bừng tỉnh đại ngộ nga một tiếng, sau đó nói: “Cũng khó trách, ngươi vừa mới tới Lâm Nguyệt quốc không được mấy ngày, cũng chưa từng thấy qua Bổn công chúa, dĩ nhiên không biết Bổn công chúa đại danh chính là Thấm Như công chúa !”
Thấm Như công chúa , nữ nhi ruột thịt của Hoàng hậu, cũng là Công chúa được Hoàng thượng sủng ái nhất, chỉ tiếc được mỗi chút sủng ái nàng đã sinh tính điêu ngoa, cao ngạo không biết đạo lý, tùy tiện làm bậy trong cung khiến mọi người đều đau đầu, nhưng lại hết lần này tới lần khác không có bất kỳ người nào có thể trị được nàng, bởi vì bất kể nàng làm ra chuyện gì quá đáng, phụ hoàng An Nhâm Kình cho tới bây giờ cũng không nỡ trách phạt nàng. Lam Tịch Nguyệt thần sắc vẫn trong trẻo lạnh lùng, nhàn nhạt liếc Thấm Như một cái nói: “Nga, nguyên lai là Thấm Như công chúa, chưa từng nghe nói qua!”
An Thấm Như một hơi cũng không trì hoãn, thiếu chút nữa đã bị nghẹn chết, hung hăng ngó chừng Lam Tịch Nguyệt, lồng ngực kịch liệt phập phồng hô hấp, duỗi ngón tay chỉa về phía nàng, tức giận quát: “Ngươi… Ngươi… Ngươi, tiện nhân này, dám mang bộ dạng như vậy cùng Bổn công chúa nói chuyện, ngươi quả thực chán sống!” An Kỳ Lạc ngẩng đầu lên, ánh mắt huyết sắc lạnh lùng nhìn nàng, lạnh giọng nói: “Thấm Như công chúa, ngươi biết ngươi đang ở đây nói chuyện với ai sao?”
Thanh âm kia giống như từ trong hầm băng vạn năm truyền tới khiến cho An Thấm Như không nhịn được rùng mình một cái, có chút sợ hãi nhìn An Kỳ Lạc, nhưng vẫn quật cường không chịu cúi đầu, hay chính là đang ỷ vào việc có phụ hoàng mẫu hậu nàng ở đây, khẳng định An Kỳ Lạc không dám làm gì nàng.
Cho dù co rúm lại một chút nhưng sau đó An Thấm Như lập tức ngẩng cao cằm, khuôn mặt ngạo mạn nói: “Bổn công chúa nói chuyện với ai phải bẩm báo trước với ngươi sao? Cũng không cầm gương theo xem bộ dạng của ngươi, người như ngươi cũng có tư cách để ý tới chuyện của Bổn công chúa sao? Hừ!”
Đầu cúi xuống một chút nhưng vẫn nhìn thẳng phía trước, trong mắt An Kỳ Lạc huyết quang đại thịnh, lần này thanh âm lại càng giống như từ chín tầng địa ngục truyền tới, mảnh cao điểm ở trong tay hắn từ từ biến thành phấn vụn, nhìn mảnh vỡ lọt qua kẽ tay rơi xuống khẽ nói: “Thấm Như công chúa, trước khi nói chuyện nghĩ kỹ lời ngươi muốn nói nếu không chừng sẽ gặp tai họa”
Mặt Hoàng thượng cùng Hoàng hậu đồng thời đổi sắc, trong mắt hiện lên vẻ bối rối, Hoàng hậu càng vội vàng hướng An Thấm Như nói: “Như nhi, có mẫu hậu ở đây không được đối xử vô lễ với thất hoàng tẩu của ngươi, còn không mau nói xin lỗi!” Cũng không phải là bọn họ thật sự tin tưởng vào ác ma chuyển kiếp, cho dù thật sự là ác ma, An Kỳ Lạc từ trước cho đến bây giờ, thậm chí trước khi hắn chết cũng chỉ là con người.
Nhưng vấn đề là, trước kia mỗi lần có người đắc tội với hắn, lời nói của hắn sau đó thường biến thành sự thật, mà lời hắn mới nói vừa rồi với An Thấm Như tương tự những lời hắn vẫn thường nói. Cho nên khi An Kỳ Lạc nói An Thấm Như sẽ chịu tai họa mới có thể khiến cho Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nhất tề biến sắc, An Kỳ Lạc nguyền rủa An Thấm Như, mà hắn nguyền rủa hết lần này tới lần khác chắc không thể không có hiệu quả. An Thấm Như cũng bị An Kỳ Lạc dọa cho sợ hết hồn, nghe thanh âm của Hoàng hậu lập tức chạy tới bên cạnh, nhưng vẫn giữ khuôn mặt không phục ngó chừng Lam Tịch Nguyệt nói: “Ta chỉ là muốn nhìn mặt của nàng một chút mà thôi, chẳng lẽ thất hoàng huynh ngay cả yêu cầu nho nhỏ này cũng không thể thỏa mãn tiểu muội sao?”
Bây giờ, giọng nàng nói chuyện cùng An Kỳ Lạc trở nên vô cùng khách khí, từ Bổn công chúa biến thành tiểu muội, mặc dù vẫn hung hăng nhìn chằm chằm mặt Lam Tịch Nguyệt, muốn xuyên thấu qua tấm sa che mặt nhìn bộ dạng bên trong. Khinh thường hừ lạnh một tiếng, An Kỳ Lạc nhàn nhạt nói: “Tịch nhi không muốn cho ngươi nhìn, cũng thật hết cách, chẳng qua nếu như ngươi thật muốn nhìn cũng không phải là không có biện pháp.”
“Biện pháp gì?”
An Thấm Như vội vàng hỏi, nàng thật sự quá muốn nhìn Lam Tịch Nguyệt dưới khăn che mặt có bộ dạng thế nào, bởi vì bây giờ có khăn che mặt bộ dạng thật sự rất xinh đẹp, khiến tất cả những người xinh đẹp xung quanh tất thảy lu mờ, dĩ nhiên bao gồm luôn cả nàng Thấm Như công chúa. Trong mắt An Kỳ Lạc hồng quang lóe ra, cười lạnh nói: “Bổn vương sẽ đem mặt của ngươi biến giống Tịch nhi như đúc, đến lúc đó ngươi không phải có thể thấy được sao? Hơn nữa muốn xem bao lâu tùy thích, muốn xem lúc nào có lúc đó!” (haha, hảo kế)
Tất cả mọi người đồng loạt sửng sốt, sau đó mới kịp phản ứng hiểu ra An Kỳ Lạc nói đây là ý gì, sắc mặt nhất tề trở nên trắng bệch, nhất là các cô nương, lời của An Kỳ Lạc rất rõ ràng, chính là muốn phá hủy mặt Thấm Như công chúa, hơn nữa còn hủy giống y hệt như Lam Tịch Nguyệt. An Thấm Như sắc mặt xanh mét, mắt thấy hài nhi vừa có ý muốn đáp trả, Hoàng hậu liền vội vàng kéo nàng, hướng An Kỳ Lạc cười nói: “Kỳ Vương thật biết nói đùa, ngươi nhìn xem, thiếu chút nữa ai cũng tưởng thật!”
An Kỳ Lạc xoay đầu lại nhìn Lam Tịch Nguyệt, chỉ thấy nàng cũng đúng lúc xoay đầu lại nhìn hắn, thần sắc trong trẻo lạnh lùng, nhưng trong mắt hiện một ánh nhìn mang theo nụ cười thản nhiên. Trong lòng nhẹ bẫng, không khỏi thêm nắm chặt tay nhỏ bé của nàng, hướng nàng lộ ra một nụ cười mị hoặc chúng sinh, sau đó một lần nữa quay mặt đi, thần sắc lại biến hóa như cũ, thiếu chút nữa ngay cả Lam Tịch Nguyệt cũng theo không kịp.
“Ta một chút cũng không nuốt lời, hoàng muội không phải rất muốn biết dưới khăn che mặt bộ dạng Tịch nhi ra sao ư? Khẳng định chắc rất muốn biết, nếu thích Bổn vương sẽ đem mặt của hoàng muội biến thành giống như Tịch nhi, có cái gì không đúng ý?” Vốn vẫn ngồi ở bên cạnh cẩn thận đánh giá Lam Tịch Nguyệt mà không lên tiếng, rốt cục An Nhâm Kình cũng mở miệng, uy nghiêm nhìn An Kỳ Lạc nói: “Xem ra ngươi rất hài lòng việc trẫm gả Vương phi cho ngươi, nếu không làm sao lại che chở nàng như thế?”
An Kỳ Lạc trực tiếp dứt khoát kéo vai Lam Tịch Nguyệt để cho nàng nhẹ nhàng dựa ở trên người hắn, cười nói: “Đó là đương nhiên , nhi thần còn muốn tạ ơn phụ hoàng vô cùng, nếu không nhi thần làm sao có thể cưới được một Vương phi khiến nhi thần vừa lòng như thế?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...