Huyết Sắc Tam Đại Vương Phi
-Cô nương! không sao chứ?- Hắn thân thiện chìa tay ra hỏi.
Nàng bắt lấy tay hắn, để hắn đỡ dậy.
-Ta không sao, cảm ơn.- Nàng nói. Hắn có vẻ thân thiện nên nàng cũng bớt đi chút nghi ngờ.
Đúng lúc đó, ông chủ quán chạy đến, thở hồng hộc, chỉ vào chiếc vòng trên tay nàng, nói:
-Cô nương! Cô chưa trả tiền.
Lúc đó, nàng mới sực nhớ ra nàng vẫn còn đang cầm chiếc vòng của lão ta. Nàng ngượng đén chín mặt. Đỏ bừng. Nhưng mà nàng không mang theo tiền. Làm thế nào bây giờ?
-Xin...xin lỗi. Ta quen đem theo ngân lượng mất rồi.- Nàng nói, vẻ mằt đầy tội lỗi.
-Cái gì? Ngươi cầm vòng của hàng ta chạy đi như vậy. Mất công ta chạy theo mà còn nói quên đem tho tiền sao?- Ông chủ quán hét toáng lên.
-Ta...ta...- Hải Vân cúi gằm mặt xuống. Tội lỗi. Nàng cảm thấy tội lỗi vô cùng. Nàng còn cảm thấy áy náy nữa. Nếu là ai khác thì không sao nhưng đó là một ông già. Một ông già đấy. Bắt ông ấy chạy theo nàng lâu như vậy. Mà tốc độ nàng chạy đâu phải là vừa. Nàng là sát thủ nên không ít lần phải chạy trốn lũ cớm nên sức chạy của nàng rất bền và nhanh.
-Hay ngươi là cướp? Ngươi cướp không được nên lại biện lý do đúng không?- Ông lão lại một lần nữa hét to lên. Tất thảy mọi người đều nhìn sang phía nàng. Nàng thì biết nói gì bây giờ. Nàng giải thích thì liệu ông ta có chịu nghe chăng? Trời ơi cái tính ham chơi nó đã hại nàng ra nỗi này đây.
-Mọi người thấy không? Nữ nhi trông hiền lành thùy mị thế này mà lại đi ăn cướp. Thật không thể nào chấp nhận được mà.- Ông lão bán hàng thấy Hải Vân im lặng liền được nước lấn tới.
Nàng bình thường thì sẽ thấy bực mình vì cái loại người hơi tí lại làm quá lên như thế này. Nhưng lần này là nàng sai. Hại ông lão phải khổ sở thế kia.
Những người dân không biết chuyện gì xảy ra cũng xía vào hùa theo ông lão. Chỉ chỏ nói nàng này nọ.
-Cãsc ngươi nhầm rồi- Một tiếng nói bỗng vang lên sau lưng nàng. Là tiếng của tên vừa nãy.
-Ý ngươi là sao?- Ông lão nhíu mày hỏi.
-Bao nhiêu?- Tên đó phớt lờ câu hỏi của ông chut, hỏi ngược lại.
-Hai...hai mươi lượng- Nhìn thấy tướng mạo của hắn, ông có hơi sợ, lắp bắp trả lời.
-Đây- Tên đó ném hai mươi lượng về phía ông lão. Hắn có hơi sót tiền. Cái gì mà những hai mươi lượng? Đắt quá đi. Nhưng mà không sao. Hắn nên biết lùi một bước, tiến hai bước.
~o0o~
-Ta tự giới thiệu. Ta là Hiểu Viên Mãnh. Cô nương tên gì? Sống ở đâu?- Mãnh lại nở nụ cười thân thiện.
-Ta là Lâm Hải Vân. Là Tam Vương à nhầm chỉ là một người bình thường thôi.- Hải Vân suýt nói lố mất. Nàng không muốn rước rắc rối vào người nên không nói ra chuyện mình là Tam Vương Phi.
-Sao cô nương lại ở đây vào giờ này?
-Ta bị lạc- Hải Vân lí nhí. Thật là ngượng chết mất. Nàng lớn tướng từng này rồi nà còn đi lạc nữa.
-Lạc ư? Ngươi thân cô như thế nào?
-Hai nữ ba nam. Tầm 17 đến 20 tuổi. Luôn đi thành một nhóm nữa- Hải Vân cũng chẳng biết nên tả thế nào nữa. Chẳng nhẽ lại nói là trên người họ toát ra khí chất của những bậc vương giả à? Hay nói họ trông giống ba vị vương gia của Quan Quốc này? Có mà dở hơi.
-À...ta có nhìn thấy họ.
-Vậy ư? Giờ họ ở đâu?- Hải Vân mừng rỡ. Quả là công nàng đâm vào người này là không uổng mà.
-Đi theo ta.
Hải Vân lẽo đẽo đi sau Mãnh.
~o0o~
-Mãnh ca ca! Huynh chắc họ tới cái nơi hoang vu này chứ?- Hải Vân bám lấy vạt áo của Mãnh, hỏi. Hắn đang dẫn nàng vào một nơi hoang vu đầy sương mù. Sao Kiều Tuyết cùng mọi người lại đi vào cái nơi hẻo lánh hoang vu này không biết.
-Đương nhiên là không rồi- Bỗng giọng nói thân thiện của hắn trở thành giọng cười quỷ dị.
-Hả?- Nàng quay sang hắn, nhíu mày khỏ hiểu.
BỐP
Bỗng có một âm thanh khô khốc vang lên. Đầu nàng đau như búa bổ. Mắt nàng mờ dần, mờ dần. Cuối cùng chỉ là một màu đen mờ ảo. Nàng nhanh chóng mất đi ý thức, chìm vào hư vô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...