Huyết Sắc Tam Đại Vương Phi
Huyết Tử mở mắt. Đập vào mắt nàng là khuôn mặt thẫn thờ của Tuyết. Nàng hối hận tột cùng. Vì sao? Vì sao chỉ vì một phút nông nổi nàng lại nói như vậy chứ?
"Tuyết Tuyết tớ..."- Huyết Tử định hỏi nàng thì Kiều Tuyết lại ngẩng đầu lên, cười tươi:
"Tớ không sao"- Nụ cười ấy tươi như hoa. Tuy nhiên ít ai biết được rằng nàng đang rất mệt mỏi. Nụ cười ấy....là để che dấu nỗi đau đang hằn sâu trong nàng.
Huyết Tử thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ Kiều Tuyết đã dần quên được Uy Phong.
Thượng Quan Khương nãy giờ chú ý đến biểu hiện của nàng thì không khỏi bất ngờ. Nàng có thể thay đổi thái độ nhanh đến vậy sao? Hay là nàng đang giấu điều gì? Hắn nghi lắm. Với cả Uy Phong mà lúc nãy nàng nói là ai?
"Uy Phong là ai vậy?"- Không kìm nén nổi thắc mắc, hắn hỏi.
Ngay lập tức, một chai rượu phi hẳn về phía hắn. Hắn nhanh nhẹn né tránh. Chai rượu đập vào tường, vỡ choang. Tiếng vỡ lớn đến mức làm cho cả Hải Vân tỉnh dậy.
Thủ phạm là Huyết Tử!!!
Nàng đang cáu điên lên đây. Nhưng mà không được thể hiện ra ngoài nên mặt nàng cứ tối sầm lại. Hắn ngạc nhiên, trợn tròn mắt hỏi:
"Ngươi làm cái gì vậy?"
"Phạt ngươi vì tội dám nhắc đến cái tên đó"
"Tên nào???"
Đúng lúc đó cửa bật mở, một nam tử tuấn tú bước vào. Là tam vương gia Thượng Quan Hàn Kì. Hắn trố mắt ngạc nhiên trước khung cảnh căn phòng này. Rượu bắn tứ tung, chai rỗng tung tóe. Các hoàng huynh hắn và 3 nữ tử đang đàm chuyện. À khoing cãi nhau mới đúng. Cả đám quay lại nhìn hắn. Hắn nhìn họ.
"Xin lỗi nhầm phòng"- Hắn nói. Chắc vô nhầm phòng rồi. Sau đó hắn ý tứ khép cửa đi ra. Hắn quay về phía hành lang kia và tiếp tục bước. Bước mãi cho đến cuối dãy hành lang thì khoa hiểu. Tại sao không thấy phòng tân hôn của hắn đâu vậy? Hắn lại quay lại. A...hắn nhìn thấy căn phòng có chữ Hỉ rồi. Hắn mở cửa phòng, khung cảnh vẫn như cũ. Mọi người lại nhìn hắn, hắn nhìn mọi người.
Hắn bước lùi ra ngoài, vẫn là căn phòng có chữ hỉ ấy. Hắn lại bước vào. Mọi người nhìn hắn, hắn nhìn mọi người.
Hắn dụi mắt, nhìn mọi người. Mọi người cũng nhìn chằm chằm lại. Dụi mắt đi dụi mắt lại, vẫn là khung cảnh ấy. Cuối cùng Thượng Quan Phong lên tiếng hỏi:
"Đệ làm gì mà cứ đi ra đi vào rồi nhìn bọn huynh vậy?"
"Cái đó huynh cũng muốn hỏi. Đại huynh với nhị huynh đang làm gì ở phòng tân hôn của đệ?"- Hắn hỏi vặn lại.
"Chơi"- Thượng Quan Khương thản nhiên nói.
Hắn mặt đầy hắc tuyến. Cái gì? Chơi ở phòng tân hôn á? Đã thế lại còn của hắn nữa chứ. Chưa kể việc đã không lúng túng mà còn coi việc này là bình thường như vậy à?
"Vậy tân nương của đệ đâu?"- Hắn lại hỏi. Hắn chỉ cần nghe đồn thôi cũng đã không thấy thích con người này rồi. Yếu đuối, sợ sệt. Quả là nhàm chán. Mà chắc thấy hai hoàng huynh của hắn vào là lại chạy ra rồi. Tân nương gì đêm tân hôn lại chạy lung tung? Nhìn mặt ba vị cô nương ở đây lại xinh đẹp. Kì lạ hơn là trên người lại toát ra chất vẻ cao ngạo. Mà khi hắn vận khí, hắn nhìn thấy số khí của họ quá lớn. Nhưng có vẻ họ không biết võ công nên không sử dụng khí được. Những điều này nhất định làm gì có trong Tam vương phi tương lai của Quan Quốc này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...