Lúc nửa đêm, Chu Quân Hành bởi vì quá mót, cố gắng để cho đầu mình thanh tỉnh, chuẩn bị xuống giường giải quyết nhu cầu, nhưng trong phòng khách cũng không có thiết bị phòng tắm, chu quân hành đành phải mở cửa đi ra ngoài tìm kiếm WC, chỉ là hắn đã quên lúc dùng cơm, nữ nhân trẻ tuổi nói với hắn.
『 Tiên sinh, ban đêm trăng rằm như thế này, tốt nhất đừng bước ra khỏi phòng, đây là nội quy của nơi này, thỉnh nhất định phải nhớ rõ.』
Khi đó nghe được câu này, Chu Quân Hành liền chỉ coi là bọn họ mê tín, cũng không để trong lòng, hiện nay, vì tìm WC giải quyết một phen, lại càng đem cái này bỏ lại sau đầu.
Hành lang, ngọn đèn hơi tối chiếu vào bức tường nhã nhặc, những chỗ có treo ảnh chân dung ở trên tường khiến cho hắn có cảm giác mình đang bị giám thị, nhưng hắn lắc đầu, kéo chặt lấy áo ngoài, tự an ủi đây có lẽ chỉ là ảo giác mà thôi.
Đi đến đầu hành lang, Chu Quân Hành cuối cùng cũng tìm được WC, thống khoái mà giải quyết,hắn đi đến bên bồn nước để rửa tay tiện khẽ hắt ít nước lên trên mặt, làm cho mình càng thêm thanh tỉnh, chỉ là lúc ngẩng đầu nhìn cái kính ở đối diện, hắn tựa hồ nhìn thấy một đôi mắt đỏ au, hắn quay đầu nhìn, nhưng bên cạnh không có ai cả, chứ đừng nói chi ánh mắt nào khác, mà lần này nhìn vào kính, ngoại trừ hắn cũng không có ai, Chu Quân Hành mới nghĩ có lẽ là do mình chưa tỉnh ngủ nên mới vậy!
Sửa sang lại quần áo cho hoàn hảo, Chu Quân Hành rời khỏi WC, muốn tìm lại căn phòng mình đang ở, nhưng ở hành lang bên kia xuất hiện tiếng vang, là tiếng kêu của động vật……
Mặc dù trước tình huống này hắn thực bất an, nhưng lòng hiếu kì cũng đang bùng phát, vì ý nghĩ có thể biết được bí mật của kẻ có tiền, Chu Quân Hành lén lút hướng về phía có âm thanh mà đi.
Quả nhiên, tới gần âm thanh, tiếng vang thật rõ ràng, lúc cách ra nơi phát ra âm thành chỉ có vài bước, thanh âm kia trở nên phi thường lớn, tựa hồ có thể nghe được ra thanh âm kia là thuộc về ai.
Tiếng một nữ nhân đang cầu xin tha thứ…..lại càng giống như tiếng rên, Chu Quân Hành trừng lớn mắt, vốn đang còn chút buồn ngủ liền nhanh chóng thanh tỉnh, toà lâu đài này có che giấu thứ gì!?
Sâu trong đáy lòng có thanh âm nói hắn đừng có đi về phía trước, nhanh quay về phòng của mình đi, từ nay về sau sẽ không bao giờ phát sinh tình huống này nữa, nhưng Chu Quân Hành không có cách nào làm được như thế, chắc không chết người đâu,lại còn có thể thấy được bí bật nữa, hắn đến trước cửa gian phòng, hé mở ra rồi dí mắt vào.
Hắn nhìn thấy liền ngây ngẩn cả người, ánh mắt trừng lớn không dám tin sự việc xảy ra trước mặt– giết người hàng loạt — người mặt áo đen đang đứng trước đám người cả nam nhân lẫn nữ nhân đang lo sợ, vặn đầu họ sang một bên, miệng…… Thiên a! Đó là răng nanh, trong miệng hắc y nhân kia lộ ra răng nanh, gặm chặt lấy tiếng kêu rên của rất cả mọi người, mùi máu tràn ngập cả không gian.
Chu Quân Hành khiếp sợ đứng nhìn, máu tươi cùng với dáng người nằm bất động trên nền đất, nhanh chóng …… Quái vật!
Che chặt miệng của mình, không cho tiếng kinh hô phát ra, ánh mắt Chu Quân Hành đầy lệ quang đứng nhìn cảnh tượng trước mặt, hắn muốn thét lên 『 Gì đó 』 Dừng tay, nhưng hắn biết rõ, nếu quả thật làm như thế,mạng của hắn sẽ mất, cố gắng dùng bàn tay run rẩy của mình khép thật nhẹ cửa phòng, lén lút đi trở về gian phòng mình vừa ở.
Vừa vào trong phòng, nhanh chóng khoá chặt cửa, Chu Quân Hành lập tức lùi sâu vào trong giường, dùng chăn đơn bao chặt lấy cơ thể, như là để tránh né mãnh thú, hồi tưởng lại sự việc vừa rồi hắn chứng kiến, tuy rất sợ hãi, nhưng hắn cũng lập tức ý thức được mình gặp thứ gì …… Quỷ hút máu, răng nanh kia, cùng với những người bị hút hết máu hiện không còn sống……
Chu Quân Hành khẽ cầu nguyện, cầu nguyện tất cả chuyện này chỉ là ác mộng mà hắn đang mơ phải, cầu nguyện cho ban ngày nhanh đến, bất kể là thật hay giả, hắn chỉ nghĩ cảnh mình nhanh chóng rời khỏi nơi đáng sợ này
Không biết chìm vào giấc ngủ khi nào, Chu Quân Hành bị nữ nhân hôm qua đánh thức, nữ nhân đó gõ cửa gọi hắn, thỉnh hắn vệ sinh cá nhân xong xuôi liền xuống đại sảnh. Đồ ăn sáng đã được chuẩn bị sẵn sàng
Chu Quân Hành nhanh chóng bật dậy, trước tiên xem thử xem mình có bị mất miếng thịt nào không, cũng may là hoàn hảo vô khuyết, mà lời của nữ nhân cũng khiến hắn khẽ kinh ngạc, vệ sinh cá nhân……nhưng gian phòng này không có nhà vệ sinh nha!
Nghĩ như thế, ánh mắt khẽ hướng về một cánh cửa trong phòng, tới qua hắn không nhìn thấy, hắn mở cửa ra xem xét, đúng là phòng vệ sinh, lập tức, đầu tiên là sửng sốt và nghi hoặc, sao tối qua hắn lại không phát hiện ta……chẳng nhẽ mắt hắn có vấn đề?
Nhưng hắn tình nguyện mắt mình có vấn đề, không thấy cảnh cửa này, cũng không muốn nghĩ đến chỗ kì quái trong toà lâu đài này
Rất nhanh rửa mặt, Chu Quân Hàn thay một bộ quần áo do nữ nhân kia đưa cho, mặc xong, hắn mới phát hiện so với hắn quần áo này hơi lớn, nhưng chất vải rất tốt, mà cũng trang nhã đẹp mắt,xem ra có lẽ đây là quần áo của nam chủ nhân ……
Trên mặt có chút hồng lên, Chu Quân Hành vẫy vẫy đầu, muốn đem ý nghĩa vừa nãy hất bay ra khỏi đầu, hắn là nam nhân! Hơn nữa…… Có lẽ nam nhân kia cùng sự kiện tối qua có liên hệ……
Nghi ngờ làm tâm tình hắn không yên, Chu Quân Hành bước ra khỏi phòng đi về phía đại sảnh, trên đường đi, hắn khẽ liếc nhìn nơi sự việc xảy ra tối qua, lặng lẽ mở cánh cửa tối qua, bên trong giống như tất cả các phòng khác, không có một chút vết máu hay mảnh thân thể nào cả, là bọn họ quét dọn qua, hay là tối qua chỉ là giấc mộng của một mình hắn?
Hắn không dám xác định gì cả, nếu như chỉ là giấc mơ là tốt nhất, đi vào đại sảnh, bên trong đã có người, là người tối qua cho hắn ở lại đây Mikhail, nhưng hình như có chỗ khác biệt……
Mikhail ngồi đối diện, Chu Quân Hành nhìn mỹ thực trước mặt, lại nhìn thấy trước mặt Mikhail chỉ có một ly rượu màu hồng, lập tức có chút ngượng ngùng …… Là do mình dậy quá muộn, cho chủ nhân chờ lâu? Khẽ cúi đầu ……
「…… Mikhail, hiện tại hỏi có chút thất lễ, ngươi dùng cơm rồi sao?」 lễ phép hỏi, Chu Quân Hành sợ hãi nhìn người đối diện vuốt vuốt ly rượu, cảm giác của hôm nay cùng tối qua thật khác nha, hắn hiện tại thật nguy hiểm.
「 Ân…… Ha ha, sợ cái gì? Ta không có sinh khí a! Cứ xem như ta dùng cơm rồi đi! Ngươi nhanh ăn đi, tất cả đều nguội rồi!」 mị nhãn nhảy lên,『 Mikhail 』 cười nhìn về phía Chu Quân Hành, nhưng đáy mắt mang chút bất mãn, vì xưng hô của Chu Quân Hành……
Chủ nhân nói như thế, Chu Quân hành dù biết『 Mikhail 』 sinh khí, cũng phải hảo hảo ăn cơm
「 quấy rầy ngươi thật không tốt, ta sẽ lấy xe rời đi, cảm tạ của ngươi thu lưu, Mikhail.」 dùng cơm xong 『 Mikhail 』 hắn cảm giác, nơi đây khiến hắn bất an, hắn phải nhanh chóng rời đi
「 Trước kia cũng muốn rời chúng ta đi như vật?」 sắp xếp bàn cờ vua xong 『 Mikhail 』 lẩm bẩm, Chu Quân Hành không nghe thấy gì cả.
「 Ân. Chơi xong ván này, đưa khách nhân đi lấy xe, tiễn hắn rời đi.」 bàn tay khẽ di chuyển quân cờ 『 Mikhail 』 chỉ đạo cho nam phó đứng bên cạnh
Một lần nữa hướng 『 Mikhail 』 nói lời cảm tạ xong, Chu Quân Hành theo nam phó rời đi, đi về hướng cửa chính. Chu Quân Hành chó chút nhàm chán nhìn nam phó, ân…… Thân thể tốt, gương mặt mang đầy vẻ cẩn thận, cũng có thể coi là xinh đẹp, thoạt nhìn,nơi này tuyển người hầu thật nghiêm khắc!
Mà Vạt áo tây trang màu đen của nam phó, hình như màu sắc có chút bất đồng, là hắn nhìn lầm? Sao lại có cả cảm giác màu đỏ khẽ ánh lên……
Màu đen của âu phục, càng quan sát hắn càng cảm thấy sợ hãi.
Mặc gì không thể nói, nhưng hắn có thể thấy được,cổ áo màu trắng nam phó, tựa hồ nhuộm một ít hồng…… Là hắn bị thương? Là màu……
Sắp đi tới cửa, nam phó đột nhiên xoay người, nói với hắn:「 để ta lấy xe cho tiên sinh, ra khỏi lâu đài, thỉnh cứ đi thắng, nếu thấy đường chia nhánh thì hãy đọc bản đồ hướng dẫn, ta nghĩ lần này tiên sinh hẳn là có thể ly khai.」
Vốn Chu Quân Hành chỉ cần gật đầu,đi ra khỏi cửa rồi lấy xe là xong chuyện, nhưng không nghĩ tới, lúc hắn nhìn thấy khuôn mặt của nam phó,bất chợt kêu to, che giấu không được nữa.
Nam phó cúi đầu xuống, nhìn Chu Quân Hành đang hoảng sợ nhìn mình, đầu tiên là đem cửa chính đóng lại, trên mặt hiện lên vẻ dữ tợn
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...