Hoán Hoa thôn là một thôn nhỏ nằm dưới chân núi ở phía tây nam sông Hoài, trong thôn chỉ có khoảng ba mươi hộ dân, vài nhóm người chuyên vào núi săn bắt hổ, mãnh thú, mặc dù thôn không lớn nhưng cũng chia làm nhiều nhóm, mỗi nhóm có một thủ lĩnh.
Năm nay Tần Hoài gặp hạn hán lớn, nhà nhà đều mất mùa, nhưng ở đây mọi người lại không lo đến cái ăn cái mặc, lúc nào cũng có chim bay qua, cá nhảy vào bụng, ngay ở chỗ sâu nhất lòng suối vẫn chưa khô cạn, cho nên nơi thôn nhỏ này trở thành thế ngoại đào nguyên của vùng hạn hán.
Lâm Lang đã ba ngày ở trong Hoán Hoa thôn với mẹ con Thạch Tam nương, đến nay vẫn nằm trên giường uống chút canh nấu xương thịt thú, thỉnh thoảng cũng có vài người lui tới căn nhà đơn sơ này, hay có hán tử lỗ mãng tới đắp dược, cũng khó trách thôn này nằm trong rừng núi chỉ có vài hộ dân sinh sống, lúc bị thương cũng chỉ có mẹ con Thạch Tam nương hiểu biết y thuật, đương nhiên dân trong thôn đều tìm đến đây xin thuốc.
Thế nhưng hai nữ nhân sống ở đây, lại còn là nữ nhân xinh đẹp, xung quanh thôn nam nhân lại chiếm đa số, làm sao hai người họ sống yên ổn được?
Cho dù dân trong thôn đều bình dị hiền lành nhưng khó tránh khỏi bị người quấy rối, không biết hai mẹ con này làm sao giữ được chu toàn?
Trong lòng Lâm Lang còn nhiều nghi vấn, trời chạng vạng tối trong lúc uống canh vô ý hỏi Trầm Thủy Tâm, Trầm Thủy Tâm là nữ tử tâm tư đơn thuần cười cười nói:
"Không phải gần đây không có người xấu mà mẹ ta có chút huyền thuật, ta cũng học chút võ nghệ và huyền thuật từ mẹ ta hộ thân, vì thế người xấu không dám trêu chọc mẹ con ta."
Thạch Tam nương bưng bồn nước vào cửa vừa nghe thấy hai người đối thoại liền bảo Trầm Thủy Tâm: "Tâm nhi! Đừng nói nhiều..."
Trầm Thủy Tâm lập tức im lặng, đút thuốc cho Lâm Lang xong, lau miệng cho nàng rồi Thạch Tam nương giúp nàng lau thân mình, việc vừa rồi khiến Lâm Lang thêm phần hoài nghi.
Thạch Tam nương lấy khăn lau người cho Lâm Lang rồi nói:
"Không phải Tam nương có ý giấu diếm, dù sao chẳng phải chuyện hay để khoe ra, nếu việc này người trong thôn biết chỉ sợ thêm phiền toái, cho nên...thỉnh cô nương sau khi lành thương thì đừng tiết lộ việc này..."
Lâm Lang nói: "Nhận được ân cứu mạng của nhị vị, Lâm Lang tuyệt không tiết lộ việc này."
Thế nhưng trong lòng nàng vẫn khó hiểu, nếu biết chút đạo pháp thì có chuyện gì phải lo lắng? Nàng cũng biết tí chút đạo thuật, cũng không bị người nào hại, chẳng lẽ Thạch Tam nương đắc tội kẻ nào, lo lắng kẻ thù biết tin tức tìm tới chăng?
Nàng ở trên giường hạ thấp người nói lời cảm ơn, Thạch Tam nương vội đỡ nàng nói: "Cô nương đừng nhúc nhích, nếu không sẽ phá hỏng băng chú trong cơ thể."
Lâm Lang sửng sốt, vì sao trên người mình lại có băng chú?
Xem ra Thạch Tam nương không chỉ biết một chút huyền thuật đơn giản như vậy...
Thạch Tam nương giải thích:
"Cô nương, lúc chúng ta cứu cô thì phát hiện hai bả vai cô đều bị vật cứng xuyên qua, xương bên trái bị gãy vài đoạn, chỉ có thể dùng băng chú vào chỗ bị thương để cầm máu, cùng lúc dùng dược liệu chậm rãi điều trị, chờ sau khi thương thế lành hẳn thì cởi bỏ băng chú là được."
Trầm Thủy Tâm nghe mẹ nói tới đây, nhịn không được xen vào khoe y thuật mẹ nàng:
"Mẹ ta học y thuật này từ cha ta, đóng băng ngay chỗ bị thương sau đó dùng dược đắp vào chỗ ấy, không chỉ giúp bớt đau đớn mà còn có thể giúp vết thương mau lành."
Thế này Lâm Lang mới hiểu được vì sao mình bị thương nặng như vậy lại được cứu sống, vết thương trên người cũng chỉ hơi đau, nguyên lai theo thế nhân thường nói 'cát nhân đều có thiên tướng'.
Nếu không gặp được hai nữ nhân y thuật giỏi chỉ sợ mình đã sớm thành ma, ngạc nhiên nói: "Trầm cô nương, nói vậy cha cô cũng là bậc thần y, nhưng sao ta không thấy ông ấy đâu?"
Trầm Thủy Tâm nghe vậy ý cười trên mặt còn lại nửa phần: "Cha ta đúng là thần y, nhưng lại có tư tưởng 'trọng nam khinh nữ' ".
Vừa nói vừa đảo thuốc trên sàng nói:
"Vốn ta còn có một đệ đệ sống cùng cha, lúc ta lên năm tuổi cha tái hôn cưới Tam nương, tất cả chúng ta cùng sống với nhau vui vẻ, nhưng ba năm trước tiểu đệ bị bệnh gan, cha ta vì bệnh tiểu đệ mà biến thành điên điên khùng khùng, chẳng giống người cũng chẳng giống quỷ, sau đó không nói tiếng nào mang tiểu đệ đi đến nơi khác tìm thuốc, để ta cùng Tam nương dựa vào nhau sống nhờ nghề y, đến bây giờ cha ta và tiểu đệ ở đâu, ta cũng không biết..."
Thủy Tâm nói mà trên mặt lộ vẻ ưu thương, Lâm Lang nghe mà lòng bất an, cha Thủy Tâm tám chín phần là quái nhân trong huyệt mộ kia, đệ đệ nàng chính là đứa nhỏ bị bệnh gan, nếu để hai người này biết cha con họ bởi vì oan gia kia (Thanh Vũ) mà hủy mạng, không biết có lập tức lấy mạng mình báo thù cho chồng cho cha họ hay không...
Lâm Lang không dám nói nhiều nữa, làm bộ nhắm mắt ngủ, nhưng trong lòng thầm tính toán, chờ thương thế lành hẳn phải đi tìm Thanh Vũ, nhất định phải nói nàng báo đáp ơn cứu mạng của hai mẹ con này mới được...
Vừa nghĩ đến oan gia kia, Lâm Lang sinh ra hờn dỗi, không biết oan gia kia lúc này đang ở đâu? Có phải đang lo lắng cho mình không?
Mấy ngày không thấy oan gia kia làm nàng thật sự nhớ, tâm tư liền rầu rĩ không vui...
Năm ngày sau, vết thương trên vai Lâm Lang đã tốt hơn phân nửa, Thạch Tam nương giải băng chú cho nàng, lúc này có thể đi lại được, nằm trên giường nhiều ngày như vậy cũng khó chịu.
Lâm Lang có chút hưng phấn, ở trong sân thong thả đi tới đi lui hồi lâu, buổi tối cũng vẫn còn vui vẻ, gần đến nửa đêm canh hai vẫn chưa ngủ, nằm trên giường nghĩ đến việc về nhà sẽ làm gì, chợt nghe ngoài cửa tiếng chim kêu to cùng tiếng cánh vỗ.
Mấy ngày trước bị chim ưng bắt đi giống như ác mộng vẫn còn nhớ trong đầu, lúc này Lâm Lang nghe tiếng vỗ cánh mà sợ hãi nằm im trên giường không dám động đậy, vảnh tai nghe động tĩnh ngoài cửa.
Qua lúc lâu sau, ngoài cửa không còn nghe động tĩnh, Lâm Lang núp trong chăn mới thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe tiếng mở cửa, nàng bỗng can đảm xốc chăn lên nhìn ra ngoài qua khe.
Thấy Tam nương mở cửa ra lập tức đóng lại, trong lòng có chút tò mò, nha đầu này không có tật xấu nào khác ngoài lòng hiếu kỳ quá lớn, lúc này không thấy sợ hãi nên lặng lẽ ngồi dậy, bước ra ngoài cửa sổ, dò xét nhìn ra ngoài.
Ngoài sân ánh trăng màu bạc chiếu sáng, Thạch tam nương đứng đối diện với hắc ưng, tim Lâm Lang đập mạnh, che miệng lẳng lặng nhìn lén một người một chim, không dám thở mạnh.
Hắc ưng chậm rãi biến thành một nam nhân mặc áo giáp đen, ngồi dưới đất thở hổn hển, hai chân như bị chặt đứt cúi người trên mặt đất, hắn ngẩng đầu liếc nhìn Thạch Tam nương, tuy rằng đau đến mức giọng phát run, ngữ khí lại tỏ ra cao ngạo, vô lễ ngạo mạn:
"Hừ, ngươi ẩn nấp kỹ quá nhỉ, hại ta tìm suốt năm ngày, nếu chậm trễ ảnh hưởng đến thương thế, cẩn thận mấy trăm năm đạo hạnh của ngươi đấy!"
Lâm Lang lắp bắp kinh hãi, mấy trăm năm đạo hạnh...chẳng lẽ...Thạch Tam nương cũng là yêu quái biến thành? Lâm Lang lặng yên đứng bên cửa sổ tiếp tục nhìn ra ngoài.
Thạch tam nương cũng không để ý đến hắn, xoay người nắn chân hắn, hắc ưng đau đến mức run rẩy, nâng tay trái lên đánh xuống một trảo cắm trên lưng sâu ba vết máu, Tam nương vô duyên vô cớ bị thương, nén giận nói: "Ta kiểm tra vết thương cho ngươi..."
"Ít nói nhảm đi!" hắc ưng gầm nhẹ: "Ta muốn ngươi lập tức chữa khỏi hai chân cho ta, nếu chậm trễ..."
Hắn giương mắt nhìn cửa sổ, Lâm Lang cả kinh tim nhảy mạnh, đang muốn trốn vào chăn chợt nghe hắn nói tiếp: "Nghe nói ngươi có nữ nhi...ta liền dùng nàng..."
"Dừng tay!" Thạch Tam nương nghe hắn muốn gây bất lợi cho Thủy Tâm, vội nói: "Ta giúp ngươi chữa khỏi hai chân, ngươi đừng đụng vào nữ nhi của ta!"
Thế này hắc ưng mới quay đầu, lạnh lùng nhìn nàng, thấp giọng mắng:
"Cứ làm ra vẻ tu hành, trốn xuống nhân gian làm mẹ người khác, quả là không có tiền đồ!"
Thạch Tam nương cúi đầu xuống không giải thích, nhẹ giọng dặn hắn: "Thỉnh ưng vương chờ cho một lát!"
Xoay người chạy vào phòng, Lâm Lang vội lui về giường, Thạch Tam nương vào phòng giây lát sau bưng ra một chén nhỏ đưa bát cho hắc ưng.
Lâm Lang ép người bên cạnh cửa sổ nhìn ra, nghe hắc ưng nói: "Máu người...Đây là máu người nào? Uống cái này sẽ có hiệu quả sao?"
Sắc mặt Thạch Tam nương không chút thay đổi nói: "Ngươi uống đi, hỏi nhiều làm gì?"
Hắc ưng nghe lời đưa chén máu lên miệng uống cạn, ước chừng qua nửa nén hương, hai chỗ chân hắn đứt ẩn ẩn mấy dây gân quấn quanh, hắc ưng có chút ngạc nhiên, một lúc sau, các cơ gân, thịt bắt đầu sinh sôi nảy nở, da thịt hoại tử dần tái sinh.
Chưa đến hai nén hương thời gian, hai chân bị chặt đứt dài ra bình thường, giống y hệt lúc trước, hắc ưng mừng rỡ biến lại thành chim ưng bay lên hướng Thạch Tam nương nói:
"Lần này bổn vương ghi công cho ngươi, chờ hoàn thành xong việc Yêu Hoàng giao, sau đó sẽ luận công ban thưởng, ngươi nhớ cho kỹ, về sau nếu có việc cần dùng đến ngươi sẽ tùy thời điểm truyền tin đến!"
Hắn nói xong cũng không xem Thạch Tam nương có đáp ứng hay không, liền vỗ cánh bay mất.
Lâm Lang cả kinh mồ hôi tuôn như mưa, không thể ngờ Thạch Tam nương cũng là yêu quái biến thành, nói không chừng ngay cả Trầm Thủy Tâm cũng không phải người tốt...
Nơi này xem ra không thể ở lâu, nàng vội trở lại giường, một đêm không ngủ, mong ngóng nhanh hồi kinh, khi mặt trời ló dạng liền nói lời cáo từ với mẹ con Thạch Tam nương.
Mới qua một đêm mà mặt Trầm Thủy Tâm tái nhợt, Lâm Lang nhìn nàng trong lòng âm thầm có chút xót xa, xem ra tối hôm qua Thạch Tam nương lấy máu người chính là Trầm Thủy Tâm, nếu nàng biết Thạch Tam nương là yêu ma thì không sao, nếu nàng không biết thì chẳng phải mình ra đi sẽ để nàng lại với yêu quái sao?
Mặc kệ nàng như thế nào cũng là ân nhân cứu mạng mình, quan tâm nhiều đến việc khác làm chi? Thế nhưng mình lại chẳng có năng lực gì thì làm sao chiếu cố nàng?
Đã thế chân trái còn chưa khỏi hẳn, cho dù không bệnh không đau mà xét về đạo hạnh mình cũng không làm nên chuyện gì, nếu Thanh Vũ cũng ở đây thì tốt...ít nhất còn có người cùng mình thương lượng, nhưng đi chỗ nào để tìm oan gia kia đây? Nhất thời Lâm Lang không có chủ ý...
Thạch Tam nương thấy Lâm Lang cố ý đi trong lòng cũng đoán được vài phần, nàng cũng không giữ lại, chỉ nói với Lâm Lang một câu: "Lâm Lang cô nương, hiện tại cô nương không nên ở lâu với mẹ con ta, chỉ e thương thế cô nương chưa khỏi hẳn, từ chỗ này trong phạm vi năm trăm dặm đều là núi non trùng điệp, cô nương muốn đi thì không bằng chờ một lát, chúng ta còn có biện pháp rất nhanh chữa khỏi vết thương chân cho cô."
Nói xong nàng ra cửa phòng vẫy tay Trầm Thủy Tâm, Trầm cô nương cũng nghe nàng nói đi ra phòng sau.
Lâm Lang biết Thạch Tam nương muốn lấy máu Trầm Thủy Tâm chữa chân cho mình nhưng tối hôm qua mới mất máu nhiều như vậy, làm sao hôm nay tiếp tục khiến nàng mất máu nguy hiểm đến tính mạng?
Lâm Lang vội ngăn các nàng: "Không cần! Ta chợt nghĩ không đi nữa..."
Nghe nàng nói vậy, Thạch Tam nương càng thêm tin tưởng nàng đã biết được bí mật của hai người, liền thở dài bước ra cửa chế biến dược thảo...
Không biết do thiên ý hay do tấm lòng của Lâm Lang cảm động trời xanh mà vào buổi trưa hôm đó, Thanh Vũ lảo đảo nghiêng ngả đi tới Hoán Hoa thôn, tìm được nhà mẹ con Thạch Tam nương.
Lâm Lang thấy Thanh Vũ nhịn không được nhào vào trong lòng nàng, khóc rống lên, Thanh Vũ tìm nàng trong rừng mấy ngày mấy đêm, quần áo xộc xệch rách tả tơi, còn tưởng rằng nàng đã chết, trong đầu có ý niệm muốn tìm ra thi thể nàng, nay tâm can bảo bối khóc trong lòng mình, nước mắt nước mũi ồ ạt, Thanh Vũ cắn răng ngửa đầu, nước mắt giọt lớn giọt nhỏ chảy xuống, đôi tay ôm chặt Lâm Lang vào người.
Thanh Vũ đau khổ ở trong rừng tìm kiếm Lâm Lang năm ngày năm đêm, lúc này bộ dáng thất tha thất thểu, thật vất vả gặp đại nạn mà người yêu không chết, lời yêu thương thì thầm nói, không ngại ánh mắt mẹ con Thạch Tam nương nhìn mình, nhân cơ hội này Lâm Lang cũng nói hết những gì chứng kiến với Thanh Vũ, nghĩ biện pháp giúp đỡ Trầm Thủy Tâm, Thanh Vũ cẩn thận bắt mạch Lâm Lang xong trầm ngâm nói:
"Thương thế của nàng không còn lo ngại, xem ra hai người này đã cứu nàng một mạng, các nàng không phải người xấu. Chỉ là...Thạch Tam nương cấu kết với hắc ưng, chúng ta không thể không đề phòng, Trầm cô nương kia, ta cũng không tiện mang nàng hồi kinh, thứ nhất phụ thân và đệ đệ nàng đều vì ta mà chết, thứ hai nàng và Thạch Tam nương có mối quan hệ như thế nào cũng chưa rõ ràng, chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ."
Suy nghĩ giây lát sau, nàng lấy trong lòng ra ba hoàng phù cắn ngón tay vẽ ba thế thân phù, lặng lẽ đi tìm Trầm Thủy Tâm nói lời cảm tạ:
"Đa tạ mẹ con Trầm cô nương cứu Lâm Lang một mạng, hai người chúng ta thật sự suốt đời khó quên, ba lá phù này thỉnh Trầm cô nương nhận lấy, sau này nếu gặp hiểm nguy có thể dùng để phòng thân, nếu có gì khó khăn xin cứ đến kinh thành tìm Trác Thanh Vũ, chúng ta sẽ ra tay tương trợ!"
Xoay người xá Trầm Thủy Tâm một cái, Trầm Thủy Tâm vội đỡ lấy nàng nói:
"Trác cô nương nói quá lời rồi, chúng ta bất quá...bất quá chỉ tiện tay chữa trị mà thôi, không cần đa lễ như thế..."
Thanh Vũ lại dặn dò nàng:
"Ba lá phù này thỉnh Trầm cô nương phải giữ cho kỹ, cho dù mẹ cô có hỏi cũng không được nói, ngày sau sẽ có tác dụng, đại ân này không lời cảm tạ nào nói hết, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại."
Nói xong chấp tay vái chào Trầm Thủy Tâm, cõng Lâm Lang chậm rãi ra khỏi thôn.
Nhìn hai người kia dần đi xa, nhìn lại ba hoàng phù trong tay, Trầm Thủy Tâm có chút khó hiểu, lập tức bĩu môi, đặt ba hoàng phù dưới chậu hoa trong sân, phủi tay xoay người đi làm việc...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...