Nói đến chức vị Binh Bộ Thị Lang này có thể khiến nhiều kẻ sứt đầu mẻ trán cũng không quá, sự vụ lớn bé trong quân đều trình qua hai vị Tả Hữu Thị Lang xét duyệt, sau đó trình lên Thượng Thư đại nhân đóng ấn, theo lý thuyết thì Thanh Vũ làm Tả Thị Lang cùng với Hữu Thị Lang ở bộ binh là hai vị đương gia, chỉ tiếc Tào Tuyên chấp chưởng binh phù trên mười năm, bộ binh từ trên xuống dưới đều là người của Tào Thiên Kiệt và Đổng thừa tướng, không có người nào báo việc bộ binh với nàng, cũng không giao cho nàng việc gì, Thanh Vũ giống như đứa nhỏ nhà khác tiến vào nhầm cửa, từ giờ Thìn đến giờ Thân về nhà, suốt ngày không có việc gì, nhàn đến độ muốn sinh bệnh.
Lúc này nàng mới hiểu được quan trường sâu cạn, không cần động đao kiếm, không cần âm mưu quỷ kế, chỉ cần xếp người này vào một góc không bàn đến, trước mặt Hoàng Thượng thì người này chẳng có gì đáng chú ý, chỉ có thể hận lúc trước nhân từ nương tay niệm tình thân nhân, chỉ tiếc ân sư Ninh thái sư ngoài tầm tay với, bộ binh này như lãnh cung giam cầm tù nhân lẫn tâm tư.
Khổ này cũng nhịn nửa năm, Thanh Vũ đầy câu oán hận, trước mặt Thái Sư chung quy cũng là kẻ vô dụng, còn làm cho lão không yên lòng, kinh thành to như vậy chẳng có lấy một kẻ tri kỉ bằng hữu, suy tư nửa ngày, chỉ đành tự mình ra sau bếp chuẩn bị bình rượu ngon, làm hai món ăn, đem đến sương phòng tiểu-hạt-tiêu Lâm Lang.
Đúng canh hai, ánh trăng rót vào phòng, Thanh Vũ xoay người vào cửa sổ, đem rượu và thức ăn nhẹ nhàng đặt lên bàn, rón ra rón rén đi đến bên giường, thăm dò nhìn trên giường, vừa nhìn thấy trên giường mặt người trắng bệch dọa nàng nhảy dựng, cái lưỡi đỏ tươi lè ra ngoài, hai mắt nhìn mình chằm chằm, Thanh Vũ sợ hãi lui từng bước, đang định cắn ngón tay vẽ ngũ lôi chú vào lòng bàn tay, bỗng trong đầu chợt lóe, gỡ mặt nạ đến giường trách mắng:
“Tào Lâm Lang, đêm hôm khuya khoắc muốn hù chết người sao!”
Nghe trên giường một tràn cười nắc nẻ, Lâm Lang ngồi dậy tháo mặt nạ quỷ ra, nhếch miệng cười nói: “Ngươi thật to gan, mấy ngày hôm trước thiếu chút nữa dọa ta.”
Thanh Vũ tan nhanh cơn tức giận, nhìn nàng châm chọc: “Ngươi ngoài ức hiếp hạ nhân thì còn có thể làm gì?”
Lâm Lang thấy nàng chống đối mình, vừa mang hài vừa cãi lại: “Nửa đêm ngươi chạy vào phòng ta, còn dám nói ta chỉ biết ức hiếp hạ nhân!”
Thanh Vũ thấy mình đuối lý, im lặng xem xét ngoài cửa sổ có người tuần tra không, thế này mới đóng chặt cửa sổ, châm nến lạnh lùng gọi nàng: “Lại đây!”
Lâm Lang thiếu chút nữa nổi nóng, từ khi về nhà tới nay trừ phụ thân không ai dám nói với nàng như vậy, nàng trừng mắt nhìn Thanh Vũ một lát nói: “Ngươi còn dám ra lệnh cho ta như vậy, ta sẽ không khách khí với ngươi!”
Thanh Vũ ngồi xuống, vừa rót chén rượu mới nhấp môi nghe lời này thiếu chút nữa sặc, cười nhạo: “Đại tiểu thư của ta, ngươi sẽ không khách khí như-thế-nào với ta nhỉ?”
Lâm Lang suy nghĩ thật lâu cũng nghĩ không ra cách ‘không khách khí’, muốn đánh cũng không thắng, mắng cũng chẳng xong, muốn gọi người tới bắt nàng lại sợ dọa nàng chạy mất, nghĩ tới nghĩ lui đối phó với Linh Phượng Nhi này thật khó, thật không hiểu nữ nhân này rốt cuộc từ đâu chui ra, lúc trước mình thế nào lại trêu chọc đến nàng!
Thanh Vũ thấy nàng mím miệng, vẻ mặt oán hận nhìn mình, cảm thấy có chút buồn cười, nhịn không được ‘xì’ cười lên tiếng, nửa năm qua phút chốc trở thành hư không, lại quay nhìn Lâm Lang thấy nha đầu kia mặt xanh mặt trắng, bỗng nàng xoay người lấy cây roi ở góc tường quăng tới mình, Thanh Vũ cuống quít đoạt lấy roi, làm bộ như xin khoan dung nói: “Được rồi được rồi, bà cô nhỏ của ta, đêm nay ta không đến để đánh nhau, ta tới tìm ngươi trò chuyện…”
“Trò chuyện?” Lâm Lang nghi hoặc nhìn nàng: “Hai chúng ta thì có cái gì để nói?”
Sắc mặt Thanh Vũ hơi ảm đạm, trong lòng lại hậm hực vài phần, trầm mặc hồi lâu, lại uống rượu, đẩy hai món đồ ăn đến trước mặt nàng: “Nếm thử thức ăn này đi, ta tự tay làm đấy.”
Lâm Lang cầm đôi đũa, vẻ mặt hoài nghi gắp một chút bỏ vào miệng, trong mắt chợt sáng ngời, lại liên tục ăn rất nhiều, khen ngợi mãi: “Nhìn không ra ngươi có thể làm ra thức ăn ngon như vậy.”
Thanh Vũ hơi cong khóe môi, không đáp lời, tay nâng chén rượu uống cạn.
Lâm Lang thấy nàng cứ uống rượu, không động đến đồ ăn, do dự một lát, đẩy đồ ăn trở lại trước mặt nàng nói: “Được rồi, đừng uống rượu nhiều, ăn chút gì lót dạ đi.”
Dừng một lát nhỏ giọng hỏi nàng: “Có tâm sự gì ngại nói ta nghe à?”
Thanh Vũ cười khổ một tiếng, qua thật lâu mới nói: “Người ta đều nói tìm nhà chồng tốt, gả cho nam nhân tốt, cả đời như vậy mà trôi qua…”
Lâm Lang nghe nàng mở miệng nói lời vô sỉ, nhịn không được muốn gõ đầu nàng cho nàng tỉnh lại, nhưng cây roi đang nằm trong tay người khác, mắng không thể, trừng phạt cũng không xong, chỉ đành dùng lời ngọt xoa dịu: “Ngươi vừa tài hoa vừa có võ công tốt, sao lại có tư tưởng của kẻ ngu dốt thế kia?”
Lại lập tức đảo mắt đoán: “Chẳng lẽ…ngươi đã gả cho người ta, ở nhà chồng bị ủy khuất, cho nên mới tìm ta tâm sự?”
Thanh Vũ dở khóc dở cười nhìn nàng, chẳng nói gì, Lâm Lang thấy nàng cúi đầu tư lự, nắm lấy tay nàng nói:
“Nếu không ngại ta can thiệp, mặc dù có chút không hợp quy củ, nhưng chỉ cần ngươi mở miệng, ta lập tức đến nhà ngươi làm chủ, đám người kia sẽ không dám ức hiếp ngươi nữa. Nếu ngươi thật sự không muốn tiếp tục ở đó…ta sẽ…ta sẽ nói thẳng với nhà chồng ngươi mang ngươi về sau này giữ ngươi ở bên người hầu hạ ta, được không?”
Thanh Vũ thiếu chút nữa phun rượu ra, nha đầu kia càng nói càng không kiêng dè, nhưng không biết vì sao mà lòng cảm thấy ấm áp, không đành lòng gạt nàng, mở miệng nói thật: “Đại tiểu thư…ngươi hiểu lầm rồi, nô tỳ còn chưa xuất giá.”
Lâm Lang nghe lời này xong nhẹ nhàng thở ra, buông tay nàng nói: “Vậy ngươi còn phiền lòng cái gì?”
Thanh Vũ thấy nàng thu tay về, nhịn không được chủ động kéo lại, thở dài nói: “Thế đạo trước nay là như vậy, nữ tử luôn không bằng nam nhân, vì muốn sống yên ổn, cho nên ta phẫn nam trang ở kinh thành làm ăn.”
Lâm Lang gật gật đầu, tiếp tục nghe nàng nói.
“Lúc đầu thì cũng ổn, ông chủ thấy ta cần cù, trong một năm rưỡi thăng cho ta mấy cấp cùng tăng tiền công, mặt khác ông chủ có hai thủ hạ khác, giao việc nội gián cho ta, sau lại đem ta an bài nơi khác, chẳng giao cho ta việc gì nữa, nửa năm qua ta đã thành kẻ rảnh rỗi cả ngày, chỉ sợ không bao lâu sẽ bị ông chủ đuổi việc…
Lâm Lang nghe xong cười, nắm chặt tay nàng nói:
“Nguyên lai là như vậy, có gì phải buồn rầu đâu? Nếu ông chủ ngươi không cần ngươi, ngươi cứ đến chỗ ta, tiền công gấp bội, ngươi thấy thế nào?”
Thanh Vũ bất đắc dĩ nhìn nàng, suy nghĩ nói:
“Ta ở chỗ ông chủ đã ba năm rồi, thật vất vả mới đến được chức ấy, bây giờ còn có thể sai bảo hai ba tùy tùng, ngươi nói ta sao nguyện ý đến chỗ ngươi làm tạp dịch sống qua ngày, nghe nha đầu ngươi sai bảo?”
Lâm Lang bĩu môi, hai người trầm mặc giây lát, lại nghe Lâm Lang nói: “Nếu như vậy, không bằng nghe ta kể một ít chuyện xưa nhé?”
Thanh Vũ gật đầu. Lâm Lang hít vào một hơi, hai mắt nhìn xa xăm, tựa như xúc động một đoạn chuyện tình thật lâu trước đây, ôn nhu nói:
“Lúc ta bốn tuổi bị cư sĩ Mai Mộ Tuyết ở Thanh Phong Nhai nhìn trúng, cha ta bởi vì chiến sự nặng nề không thể chăm sóc ta, nên yên tâm giao ta cho sư phụ mang về núi tu hành, lúc mới tới sư phụ phân phó một sư huynh đến dạy ta cùng đám dệ tử mới nhập môn ít công phu, nửa năm sau sẽ ra đề thi khảo cho chúng ta, nếu không thể hoàn thành bài kiểm tra của sư phụ thì không thể tiếp tục ở lại Thanh Phong Nhai cho nên mọi người đều khắc khổ luyện tập. Đáng tiếc lúc ấy ta chỉ mới bốn tuổi, ngay cả nói cũng không biết nói thế nào cho lưu loát, những đứa nhỏ khác cũng tám tuổi, nhỏ hơn thì mới sáu tuổi, sư huynh thấy chúng ta còn quá nhỏ, lại thấy công phu ta kém hơn những đứa khác rất nhiều nên hắn hờ hững chẳng quan tâm đến ta nữa, chỉ dạy võ công cho những đứa kia. Khi đó ta chỉ biết chơi đùa cũng không biết chẳng bao lâu nữa sẽ bị cho xuống núi, cứ như vậy ngày ngày u u mê mê qua đi. Đúng là ý trời, một tháng sau sư phụ phái sư huynh xuất môn làm việc, sư tỷ Lăng Phi Sương thay sư huynh dạy võ công cho nhóm chúng ta, sư tỷ là một người có tâm, nàng dạy tỉ mỉ từng đứa nhỏ, không có nửa phần qua loa, nửa tháng sau rốt cuộc ta cũng qua khảo nghiệm của sư phụ rồi sau đó là mười năm ở Thanh Phong Nhai.” Nói tới đây, Lâm Lang ngẩng đầu nhìn Thanh Vũ nói: “Chuyện xưa tuy đơn giản, bất quá ta muốn dẫn chuyện ban đầu một chút…”
Thanh Vũ nhìn nàng thật lâu sau, trong đầu suy tư, khóe miệng chợt cong lên tươi cười: “Không thể ngờ được nha đầu ngươi lại thông minh như vậy…”
Lâm Lang cũng cười: “Cho tới bây giờ ta vẫn thông minh, chỉ do ngươi mắt mũi vụng về nhìn không thấy thôi.”
Thanh Vũ nhịn không được lại nói: “Nếu ta là nam tử nhất định phải cưới ngươi.”
Lâm Lang không khỏi cười nhạo: “Sao thích nói lời mê sảng vậy?”
Lắc đầu nói: “Đời này ta sẽ không lấy chồng đâu…”
Thanh âm thấp như tự nói với bản thân, Thanh Vũ chút nữa là không nghe thấy, có chút kinh hỉ lại có chút kì lạ hỏi: “Vì cái gì mà không lấy chồng?”
Lâm Lang liếc nàng một cái, loại tâm sự này làm sao nói với nàng được? Vì thế chuyển đề tài: “Cái này không nói được.”
Sau lại tò mò hỏi nàng: “Ngươi bây giờ ở kinh thành làm việc? Ông chủ là ai?”
Thanh Vũ đảo mắt cố ý uống rượu hỏi lại: “Ngươi hỏi việc này làm gì?”
“Xem ngươi phẫn nam trang bộ dáng ra sao.” Lâm Lang cười nhạo, ánh mắt giống như nhìn thấu nàng.
Thanh Vũ bị nàng nhìn như thế cả người không được tự nhiên, ho khan một tiếng, cẩn thận nói:
“Nay ta ở trong phủ Thái sư, Thái sư đối với hạ nhân chúng ta không giống như ngươi.”
Lâm Lang nghi hoặc nhìn nàng, trong lòng càng thấy kì quái, nhịn không được lấy tay che khuất một nửa khuôn mặt nàng, cẩn thận đánh giá hồi lâu.
Thanh Vũ bị nàng xem mà tim đập thình thịch, nhận ra nàng đang muốn nhìn ra mình có vẻ giống Trác đại nhân kia, vạn nhất bị nàng phát hiện manh mối báo với Đổng thừa tướng cùng Tào công công thì con đường làm quan xem như toang rồi, may sao ngọn đèn lúc này mờ ảo, hi vọng nàng nhìn không ra, cố gắng trấn tĩnh, vừa uống rượu vừa chẳng để ý hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”
Lâm Lang ngắm trong chốc lát, sau đó lại ăn mấy miếng nói: "Không có gì, chỉ cảm thấy ngươi hơi giống một người, bất quá người nọ trông khó coi hơn ngươi, nhân phẩm lại kém rất nhiều.”
Thanh Vũ cẩn thận hỏi: “Người nọ là ai?”
Lâm Lang nhắc tới người nọ liền nổi nóng, ném đũa, thở phì phì nói: “Chính là đệ tử ông chủ tốt của ngươi, Trác Thanh Vũ!”
Nghe được lời này Thanh Vũ thiếu chút nữa rúng động, trong lòng lo sợ bất an, cố ý làm bộ nói:
“Trác đại nhân là đệ tử Thái sư, đường đường là nam nhi, mặt lại từng bị lửa làm sẹo, ngươi nói làm sao ta giống hắn…”
Lâm Lang lại liếc nàng, nàng hoài nghi Trác Thanh Vũ là nữ nhân, chuyện này sao có thể nói bừa, Linh Phượng Nhi tuy thoạt nhìn có vài phần tương tự Trác Thanh Vũ nhưng công lực thì kém nhiều lắm, sau một lần giao thủ Lâm Lang đã biết Linh Phượng Nhi dù luyện vài thập niên nữa cũng không thể hơn Trác Thanh Vũ, chính mình lại càng không phải là đối thủ của hắn, trước kia bị hắn cho chịu khổ, lúc này một cỗ tức giận trỗi dậy, hung hăng mắng:
“Ngươi đương nhiên không giống! Kẻ vô liêm sỉ kia không coi ai ra gì, mắt giống hạt nho, miệng giống mặt chậu, hai lỗ tai yêu quái, quả thực như hai lỗ tai heo gắn trên đầu người, nếu ta là mẹ hắn, ta liền nhét hắn vào bụng không cho gặp ai, miễn cho ra ngoài xấu hổ mất mặt!”
Thanh Vũ quả thực tức muốn bể phổi, đáng tiếc không thể phát tác, thật vất vả nói ra câu: “Là…sao? Ta đã thấy Trác đại nhân vài lần, đâu có giống như ngươi nói. Có phải do hắn cự hôn cho nên ngươi mới…”
“Vô liêm sỉ!” Lâm Lang đứng lên, vỗ bàn thật mạnh
Thanh Vũ cả kinh vội đứng lên, kêu nàng: “Nói nhỏ chút, ngươi muốn người ta phát hiện sao…”
Lâm Lang thở phì phì nói: “Đây là nhà của ta, cho dù người ta có phát hiện thì sao chứ, từ nay về sau nếu ngươi còn dám nói tốt cho họ Trác thì đừng bước chân vào nơi này!”
Thanh Vũ thấy nàng giận dữ như vậy, tuy không cam lòng cũng không dám cãi lại, sự việc lúc trước quả thật do mình làm không chu toàn, ngày ấy không chỉ đùa cợt còn trước mặt mọi người cự hôn, việc này khắp thiên hạ đều biết, nữ nhi nào mà không hận muốn ăn tươi nuốt sống mình, cho nên chỉ đành nuốt giận vào bụng, dùng lời ngon ngọt an ủi:
“Rồi rồi rồi, ta không nói tốt cho hắn nữa, hắn là quỷ sứ mặt nhăn, đừng nóng giận nữa a~.”
Lâm Lang vẫn còn sót lại cơn giận chưa tiêu, hung hăng nói: “Họ Trác này mà ở trong tay ta, ta sẽ lột da hầm cốt, một ngày đập không dưới ba lần!”
Thanh Vũ nghe được mà rùng mình, rốt cuộc ngồi không yên, chỉ đành đứng dậy nói: “Giờ cũng không còn sớm nữa, ta phải trở về, sớm nghỉ ngơi đi nhé, chờ giải quyết việc phiền lòng xong xuôi ta sẽ đến thăm ngươi.”
Cuối cùng, trong lòng lại nghĩ đến ý định, lại nói: “Kì thật…có chuyện này không biết nên nói cùng ngươi hay không.”
Lâm Lang nhìn cũng không nhìn đến nàng, hai dĩa đồ ăn cơ hồ đều bị nàng ăn nhanh nuốt gọn, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Có cái gì thì nói thẳng đi, bổn tiểu thư hiện tại tâm tình không tốt, đừng quanh co lòng vòng.”
Thanh Vũ ngừng một lát, xoay người tiến đến bên tai nàng nói: “Kì thật…hai món này một mâm là thịt chuột, một mâm là giòi bọ.”
Lâm Lang ngẩng đầu lên nhìn nàng, thấy Linh Phượng Nhi nghiêm trang, một chút cũng không giống nói giỡn, khó trách vừa rồi nàng một chút cũng không đụng vào hai món này, trong lòng càng ngày càng lạnh, chạy vội tới bên cửa sổ nôn ra, Thanh Vũ cười trộm hồi lâu, thấy Lâm Lang nôn đến mật xanh mới nhẹ nhàng vuốt lưng cho nàng, lấy giấy trên bàn lau sạch miệng, sau đó mới ghé tai nàng nói nhỏ: “Vừa rồi đều là gạt ngươi.”
Lâm Lang cơ hồ muốn khóc, một trảo muốn đánh nàng, đã thấy nàng bay nhanh nhảy ra ngoài cửa sổ, lướt đi trên nóc nhà, bên tai chỉ để lại một chuỗi cười lanh lảnh như chuông, chẳng còn thấy bóng dáng, chỉ hung hăng vứt cây roi trên mặt đất đã gập lại làm đôi…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...