Huyết Phượng Kỳ Duyên

Lâm Lang chống nạng từng bước một tiến về phía trước, Thanh Vũ thật cẩn thận đỡ lấy nàng, trong lòng sợ nàng ngã, bất tri bất giác lực đạo trên tay lại tăng thêm vài phần đỡ lấy nửa thân mình nàng, Lâm Lang cũng không biết rốt cục là do mình tự đi hay vẫn do nàng ôm đi, trong lòng không khỏi ảo não, ngẩng đầu thầm oán nàng: "Được rồi được rồi, không cần nàng đỡ nữa, ta tự mình luyện tập được mà, nàng đi tách hạt dưa giúp ta đi, có như thế ta mới một ngụm ăn hết được."

"Hảo hảo hảo." Thanh Vũ bất đắc dĩ bĩu môi, ngồi trên ghế đá một bên thay nàng tách hạt dưa, hai mắt vẫn không dám rời khỏi nàng, Tiểu-hạt-tiêu này cứ ỷ y, lỡ mà té ngã lại oán mình không trông nom nàng cẩn thận.

Luyện suốt một buổi sáng, bước chân rốt cục lẹ làng hơn rất nhiều, tuy rằng miệng vết thương còn hơi đau nhưng đã có thể đi được khá xa, Lâm Lang trong lòng vui vẻ trở lại ôm lấy cổ Thanh Vũ hôn chụt một cái, Thanh Vũ được nàng đột ngột "lấy lòng" cả kinh không biết làm sao, vuốt mặt kinh ngạc nói: "Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây hay sao thế? Cư nhiên chủ động dâng đại lễ cho ta như vậy á?" Thân thủ kéo nàng vào trong ngực hôn chùn chụt vài cái, hai người cãi nhau ầm ĩ thiếu chút nữa cười ngã vào bàn đá.

Lâm Lang nằm trong lòng Thanh Vũ lấy ngón trỏ sờ cằm của nàng hỏi: "Thời gian qua nàng đã quen ở đây chưa? Thấy nàng luôn có vẻ thấp thỏm không yên, có phải không muốn ở lại đây nữa không?" Thanh Vũ bắt lấy tay nàng nói: "Đó là dĩ nhiên rồi, chúng ta tới chỗ này là vì chữa thương, hiện giờ thương thế của nàng đã sắp phục hồi như cũ, chúng ta còn ở lại nơi này làm gì? Huống hồ ở trên núi này mỗi ngày chỉ có cơm chay đạm bạc, còn đám đạo nhân đạo cô lỗ mũi trâu kia thì xem chúng ta như tặc tử, ta thì không có gì đáng lo, lo là lo cho nàng kìa, bệnh nặng mới khỏi nếu không ăn chút đồ bổ dưỡng thì làm sao được?"

"Hừ, nguyên lai là nàng ngại nơi này hoang sơn dã lĩnh, thỏa mãn không được cái miệng thèm ăn này của nàng a!" Lâm Lang cố ý vươn tay đẩy cằm nàng một cái, xoay lưng không thèm quan tâm nàng, trong lòng lại âm thầm cười trộm.

"Ai nói là ta thèm ăn chứ? Ta còn không phải vì muốn tốt cho nàng sao!" Thanh Vũ bị nàng ghẹo có chút chột dạ, sáp lại bên tai nàng nói: "Hơn nữa...... Ở đâu cũng không bằng ở nhà, mỗi ngày đều phải đối mặt với đám đạo sĩ kia khiến ta nghẹn sắp chết rồi, muốn làm cái gì cũng không được, nương tử đại nhân xin thương xót cho, chúng ta vẫn nên sớm về nhà đi thôi." Vừa nói vừa há mồm kề sát lại hôn Lâm Lang moah moah moah, hôn thế nào cũng không đủ, xem ra quả thật đã "nghẹn" rất nhiều.

Lâm Lang hì hì cười đẩy nàng ra, cố ý để nàng đuổi theo mình, Thanh Vũ biết vết thương nàng còn chưa khỏi hẳn, cũng không dùng hết toàn lực, hai người cười đùa truy đuổi, bất tri bất giác lại đến phía sau núi, thấy bên cạnh vách núi đen có một người đang ngồi, sau lưng ném ngổn ngang mấy vò rượu, trong tay vẫn đang cầm một vò, hai chân lảo đảo bên vách đá, thân mình loạng choạng sắp ngã nhào.

"Sao sư huynh lại ngồi đây! Mau kéo huynh ấy lại!" Lâm Lang nhìn kỹ, nhận ra người nọ đúng là đại sư huynh Đỗ Hiểu Phong, lo lắng đến độ thiếu chút nữa ném nạng tiến lên kéo hắn lại. Thanh Vũ thấy tình thế không ổn lập tức từ trong tay áo phóng ra dải lụa đỏ trói bên hông Đỗ Hiểu Phong, một tay kéo hắn lui trở về.


"Sư huynh? Đại sư huynh?" Lâm Lang vỗ vỗ mặt Đỗ Hiểu Phong, hắn khẽ run khóe miệng, vẻ mặt đỏ bừng, cả người đều là mùi rượu, bộ dạng thần trí không rõ, miệng thì thào kêu: "Sương nhi......Sương nhi...... Vì sao lại đối với ta như thế? Nàng có là nam hay nữ thì đã làm sao...... Ta căn bản không......ợ...... Không để ý......"

Thanh Vũ cùng Lâm Lang không khỏi nhìn nhau liếc mắt một cái, lúc trước đã nghe sư huynh đệ tỷ muội Thanh Phong nhai đồn đại, từ khi Lăng Phi Sương biến thành thân nam nhi trở về sau núi liền đối với sư huynh không nóng không lạnh, thành thân mười năm đến nay hai người vẫn tương kính như tân, không thể tưởng được nay Lăng Phi Sương cư nhiên đối đãi sư huynh như thế, trong lòng Lâm Lang không khỏi ngũ vị tạp trần, năm đó khi sư tỷ cùng sư huynh thành hôn nàng cũng giống như sư huynh bây giờ, hận không thể uống say bất tỉnh, Lăng Phi Sương này xem ra ngoan cố cứng đầu y hệt sư phụ, không có một chút thấu tình đạt lý nào, rốt cục muốn tổn thương bao nhiêu người yêu nàng thì mới vừa lòng đây?

Lâm Lang thở dài, lúc này nàng cùng Thanh Vũ là hai cô nương không tiện đỡ sư huynh về sương phòng, xoay đầu phân phó Thanh Vũ nói: "Trước tiên nàng cứ ở đây, đừng để huynh ấy xảy ra chuyện gì, ta đi tiền sơn kêu vài vị sư huynh đệ đến hỗ trợ đưa huynh ấy về." Thanh Vũ lại kéo lấy nàng nói: "Cùng lắm là đưa hắn về tiền điện thôi mà, cần gì phải làm phiền người khác?" thân thủ từ trên cây hái xuống chiếc lá nhẹ nhàng bắn về hướng Đỗ Hiểu Phong, lá cây có thể đón gió, một lát sau lại hóa to ra như tấm thảm lớn, hai người đặt Đỗ Hiểu Phong lên trên, lá cây kia cuốn theo gió núi mang Đỗ Hiểu Phong bay về tiền sơn.

"Bản sự của nàng quả là không nhỏ nhỉ." Lâm Lang ôm lấy hai tay có chút ghen tị nói, bây giờ mà muốn "khi dễ" Linh Phượng nhi này thì xem ra có chút khó khăn rồi đây. Thanh Vũ biết Tiểu-hạt-tiêu lại cay cú nữa rồi, vòng vo đảo mắt, từ sau lưng ôm eo nàng lấy lòng nói: "Bản sự có lớn cỡ nào cũng không bằng phu nhân, phu nhân mới là nữ tử lợi hại nhất thiên hạ."

"Nàng đang khen ta hay là chọc tức ta đấy?" Tiểu-hạt-tiêu hồi đầu dùng cái trán đụng cằm nàng một cái, hung hăng nói.

"Chọc tức nàng......" Thanh Vũ cố ý ở bên tai nàng phun ra hai chữ, Lâm Lang tức tối khởi quyền đuổi theo phía sau nàng làm bộ muốn đánh, hai người một trước một sau đi đi chạy chạy, cười đùa giỡn hớt đến tận hoàng hôn.

Chơi đùa cả ngày, thân mình sớm mệt mỏi, tắt đèn xong Thanh Vũ rất nhanh liền ngủ, tiếc thay trong lòng Lâm Lang lại cảm thấy có một số việc khiến mình tâm thần không yên, không sao ngủ được.

Trăng dần dần leo lên đỉnh núi, nàng nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, lại nhìn Thanh Vũ nằm bên cạnh đang ngủ say, nhịn không được vươn ngón tay dò xét hơi thở của nàng, khóe miệng cười trộm, đứng dậy khoác áo bước ra cửa. Ánh trăng như nước như hoa, ôn nhu như một dòng thác bạc rót xuống thế gian không chút tiếng động, Lâm Lang nhìn trăng sáng trên bầu trời, tâm tình giống như hồi phục vài phần. Nàng chậm rãi đi tới, bất tri bất giác đã tới thiện phòng tiền điện, trong phòng ánh nến sáng tỏ, xác nhận có người ở trong phòng. Đã trễ thế này, trừ bỏ Lăng Phi Sương thì còn ai vào đây? Lâm Lang do dự một lát, cuối cùng vẫn quyết định đẩy cửa vào, đóng lại cửa phòng ngồi xếp bằng trước mặt Lăng Phi Sương, yên lặng nhìn mặt nàng.


"Đã muộn thế này rồi còn tới đây có chuyện gì?" Lăng Phi Sương mở mắt, thanh âm trở nên đầy nhịp điệu, vô cùng trầm ấm, nếu không biết thân phận thực sự của nàng chỉ e nữ tử nghe thấy thanh âm này sẽ bị đoạt tâm mất thôi.

Nhìn khuôn mặt thân quen trước mắt bất quá đã thêm vài phần góc cạnh, con tim Lâm Lang lại bắt đầu khe khẽ rung động, chẳng qua cái cảm giác mặt đỏ tim đập trước kia đã không còn nữa, trước mặt giờ đây chỉ là một lão hữu, một người nàng đã từng yêu mà thôi.

(Ái nhân lúc xưa nay hóa cố nhân :) )

https://.youtube.com/watch?v=9nOFS8Lm42M

Nàng nhìn chăm chú Lăng Phi Sương một lúc lâu, mở miệng nói: "Chuyện của tỷ cùng sư huynh lúc đó......rốt cục là thế nào?"

"Đây là việc riêng của bọn ta, muội không có quyền hỏi đến." Lăng Phi Sương lại nhắm hai mắt, ngữ khí lạnh như băng, làm sao còn vẻ quan tâm cùng săn sóc như trước kia? Thậm chí ngày đó cự tuyệt mình cũng không vô tình đến thế, không lạnh cũng không nóng......

Lâm Lang hít một hơi thật sâu, đem những lời nghẹn trong lòng từ lâu nói ra: "Tỷ cần gì phải câu nệ đến thân xác thối tha này chứ? Sư huynh đối với tỷ nhất võng tình thâm, hôm nay nếu không phải ta cùng với Thanh Vũ phát hiện kịp lúc thì huynh ấy đã uống say thiếu chút nữa trượt chân rớt xuống vách núi kia rồi, huynh ấy vì tỷ mà trở nên mất hồn mất vía, suốt ngày lấy rượu giải sầu, tâm ý thế này sao có thể vì nam-nữ khác biệt mà có thể gạt bỏ được đây?"


"Muội nói đủ chưa?" Lăng Phi Sương nhắm mắt lại lạnh lùng thốt.

Thái độ lạnh như băng khiến Tiểu-hạt-tiêu lại bắt đầu có chút căm giận bất bình: "Lăng Phi Sương, uổng cho tỷ là một chưởng môn danh môn chính phái, sư huynh cùng tỷ đã kết tóc mười năm, nay tỷ cư nhiên vì cái lẽ thường chó má gì đó mà thay đổi bất thường, ngay cả ân nghĩa vợ chồng cũng quên sạch! Tỷ chả khác nào bọn tiểu nhân vong ơn phụ nghĩa trên thế gian này!"

Lời này kích Lăng Phi Sương không thể tiếp tục ôn tồn được nữa, mở to mắt quát một tiếng chói tai: "Câm mồm!" Lâm Lang bị quát sững sờ tại chỗ, từ nhỏ đến lớn nàng chưa bao giờ thấy Lăng Phi Sương phát hỏa, không thể tưởng được hôm nay nàng lại thanh sắc câu lệ* đối với mình, không biết vì sao, hốc mắt nhịn không được có chút đỏ lên.

"......Lúc đó chẳng phải muội cũng thay đổi 'bất thường' như ta đó sao, cớ gì dám dùng lời này nói ta?" Ánh mắt Lăng Phi Sương nhìn về một bên, ngữ khí chợt trở nên ôn hòa, thản nhiên nói.

"Ta ư?" Lâm Lang không khỏi một tiếng cười khổ: "Tuy rằng ta tư chất tu hành không bằng tỷ, nhưng ít nhất ta hiểu được mình muốn cái gì, sẽ không bởi người mình yêu là nữ tử mà từ bỏ, lại càng không bởi vì nàng xem thường cảm tình của mình mà ngoảnh mặt làm ngơ buông lời lạnh nhạt, cho dù ta cùng Thanh Vũ không thể có hậu thế, nhưng đối với bọn ta chỉ cần được sống vui vẻ thì cho dù người khác có không thích thì đã làm sao? Đây là việc riêng của bọn ta, có can hệ gì đến người ngoài đâu?"

Lăng Phi Sương nghe nàng nói lời này, khóe miệng khẽ mỉm cười, đột nhiên hỏi: "Muội khuyên ta phải hiểu được mình muốn gì...... Ta đây muốn muội đấy thì sao?"

Lời vừa ra khỏi miệng, Lâm Lang thoáng chốc sửng sốt, bỗng nhiên cười khẽ nói: "Lăng Phi Sương, không thể ngờ tỷ biến thành nam nhân xong còn học thói đùa giỡn này."

"Ta không hề nói đùa." Lăng Phi Sương yên lặng nhìn nàng, thân mình từng bước đi về phía nàng: "Lời ta nói đều là thật lòng, ta cùng Đỗ Hiểu Phong căn bản là không hề có ân nghĩa vợ chồng gì cả, năm đó bất quá là phụng sư mệnh thành hôn mà thôi, ta thích muội......"


Lâm Lang ngơ ngác nhìn nàng càng dựa vào càng gần, cho đến khi hơi thở Lăng Phi Sương đã gần trong gang tấc, nàng mới thoáng chốc phản ứng lại, đang muốn đứng dậy chạy trốn lại bị Lăng Phi Sương một phen kéo vào trong lòng ôm chặt lấy, tiếp tục nói: "Cho tới tận bây giờ ta luôn thầm oán mình vì sao không phải từ nhỏ đã là thân nam nhi, nếu ta vốn là nam tử...... Chúng ta nói không chừng đã sớm thành thân, đứa nhỏ cũng đã gần mười tuổi, chỉ tiếc...... Chỉ tiếc thiên ý trêu người, ta cùng Đỗ Hiểu Phong rõ ràng đều đã có người trong lòng, nhưng lại bị buộc thành một đôi vợ chồng......"

Lăng Phi Sương nói đến đấy đã xúc động khóc không thành tiếng: "Mười năm qua muội có biết ta đã trải qua cuộc sống thế nào không? Ở bên ngoài ta cùng Hiểu Phong ân ân ái ái, như hình với bóng khiến bao người hâm mộ, nhưng thực tế thế nào thì chỉ có mình ta mới rõ! Ta cùng huynh ấy thành hôn mười năm lại ngay đến một đứa nhỏ cũng không có, không phải hai người bọn ta say mê hướng đạo, mà bọn ta đối với nhau căn bản không có chút hứng thú! Ta và huynh ấy có lẽ giống huynh muội hơn là vợ chồng! Lâm Lang......" tay phải không nhịn được xoa hai má Lâm Lang, cắn môi nói: "Ngày ấy sau khi ta xuống địa phủ...... Ta liền tự nhủ với mình rằng ta nhất định phải ở đầu cầu Nại Hạ chờ muội, kiếp này không thể làm vợ chồng thì kiếp sau chúng ta nhất định phải được ở bên nhau, nếu Diêm Vương gia không chịu đáp ứng...... Ta sẽ khẩn cầu ngài, dù kiếp sau nữa có bị đày xuống mười tám tầng địa ngục ta cũng cam lòng...... Chỉ tiếc rằng, sau đó ta lại hồi dương, còn biến thành nam tử, nhưng ta không hề hối hận, thậm chí còn có chút âm thầm vui vẻ, nay chúng ta có thể thuận lý thành chương kết thành vợ chồng, Huyết Phượng Hoàng chung quy vẫn là nữ tử, muội ở bên nàng ta thiên lý không tha, cần gì phải vì nàng nhận hết thế nhân thóa mạ?"

"Đủ rồi! Đừng nói nữa!" Lâm Lang hận một phen bịt lấy lỗ tai, tối nay vốn định khuyên Lăng Phi Sương trở về bên đại sư huynh, làm sao có thể tưởng tượng nàng lại nói ra những lời này với mình, nếu là mười năm về trước, Lâm Lang chắc chắn không chút do dự một ngụm đáp ứng, nhưng hôm nay đã cảnh còn người mất, lòng của nàng từ lâu đã không còn thuộc về Lăng Phi Sương, dùng sức đẩy Lăng Phi Sương ra, nàng không quay đầu lại chạy ra khỏi cửa.

"Lâm Lang......"

Vừa bước vào cửa phòng liền thấy Thanh Vũ ngồi bên bàn chờ nàng trở về, xem ra......chuyện vừa nãy nàng đã biết hết rồi.

"Thanh Vũ......"

Lâm Lang nhào vào lòng nàng, để nàng ôm chặt mình trong ngực, nhìn ánh trăng ngoài phòng vẫn sáng tỏ như hoa, trong lòng sợ hãi hướng nàng nói: "Ngày mai chúng ta liền về nhà đi."

Thanh Vũ hôn trán nàng, lại vỗ nhè nhẹ lưng nàng, im lặng đáp ứng......



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui