Lâm Lang đuổi tới Dương Châu lập tức tới đại viện tri phủ Dương Châu, nàng biết Thanh Vũ chỉ có thể ở đó. Thật vất vả tìm được đại nương làm việc trong nha môn, hỏi qua mới biết Thái sư ba ngày trước đã xuất phát đi Từ Châu, lòng tràn đầy hy vọng không khỏi rơi vào khoảng không, Lâm Lang hít sâu một hơi, dọc theo đường đi nàng chỉ trông cậy vào đôi chân chạy làm sao nhanh như xe ngựa.
Hy vọng oan gia kia đến địa phương nọ dừng lại lâu chút, nếu cứ đuổi theo như vậy chỉ sợ không hỏi ra được nơi có hồng bối chu, hai đùi nàng đã bị phế đi.
Lau mồ hôi trên trán, hành lý đeo trên vai, Lâm Lang tiếp tục chạy hướng Từ Châu đuổi theo Thanh Vũ.
Đúng ngày hội Trung thu, liên tục ba ngày, trong thành Từ Châu đều tổ chức võ đài hoạt động đoán đố đèn, việc trọng đại này tổ chức đã nhiều năm, mỗi đêm Trung thu đến sẽ có rất nhiều văn nhân học giả từ các nơi tụ tập đến, thành Từ Châu chiêng trống ồn ào náo nhiệt, Thanh Vũ cùng mọi người cũng thừa dịp ngày này suốt đêm chạy tới Từ Châu.
Ở Từ Châu thành đợi ba ngày, đi hồ Vân Long, ngắm ngựa diễu hành, còn chưa hết ý vui bỗng thấy nơi ngã tư đường trước cửa nhà nọ có treo đèn lồng, trên giấy đèn lồng viết câu đố, nếu có người đoán trúng câu đố liền thắp sáng đèn lồng, nhà này sẽ gửi quà tặng đã chuẩn bị, vừa là trò chơi vừa kết giao bằng hữu, khó trách hội Trung thu ở thành Từ Châu hấp dẫn du khách từ thiên nam hải bắc kéo đến nhiều như vậy.
Nếu đoán trúng đố đèn treo trước mỗi nhà cũng thật vui sướng giành lấy đèn lồng, mà năm nay trước đại môn của phủ Từ Châu treo ba đèn lồng màu đỏ đố chữ, ba ngày trước Từ Châu phủ thông báo, đoán trúng một lồng đèn thì lấy được một trăm lượng bạc trắng, đoán trúng hai đèn thì lấy được một cây tơ vàng, đoán trúng ba đèn sẽ lấy được pho tượng bạch ngọc thiềm ở Tây Vực.
Tin tức lan truyền khiến văn nhân tới năm nay hơn các năm trước rất nhiều, bạch ngọc thiềm chỉ biết mà không thể cầu thật là trân phẩm a, nếu may mắn đoán trúng ba đèn lồng, không chỉ vang danh trong thiên hạ còn có thể ôm tượng tinh phẩm bạch ngọc, cớ sao lại không làm.
Lần này Thanh Vũ đến Từ Châu kỳ thật cũng là vì bạch ngọc thiềm này, cả đời nàng không thích rượu, không thích trà, không thích thư, không thích họa, không thích múa, không thích nhạc, chỉ say mê ngọc, thấy trân phẩm bảo ngọc liền ngay cả bước đều bất động, thấy cơ hội tốt như vậy sao lại buông tha được.
Chỉ là nàng tâm cao khí ngạo, không thích không công mà hưởng lộc, nếu để cho Từ Châu phủ đại nhân biết Thái sư vì bạch ngọc thiềm mà đến Từ Châu, nhất định sẽ mượn hoa hiến phật đem bạch ngọc thiềm đưa tới cho mình, càng nghĩ càng quyết định không lộ thân phận, trước khi tiến vào Từ Châu phủ nàng liền lệnh cho tôi tớ trở về, sau đó mướn vài tùy tùng, tiếp tục lên đường cùng với Ngũ Nguyệt, Như Ý ra vẻ là đội ngũ thương nhân buôn bán tứ phương, ở Từ Châu phủ du ngoạn vài ngày, chuyên tâm chờ Trung thu đến.
Lâm Lang khi tới Từ Châu vừa mới chào đón Trung thu, ven đường nàng hỏi hộ gia đình phụ cận, đáng tiếc không có ai biết tin tức quan liễn Thái sư, cuối cùng không có tia hi vọng, nàng quyết định đi vào Từ Châu tìm người, hi vọng có thể nghe được hành tung Thái sư.
Nhìn đám người rộn ràng, nhìn pháo hoa đầy trời nở rộ, bên tai vang lên tiếng nổ đùng đoàng đinh tai nhức óc, cho đến khi xem hoa cả mắt mới thôi.
Nếu như trước kia, không khí như vậy nhất định sẽ làm Lâm Lang vui vẻ đại nháo một hồi, nhưng nay làm thế nào nàng cũng không cười được, cũng nháo không nổi.
Nhìn trăng tròn trên cao, bỗng nhiên ánh mắt mơ hồ che bởi nước mắt, đáy lòng phảng phất thanh âm nhẹ nhàng lên tiếng: "Lúc này nàng nhất định cũng đang ngắm nó phải không...rốt cuộc nàng ở nơi nào?" hai giọt nước mắt chảy ra, Lâm Lang vội lau đi, theo dòng người phía trước mà bước tới, vô mục tiêu tìm kiếm.
Tối nay ánh trăng so với những năm khác tựa hồ lớn và sáng hơn, không biết nàng có nhìn trăng sáng hay không? Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn trăng tròn hồi lâu, trong lòng bỗng nhiên ai thán, kiếp này chỉ sợ ta cùng nàng chỉ có thể cùng nhau nhìn ánh trăng mà thôi...
Trong cổ họng như bị chèn ép, nàng hít một hơi thật sâu, đè ép xuống đau thương, không chút để ý phố xá náo nhiệt, tay cầm lên trang sức cài đầu xem xét hồi lâu, sau đó lại lắc đầu, xuyến ngọc châu này có chút tốt chỉ tiếc thợ làm thô ráp, nếu thợ trong cung mài lại, cắm trên đầu Lâm Lang thì thật thích hợp...
Nhớ tới Lâm Lang tay không khỏi run lên, lập tức bỏ xuống trang sức, xoay người thở gấp rời đi, chỉ còn lại phía sau vang lên chuỗi âm thanh chửi bậy.
Một đường rộn rã tiếng buôn bán rao hàng, bốn phía toàn tiếng người ồn ào, chung quanh đầy chân người, đừng nói là tìm người, liếc mắt xem tình hình bên ngoài cũng khó khăn, trên mặt người khác đều rạng rỡ tươi cười, chỉ có trên mặt nàng lại lộ vẻ lo âu tìm người; trong lòng người khác đều vui mừng đoàn viên Trung thu, chỉ có trong lòng nàng lại đau đớn mất đi người yêu; tỉnh tỉnh mê mê, bàng bàng hoàng hoàng, gặp thoáng qua cũng không biết; mơ mơ màng màng, bán mộng bán tỉnh, tay chân chạm nhau cũng không cảm nhận, chỉ oán ông trời không lưu tình, chia rẽ đôi người yêu thương, lương duyên trong nháy mắt xa lại càng xa.
Tìm người hơn nửa buổi tối, Lâm Lang vẫn không nghe được tung tích Thái Sư, dân chúng trong thành Từ Châu căn bản không nghe nói qua có đại quan trong triều đến thành nhỏ Từ Châu này.
Nếu không ai biết Thái sư đã tới Từ Châu, chắc rằng oan gia kia nhất thời đổi ý đi nơi khác.
Lâm Lang nản lòng thoái chí, chậm rãi đi thong thả đến một nơi yên tĩnh ngồi xổm xuống xoa đầu gối đau nhức, bất tri bất giác nhịn không được nỗi nhớ nhung mà khóc lên.
Trong lúc hốt hoảng mơ hồ, trước mắt xuất hiện cây tỳ bà, Lâm Lang nghe theo tiếng đàn mà đi qua, tiếng đàn lẫn trong đám người dẫn đường cho nàng, cuối cùng nàng đi đến lôi đài trước cổng nha môn phủ Từ Châu, thấy trên lôi đài một nam tử tuổi trẻ định thắp sáng ba đèn lồng, sư gia thủ đèn nắm lấy cổ tay hắn nói: "Nhạc Trung ngươi đừng vội, trả lời xong ba câu đố rồi đốt đèn cũng không muộn."
Nam tử trẻ tuổi gọi là Nhạc Trung tự tin tràn đầy nói: "Trả lời được mới đốt đèn phải không? Vậy các người nghe đây:
- Trản đố thứ nhất: Thủy gì vô ngư? Sơn gì vô thạch? Tử gì vô phụ? Nữ gì vô phu? Thành gì vô thị? 'Khuyên tu kinh' từng có câu: Nam thủy vô ngư, vô sơn vô thạch, vô nhân vô phụ, di nữ vô phu, đà thụ vô chi, phật thành vô thị, là vì 'nam mô a di đà phật'.
- Trản đố thứ ba: Vật gì xương bao thịt? Vật gì bánh bao xương? Hạt thông xương bao thịt, dưa hấu bánh bao xương."
Vừa dứt lời, dưới đài tiếng vỗ tay hoan hô, Nhạc Trung thấy sư gia vuốt chòm râu chưa lên tiếng, ý muốn chấp nhận, cười khanh khách muốn đốt đèn, chợt nghe một tiếng quát dưới đài: "Chờ đã! Đáp án của ngươi chưa đúng."
Nhạc Trung nhìn lại thấy một nữ tử quần áo ngay ngắn, môi hồng răng trắng, má lúm đồng tiền, đầu búi tóc cài thanh ngọc, tay cầm quạt hương, cổ tay đeo bạch ngọc hoàn, liếc mắt nhìn tựa như tiểu thư thương gia giàu có, trộm đi đến đấu đố đèn.
Nhạc Trung không khỏi sửng sốt, khinh thường nói: "Ngươi là nữ tử nhà ai? Xuất đầu lộ diện trên lôi đài không sợ mất mặt à?"
Thanh Vũ phe phẩy quạt cười nói: "Người Lý gia không sợ mất mặt, nhưng thật ra ngươi sẽ có chút mất mặt đấy.", gấp lại quạt, hướng người xem dưới đài nói: "Đề thứ nhất: Nước giếng vô ngư, thổ sơn vô thạch, khô thụ vô chi, tiên nhân vô phụ, ngọc nữ vô phu, hoàng thành vô thị. Đề thứ hai: Hoa này là Lăng Tiêu hoa mới đúng. Đề thứ ba: Hạch đào xương bao thịt, quả táo bánh bao xương."
(Lăng Tiêu hoa hay còn gọi Đăng Tiêu, Sâu đặc biệt thích chương này vì mang nhiều ý nghĩa, Tác giả gửi gắm niềm thương nhớ của Thanh Vũ vào hoa Lăng Tiêu
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...