Ánh trăng dần theo vách núi hiện lên, Lâm Lang chống cằm trên bàn, đưa hai mắt nhìn vầng trăng sáng, một đôi mắt khóc đến hồng thũng, không có cách nào ngủ được, nhưng cứ rơi lệ thì được ích gì. Oan gia kia đang bị đóng đinh khóa chân tay trong địa lao, thương cho nàng một cô nương da mỏng thịt mềm lại phải nhận nghiêm hình như vậy. Nếu không sớm nghĩ ra cách chỉ sợ mạng nàng không giữ được...
Vừa nghĩ đến đây Lâm Lang lại muốn lao đầu ra cửa sổ, nhưng cửa sổ đều bị phù cấm ếm, mình vừa chạm vào cửa tựa như chạm vào tường đồng vách sắt, đánh bật vào trán nàng chảy máu, sưng xanh tím.
Lâm Lang lại nằm lên bàn 'hu hu' khóc rống lên, ngẫm lại oan gia kia nhiều năm qua, ông trời tựa như ghét nàng, sinh ra đã thành cô nhi, từ nhỏ đến lớn toàn bị người khi dễ, thật vất vả vào kinh làm quan vài năm vui vẻ, lại bất ngờ gặp đại họa...cái gì Huyết Phượng mượn thai? Cái gì huyền môn lâm kiếp? Chẳng qua đám đạo nhân kia lấy cớ thay trời hành đạo muốn dùng nàng luyện đan mà thôi. Nếu nàng không đến cứu mình...nếu nàng thanh thản trở lại kinh thành làm Thái sư thì làm sao xảy ra chuyện này. Nói thế vẫn là tại mình hại nàng...
Lâm Lang càng nghĩ càng thương tâm, không biết khóc bao lâu, chợt nghe 'xoẹt xoẹt' vài tiếng, nàng mở to hai mắt đẫm lệ, nhất thời nín khóc, thấy dưới hiên mấy cấm phù bị cắt thành hai đoạn, Lâm Lang mừng rỡ, chẳng lẽ oan gia kia đã trốn ra khỏi địa lao.
Nàng tựa đầu nhìn xung quanh cửa sổ, ngoài phòng im ắng, có tiếng côn trùng kêu vang truyền vào tai, đang buồn bực bỗng nhiên thanh âm Thiên sư Tấn Hồng truyền đến: "Bần đạo không thể tự mình xuất thủ cứu đứa nhỏ kia, buổi trưa ngày mai sư thái và Diệu Thủ Chân Nhân sẽ cùng nhau luyện hóa nàng, ngươi cần phải cứu nàng ra trong đêm nay, bảo nàng từ nay về sau ở trần thế cố gắng làm...làm phàm nhân, vạn lần không thể dính dáng đến Tu Chân Giới." Nói ra hai từ 'phàm nhân', thanh âm Tấn Hồng có chút nhỏ đi, hắn nhớ tới năm đó Công Tôn Linh muốn hắn chuyển tới đứa nhỏ từ 'Phàm nhân khó làm', nay hắn lại cố tình muốn Thanh Vũ làm việc này...
Trầm mặc một lát, Lâm Lang cảm giác tay trái có chút khác thường, mở ra lòng bàn tay có một đạo phù màu tím, thanh âm Tấn Hồng lại vang lên nói: "Tử lôi chú chỉ dùng được trong năm canh giờ, lúc nguy hiểm ngươi hãy dùng nó phòng thân, nhanh đi cứu người, chớ trì hoãn nữa!"
Lâm Lang nghe Tấn Hồng nói xong vội gật đầu, đẩy cửa bay nhanh theo hướng cấm địa thạch ngục chạy tới. Bóng đêm nồng đậm, nàng cẩn thận tránh né đệ tử tuần tra, thuận lợi đi tới cửa thạch ngục, thổi hỏa chiết tử xem xét người gác cổng, đại môn thạch ngục là hai tảng đá lớn, không có chìa khóa, cũng không có khe hở lách vào. Lâm Lang thử đẩy cửa nhưng cửa đá vẫn bất động, xem ra đại môn này chỉ có thể dùng chú pháp mới mở ra được, cúi đầu nhìn trong lòng bàn tay lôi chú, đành phải thử thời vận, hi vọng tử lôi có thể mở ra cửa đá này. Lâm Lang cắn chặt răng, nhắm mắt hợp hai tay thành chữ thập, trong lòng khấn: "Nam mô Quan Thế Âm Bồ Tát, trên trời dưới đất ngàn vạn thần phật, nhất định phải phù hộ tử lôi có thể phá cửa đá này, bằng không...sư phụ nghe tiếng động nhất định lập tức đuổi tới, Thanh Vũ nhất định sẽ chết...
Do dự lúc lâu, Lâm Lang rốt cuộc nhắm mắt mở ra tay trái, đang muốn đẩy tới cửa đá, chợt nghe trên đầu vang lên tiếng gió, nàng cuống quít né tránh, một đao xẹt qua trên vai trái, trước cửa thạch ngục nhấp nhoáng thoáng hiện bạch quang. Lâm Lang rút ra Liễu Diệp phi đao cùng kẻ kia đấu vài hiệp, hai người rơi trên mặt đất cách nhau sáu thước, bình tĩnh nhìn mặt đối phương.
Từ lúc rời đi Thanh Phong nhai, đây là lần đầu Lâm Lang nhìn Lăng Phi Sương ở khoảng cách gần như vậy, mấy ngày trước hồi Thanh Phong nhai, Lăng Phi Sương không muốn gặp mặt nàng, không thể nghĩ tới mười mấy năm sư tỷ muội xa nhau giờ gặp lại phải đối mặt trước lao ngục mà chẳng thể nói một câu.
Lâm Lang di chuyển tới cửa đá, Phi Sương lập tức đi theo nàng, Lâm Lang có chút chán nản, lạnh lùng nói: "Lăng Phi Sương, rốt cuộc tỷ muốn làm gì?" Ngữ khí lạnh như băng cùng tình cảm nhiều năm qua nhớ mãi không quên có phần không thích hợp.
"Lập tức quay về phòng muội đi, bằng không đừng trách ta không nể tình đồng môn."
Lăng Phi Sương người cũng như tên, cả người giống như sương tuyết trong trẻo lại lạnh lùng, mặt không chút thay đổi, thanh đạm như hàn sương.
"Bị nhốt trong địa lao kia là người ta yêu, nếu...sư huynh cũng bị nhốt trong ngục thì tỷ sẽ làm thế nào..."
Lâm Lang nói đến đây thì cơ thể hơi run rẩy, thật lâu trước đây nàng vẫn khát vọng hiên ngang tuyên bố với Lăng Phi Sương mình đã có người yêu, nàng muốn Lăng Phi Sương biết trong mắt nàng bây giờ người trước mặt này không khác gì...những sư huynh đệ tỷ muội khác...
Năm đó Lăng Phi Sương cự tuyệt mình vẫn tựa như ác mộng quấn quanh nàng, mỗi khi nhắc tới Lăng Phi Sương xem mình như ôn dịch muốn tránh né, Lâm Lang hận không thể đùng đao chém mình vài cái...
Chỉ tiếc khát vọng không lối thoát cũng không thể tồn tại, trước mặt Lăng Phi Sương nàng luôn cảm giác áp lực, cảm giác trầm trọng...giống như có một tảng đá lớn đè lên ngực.
"Ta nói rồi, không muốn lặp lại lần thứ hai, lập tức trở về đi."
Vẫn ngữ khí lạnh như băng đó, tựa như căn bản không nghe thấy lời nàng nói, Lâm Lang càng ngày càng nóng ruột, thời gian của nàng không còn nhiều nữa, nếu không cứu người thì Thanh Vũ sẽ gặp nguy hiểm, võ công bản thân lại không phải là đối thủ của Lăng Phi Sương, trừ phi...nàng hơi nắm bàn tay trái, đột nhiên một chưởng đẩy ra, trên không xẹt lên tia sét đánh xuống, Lăng Phi Sương lắp bắp kinh hãi, theo bản năng lấy tay che mặt, tử lôi đánh nàng bay thẳng tới cửa đá. 'Oành--' một tiếng nổ toang cửa đá, Lâm Lang nhân cơ hội chạy vào, theo trí nhớ trước đây từng đến nàng nhanh chóng tìm được nơi giam Thanh Vũ, vừa thấy Thanh Vũ nàng không khỏi cả kinh...
Đôi cánh màu đỏ trong suốt bị đinh sắt đóng chặt trên đá, tứ chi bị huyền thiết liên cột chặt đóng đinh treo lên vách, Thanh Vũ như bị thôi miên mở hé mắt, ngơ ngác đờ đẫn, đôi mắt đục ngầu như người chết, nhìn thấy Lâm Lang trên mặt Thanh Vũ mới có tia sống, miệng khô nứt vất vả nói ra hai từ: "Lâm...Lang..."
Lâm Lang bịt miện, nước mắt không khống chế được mà tràn ra, nhanh chóng rút Liễu Diệp phi đao dùng sức chém đứt huyền thiết liên, sau đó nhổ đi đinh trên cánh, nàng lại không mang theo thuốc cầm máu, vết thương cứ mở toang hoác, Lâm Lang không có biện pháp nào đành phải cõng nàng chạy nhanh ra thạch ngục.
Lăng Phi Sương lúc này vẫn canh giữ ở cửa, thấy Lâm Lang giơ hai thanh đao lên nhắm ngay nàng: "Ngươi muốn chết sao?"
Lúc này Lâm Lang tựa như con báo bị chọc giận, cúi đầu phát ra tiếng rít: "Nếu ngươi còn dám cản ta...ta sẽ giết ngươi! Vì nàng chuyện gì ta cũng dám làm, ngay cả việc giết ngươi..."
Ánh mắt đầy tơ máu hung hăng nhìn Lăng Phi Sương một lát, xoay người không quay đầu lại nhanh chóng rời đi, chỉ còn Lăng Phi Sương vẫn đứng tại chỗ, trong lòng mơ hồ khó hiểu...
Cấm địa thạch lao bị nổ nhanh chóng truyền khắp tòa Thanh Phong nhai, hơn một ngàn đệ tử vội chạy đến, Lâm Lang tựa như nổi điên lưng cõng Thanh Vũ chạy trong rừng núi, không chú ý trợt chân lăn xuống sườn núi, hai người đều máu chảy đầm đìa, Lâm Lang cố không nổi nữa, nửa ôm Thanh Vũ vội hỏi: "Thanh Vũ, có bị thương không? Còn đi được không?"
Thanh Vũ khôi phục hơn nửa phần ý thức, cắn răng vịn vai Lâm Lang ngồi dậy, hai người đang ngồi thở nghỉ ngơi, chợt nghe tiếng bước chân sau lưng tới gần, Thanh Vũ nếu bị bắt lại thì chỉ còn đường chết, nhắm mắt lại hít sâu một hơi, thất tha thất thểu đứng lên, đặt Lâm Lang trên lưng, liều mạng dùng khí lực cuối cùng tạo ra đôi cánh chim từ Thanh Phong nhai nhảy xuống, loạng choạng bay nương theo cây cối mà rơi xuống.
Tựa như diều vỡ, hai người từ trên cao rơi xuống cây cối, may mắn có nhánh cây cản lực, nhưng Lâm Lang vẫn ngất đi, thật vất vả đứng dậy, nàng vội vã đi tìm Thanh Vũ đã hôn mê cõng trên lưng theo đường mòn chạy tới trấn nhỏ gần đó.
Liên tục mấy ngày, Lâm Lang cực nhọc chăm sóc Thanh Vũ cả ngày cả đêm, khi nàng tỉnh táo lại thì Lâm Lang đã muốn mở mắt không nổi, nhìn thấy Thanh Vũ thương thế dần tốt lên, Lâm Lang ra chợ mua bộ nam trang cho nàng thay, vừa chải đầu cho nàng vừa dặn dò: "Thiên sư Tấn Hồng bảo ta đi cứu ngươi có dặn lại một câu, bảo ngươi từ nay về sau không được quan hệ tới huyền môn...hảo hảo...hảo hảo làm phàm nhân."
"Ừm..." Thanh Vũ nắm tay nàng nhẹ giọng đáp, ngẩng đầu nhìn nàng hỏi: "Lâm Lang còn giận ta không?"
Lâm Lang dừng một chút, không biết nên lắc đầu hay gật đầu, không đáp lời, Thanh Vũ lại nói tiếp: "Lúc này ta mới biết được...nguyên lai thân nhân và người yêu chết đều có cảm giác như nhau...", ngẩng đầu nhìn Lâm Lang nói: "Lâm Lang...ta có thể...ta có thể không trả thù cho hai mẫu thân, ân ân oán oán trước kia chúng ta đều bỏ qua hết, nàng theo ta trở về nhé, chúng ta vui vẻ sống giống như trước được không?" vẻ mặt tha thiết chờ mong, Lâm Lang đau lòng, suy nghĩ hồi lâu, vẫn bỏ tay nàng ra, xoay lưng lại trầm giọng nói: "Thù cha mẹ không đội trời chung, sao có thể...có thể nói thoải mái như vậy?"
Thanh Vũ không khỏi có chút ngây người, gục đầu xuống không biết nói gì. Lâm Lang hít hơi thật sâu, quay người lại nói: "Ngươi hại chết ông ngoại cùng ông nội, hại cả phủ Thừa tướng bị tịch thu tài sản còn bị kết tội giết cả nhà, mà sư phụ ta lại hại chết song thân ngươi, nếu ông trời đã định ta với ngươi hữu duyên vô phận, chúng ta cần gì phải cưỡng cầu nữa. Giữa ta và ngươi có thể không so đo ân oán, nhưng từ nay về sau chúng ta đường ai nấy đi, quên hết mọi chuyện, như vậy sẽ tốt cho cả hai."
"Lâm Lang..." vẫn nhịn không được mà nắm tay nàng, nhẹ nhàng gọi tên nàng, thế nhưng lập tức bị giãy ra, Lâm Lang nhịn rơi lệ, hạ quyết tâm nói: "Trác cô nương, chúng ta về sau không còn quan hệ gì, thỉnh ngươi về sau không cần đến quấy rầy ta nữa, không hẹn gặp lại." Nói xong nàng nhanh chóng ra khỏi cửa phòng cũng không nhìn Thanh Vũ, 'rầm!' thật mạnh đóng cửa phòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...