Ánh mắt Mạn Châu lạnh lùng đảo qua bóng đen kia, không nghĩ người này cảnh giác như vậy! Nàng bất quá sơ ý làm rơi xuống bụi bẩn, hắn nháy mắt đã phát giác. Động tác Mạn Châu nhưng tuyệt không chậm nàng lắc mình xoay người trên xà nhà, không tiếng động đề phòng người bên dưới.
Không ngờ hắn mạnh như vậy, nàng gần như dùng toàn bộ sức lực mới có thể tránh được sát chiêu kia.
“Có chuyện gì vậy? Có người?” Hàn Ưu giật mình nhìn động tác của hắc y nam nhân, nháy mắt túm lấy y phục rơi lung tung trên sập che đậy thân mình, ác độc trong mắt chợt lóe.
“Không thể lưu lại người sống!” Nàng ta cất giọng chắc nịch, nhìn thẳng nam nhân đã chỉnh sửa sang y phục bên cạnh mình.
“Tuy rằng không có chút hứng thú, nhưng vì tiểu Ưu Nhi…” Nam nhân nhướng mi vuốt ve hai gò má còn chưa lui sắc hồng của nàng ta, ngả ngớn nói, “Bản vương sẽ không phụ lòng…”
Dứt lời hắn liền không nhìn người trên xà nhà một cái, bàn tay khẽ động, một loạt kình phong mang theo sát khí sắc bén vô hạn đánh về lên nóc nhà.
Ánh mắt Mạn Châu lần đầu tiên tràn ra sắc bén cùng nghiêm túc như vậy, nàng giống như khối băng yên tĩnh đã rất lâu cuối cùng lấy được một cảm giác có sức khiêu chiến, thân mình nàng lập tức giống như yêu xà lắc mình tránh thoát tất cả những chưởng phong kia, mặc cho những thanh xà ngang bị âm phong xẹt qua nát vụn.
Nam tử phía dưới không thu được kết quả không như mong muốn, đương nhiên mất kiên nhẫn nhíu mày, thật không ngờ ngươi ăn gan hùm mật gấu dám xen vào chuyện của bản vương, muốn chết!
Hàn Ưu nhanh chóng mặc xong y phục trên người, nàng ta ngẩng đầu nhìn một màn trên xà nhà không nhịn được trừng mắt, thật lâu không hồi phục tinh thần, hắc y nhân kia là người đầu tiên nàng thấy có thể tránh thoát công kích của nam nhân này, quá nguy hiểm!
“Giết hắn!”
Hắc y nam nhân nhếch miệng gợi lên nụ cười lạnh lẽo, hắn âm thầm truyền toàn bộ nội lực vào cánh tay, ngay sau đó vị trí hắn đứng liền chỉ còn lại tàn ảnh, bản thân hắn đã phi thân đến trước mặt hắc y nhân đang tránh né trưởng phong của mình trên xà nhà kia, dùng khí thế không gì cản nổi đánh về phía bụng đối phương, mà vị trí này chính là tử huyệt.
Mạn Châu vừa lắc người tránh thoát một chưởng ở bên dưới, nháy mắt xoay người lại cảm nhận được sát khí kinh người đang ập vào chính cơ thể mình, hơn nữa lần này cơ hội tránh thoát gần như không thể.
Dứt khoát quyết định, thị huyết trong mắt chợt lóe, Mạn Châu rút ra chủy thủ trong người trực tiếp đâm thẳng vào trung tâm luồng sát khí kia, nhìn qua thực giống như muốn đồng quy vu tận.
Hắc y nam tử kia giống như không ngờ dưới tình huống như vậy mà đối phương dám chọn cách phản kích, hắn kinh ngạc một chút rồi nhanh chóng đánh chệch trưởng phong sang một bên, một chưởng này không đánh vào bụng nàng mà nhắm vào vị trí giữa trái tim. Nếu trúng một chưởng này của hắn, mười phần không thể sống.
Phượng mâu dưới mạn che mặt ẩn ẩn sát khí, Mạn Châu kẹp một chân vào thanh ngang trên xà nhà, ngăn cản quán tính chính mình phi thân về phía trước, chủy thủ trong tay chợt lóe ngăn cản lại chưởng phong thay đổi phương hướng kia.
Hai người đều vận hắc y, vẫn luôn đối đầu trong cự li gần cuối cùng cũng tách ra.
Hắc y nam tử cảm nhận được chất lỏng sền sệt mang theo mùi máu tanh ở trên cánh tay mình chậm rãi chảy xuống, trong lòng hắn ngược lại nổi lên khát máu không thể nghi ngờ, bất quá cũng có chút bản lĩnh.
“Ai phái ngươi tới? Nếu nói ra, bản vương cho ngươi….toàn thây.” Thanh âm băng hàn thấu xương, vang vang trong đêm tối bao phủ một cách vô cùng tĩnh mịch.
Hừ!
Mạn Châu im lặng không trả lời, trên mặt bình tĩnh như trước, hơi thở không có nửa phần dao động nào. Nhưng nếu theo ánh sáng ban đêm nhìn gương mặt trắng bệch dưới màn che của nàng liền biết có điều không ổn…
Mạn Châu đứng thẳng trên xà nhà, đưa phượng mâu lạnh lùng nhìn hắc y nhân đứng ở đối diện mình, trầm mặc nửa ngày, cuối cùng từ trong miệng nàng phun ra ba chữ:
“Ngươi không xứng?”
Dứt lời, Mạn Châu tùy ý phất ống tay áo một cái, một luồng khí cuồn cuộn vọt ra, nháy mắt bao phủ toàn bộ căn phòng tồi tàn.
Hắc y nam nhân vừa nhìn thấy liền giật mình, xoay người lắc mình hạ xuống bên dưới, vén lên ống tay áo bịt chặt mũi miệng của mình, mặc dù hắn không rõ ràng là ám khí gì nhưng càng vì không biết càng phải cẩn thận.
Mạng sa phất qua khuôn mặt không chút cảm xúc, Mạn Châu đứng giữa màn khói đặc nhìn cảnh tượng này, khóe môi nhếch lên độ cong lạnh lùng, chợt chủy thủ trong tay phóng ra, một đạo ngân quang xẹt qua sương mù lao thẳng đến phía trước, không phải phi đến người nam tử hắc y, mà hướng thẳng đến yếu hầu Hàm Ưu đang ngẩn người không biết làm cái gì.
Nam tử hắc y thấy vậy không khỏi biến sắc, nữ nhân này không thể chết dễ dàng như vậy được, hắn phi thân ôm chặt lấy thân mình Hàn Ưu, hai người lăn vài vòng trên mặt đất mới tránh khỏi đường đi của chủy thủ, nhưng thời điểm sương khói tan hết, hai người đứng dậy thì làm gì còn bóng dáng của hắc y nhân trên xà nhà nữa?
“Chết tiệt, xem ngươi có thể sống được bao lâu?” Nam nhân phi thân lên xà ngang một lần nữa, nhìn vũng máu chưa kịp đông lại còn vương ở chỗ đó thì nắm tay run lên, ánh mắt không che giấu âm độc.
Trong đêm tối, Mạn Châu ôm chặt bả vai bị thương ngăn không cho miệng vết thương rách ra, vội vàng lẩn vào trong bóng tối. Muốn trở về Huyết Phượng cung phải vượt qua rất nhiều trạm lính canh, trạm gác ngầm và ám vệ ở khắp nơi, Mạn Châu xoay người tránh ra một ám vệ cách mình không xa phía trước, nhảy vào trong bóng đêm.
Không khí càng về sáng sớm càng lạnh giá, có cảm giác gió cắt qua da thịt lần đầu tiên làm cho Mạn Châu cảm thấy khó thở, nàng tự biết mình không kiên trì được lâu, hiện tại cả người đều là máu và mồ hôi, khó chịu vô cùng….
Mạn Châu dựa vào trong bóng tối, hai mắt bắt đầu choáng váng. Nếu không nhanh lên, thời điểm trời sáng lên nàng có thể bị người phát hiện. Nghĩ xong nàng liền nhảy mấy bước liên tiếp về phía trước…
Chung quy cũng vì nàng quá chủ quan…. Hai kiếp đều có tầng tầng người bảo hộ xung quanh, cho nên thân thể mới yếu đuối như hiện tại…
“Hoàng thượng, có hắc y nhân tiến về phía này?”
Từ bên ngoài cửa xuất hiện một hắc y ám vệ, nghiêm túc cung kính từ bên ngoài nói vào trong phòng.
“Là ai?” Cung Lệ Hoa một thân hoàng bào chỉnh tề đứng ngoài hành lang trên lầu trên, ánh mắt nhìn ra xa, âm thanh trầm thấp mà lạnh lùng.
“Thuộc hạ không biết, giống như đang bị thương”
Tiếng nói vừa dứt, bên dưới Ngưng Thần lâu đã xuất hiện một bóng đen có chút chật vật nhảy vào, Mạn Châu chỉ cảm giác mình thể lực cạn kiệt, mạng che mặt thấm đẫm mồ hôi bị nàng giật xuống ném sang một bên, tốc độ nàng không thể nào duy trì như trước nữa, đưa tay lên nắm chặt bả vai bị thương.
“Hoàng thượng, có cần thuộc hạ bắt lại nghiêm hình tra khảo?” Bất quá, ám vệ chờ thật lâu vẫn không nghe thấy câu trả lời của chủ tử, nghi hoặc ngẩng đầu lên thì làm gì còn bóng dáng Hoàng thượng nữa.
Mạn Châu đạm cười, đáy mắt vẫn bình tĩnh vô ba bất chợt nổi lên những tia ảm đạm, nàng từ từ thả người từ trên nóc nhà xuống, giống như đang buông tay…
Bên hông đột nhiên bị một sức lực nắm chặt, trời đất quay cuồng, mùi hương thơm đặc trưng quen thuộc từ đâu xông vào mũi, Mạn Châu liền nhận ra mình nằm trong một lồng ngực ngực kì quen thuộc ấm áp.
“Muốn chết sao?” Mạn Châu ngẩng đầu nhìn chằm chằm mặt người nọ, theo bản năng gật đầu một cái, lại dường như nghĩ đến cái gì khiến cho viền mắt hồng hồng.
Thật giống như trong quá khứ, mỗi khi nàng nhắm mắt muốn buông xuôi tất cả thì hắn sẽ đột nhiên xuất hiện ôm thật chặt nàng vào lòng, truyền ấm áp chỉ thuộc về hắn sang cơ thể nàng, nói với nàng ‘tất cả đều có anh ở đây”.
Mọi quá khứ chạy trốn, ăn xin, tàn sát, máu tanh, lửa cháy lớn, mọi thứ tàn lùi, đấu tranh tàn khốc…. nàng đều có thể gạt hết qua một bên, để mặc cho người nào đó đối với nàng hết mực bảo vệ cưng chiều.
Loại cảm giác này làm cho nàng không biết phải làm sao, nhưng vô cùng ấm áp và an toàn.
Dán người lên lồng ngực ấm áp kia, Mạn Châu đột nhiên phát hiện trên người mình lạnh băng, cả người bẩn thỉu, suy nghĩ liền đưa tay lên chống đỡ bờ ngực hắn ngăn cách khoảng cách của hai người.
“A Lệ, bẩn lắm.” Mạn Châu nhìn thẳng vào mắt hắn, cực lực che giấu đi xúc động của bản thân, làm cho mình mỉm cười thật nhẹ.
Cung Lệ Hoa tỉ mỉ quan sát nàng, nghe Mạn Châu nói vậy thì nhanh nhíu mày, tất nhiên cảm xúc phức tạp trong phượng mâu kia hắn để vào trong mắt, “Làm sao lại thành ra thế này?” Sắc mặt CUng Lệ Hoa trầm xuống, nhìn thấy bả vai nàng không ngừng chảy ra máu thì thanh âm cũng thay đổi, trong khẩu khí dễ dàng nhận ra lạnh lẽo kinh người.
Mạn Châu cắn chặt hàm răng, giống như cực lực nhịn xuống đau đớn không bình thường nơi đầu vai, vết thương mặc dù rất đau nhưng nàng không muốn mình yếu đuối.
“Nhìn được một số thứ…” Chưa nói hết lời, Mạn Châu bỗng nhiên cảm thấy không tốt, trời đất quay cuồng lợi hại, đầu vai không chỉ truyền đến đau đớn bình thường mà làm cảm giác phát hỏa tỏa ra từ trong cốt nhục, đau như có hàng vạn thanh kiếm sắc bén lạnh lẽo đâm vào người nàng, cố gắng hít vào một hơi, Mạn Châu cắn lại đôi môi đã dần chuyển sang tím đen.
Mạn Châu muốn lần nữa mỉm cười nói với hắn mình không sao, nhưng mà trước mắt dần mơ hồ, cả người rất nhanh lâm vào trong bóng tối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...