Ngưng Tịnh ngắm nhìn Vương Mẫn một hồi lâu, cô ấy nói Việt Bân bận rồi nên cô cũng có chút hụt hẫng.
Nhưng cô cũng không chậm trễ mà đem chuyện của Hoắc Thường Nghị ra kể với Vương Mẫn.
Vương Mẫn nghe xong, dường như không quá bất ngờ với chuyện Hoắc Thường Nghị là một thương nhân làm mưa làm gió trên giới thương trường lại là ma cà rồng, bởi vì cũng rất nhiều thương nhân lớn tiếng khác cũng là ma cà rồng.
Điều cô ấy quan tâm tới là Ngưng Tinh:
- Cô có thể kể rõ hơn được không, càng chi tiết càng tốt, chẳng hạn như Hoắc Thường Nghị đã làm những gì với cô?
Vương Mẫn thẳng thừng hỏi như vậy khiến cho Ngưng Tịnh có chút mất tự nhiên.
Cô hơi ngập ngừng nhìn Vương Mẫn, vấn đề nhạy cảm này ai mà muốn trả lời chứ? Cô liếm liếm đôi môi khô khốc, lát sau mới lấy hết dũng khí để nói:
- Tôi bị anh ta xâm hại...anh ta có cắn tôi 1 lần đó.
Và có một đêm nữa tôi cũng cảm thấy dường như anh ta đang hút máu của tôi.
Cả chuyện Ngưng Tịnh xảy ra quan hệ với Hoắc Thường Nghị hay chuyện bị cắn đều là những vấn đề nhạy cảm.
Trước giờ không có ai hỏi như vậy cả, nhưng Vương Mẫn này lại ép cô phải nói ra.
Cô có cảm giác như cô ấy đang cố tình...
Vương Mẫn xoa xoa cằm, suy nghĩ một hồi rồi buột miệng nói:
- Bị cắn tận 2 lần rồi? Có khi cô đã biến thành huyết nô của hắn rồi cũng nên.
Nếu đã thành huyết nô thì chúng tôi không thể giúp được gì cho cô đâu.
Ánh mắt Vương Mẫn nhìn Ngưng Tịnh lập tức thay đổi 360 độ khi nhắc tới từ "huyết nô", giống như là đang nhìn tầng lớp nô lệ thấp hèn trong xã hội loài người.
Huyết nô thường sẽ điên cuồng hơn huyết tộc, phục vụ cả máu lẫn tình dục.
Ngưng Tịnh ngây người ra, cô nhíu mày khó hiểu:
- Huyết nô là gì?
Vương Mẫn lập tức trả lời cặn kẽ không xót một chi tiết:
- Ma cà rồng lúc hút máu thường sẽ cân nhắc mức độ để biến người đó trở thành huyết nô của mình hay không? Nếu trở thành huyết nô rồi thì người đó sẽ điên cuồng hơn chủ nhân của mình, huyết nô không chỉ phục vụ máu mà cả tình dục cũng rất thèm khát.
Nói chung là huyết nô...chẳng khác gì một tên nô lệ thấp hèn.
Vương Mẫn dường như rất kị huyết nô, cho nên càng nói giọng của cô ấy càng trở nên cay nghiệt, khinh bỉ huyết nô đến tột cùng.
Trong mắt cô ấy mà nói, huyết nô chẳng khác gì con "điếm" phục vụ tình dục lẫn cung cấp máu của mình.
Nếu Vương Mẫn mà gặp huyết nô, nhất định sẽ dứt khoát kết liễu mạng sống của người đó.
Một khi huyết nô trở nên cơn khát máu sẽ càng điên cuồng hơn chủ nhân của mình, sẵn sàng đại khai sát giới nếu như không được quản lí cẩn thận.
Ngưng Tịnh cảm thấy sống lưng lạnh ngắt, đầu óc cô quay cuồng không ngừng nghĩ, liệu Hoắc Thường Nghị có biến cô trở thành huyết nô của hắn hay không? Nhìn ánh mắt khinh bỉ của Vương Mẫn, đột nhiên cô cảm thấy chột dạ, vô thức sờ lên cổ của mình.
Nếu thật sự là như vậy...Việt Bân sẽ nhìn cô bằng ánh mắt như thế nào đây?
Đột nhiên ở ngoài cửa có tiếng đạp cửa rầm một cái, Ngưng Tịnh ngồi bên trong hết cả hồn, lúc quay lại thì thấy Việt Bân với khuôn mặt hằm hằm xông tới thẳng Vương Mẫn:
- Em vừa nói gì? Anh cảnh cáo em, không được phép nói lung tung.
Tịnh Tịnh tuyệt đối không phải huyết nô.
Vương Mẫn bị Việt Bân tức giận mắng cho một trận, cô ấy vô cùng ấm ức ôm mặt chạy ra ngoài.
Đi theo Việt Bân lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh vì cô gái khác mà mắng Vương Mẫn.
Thế mà anh cũng không thèm đuổi theo.
Ngưng Tịnh lúc này mới giật mình đứng dậy, không hiểu sao khi nhìn thấy Việt Bân cô lại cảm thấy xa cách đến vậy.
Liệu cuộc trò chuyện khi nãy anh ấy có nghe thấy không? Cả chuyện cô đã bị Hoắc Thường Nghị chiếm đoạt thể xác nữa?
Ngưng Tịnh càng thêm lo sợ, lòng cô bất an không yên.
Cô không dám nhìn anh, vội vã chuyển chủ đề:
- Anh nên đuổi theo cô ấy vẫn hơn...
Ngưng Tịnh vẫn còn đang nói dở, đột ngột bị Việt Bân ôm chặt lại.
Cô sững sờ, không biết nên làm thế nào cho phải, cũng không nỡ đẩy anh ra.
Việt Bân nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc cô, an ủi vỗ về:
- Anh xin lỗi vì không thể bảo vệ tốt cho em.
Những lời khi nãy trợ lí của anh nói em đừng để bụng nha.
Nghe Việt Bân nói vậy, Ngưng Tịnh đột nhiên cảm thấy tủi thân vô cùng.
Cô cuối cùng cũng bật khóc nức nở như một đứa trẻ bất lực.
Thật sự mấy ngày nay cô không biết bản thân nên làm gì cả.
Việt Bân đau lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô cho tới khi cô chịu nín.
Anh giúp cô lau nước mắt cô, mỉm cười nhìn cô đầy cưng chiều:
- Ngày mai dọn tới sống cùng anh.
Một mình em ở nhà rất nguy hiểm.
Hoắc Thường Nghị đã hút máu của em lần thứ 2 thì chắc chắn sẽ có lần thứ 3.
Ngoan, nghe lời anh nha em.
Ngưng Tịnh càng thêm sững sờ, vậy là...khi nãy Việt Bân đã nghe thấy hết rồi sao? Cô lúc này cảm thấy vô cùng nhục nhã không biết nên chui đi đâu.
Cảm giác vô cùng tự ti...khi lần đầu đã bị Hoắc Thường Nghị cướp mất.
Nét mặt Việt Bân vô cùng bình thản, dường như không quan tâm đến chuyện đó.
Anh vén tóc của cô lên và cẩn thận quan sát vết cắn trên cổ cô.
Vết cắn này cũng giống như vết cắn 13 năm trước, không hề muốn biến Ngưng Tinhi trở thành huyết nô.
Thế là Việt Bân yên tâm rồi.
Ngưng Tịnh vẫn rất sợ Hoắc Thường Nghị tìm đến cho nên cô đành phải đồng ý đề nghị của Việt Bân.
Nhưng dường như cô đã quên đi một thứ vô cùng quan trọng, là thứ Hoắc Thường Nghị dùng để uy hiếp cô.
Vì hắn đã nói, cô nhất định sẽ quay lại cầu xin hắn.
...
Hoắc Thường Nghị ngồi trong bóng tối, khẽ xoay xoay ghế, trong tay cầm chiếc điều khiển.
Trên màn hình tivi lớn chính là chiếu lại clip của Ngưng Tịnh mà hắn đã tự tay quay lại.
Khoé môi Hoắc Thường Nghị cong lên, ánh mắt cũng lạnh lẽo đi rất nhiều.
Ngưng Tịnh ơi là Ngưng Tịnh, em ngây thơ quá rồi.
Em nghĩ tôi không dám tung clip này lên mạng xã hội sao? Tôi đã nói, em sẽ phải quay lại cầu xin tôi rồi mà!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...