Ngưng Tịnh đi vệ sinh xong, cô bước ra rửa tay.
Tự soi mình trong gương, sau đó cô lại vỗ nước thật mạnh lên khuôn mặt mình, tự khích lệ bản thân:
- Cố lên, không được phép chùn bước.
Ngay sau khi Ngưng Tịnh quay lại chuẩn bị bước ra ngoài thì đột nhiên bóng dáng một người đàn ông xuất hiện.
Thân hình bụng phệ ấy có chết cô cũng không thể quên được, ông ta chính là Vân tiên sinh, người mà hôm trước đã làm khó cô.
Sao ông ta lại ở đây?
Ngưng Tịnh theo bản năng mà sợ hãi, cô vô thức lùi lại một bước.
Thế nhưng nụ cười trên môi Vân tiên sinh càng nồng đậm hơn, ông ta lập tức chạy tới chụp lấy cả cơ thể cô.
- Cưng à, chúng ta lại gặp nhau rồi!
Ngưng Tịnh hoảng sợ giãy giụa thật mạnh:
- Ông...ông mau buông tôi ra.
Ông biết tôi là ai rồi còn dám động vào tôi sao?
Lần trước Ngưng Tịnh vô tình được Hoắc Thường Nghị cứu giúp, cho nên Vân tiên sinh này mới không dám động vào cô.
Nhưng thật không ngờ hôm nay ông ta lại chủ động tới chặn đường của cô, cô vô cùng hoảng sợ.
Vân tiên sinh nở nụ cười binh bỉ Ngưng Tịnh, lập tức giáng cho cô một cú tát:
- Con đĩ, mày tưởng Hoắc tiên sinh còn hứng thú với mày sao? Mày không biết ư, người phụ nữ bên cạnh Hoắc tiên sinh cùng lắm cũng chỉ được ba ngày.
Tao thông báo cho mày một tin vui, mày bị bỏ rơi rồi!
Vừa nói Vân tiên sinh lại cười sang sảng, cái dáng vẻ mập mạp này khiến cho Ngưng Tịnh cảm thấy buồn nôn.
Cô vẫn cố giãy giụa:
- Ông cút đi, cút đi...
- Hehe, cưng à, đừng sợ.
Đêm nay ta sẽ cho cưng sung sướng cả đêm.
Vân tiên sinh mặc kệ sự phản kháng của Ngưng Tịnh, trực tiếp lôi cô đi.
Cô phản kháng thì bị lão giáng thêm một cú tát nữa, cô đau đớn ôm hai má sưng vù.
Vân tiên sinh này đã nhìn trúng Ngưng Tịnh, nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.
Chỉ là ngày hôm đó đột nhiên Hoắc Thường Nghị xuất hiện và nói Ngưng Tịnh là người của hắn, cho nên ông ta mới không dám manh động.
Nhưng ông ta hiểu rõ tính cách của Hoắc Thường Nghị, thay phụ nữ như thay áo.
Phụ nữ bên cạnh Hoắc Thường Nghị thường không quá ba ngày, Ngưng Tịnh cũng không ngoại lệ.
Trước giờ chỉ có Kim Tuyết Vũ là ngoại lệ đối với Hoắc Thường Nghị mà thôi, hôm nay Kim Tuyết Vũ lại đăng quang ngôi ảnh hậu, cho nên Vân tiên sinh đã hoàn toàn chắc chắn là Hoắc Thường Nghị không cần Ngưng Tịnh nữa.
Ông ta lập tức bắt cô đi.
Ngưng Tịnh giãy giụa trong tuyệt vọng, nhưng cũng chẳng ai chú ý đến cô.
Chị Hạ thì vẫn ngồi ở chỗ cũ chờ cô mà không hề hay biết lần này cô đã gặp phiền phức to rồi.
Trong xe, Ngưng Tịnh liều mạng giãy giụa, nhưng cũng vô ích.
Vân tiên sinh là một người chưa bao giờ nhận thất bại, cho nên ông ta nhất quyết phải chiếm đoạt được cô:
- Con đĩ, mày câm miệng cho tao.
Nếu mày không ngoan ngoãn, chuyện đêm nay của mày tao sẽ cho cả thiên hạ biết.
Ngưng Tịnh nghe vậy thì hoảng hốt cực độ, cô giãy giụa yếu ớt:
- Tôi xin ông, tha cho tôi có được không?
Ngược lại Vân tiên sinh còn nở nụ cười khinh miệt cô đến tột cùng:
- Câm miệng!
Xe ô tô dừng lại, Ngưng Tịnh bị lôi đến khách sạn trong tuyệt vọng.
Vân tiên sinh thô lỗ đạp cửa vào, ném cô lên giường.
Ông ta cởi áo vest ra và vứt một bên, sau đó đè thân hình mập mạp lên cơ thể nhỏ nhắn của cô:
- Thơm quá, cưng à, ta sẽ cho cưng tất cả.
Chỉ cần đêm nay cưng nghe lời của ta.
Ngưng Tịnh nhìn khuôn mặt kinh tởm của Vân tiên sinh gần sát mình mà muốn nôn tháo nôn thốc, cô vẫn quật cường phản kháng:
- Ông không thể làm vậy, tôi sẽ kiện ông.
- Ha ha!
Vân tiên sinh cười lớn, sau đó đứng lên:
- Kiện ư? Với chỉ mình mày? Mơ tưởng sao con đĩ!
Vân tiên sinh bước về phía bình nước, rót một cốc nước ra và thả 2 viên thuốc màu trắng vào.
Sau đó ông ta lập tức quay lại, đưa ly nước trước mặt Ngưng Tịnh và ép cô uống.
Ngưng Tịnh không chịu liền quay đầu đi, nhưng ông ta đã không còn có kiên nhẫn nữa nên lập tức giữ đầu cô lại, ép cô uống hết ly nước.
Cô ho sặc sụa rồi ngã xuống giường nằm thoi thóp, không quên trừng mắt nhìn Vân tiên sinh:
- Ông...sẽ hối hận...
- Ha ha, cưng à, để xem lát nữa ta phạt cô thế nào?
Vân tiên sinh không chịu được nữa, lập tức bổ nhào về phía Ngưng Tịnh, muốn chiếm lấy cô.
Cô lúc này như bị rút hết sức lực, căn bản không thể phản kháng được.
Toàn thân cô nóng như lửa đốt, thật khó chịu.
Vân tiên sinh định hôn cô, nhưng bỗng nhiên ông ta ngất đi.
Ngưng Tịnh yếu ớt mở mắt ra, cô chỉ còn kịp nhìn thấy bóng dáng mờ mờ ảo ảo của một người đàn ông.
Sau đó tiếp theo xảy ra chuyện gì chính cô cũng không rõ nữa.
...
Ưm, khó chịu quá...
Ngưng Tịnh nằm thoi thóp trên giường lớn, cô không ngừng thở dốc.
Cô cố lắc đầu cho tỉnh táo, nhưng càng lắc đầu thì đầu óc cô lại càng mê man hơn.
Cô nghe thấy phòng tắm trước mặt mình có tiếng nước chảy, cô càng kinh hãi đến tột đột.
Thế nhưng toàn bộ thân thể của cô đã bị chi phối, hoàn toàn không nghe lời theo lí trí.
Cô lại lần nữa nhắm mắt vào, cơ thể ngứa ngáy khó chịu như muốn nổ tung lên.
Vào lúc cô tưởng mình sắp chết rồi thì đột nhiên có một bàn tay mát lạnh chạm vào má cô khiến cho cô vô cùng dễ chịu...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...