Buổi tối, Việt Bân mới đưa Ngưng Tịnh về đến nhà.
Đứng ở ngoài cửa, cô lưu luyến tạm biệt anh ấy:
- Vậy...em vào nhà nha.
Anh cũng đi đi, muộn rồi.
Hôm nay Việt Bân rảnh rỗi đưa cô đi ăn, cô như được voi đòi tiên, liền bắt Việt Bân đưa cô đi chơi khắp nơi.
Nhưng nguyên do chủ yếu của cô chỉ là vì để giải toả căng thẳng mà thôi.
Đúng vậy, là người đàn ông tên Hoắc Thường Nghị kia, hắn ta đã khiến cho tâm tư cô hoảng loạn vô cùng.
Trong suốt thời gian ăn phô mai cùng Việt Bân, đầu óc cô không ngừng nhớ tới hình ảnh của hắn.
Chính cô cũng không có cách nào để ngừng nghĩ đến hình ảnh nụ cười ma quái đó nữa.
Không được, cô nhất định phải quên hình ảnh đó đi...
Trước sự thất thần của cô, Việt Bân dường như không nhận ra.
Anh chỉ mỉm cười ôn nhu với cô, tạm biệt cô trước cổng rồi quay lưng bước đi.
Nhưng đi được mấy bước, đột nhiên anh dừng chân lại.
Cô tò mò khi thấy anh quay lại và đang bước về phía mình:
- Việt Bân...?
Anh không nói gì cả, chỉ đột nhiên anh ôm chặt cô, lưu luyến như không muốn rời.
Ngưng Tịnh nhất thời đứng hình một lúc rồi cũng mỉm cười, hai tay cô liền vòng qua ôm lại anh.
- Anh sao vậy?
Việt Bân ôm cô thêm một lúc nữa rồi mới từ từ buông cô ra, anh khẽ vuốt mái tóc mềm mượt của cô:
- Không có gì, chỉ là đột nhiên không muốn xa em thôi.
Ngủ ngon, Tịnh Tịnh.
- Anh cũng vậy nha.
Ngưng Tịnh híp mắt cười với anh.
Cô đứng trước cổng nhà chờ anh lên xe rồi đi khuất hẳn mới bước vào nhà.
Từ khi làm diễn viên, tuy cô không quá nổi tiếng nhưng ít ra cũng có thể tự mua được một căn nhà riêng, cuộc sống cũng không khó khăn là mấy.
Nhưng tiền viện phí của bố thì càng ngày càng cao, với lại cô dạo gần đây không có nhận được hợp đồng quảng cáo nào hết.
Chuyện này thật đáng lo ngại mà.
Đầu óc cô thoáng nghĩ tới những gì mà chị Hạ nói.
Phải, chị ấy nói rất đúng.
Trong giới giải trí này, không có kim chủ chống lưng cho thì đừng hòng có thể đứng vững.
Nhưng người mà chị Hạ đề xuất cho cô, lại là người đàn ông nguy hiểm đó.
Hoắc Thường Nghị, làm sao mà cô dám chạm vào đây? Chỉ cần nhìn thấy hắn, tâm tư cô đã rối bời.
Một loại cảm xúc không tên ngay lập tức len lỏi trong lòng cô, chiếm lấy trí não cô.
Loại cảm xúc đó, cô cũng không rõ là gì nữa.
Chỉ biết là, hắn ta mang lại cho cô cảm giác sợ hãi đến nghẹt thở, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng, cảm giác đó cũng có chút an toàn tuyệt đối.
A? Sao cô lại nghĩ về hắn rồi?
Ngưng Tịnh hoảng loạn, lập tức lắc lắc đầu cho tỉnh táo.
Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa.
Bây giờ cô mệt quá, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon mà thôi.
...
Màn đêm dần trở nên mộng mị...
Dưới ánh trăng mờ ảo, thân ảnh cao lớn của người đàn ông xuất hiện, ngay lậc tức che khuất đi nguồn hào quang ít ỏi từ ánh trăng.
Người đàn ông khẽ bước lại gần phía giường, bất giác giơ tay lên chạm vào khuôn mặt kiều mị kia.
Ngay giây phút chạm vào da thịt mềm mại của cô, lòng hắn có chút rối bời.
Cô gái này, mang lại cho hắn một cảm giác quen thuộc đến lạ.
Hắn cũng không biết là vì sao nữa, mà cho dù cô có là ai, hắn cũng nhất định phải có được cô.
Ngưng Tịnh, sớm hay muộn thì em cũng phải tìm đến tôi mà thôi.
Khoé môi Hoắc Thường Nghị khẽ cong lên nở nụ cười nồng đậm, ngay lập tức hắn cúi xuống hôn lấy chiếc cổ trắng nõn của cô, không chút nương tình mà nhe răng ra cắn một vết.
Ngưng Tịnh dù đang ngủ rất say, nhưng đột nhiên có cảm giác đau đớn từ cổ truyền tới, cô khẽ nhíu mày.
Chiếc miệng nhỏ cũng như phản xạ tự nhiên mà khe khẽ bật lên tiếng rên mị hoặc:
- Ưm...
Hoắc Thường Nghị dùng lưỡi liếm vệt máu tươi lại, ngẩng đầu ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ của cô lần cuối.
Mùi vị này, liệu có phải là cô bé năm xưa kia không?
Chỉ trong giây lát, Hoắc Thường Nghị như đang chìm vào hồi ức...
Đứa bé năm xưa, chính là người cứu hắn.
Nếu không có máu của cô, hắn sớm đã mất máu và chết trong khu rừng âm u đó rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...