Huyết Ngục Ma Đế

Mặc dù hiện tại Diệp Đông chưa biết vị trí cụ thể của các huyệt đạo trên người mình, nhưng vị trí đại khái thì vẫn biết.

Huyệt Thương Dương nằm ở đầu ngón trỏ.

Linh khí trong cơ thể Diệp Đông phân chia có ý thức, một phần tiếp tục chạy theo quỹ đạo tìm huyệt, lưu thông tuần hoàn, phần còn lại chảy vào ngón trỏ bàn tay phải. Ngón trỏ lập tức phồng nhanh lên như bột mì lên men, đến mức Diệp Đông cứ tưởng nó sẽ nổ tung bất cứ lúc nào.

Đương nhiên nguy cơ nổ thật sự có thể xảy ra, bởi vì vốn dĩ huyệt đạo bị tắc nghẽn, do đó Diệp Đông muốn tìm được huyệt Thương Dương càng nhanh càng tốt, sau đó đả thông nó để có thể chứa nhiều linh khí Thiên Địa hơn. Đây chính là quá trình tu luyện, còn được gọi là thông huyệt!

Dần dần đầu ngón trỏ loé lên tia sáng nhỏ, phát sáng tựa như đom đóm, mặc dù rất mờ nhưng vẫn cực kỳ sáng trong đêm tối.

Diệp Đông mừng rơn, vội vàng so sánh với bóng người đỏ như máu trong đầu, vị trí không hề sai, đúng là huyệt Thương Dương!

Sau khi tìm được huyệt đạo, bước tiếp theo là thông huyệt, mà quá trình thông huyệt không được nóng vội, cần phải chậm rãi từ từ.

Diệp Đông hít vào thật sâu để cho cảm xúc kích động ổn định lại, rút một lượng lớn linh khí từ ngón trỏ ra để nó phồng lên trong giới hạn cho phép, sau đó từ từ thêm linh khí Thiên Địa vào, liên tục kích thích huyệt Thương Dương, hoàn thành quá trình thông huyệt theo từng bước một.

Quá trình này cực kỳ chậm, hơn nữa còn không được sốt ruột, bởi vì một khi sốt ruột, tuy vẫn có thể đả thông huyệt đạo, nhưng cũng có thể khiến huyệt đạo xảy ra bất thường do kích thích quá mạnh.

Trong lúc thông huyệt, cơ thể của Diệp Đông cũng đang hấp thu linh khí Thiên Địa và thực hiện quá trình tìm huyệt.


Tìm huyệt không chỉ có thể tìm được vị trí cụ thể của huyệt đạo mà còn có thể thấm vào cơ thể, tôi luyện các cơ quan trong cơ thể, ngoài ra còn có thể cường hoá lục phủ ngũ tạng, kích thích xương và cơ bắp, và đây cũng là một cách rèn luyện thân thể.

Một đêm trôi qua, Diệp Đông thở ra một hơi thật dài, hoa văn màu vàng trên cơ thể hắn nhanh chóng rút đi như thuỷ triều.

Mặc dù huyệt Thương Dương vẫn chưa được đả thông, nhưng Diệp Đông lại cảm thấy thoải mái khắp cả người, nhất là sự kích thích của linh khí trong quá trình tìm huyệt còn làm cho xương và cơ bắp tê dại, sức bền cũng được cải thiện phần nào.

Thời gian năm ngày nhoáng cái đã qua, cứ ban ngày Diệp Đông lại ở nhà giả làm kẻ tàn phế, đợi đến khi trời tối vắng lặng sẽ lén chạy đi tu luyện Huyết Hải Chiến Thiên Đạo.

Sau năm ngày tu luyện, hắn càng thêm khâm phục những kiến thức uyên thâm trong bản công pháp thần kỳ này.

Thân hình cường tráng hơn trước không chỉ gấp đôi, số lượng linh khí Thiên Địa nạp vào cũng càng ngày càng nhiều, tốc độ hấp thu cũng đang tăng lên.

Bây giờ ngón trỏ của hắn đã cứng như sắt, cảm giác đau do tắc nghẽn và căng ra ở đầu ngón tay cũng càng ngày càng ít.

Diệp Đông có dự cảm, có lẽ tối nay hắn sẽ có thể đả thông huyệt Thương Dương trên ngón trỏ.

Linh khí chảy vào ngón trỏ, gần như đã không còn cảm giác căng chặt kia nữa, cứ như ngón trỏ vốn có thể chứa đựng nhiều linh khí như thế vậy.


Linh khí đã tụ lại thành một vòng xoáy nhỏ trên đầu ngón tay, mà ở trung tâm vòng xoáy cũng chính là huyệt Thương Dương.

Việc Diệp Đông phải làm ngày hôm nay là làm cho linh khí chọc thủng huyệt Thương Dương, sau đó bắn ra từ đầu ngón tay.

Linh khí như một người chiến sĩ tấn công dữ dội, liên tục đâm thẳng vào trung tâm vòng xoáy từ mọi hướng, mặc dù có lúc được lúc không nhưng vẫn không hề bỏ cuộc.

Cuối cùng!

“Xoẹt!”

Trong đêm khuya yên tĩnh kể cả những tiếng động cực kỳ nhỏ cũng sẽ bị phóng đại vô hạn. Tiếng động đáng lẽ phải rất nhỏ này vào tai Diệp Đông lại vang dội như tiếng sấm.

Sau cùng đầu ngón trỏ bắn ra một tia linh khí.

Một tiếng “phụt” vang lên, tia linh khí này bay ra xa tận nửa mét rồi đâm vào thân cây to chừng cái bát ở trước mặt Diệp Đông.

Bởi vì Diệp Đông vẫn chưa có linh ấn thất trọng nên linh khí ở đầu ngón tay vẫn liên kết với linh khí trong cơ thể, không thể thoát ra ngoài, có điều cách bước thoát ra ngoài cũng chẳng bao xa nữa.


Cuối cùng huyệt Thương Dương cũng được đả thông thành công!

Cùng lúc đó, Diệp Đông có thể cảm nhận được rõ huyệt Thương Dương không chỉ có thể hấp thu và tồn trữ linh khí giống như đan điền, mà khi linh khí chảy vào, huyệt Thương Dương cũng phóng ra một tia kình khí hệt như chất lỏng.

Tia kình khí này hoàn toàn không tương thích với linh khí, nó tự chảy ra từ huyệt Thương Dương rồi lưu thông một vòng trong cơ thể Diệp Đông, cuối cùng biến mất trong mệnh hải!

Diệp Đông biết tia kình khí này được gọi là huyệt khí, sau khi đả thông tất cả các huyệt đạo, huyệt khí chảy ra từ trong mỗi huyệt đạo sẽ tạo thành huyệt hải, và đó cũng chính là ngày công pháp đại thành.

Hắn không quan tâm đến tia huyệt khí này cho lắm, bởi vì sự chú ý của hắn bây giờ đều đổ dồn hết vào huyệt Thương Dương.

Hắn có thể cảm nhận được rằng tuy huyệt Thương Dương chỉ là một huyệt đạo, nhưng số lượng linh khí mà nó có khả năng hấp thu và tồn trữ không ít hơn đan điền chút nào.

Nói cách khác, người khác chỉ có một đan điền để hấp thu và tồn trữ linh khí, còn Diệp Đông lại có đến hai đan điền.

Mà hắn chỉ mới đả thông một huyệt đạo, nếu hắn đả thông hết bảy trăm hai mươi huyệt đạo trên người, chẳng phải tương đương với việc có bảy trăm hai mươi đan điền hay sao.

Số lượng linh khí được nạp vào bởi số đan điền ấy nhiều gấp bảy trăm hai mươi lần của người khác!

Trong mắt Diệp Đông toát ra ánh sáng nóng rực!

Hắn lại chọn một tảng đá cao bằng nửa người, giơ ngón trỏ ra, đâm liên tiếp về phía chính giữa tảng đá.


Đầu ngón tay trỏ dễ dàng xuyên qua tảng đá kia như đang đâm đậu hũ, để lại một lỗ thủng nhỏ trên tảng đá kia.

“Mới đả thông huyệt Thương Dương thôi mà ngón tay đã thay đổi lớn đến vậy, bây giờ chỉ cần với ngón tay này, mình sẽ có thể giết người mà không tốn chút sức nào. Nếu như có thể đả thông toàn bộ huyệt đạo, vậy chẳng phải tất cả bộ phận trên cơ thể mình đều sẽ biến thành vũ khí chiến đấu mạnh mẽ sao. Thảo nào người ta lại có câu ‘lấy huyệt làm gốc, rèn luyện thân thể làm phụ’!”

Diệp Đông vừa dứt lời, tảng đá trước mặt hắn đột nhiên phát ra tiếng “răng rắc”.

Lấy lỗ thủng Diệp Đông chọc ban nãy làm trung tâm, bề mặt tảng đá xuất hiện vô số vết rạn rồi lan rộng ra xung quanh với tốc độ nhanh chóng mặt.

“Bùm!”

Tảng đá nổ tung rồi biến thành một đống đá vụn!

Vẫn như những ngày trước, Diệp Đông rón rén đi về nhà, nhưng điều khiến hắn bất ngờ là trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, khi hắn đi vào cũng bị ông nội ở trong đại sảnh phát hiện.

“Đông Nhi? Cháu đi đâu vậy, mà cũng thật đúng lúc, vào đây!”

Sau khi Diệp Đông vào đại sảnh mới phát hiện ngoại trừ ông nội, trong đại sảnh còn hai người khác mà hắn chưa gặp bao giờ, gồm bao một nam một nữ. Nam khoảng ba mươi tuổi, nữ trạc tuổi hắn, ngoại hình rất xinh đẹp, con gái Diệp gia đã có thể được coi là mỹ nhân, nhưng so với thiếu nữ này lại thua xa.

Nhưng vì mẹ hắn qua đời sau khi sinh hắn chưa được bao lâu, điều này khiến Diệp Đông không có thiện cảm với phái khác cho lắm, vậy nên hắn chỉ nhìn lướt qua thiếu nữ, sau đó dời mắt sang người trung niên kia.

Người trung niên có gương mặt rất sáng sủa, mặc bộ áo dài màu xanh nhạt, nhưng điều khiến người ta chú ý nhất chính là ba ngôi sao vàng thêu trên áo của ông ta!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận