Huyết Mạch Thiên Tôn


Dương Hiên liếc mắt nhìn sang, thấy Bạch chủ sự mặc áo trắng đang ngồi trên ghế chính nhàn nhã nhấp ngụm trà thơm, mà bên dưới ông ta là sáu thanh niên mặc áo choàng đủ màu khác nhau của ngoại môn, nói chính xác hơn là năm người vây quanh một người.

Người đó có dáng người hiên ngang cao lớn, khoảng 21, 22 tuổi, khuôn mặt góc cạnh cứng cỏi, lưng đeo một con đao.

Hắn ta đứng trong đại sảnh mà có cảm giác như hạc giữa bầy gà, khí thế vượt xa năm người còn lại, đao kình vô hình lấy hắn ta làm trung tâm, tản ra những gợn sóng.

Lòng Dương Hiên chấn động, trong lòng thoáng có cảm giác nguy hiểm, hắn có cảm giác người này ngang hàng với Lôi Vân, sợ rằng mình không phải đối thủ của hắn ta.

“Dương Hiên!”, nhìn thấy Dương Hiên, Bạch chủ sự vội từ ghế ngồi đứng dậy, cười tủm tỉm đón hắn vào, thái độ hoàn toàn như một người khác, thậm chí còn có ý nịnh nọt, Triệu Phong ở bên cạnh thấy thế mà trợn mắt há mồm, đây có còn là Bạch chủ sự mà hắn ta biết không vậy?
“Chào Bạch chủ sự!”, Dương Hiên cung kính đáp.

“Dương Hiên, con đường võ đạo muôn vàn khó khăn, muốn bước lên con đường đỉnh phong của võ đạo thì phải diệt hết chông gai, dũng cảm tiến về phía trước, nếu không có khí phách rắn rỏi thì dù có tài năng hơn nữa, thành tựu cũng chỉ có hạn… Bổn toạ cũng đã nghe nói về chuyện của ngươi, vừa nhập môn đã giết Lôi Vân…”

“Bạch chủ sự nói vậy là có ý gì? Lẽ nào ông ta muốn ra mặt thay Lôi Vân?”, tim Dương Hiên thắt lại, trong mắt thoáng qua một tia u sầu, nếu thật là vậy thì không ổn.

Bây giờ tuy hắn đã không còn sợ ba trùm sỏ ngoại môn phía Vân Phi Dương, hắn có tự tin giết được võ giả cửu trọng thiên bình thường, nhưng đối với võ sư cảnh giới luyện cốt như Bạch chủ sự thì hắn chỉ là một con kiến, nhấc tay lên là có thể giết chết, cùng lắm cũng chỉ mạnh hơn một chút mà thôi!
Võ sư, võ giả, chỉ khác nhau một chữ nhưng lại có khác biệt về chất.

Như thấy được vẻ buồn bã của Dương Hiên, Bạch chủ sự cười nhẹ: “Dương Hiên, ngươi đừng nghĩ nhiều, sống chết trên lôi đài đều có số, cái chết của Lôi Vân chỉ có thể trách thực lực của hắn quá kém chứ không trách ngươi.

Mà yêu nghiệt tuyệt thế như ngươi, tông môn coi trọng còn không kịp, sao có thể vì một kẻ không biết điều mà gây rắc rối với ngươi chứ!”
Mặc dù lời nói phía sau của Bạch chủ sự hơi tàn nhẫn nhưng đó lại là sự thật.

Không ai sẽ vì một kẻ đã chết không có giá trị mà làm khó một thiên tài chân chính cả.

“Vậy không biết chủ sự tìm ta là có chuyện gì?”, lông mày đang nhíu lại của Dương Hiên đã giãn ra.

“Dương Hiên, đừng căng thẳng, bổn toạ không có ác ý với ngươi”, Bạch chủ sự vội vàng giải thích, ông ta không muốn Dương Hiên có hiểu lầm gì: “Hôm nay gọi ngươi tới chủ yếu là vì hai việc, thứ nhất là để thông báo cho ngươi sau này ngươi sẽ được hưởng đãi ngộ của mười đệ tử nội môn đứng đầu, đây là phúc lợi tháng này của ngươi!”
Vừa nói ông ta vừa đưa một chiếc Túi Càn Khôn nhỏ cho Dương Hiên.

“Tiểu tử này thật may mắn”, trong đại sảnh, ngay cả thanh niên cao to kia cũng nhìn Dương Hiên với vẻ hâm mộ và ghen tỵ, đãi ngộ của mười đệ tử nội môn đứng đầu, chỉ nghĩ thôi đã khiến người ta chảy nước miếng.

“Cảm ơn chủ sự”, Dương Hiên lật đật cảm ơn, nhận lấy chiếc Túi Càn Khôn nhỏ mà Bạch chủ sự đưa cho.

“Chăm chỉ tu luyện”, Bạch chủ sự vỗ vai Dương Hiên động viên: “Tương lai của Linh Vân Phong dựa cả vào ngươi đấy!”
Dương Hiên cười tươi chứ không nói gì, nếu đáp lại thì không được khiêm tốn lắm, nhưng phủ nhận thì lại giả tạo quá.


Bạch chủ sự cũng không giận, lại mỉm cười bảo: “Chuyện thứ hai là muốn giao cho ngươi một nhiệm vụ, cần ngươi phải xuống núi một chuyến!”
“Sao ạ? Cho ta xuống núi?”
Dương Hiên ngây người, sững sờ tại chỗ, quy củ của Thất Tinh Tông rất nghiêm khắc, đệ tử tạp dịch trừ khi có việc lớn mới được xuống núi, nhiều khi thậm chí còn không được phép, ngay cả đệ tử ở Tạp Dịch Phong cũng không được.

Mặc dù đệ tử ngoại môn thoải mái hơn chút nhưng những người mới vừa thăng cấp như họ trong vòng một năm chỉ có một cơ hội xuống núi.

Bây giờ mới chỉ đầu tháng 9, còn mấy tháng nữa mới tới kỳ nghỉ Tết lớn nhất trong năm.

“Ừm, đúng là xuống núi!”, Bạch chủ sự gật đầu, khẳng định lại.

“Bạch chủ sự, đệ tử chỉ vừa mới thăng cấp ngoại môn, nếu cứ thế xuống núi sợ là… không tuân thủ quy tắc cho lắm!”, Dương Hiên do dự, nhưng giọng nói lại mang theo sự mong chờ.

Đã hai tháng rồi hắn chưa gặp phụ mẫu nên hơi nhớ, quan trọng nhất là hắn muốn báo tin mình đã thăng cấp cho họ, nói với họ rằng nhi tử của họ chẳng những không phải kẻ vô dụng mà còn ưu tú hơn cả những thiên tài kiệt xuất!
“Ngươi phụng mệnh bổn toạ xuống núi, sao có thể là không tuân thủ quy tắc chứ?”, Bạch chủ sự thấy hơi buồn cười: “Hơn nữa ngươi xuống núi là để thực thi nhiệm vụ cho tông môn, chứ không phải để đi du sơn ngoạn thuỷ”.


“Nhiệm vụ ạ?”, lúc này Dương Hiên mới nhớ hình như vừa nãy Bạch chủ sự nói có nhiệm vụ giao cho mình, kết quả vì quá ngạc nhiên bởi chuyện được xuống núi mà đã quên mất.

Hắn gãi đầu xấu hổ, ngờ vực hỏi: “Chủ sự, là nhiệm vụ gì vậy ạ?”, thông thường nhiệm vụ cho người mới như bọn hắn đều là những nhiệm vụ nhỏ như hái thuốc, thu thập huyết dịch, xương hay lông của dã thú, không cần phải ra khỏi dãy Thất Tinh Tông.

“Thành Nghi Dương của quận Đan Dương thuộc Trấn Thanh Sơn có dấu tích của yêu ma, nhiệm vụ của ngươi là lần ra hướng đi của những con yêu ma đó, rồi nhân cơ hội diệt trừ chúng!”
Bạch chủ sự nói rất nhẹ nhàng, nhưng vào tai Dương Hiên lại như sét đánh, nổ ầm khiến hắn suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Cái gì? Xuống núi trừ yêu ạ? Đệ tử chỉ mới thăng cấp lên ngoại môn thôi mà!”
Nếu không phải không nhìn thấy ác ý trong mắt Bạch chủ sự, Dương Hiên thật sự cho rằng ông ta lên kế hoạch hãm hại mình.

Yêu ma hay còn gọi là thị huyết yêu ma, có sở thích hút não tương, xương cốt, tinh huyết của người, là kẻ thù truyền kiếp của loài người, nó hung dữ gấp mấy lần thậm chí hàng chục lần so với dị thú.

Với tu vi hiện tại của hắn, đừng nói là yêu tướng, yêu soái cảnh giới đại yêu, hay mấy con yêu binh thôi cũng đã đủ cho hắn uống một bầu rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui