Huyết Mạch Thiên Tôn


“Dương sư đệ, mau tránh đi!”, Man Ngưu hoảng sợ hét toáng lên.

Nhóm người Lục Siêu, Lôi Vân ở bên kia cũng khẽ cười: “Thắng bại đã phân, thằng nhóc kia chết chắc rồi!”
“Cứ vậy mà kết thúc sao?”.

Vẻ mặt nhóm người Lam Linh Mi chợt có chút hoài nghi, từ đầu tới cuối, Dương Hiên còn chưa dùng đến võ kỹ nữa.

Mà ngay lúc này…
Dương Hiên di chuyển mạnh mẽ, với khí thế cuồng bạo thống trị thiên hạ, từ trong hư vô mà phóng thẳng lên trời.

“Phá cho ta!”
Tiếng gầm vang lên, khí thế Dương Hiên lại điên cuồng dâng trào, không khí xung quanh u ám, âm thanh sấm rền vang lên khắp nơi, tiếng gió thét gào.

“Ầm!”

Linh lực toàn thân ngưng tụ tại một điểm, càng hoảng sợ hơn chính là một quyền vừa đánh ra chẳng khác nào một vị bạo chúa, chuyên quyền độc đoán nghiền nát mọi thứ! Tốc độ gần như tăng đến cực hạn, lúc sau lại còn nhanh hơn lúc trước!
“Ầm ầm ầm!”
Tiếng nổ vang lên không ngừng, đinh tai nhức óc, vang vọng ra khắp nơi!
“A, tay của ta!”
Tiếng kêu rên như chim cuốc khóc ra máu, tiếng vượn bi ai, Kha Vân vừa rồi vẫn còn vênh váo tự đắc bây giờ bị đánh bay như diều đứt dây.

Gần như cùng lúc, Dương Hiên giẫm một chân xuống đất, cơ thể như cái bóng bám sát theo sau Kha Vân, hai quyền vung vẫy không ngừng, điên cuồng đánh đấm.

Kha Vân này luôn miệng liến thoắng nói muốn phế hắn để hắn biết được cái gì gọi là muốn sống không được, muốn chết cũng không xong, thế thì Dương Hiên sao có thể còn khách khí với gã được!
Dưới lôi đài, đám người Lục Siêu dù bận nhưng vẫn nhàn nhã chuẩn bị quan sát quá trình Kha Vân hành hạ Dương Hiên đến chết, nhưng tức khắc, tất cả đã sững sờ tại chỗ, liên tục kên lên sợ hãi: “Sao có thể! Sao có thể chứ!”.

ngôn tình tổng tài
Yên tĩnh! Trong phút chốc, cả khu vực lôi đài chợt tĩnh lặng như ở bãi tha ma vậy!
Kịch bản này hoàn toàn không hề đúng, không phải là Kha Vân nên giày vò Dương Hiên sao?
“Ầm ầm ầm!”
Dương Hiên sẽ không vì người khác mà dao động tha cho Kha Vân, nắm đấm lớn như bao cát liên tục trút xuống thân Kha Vân.

Tiếng xương cốt nứt gãy và tiếng kêu rên thảm thiết vang lên không ngừng, khiến người ta nghe mà sởn cả tóc gáy.

Mãi đến khi Kha Vân bị đánh đến mức không còn ra hình người nữa, xương cốt toàn thân gãy nát, lúc này Dương Hiên mới đá một cước, tên này bay ra ngoài.

“Ầm!”
Xương cốt toàn thân Kha Vân vỡ nát, cả người mềm nhũn bay ra ngoài tận hơn mười trượng.

Cùng với tiếng kêu rên thảm thiết vang lên, cả người run rẩy một hồi rồi cũng không còn âm thanh gì nữa, sống chết không hay!
Lúc này, nhóm đệ tử ngoại môn mới phản ứng lại…

“A! Xương cốt toàn thân đều vỡ nát, thật… Thủ đoạn thật tàn nhẫn!”
“Xong… Xong rồi, đời này của Kha Vân e là xong rồi!”
“Lại là một người tàn nhẫn nữa, nếu không cần thiết thì tuyệt đối cũng không thể chọc giận hắn!”

Hàng loạt ánh mắt của đệ tử ngoại môn nhìn Dương Hiên đều có chút vẻ sợ sệt.

Hung tàn, thật sự là quá hung tàn! Đây có khác nào hoàn toàn phế bỏ Kha Vân đâu.

Sau này, đừng nói là tiếp tục tập luyện võ đạo, ngay cả hoạt động như người bình thường, e là gã cũng gặp vấn đề lớn.

“Hắn… Hắn lại trở nên mạnh hơn rồi!”.

Vẻ mặt nhóm người Lam Linh Mi đều chấn động như nhau, mặc dù đã đoán được người thắng cuối cùng sẽ là Dương Hiên, nhưng theo như bọn họ thấy, có thế nào thì hắn cũng sẽ cần dùng một vài át chủ bài, thậm chí là tốn một ít công sức mới thắng được, dù sao Kha Vân cũng chẳng phải kẻ yếu ớt gì.

Đồng thời, trong lòng chợt có chút đắng chát, một quái vật như vậy, chúng ta còn có hy vọng vượt qua được hắn sao?
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, thực lực của Dương Hiên lại tăng vọt, một viên Phá Mạch Đan trực tiếp giảm bớt cho Dương Hiên rất nhiều năm khổ tu, giúp hắn lập tức bước vào cảnh giới Lục trọng hậu kỳ.

Đương nhiên điểm mấu chốt vẫn là viên Tẩy Tủy đan, vốn dĩ Dương Hiên đã sắp kề cận điểm giới hạn của huyết mạch bát phẩm trung đẳng rồi, vừa có một viên Tẩy Tủy đan vào thì hắn tức khắc thăng cấp lên huyết mạch bát phẩm trung đẳng luôn, có thể nói là như nước chảy thành sông, lập tức khiến sức chiến đấu của Dương Hiên có sự đột phá về chất.


“Hắn… Hắn thắng thật rồi, không thể tin được, thật không thể tin nổi…”, Phó Hồng Tuyết khoan thai đến trễ nhìn bóng dáng kiêu ngạo, đứng sừng sững trên lôi đài, lập tức thất thần.

“Ha ha ha… Thắng rồi! Dương Hiên thắng rồi! Dương Hiên thắng rồi!”, Tiền Bách Vạn điên cuồng cười lớn, bắp thịt toàn thân cũng run lên, phấn khích không thể tả.

Vốn dĩ cho rằng kết cục Dương Hiên bại trận đã định khi Ưng Xà Cửu đánh ra một đòn nhưng hắn ta không ngờ sẽ có một trận ngược dòng kinh thiên như vậy.

Trở mình rồi, hắn ta có tiền rồi, có tiền rồi! Cho dù có phải chung tiền cho những người đặt cược vào Dương Hiên thì hắn ta vẫn thu được không dưới trăm linh thạch!
Nói ra thì còn phải cảm tạ đám người Lục Siêu, nếu không phải bọn họ coi trọng đặt cược Kha Vân thắng thì cuối cùng những đệ tử ngoại môn kia cũng sẽ không nhao nhao đặt cược vào Kha Vân rồi.

Người tốt! Đúng thật là người tốt!
“Ha ha ha… Suýt chút đã quên mất, lão tử là đánh cược vào người mới, một lời hai, năm trăm lượng biến thành một ngàn lượng, kiếm được rồi, ha ha ha…”
“Ôi! Biết sớm như vậy thì lão tử nên cược toàn bộ gia sản mới đúng, vậy là kiếm được bốn trăm lượng rồi, đáng tiếc, đáng tiếc thật!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui