Dãy núi Thất Tinh là dãy núi đầu tiên ở phía Tây của Vương triều Đại Đường, nó trải dài hàng nghìn dặm, giống như một con giao long ngủ yên, chạy theo hướng từ Nam đến Bắc, cắt ngang ba con đường Tây Thục, Long An, Nhai Đình của Vương triều Đại Đường!
Trong đó, thánh địa linh sơn san sát, cảnh sắc tráng lệ, nổi tiếng nhất là bảy dãy núi Thiên Xu, Thiên Toàn, Thiên Cơ, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương, Diêu Quang.
Nghe nói, dưới bảy ngọn núi này trấn áp bảy linh mạch, chính vì vậy nên hàng nghìn năm nay Thất Tinh Tông luôn hưng thịnh, chẳng những không suy yếu mà ngược lại còn ngày càng phồn thịnh.
Dưới bảy dãy núi có ba mươi sáu linh phong, tuy những linh phong này không trấn áp linh mạch như bảy dãy núi nhưng cũng không tầm thường, lượng linh khí dồi dào ở đây nhiều gấp mấy lần, thậm chí là mười mấy lần Tạp Dịch Phong.
Linh Vân Phong – một trong bốn linh phong lớn và cũng là nơi tu luyện của hàng nghìn đệ tử ngoại môn của dãy Khai Dương.
Ngọn núi này cao hơn nghìn trượng, trên núi sương mù mờ ảo, tiên âm du dương, linh hạc nhảy múa, động vật qua lại.
Trên sườn núi Linh Vân Phong có một khu vực trống trải, chim hót hoa nở, dây leo xanh quấn quanh, cây cối tươi tốt, giữa khu rừng thấp thoáng có thể nhìn thấy rất nhiều ngôi nhà tường đỏ ngói xanh, mỗi nhà đều có một khoảng sân rộng, trông còn hoa lệ hơn cả những phú hộ trong thành.
Trong đó, có một thanh niên áo đen dáng người mảnh khảnh đang lẳng lặng đứng thẳng trước một biệt viện rộng lớn xa hoa ở sâu trong rừng, đây chính là Dương Hiên vừa trở thành đệ tử ngoại môn.
Sáng sớm, Dương Hiên vừa thu dọn đồ đạc xong liền đến tìm chủ sự - Triệu Nhất Minh, hi vọng ông ta có thể chiếu cố Tần Hổ nhiều hơn sau khi hắn rời đi.
Ở Mặc Trúc Phong, hắn chỉ có một người bạn là Tần Hổ, tất nhiên sẽ không quên hắn ta.
Đối với việc này, đương nhiên Triệu Nhất Minh sẽ nể mặt Dương Hiên, không nói đến thiên phú yêu nghiệt của hắn, trong tương lai hắn nhất định sẽ trở thành người có danh vọng của dãy Khai Dương, chỉ tính mọi thứ mà ông ta thắng được nhờ hắn tối qua, cũng đủ để ông báo đáp hắn.
Ông ta cam đoan với Dương Hiên ngay tại chỗ, chỉ cần còn sống, ông ta chắc chắn sẽ không để Tần Hổ chịu ấm ức ở Mặc Trúc Phong.
Triệu Nhất Minh còn đề cập đến Trần Kiến Hoa và nhắc nhở Dương Hiên phải cẩn thận người này, kẻo trúng mưu kế của hắn ta.
Dương Hiên chỉ cười khẽ, không để chuyện này trong lòng, Trần Kiến Hoa đã vào Thất Tinh Tông được nhiều năm, địa vị vững chắc, nhưng hắn cũng không phải bùn dẻo.
Nếu hắn ta đến gây sự với hắn, người chịu thiệt cuối cùng chưa biết được sẽ là ai!
“Phụ mẫu, hai người đã nhìn thấy chưa? Hài nhi thành công trở thành đệ tử ngoại môn rồi!”, Dương Hiên đưa mắt nhìn về phương xa như có thể thấy được phụ mẫu đang ở nơi cách đây nghìn dặm của mình.
Sau đó...!
Hắn đưa tay, từ từ đẩy cánh cửa gỗ ra.
Đập vào mắt là một khu vườn rất rộng và một sân luyện võ cỡ nhỏ.
Một khu vườn đã chiếm diện tích vài mẫu đất, sân luyện võ cỡ nhỏ kia cũng rộng tầm mấy mẫu.
Đâu đâu cũng có đình đài lầu các, trúc xanh đong đưa, nước chảy róc rách, không khí trong lành.
Dương Hiên nhìn mà nuốt nước bọt, so với tiểu viện này, ngôi nhà mái bằng hắn ở lúc còn làm đệ tử tạp dịch quả thật như một căn nhà xí đổ nát, hoàn toàn khác biệt một trời một vực, đến cả phòng hắn ở nhà họ Dương cũng thua xa nơi đây.
Sau một hồi thích thú đi dạo trong vườn, Dương Hiên mở cửa vào phòng.
Cách bài trí trong phòng rất đơn giản nhưng vẫn sang trọng, sạch sẽ không một hạt bụi, trên bệ cửa sổ được đặt mấy chậu hoa lan toả ra mùi thơm sảng khoái.
Dương Hiên tiện tay mở tủ quần áo, trong tủ được treo đủ loại trang phục.
Hắn chọn ngẫu nhiên một chiếc áo bào màu tím đen từ trong số đó để thay cho áo trường sam của mình.
Áo này được dệt từ sợi tơ tằm và vải quý, mặc lên người có cảm giác nhẹ như không, thoải mái không nói nên lời.
Dương Hiên nhẹ nhàng đi qua đi lại vài lần, sau đó mở gói đồ mình mang theo, để lộ tất cả mọi thứ bên trong, gồm mấy chục nén nguyên bảo nặng mười lạng, ba chai bạch ngọc, một viên ngọc thạch màu trắng sữa to bằng quả trứng gà và một cuốn sách dày một tấc.
Không nói đến số ngân lượng kia, đó là tiền tiết kiệm của Dương Hiên, ba chai bạch ngọc chứa đầy linh đan thượng phẩm gồm Thông Mạch đan, Tử Linh đan và Tẩy Tuỷ đan – linh đan cực phẩm mà vô số cao thủ cảnh giới luyện cốt ao ước, còn viên ngọc thạch màu trắng sữa kia là linh thạch – đơn vị tiền tệ thông dụng của võ giả cấp cao.
Còn cuốn sách cuối cùng có tên là Tam Dương Khai Mạch Quyết, một bản tâm pháp cấp hoàng hạ đẳng, hầu hết các đệ tử ngoại môn của dãy Khai Dương Thất Tinh Tông đều tu luyện Tam Dương Khai Mạch Quyết.
Ngoài ra, mỗi đệ tử ngoại môn đều có cơ hội chọn một võ kỹ, nhưng điều này yêu cầu đệ tử ngoại môn phải tự đến Võ Kỹ Các để chọn.
Sau khi lật mở Tam Dương Khai Mạch Quyết, Dương Hiên bắt đầu đọc kỹ.
...!
“Bịch!”, “Bịch!”, “Bịch!”...!
Hơn nửa canh giờ sau, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa bình bịch, đồng thời kèm theo giọng nói thô lỗ: “Dương sư đệ, mau ra đây, ta dẫn đệ tới nhà ăn!”
“Man Ngưu sư huynh chờ chút, đệ sẽ ra ngay”, sau khi cất ba chai ngọc chứa linh đan và viên linh thạch vào người, Dương Hiên chỉnh lại quần áo rồi đi ra ngoài.
Vừa mở cửa sân ra, một nam tử cường tráng trông khá giống bạn cùng phòng của Dương Hiên – Tần Hổ xuất hiện trong tầm mắt hắn, hắn ta cao gần hai mét, lưng hùm vai gấu, khuôn mặt thô kệch..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...