Ba người đi theo quỷ tiêu đầu đàn đến nơi trú ngụ của bầy quỷ tiêu. Nơi này không thua kém gì trang viên của Vị Ương, tuy không phủ trắng hoa lê, song cũng được xem là chốn bồng lai của Quỷ giới.
Lúc này dường như đã vào đêm, toàn bộ sơn cốc chìm ngập trong màn sương mù dày đặc. Sương mù lặng lẽ lượn quanh triền dốc như một linh hồn đang tìm kiếm chỗ dừng chân, ẩm ướt và lạnh lẽo, khiến cảnh tượng càng thêm vẻ mông lung.
Họ đi theo quỷ tiêu đầu đàn vào hang động, vốn tưởng rằng trong đó sẽ rất tối, không ngờ giữa động lại đặt một viên minh châu sáng ngời to bằng cỡ nắm tay.
Có một con quỷ tiêu đang nằm co ro trong góc, nhìn qua thấy nhỏ hơn quỷ tiêu đầu đàn và hơi lớn hơn quỷ tiêu bình thường. Có điều không giống quỷ tiêu một mắt, quỷ tiêu này không mang lại cảm giác đáng sợ mà ngược lại còn có cảm giác thanh tú. Dùng từ thanh tú để khen một con quỷ tiêu nghe có vẻ rất kì lạ, nhưng phải nói rằng con quỷ tiêu này thật sự khiến người ta có cảm giác rất dễ chịu.
Quỷ tiêu đầu đàn đi đến bên cạnh, giơ móng vuốt vỗ về nó, tựa như đang nói gì đó.
Nó ngẩng đầu lên nhìn quỷ tiêu đầu đàn, rồi nhìn về phía ba người Tô Mạt cách đó không xa, thế nhưng chỉ thoáng chốc sau đã nằm xuống, một vết thương kinh khủng trên bụng nó hiện ra trước mắt mọi người, họ nhìn thấy vết thương cũng đã bắt đầu thối rữa.
Quỷ tiêu đầu đàn từ từ đi đến cạnh Tô Mạt, đưa mũi hít hà xung quanh người cô như đang tìm kiếm gì đó.
Nhìn hành động của quỷ tiêu đầu đàn, Tô Mạt thoáng nghĩ ra. Cô lấy chiếc bình ngọc mà Vị Ương đưa cho mình lúc chia tay, bên trong là thuốc trị thương mà Hàn Ngạo đã sử dụng qua, hiệu quả thật sự rất tốt.
Thấy Tô Mạt lấy chiếc bình nhỏ từ trong ngực ra, quỷ tiêu đầu đàn bị kích động hơn, hít hà liên tục, như muốn xác nhận đồ trong tay Tô Mạt có phải là thứ nó cần hay không.
Quả nhiên đây chính là thứ nó cần. Nó đưa bàn tay đầy lông lá đến trước mặt Tô Mạt, nhìn cô bằng đôi mắt khẩn cầu.
Tô Mạt không hề do dự đưa chiếc bình ngọc này cho nó, quỷ tiêu đầu đàn lại chắp tay với ba người họ lần nữa, sau đó vội vàng chạy đến bên cạnh quỷ tiêu đang nằm trong góc kia.
Nó mở nắp bình ngọc lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng quỷ tiêu thanh tú, kế đó lại cho vài viên thuốc vào miệng nhai, rồi nhả bã thuốc thoa lên vết thương của quỷ tiêu thanh tú.
Ba người đều kinh ngạc khi nhìn thấy hành động này, không ngờ nó lại thông minh như vậy.
Quỷ tiêu đầu đàn thở phào nhẹ nhõm, rồi lại chắp tay hành lễ với Tô Mạt, cử chỉ chẳng hề giống loài quỷ, mà như một quý ông lịch thiệp.
"Không cần cảm ơn, chỉ là chuyện nhỏ thôi. Tao có thể hỏi thương tích của nó từ dâu mà có không? Cũng từ kẻ đã khiến đám người vừa rồi ngã xuống hay sao?" Tô Mạt chỉ vào quỷ tiêu bị thương, hỏi quỷ tiêu đầu đàn.
Đôi mắt quỷ tiêu đầu đàn ánh lên vẻ tức giận, nó nhìn Tô Mạt, lại chỉ quý tiêu bị thương đang nằm dưới đất gật đầu như nói cho Tô Mạt biết suy đoán của cô không sai
Tô Mạt, Đào Tử và Hàn Ngạo rất muốn biết rốt cuộc là ai có bản lĩnh đến vậy. Không những dẫn đám người đến mà còn rút đi mệnh hồn của họ, hơn nữa còn có thể làm bầy quỷ tiêu bị thương. Đang suy nghĩ thì bên ngoài cửa động bỗng truyền vào tiếng tru chói tai.
Lúc này ngoài cửa động đã hỗn loạn cả lên. Vì trời đã vào đêm nên khung cảnh tối tăm vô cùng, song có thể thấy loáng thoáng thấy được từng bóng đen bay múa khắp bầu trời, ở khoảng cách gần có thể thấy rõ đó là những âm hồn với bộ mặt dữ tợn.
Rõ ràng là bầy quỷ tiêu dưới đất rất oán hận đám âm hồn đang bay múa bên trên, có con bật phóng lên vồ bắt những âm hồn kia, ra sức kéo chúng xuống. Nhưng âm hồn vốn không phải là thực thể, sờ không được, chạm cũng không đến, thế nên bầy quỷ tiêu tốn công vô ích, tức giận tru lên chói tai.
Quỷ tiêu đầu đàn đứng ở cửa động rất tỉnh táo, nó tru lên một tiếng, bầy quỷ tiêu đang ồn ào nhanh chóng yên tĩnh lại.
Nhìn những âm hồn màu đen không ngừng bay múa trên trời, thỉnh thoảng còn vang lên vài tiếng kêu, ba người nhìn nhau, xem ra tất cả đáp án sắp sửa có rồi.
Âm hồn màu đen bay múa đầy trời càng tụ lại đông hơn, không khí ngoài động cũng càng lúc càng nặng nề.
Tà khí đậm đặc gần như tụ lại thành thực thể, cơ hồ có thể vặn ra nước vậy. Ba người quan sát đám âm hồn màu đen bay múa. Thỉnh thoảng có vài âm hồn lao xuống tấn công bầy quỷ tiêu bên dưới, khiến bầy quỷ tiêu ồn ào không dứt.
Quỷ tiêu đầu đàn đứng ở cửa động vẫn không hành động, yên lặng nhìn đám âm hồn màu đen bay múa trên trời, như thể đang chờ đợi thời cơ.
Đám âm hồn tụ dần thành thực thể đã có thể gây thương tổn thật sự cho bầy quỷ tiêu, chúng không ngừng sà xuống bao vây bầy quỷ tiêu. Khi chúng rời khỏi thì sẽ thấy những con quỷ tiêu vừa bị bao vây đang nhăn mặt nhe răng, không ngừng tru lên đau đớn.
Càng lúc càng có nhiều quỷ tiêu bị thương, cuối cùng quỷ tiêu đầu đàn không kiềm chế được nữa, nó tru lên một tiếng thật to, khiến tất cả các quỷ tiêu rối rít phụ họa theo.
Tiếng tru của quỷ tiêu đầu đàn không ngừng thay đổi, tựa như đang hưóng dẫn bầy quỷ tiêu cách tấn công. Theo chỉ dẫn của nó, bầy quỷ tiêu không còn bộ dạng chẳng thể phản kháng nữa. Chúng liên tục nhảy lên bắt lấy đám âm hồn màu đen đã hóa thành thực thể. Những âm hồn ấy tức khắc bị chúng xé thành từng mảnh vụn, nhưng kì lạ là những mảnh vụn ấy lại từ từ tụ lại, cuối cùng trở về hình dạng ban đầu.
Đám âm hồn thấy bầy quỷ tiêu phản công cũng không chịu yếu thế, thi nhau nhào xuống. Tiếng tru của bầy quỷ tiêu và tiếng cười khục khặc của đám âm hồn hòa vào nhau hỗn loạn, khiến ba người Tô Mạt đành phải bịt tai lại.
"Chúng ta phải làm sao đây?" Thấy bầy quỷ tiêu và đám âm hồn đấu đá, Đào Tử đến bên cạnh Tô Mạt lớn tiếng hỏi.
“Bây giờ đường đi đã bị chặn, không thể rời khỏi đây, xem thử tình hình rồi mới quyết định được."
Hàn Ngạo vân không nói gì, anh cau mày quan sát tình hình trước mắt, lòng thầm sốt ruột. Hiện giờ tuy bầy quỷ tiêu quỷ tiêu và đám âm hồn tranh đấu không nghỉ, nhưng khó đảm bảo sẽ không liên lụy đến ba người họ. Mà lúc này năng lực của họ...
Nghĩ đến đây, Hàn Ngạo lấy một lá hỏa bùa trong ngực ra, sau đó dè dặt đi vào trong động, quỷ tiêu bị thương nghe thấy tiếng động ngước mắt nhìn Hàn Ngạo một cái rồi lại nhắm mắt.
Hàn Ngạo lấy một lá bùa lửa ra kẹp giữa hai ngón tay, thầm niệm chú, không ngờ lá bùa lại bùng lửa lên thật. Vui mừng nhìn ngọn lửa đang cháy trước mắt, Hàn Ngạo cảm thấy trái tim đang lơ lửng của mình buông xuống một nửa.
Tô Mạt và Đào Tử đi vào động, hai người nhìn thấy lá bùa đang bốc cháy trên tay Hàn Ngạo. Tô Mạt thở phào nhẹ nhõm, nắm tay Đào Tử từ từ đi đến gần anh.
"Sao bỏ đi mà không nói một tiếng nào? Hại bọn em lo lắng cho anh. Anh vào động làm gì thế?"
Hàn Ngạo không trả lời mà lấy một lá bùa từ trong ngực ra, đọc câu chú, một lần nữa, lá bùa lửa trong tay anh lại bùng cháy.
Nhìn ngọn lửa trên tay Hàn Ngạo, khuôn mặt Tô Mạt ánh lên niềm vui, "Chúng ta có thể dùng phép rồi à? Sao bỗng dưng lại có tác dụng thế?"
"Anh cũng không rõ tại sao sau khi đến đây thì pháp lực của chúng ta lúc có lúc không. Có điều với tình hình trước mắt, chúng ta vẫn có lợi. Dù sao giờ chúng ta đã có lại năng lực tự vệ rồi." Dập tắt lá bùa lửa trong tay, Hàn Ngạo nhìn ra ngoài động, giọng nói cũng thêm phần phấn khởi.
Lúc này động tĩnh bên ngoài bỗng dưng biến đổi, bầu trời tối tăm nơi Quỷ giới thình lình xuất hiện một cơn lốc xoáy kì lạ. Hơn nữa tốc độ của con lốc xoáy càng lúc càng nhanh, không ngừng lan rộng. Bầy quỷ tiêu và đám âm hồn vốn đang đánh nhau không nghỉ cũng dừng lại bởi vì cơn lốc xoáy này.
Cơn lốc xoáy cứ lớn dần, như bao trùm hết cả bầu trời vậy, không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cơn lốc xoáy bất ngờ xuất hiện đã cắt ngang cuộc chiến giữa bầy quỷ tiêu và đám âm hồn. Trên bầu trời Quỷ giới bấy giờ, những mặt người dữ tợn cuối cùng đã thoát được kết giới trói buộc, lộ ra khuôn mặt thật sự.
Tà khí màu đen cùng với những khuôn mặt dữ tợn kia bay xuống lả tả, bao trùm bầy quỷ tiêu và đám âm hồn tạm đình chiến.
Khung cảnh vốn âm u lại pha lẫn tà khí bao phủ nên bỗng chốc không thể nhìn thấy tình trạng bầy quỷ tiêu và đám âm hồn. Có điều tà khí màu đen nhanh chóng biến đổi.
Tiếng cười khùng khục của đám âm hồn bất ngờ hóa thành những tiếng kêu thê thảm, khiến người nghe thấy không rét mà run.
Tà khí màu đen cũng lan rộng theo tiếng kêu thảm thiết thê lương của đám âm hồn. Cuối cùng ba người họ cũng nhìn thấy tình hình bên trong, không khỏi kinh hãi.
Tà khí màu đen nhạt dần, tất cả những khuôn mặt dữ tợn kia lao ra khỏi lốc xoáy, đuổi theo những âm hồn màu đen, hơn nữa còn ăn mòn chúng từng chút một.
Không giống với bầy quỷ tiêu vừa mới tấn công đám âm hồn. Tuy bầy quỷ tiêu xé nát đám âm hồn ra thành từng mảnh nhỏ, song nó không thể thực sự làm tổn hại đám âm hồn, cuối cùng chúng vẫn có thể tụ lại thành bộ dạng ban đầu. Thế nhưng tình huống này lại không giống như vậy. Chúng ăn dần ăn mòn khiến đám âm hồn này tan biến hoàn toàn, không thể sống lại được nữa, thế nên đám âm hồn sợ hãi phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Số lượng âm hồn bị ăn mòn càng ngày càng nhiều, ban đầu vốn chỉ là những khuôn mặt dữ tợn, chẳng bao lâu sau chúng dần dần lớn mạnh, tạo thành một thực thể có đầu mình tay chân, tựa như con người.
"Đào Tử, cậu nói xem những thứ này là gì. Tại sao mình cảm thấy quen thế nhỉ?"
Đào Tử không nói lời nào, chỉ cau mày nhìn tình hình trước mắt, dường như đang nghĩ đến gì đó. Hàn Ngạo cất lời, "Đây là Tế Luyện Sinh Hồn."
"Tế Luyện Sinh Hồn là gì?" Tô Mạt hỏi.
"Sinh hồn tức là mệnh hồn, là một trong ba hồn của con người. Hai hồn thiên - địa thường ở ngoài, chỉ có mệnh hồn là ở trong cơ thể. Mà mệnh hồn rời khỏi cơ thể thì con người sẽ chết. Vô hồn cũng là vô phách, nhất là mệnh hồn. Mệnh hồn chính là gốc rễ của bảy phách. Những thứ trước mắt có lẽ giống như đám người chúng ta vừa thấy khi nãy, đang sống sờ sờ bị người ta rút đi mệnh hồn, cuối cùng tế luyện ra bộ dạng này."
"Tế luyện thế nào vậy?"
Tuy Tô Mạt biết về thuyết hồn phách, nhưng thật sự không biết rõ cách thức tế luyện này.
"Hàn Ngạo nói không sai, thứ này chắc chắn có được từ tế luyện sinh hồn, còn là tế luyện từ sinh hồn có chứa oán niệm. Mạt Mạt, cậu có từng nghe đến cờ hiệu Thiên Hồn chưa?"
Đào Tử vẫn yên lặng nghe Hàn Ngạo giải thích cuối cùng cũng lên tiếng. Thời điểm cô truyền huyết mạch Phượng Hoàng cho Tô Mạt chưa từng nghĩ rằng sẽ gặp phải thứ cờ hiệu Thiên Hồn này, vì vậy nên khi ấy cô không dạy cho Tô Mạt.
"Cờ hiệu Thiên Hồn? Hình như có chút ấn tượng, có điều không nhớ rõ. Hình như đây là tà pháp thượng cổ phải không?"
"Đích thực là tà pháp thượng cổ. Cờ hiệu Thiên Hồn không chỉ được chế thành từ nghìn linh hồn như trên mặt chữ, mà còn lấy sinh hồn của vạn người. Chẳng những thế còn giữ lại những oán niệm của con người trước khi chết, sau đó đặt những sinh hồn chứa oán niệm cùng chung một chỗ. Sinh hồn tràn ngập oán niệm mất đi bản tính, cho nên không ngừng tranh đấu, ăn mòn lẫn nhau. Cuối cùng thu nạp những sinh hồn còn sót lại vào một tấm da người của quỷ thai sinh vào ngày âm tháng âm năm âm. Mà quá trình chế luyện tấm da người này cũng có thể coi như cực kì tàn nhẫn..."
Dường như không thể nói tiếp nữa, Đào Tử cau mày, dừng lại. Hàn Ngạo nhìn Đào Tử rồi giải thích tiếp cho Tô Mạt.
"Em đã biết âm thai vốn hiếm có, cho nên từ xưa âm thai đã trở thành công cụ tế luyện tà đạo. Mà bất cứ thứ chế tạo từ âm thai đều mang oán khí nặng vô cùng. Cờ hiệu Thiên Hồn này kích thích oán niệm âm thai đến mức lớn nhất, sau đó sẽ lột da âm thai đang sống sờ sờ. Công cụ tế luyện trăm năm hiếm có, cộng thêm ngàn linh hồn được chế luyện từ hàng vạn linh hồn chất chứa oán niệm, uy lực của cờ hiệu Thiên Hồn chúng ta đang chứng kiến đây chính là oán hồn được chế luyện từ trong cờ hiệu Thiên Hồn."
Có lẽ đây là trận cuối cùng trong trận Thất Tuyệt.
"Trên da quỷ thai này còn có câu chú phong ấn những oán hồn chứa oán niệm mãnh liệt kia. Mà những câu chú đó không phải là câu chú bình thường, có thể khiến oán hồn ngày càng trở nên mạnh mẽ hon. Uy lực của cờ hiệu Thiên Hồn cũng sẽ ngày càng lợi hại."
Trong mắt Đào Tử hiện lên vẻ đau đớn, trận Thất Tuyệt này vốn là để đối phó với các cô, người khởi động trận pháp chính là Ly Thương. Vì vậy kẻ có được cờ hiệu Thiên Hồn này không cần nghĩ cũng biết là ai.
Tiếng tru của quỷ tiêu đầu đàn vang lên, họ ngẩng đầu quan sát, nhìn thấy những âm hồn đã bị tổn thất hơn phân nửa. Ngay cả quỷ tiêu đầu đàn cũng tức giận vì chuyện này, tiếng gầm rú giận dữ của nó khiến bầy quỷ tiêu vốn đang ở yên tại chỗ bất giác ùa lên, giúp những âm hồn thoát khỏi đám oán hồn dữ tợn kia.
Phượng Hoàng bay vút lên cao chiếu sáng Quỷ giới bị tà khí làm cho thêm phần u ám. Phượng Hoàng Hỏa bùng cháy trong tay Tô Mạt, tôn lên vẻ kiều diễm của cô. Tô Mạt và Phượng Hoàng cùng xông vào đám oán hồn.
Trong tay Đào Tử và Hàn Ngạo phía sau cũng bùng lên ngọn lửa. Có điều không giống với Tô Mạt, ngọn lửa trong tay Đào Tử là Tam Muội Chân Hỏa của Đạo gia, đỏ mà lại không đỏ. Ngọn lửa trong tay Hàn Ngạo lại có màu xanh vàng. Đào Tử kinh ngạc nhìn Hàn Ngạo, nhưng không lên tiếng.
Sở dĩ ba người đều chọn lửa vì nó là thứ tốt nhất để đối phó với đám oán hồn này. Nó có thể gây thương tích trực tiếp cho hồn thể và tạo nên thương tổn thực sự cho đám oán hồn.
Quỷ tiêu, âm hồn và ba người Tô Mạt liên kết thật sự có thể khắc chế đám oán hồn này, có điều đám âm hồn rõ ràng cũng e ngại ngọn lửa trong tay hội Tô Mạt, vì vậy chúng bèn bám theo quỷ tiêu.
Phượng Hoàng Hỏa như ý thức được điều này, nó tận lực tránh những âm hồn, chỉ tấn công đám oán hồn đã từ từ tụ thành thực thể. Nơi nó đi qua, đám oán hồn kêu lên thảm thiết còn hơn cả đám âm hồn khi nãy. Thế nhưng oán hồn của cờ hiệu Thiên Hồn này đâu dễ đối phó như thế, dù có là Phượng Hoàng Hỏa thì cũng chỉ gây thương tích cho chúng mà thôi.
Tam Muội Chân Hỏa trong tay Đào Tử thậm chí còn không mạnh bằng đám âm hồn nương tựa trên người quỷ tiêu, như gãi ngứa cho đám oán hồn kia vậy.
Cơ mà ngọn lửa vàng xanh trong tay Hàn Ngạo hình như rất hiệu nghiệm, oán hồn bị ngọn lửa vàng xanh này thiêu cháy đều cất tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Dường như đám oán hồn đã bị chọc giận thực sự, chúng bắt gào thét chói tai. Tựa như một khẩu hiệu, khi một oán hồn gào lên thì những con còn lại cũng phụ họa theo, khóc gào thảm thiết. Tà khí màu đen cũng chuyển từ nhạt thành đậm.
Tô Mạt cau mày, cứ tiếp tục như vậy cũng không phái là cách tốt. Tà khí này tụ lại có thể nói là chỉ hại mà không có lợi cho họ. Ba người tăng tốc tấn công đám oán hồn. Ngọn lửa Tam Muội Chân Hỏa trong tay Đào Từ một chia làm ba, ngọn lửa đỏ mà không phải đỏ ánh thêm một sắc vàng, sức tấn công cũng tăng lên.
Ngọn lửa màu vàng xanh trong tay Hàn Ngạo càng thêm thần kì. Trong ngọn lửa xuất hiện một con quái thú đầu ngựa, mắt sư tử, thân hươu xạ và vảy rồng. Những nơi ngọn lửa mang theo quái thú này đi qua đều khiến đám oán hồn tụ thành thực thể lập tức tan biến chỉ còn lại khuôn mặt dữ tợn lúc ban đầu.
Tô Mạt không khỏi kinh ngạc, cô cảm thấy hình dạng quái thú kia rất quen thuộc, nhưng nghĩ mãi cũng không ra. Đào Tử cũng như vậy.
Số lượng oán hồn không ngừng giảm đi, có điều bên quỷ tiêu, âm hồn và hội Tô Mạt cũng thiệt hại không kém. Quỷ tiêu trong bầy không ngừng ngã xuống, âm hồn bị oán hồn tấn công, ba người Tô Mạt củng bị thương.
Trong tay Tô Mạt bùng lên một ngọn lửa có màu sắc khác, hiệu quả mang lại dường như tốt hơn. Đám oán hồn bị ngọn lửa này đốt chưa kịp cất tiếng kêu thảm đã hồn phi phách tán. Thấy vậy, Tô Mạt tấn công mạnh mẽ hơn, chẳng màng đến tình trạng cơ thể mình.
Thấy Tô Mạt lại vận dụng Phượng Hoàng Diệm, vẻ mặt Đào Tử đầy lo lắng. Cứ tiếp tục như vậy sẽ khiến Thiên Niên Kiếp đến sớm, nhưng với tình hình hiện tại, không liều mạng cũng không được nữa.
Lửa trong tay Hàn Ngạo cũng chia thành hai ngọn có màu sắc khác nhau, trong mỗi ngọn lửa đều có hình quái thú đã xuất hiện khi nãy. Thậm chí trên cánh tay Hàn Ngạo còn mọc vảy.
Hàn Ngạo lúc này trông như một vị thần, mái tóc ngắn màu đen biến thành vàng xanh. Đôi mắt sâu thẳm như thể hút người ta vào trong bây giờ hóa thành màu vàng khiến ngưòi ta mê đắm. Trên bộ quần áo vừa vặn anh đang mặc xuất hiện những vết rách nho nhỏ, vóc người vốn hoàn mỹ bắt đầu to lên, da thịt căng ra như được rót dầy sức mạnh. Giống như Siêu Xayda (*) biến thân, vẻ ngoài của anh bây giờ khiến người ta cảm thấy bị áp bức mãnh liệt.
(*) Siêu Xayda là biến thân của tộc người Xayda trong truyện tranh Bảy viên ngọc rồng của tác giả Toriyama Akira.
Hai ngọn lửa trong tay Hàn Ngạo phát huy tối đa uy lực, những oán hồn vừa chạm vào lửa lập tức trở về nguyên hình. Sau đó bị bầy quỷ tiêu ùa lên xé tan thành những mảnh vụn, nhét vào miệng nhai ngấu nghiến, như thể chỉ làm vậy mới có thể giải trừ được mối hận trong lòng chúng.
Thấy cách của Hàn Ngạo có tác dụng, Tô Mạt thở phào nhẹ nhõm, Phượng Hoàng Diệm trong tay biến thành Phượng Hoàng Hỏa, sắc mặt Tô Mạt cũng trở nên tái nhợt vì tiêu hao quá nhiều sức lực. Thậm chí cô có thể cảm nhận được nơi sâu thẳm trong linh hồn mình đang bốc cháy, tựa như có một luồng khí cực nóng thoát ra khỏi cơ thể.
Ban đầu số lượng oán hồn nhiều không đếm xuể, giờ bắt đầu ít dần đến mức có thể đếm được.
Đúng vào lúc mọi người đang thở phào nhẹ nhõm thì bất chợt một oán hồn to lớn đen kịt cất tiếng cười vang, đám oán hồn đang yếu thế cũng dần tụ tập lại, tà khí xung quanh mỗi lúc một dày đặc hơn, bao lấy chúng. Thế nên những đòn tấn công của hội Tô Mạt, quỷ tiêu và âm hồn không thể phá vỡ tầng tà khí dày đặc kia.
Quỷ tiêu dầu đàn thấy vậy thì cất tiếng tru lên, ngay lập tức bầy quỷ tiêu ngừng tấn công, yên lặng chờ đợi. Ba người Tô Mạt cũng ngừng hành động, chờ đợi bước tiếp theo của đám oán hồn. Hàn Ngạo thở hổn hển, thể lực tiêu hao khiến anh cảm thấy mắt mình mờ đi.
Hàn Ngạo tựa vào vai Tô Mạt lẳng lặng nghỉ ngơi chờ đợi đợt tấn công kế tiếp của đám oán hồn. Theo sắc trời từ từ sáng tỏ, đám oán hồn trong bầu oán khí màu đen trôi lơ lửng giữa không trung dần dần thay đổi.
Tà khí đen đặc bắt đầu sáng dần, tựa như sắc trời đang từ từ hửng sáng, chuyển thành màu sáng nhạt, bên trong loáng thoáng một vật thể, có lẽ là do những oán hồn ngưng tụ thành.
Tô Mạt nhìn chằm chằm lớp tà khí thay đổi, thân thể cũng trở nên cứng đờ. Hàn Ngạo cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô.
Tà khí càng lúc càng trong suốt hơn, hiện ra rõ ràng hơn trước mắt mọi người. Vật thể bên trong cũng càng lúc cũng càng to, như thể sắp sửa xông ra khỏi vòng trói buộc, thực hiện một cuộc tấn công mới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...