Trên không trung của khu rừng bên ngoài Mạch Ngọc trấn.
Thân thể Cổ Hạc Lâm chợt khựng lại, nói: "Tông chủ, Nhị trưởng lão, có phải này là kế điều hổ ly sơn không?"
Thẩm Diệu Quân và Nhị trưởng lão đồng thời dừng lại.
Họ cũng phản ứng lại, sau khi Ma giới tấn công Ly Thủy thất bại lần trước, lần này đột nhiên nhằm vào mấy đế quốc kế cận Ly Thủy, rất có thể là âm mưu.
Nhưng đó không phải trọng điểm.
Quan trọng là bọn họ biết đây là kế điệu hổ ly sơn nhưng cũng không thể không đi.
Đây là một đòn trí mạng lớn đối với Tu Tiên giới.
Chính những dân chúng sống trong Linh Trần giới rất có thể dễ dàng bị hai giới Ma Yêu lợi dụng làm điểm đột phá.
Tu sĩ như họ sẽ bị hạn chế. Mà hai giới Ma Yêu thì khác, không có gì phải lo lắng cả!
Thẩm Diệu Quân hờ hững nói: "Dù là kế điều hổ ly sơn thì sao chứ, chúng ta còn có biện pháp đối phó sao? Nếu đi chậm, không chỉ dân chúng thương vong nặng nề, ngay cả đệ tử của Thanh Vân tông cũng sẽ tổn hại không ít!"
Nhị trưởng lão ở bên cạnh im lặng không nói gì. "Huống hồ nơi này không phải còn có vị tu sĩ kia trấn giữ sao? Sợ cái gì?" Thẩm Diệu Quân nói tiếp.
Sắc mặt Cổ Hạc Lâm hơi thay đổi, khô khốc nói: "Tông chủ, Ly Thủy thuộc quyền quản lý của Thanh Vân tông chúng ta, bảo vệ dân chúng là trách nhiệm của Thanh Vân tông, nói thẳng ra, việc này không liên quan mấy đến tiền bối, nếu tiền bối không ra tay khi yêu ma xuất hiện ở đây... e là... e là..."
Về tính cách của Lục Trường Sinh, Cổ Hạc Lâm hơi khó lường.
"Láo xược!" Thẩm Diệu Quân quát một tiếng, nhìn Cổ Hạc Lâm lạnh lùng nói: "Dù nơi này thuộc quyền quản lý của Thanh Vân tông, nhưng vị tu sĩ kia vẫn có thể nhẫn tâm thấy chết không cứu sao? Ta không tin thiên hạ có người vô tình đến thết"
"Ngươi xưng người ấy là tiền bối, lại nói hắn chỉ vung tay đã chém tan năm yêu ma tương đương Kim Đan kỳ, nghe ngươi nói ta thừa nhận người ấy có thực lực, càng có năng lực thì trách nhiệm càng lớn, đó không phải điều đương nhiên sao? Tu sĩ như chúng ta, có ai không phải từ dân chúng bước lên con đường tu tiên trải dài này?”
Ngay lúc Cổ Hạc Lâm lắc đầu thở dài, không biết phản bác thế nào, thì một giọng nói nhẹ nhàng vang lên như sấm sét đánh thẳng vào tai ba người:
"Thế mà dám bàn luận phán xét về đạo đức của ta, gan lớn thật!"
Sắc mặt Cổ Hạc Lâm chuyển đổi, đây là giọng nói của tiền bối, ông ta quá quen thuộc rồi!
Quả nhiên, ngay sau đó, một nam tử trong bộ áo xanh xuất hiện bên cạnh ba người như bóng ma, đôi mắt vô tình nhìn thẳng vào Thẩm Diệu Quân.
Hóa... Hóa Thần chân quân!
Chỉ nhìn thoáng qua, Thẩm Diệu Quân đã cúi đầu không dám đối diện, cảm giác hít thở không thông.
Nàng ta là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, chỉ cần tiến thêm một bậc nhỏ nữa là lên đỉnh phong, sau đó là Hóa Thần kỳ. Tất nhiên nàng ta biết thủ đoạn dịch chuyển tức thời kia, chỉ có tu sĩ Hóa Thần trở lên mới có thể làm được.
"Tiền bối..."
Cổ Hạc Lâm mím môi, cung kính gọi một tiếng, lúc này trong lòng hơi hoảng hốt.
Bình thường tiền bối thường tươi cười, rất thân thiện, lần này lại lãnh đạm vô cùng, áp lực cực mạnh.
Tiền bối sẽ không muốn giết tông chủ chứ? Lục Trường Sinh khẽ xua tay, ngăn Cổ Hạc Lâm nói tiếp. Sau đó hắn chỉ lạnh lùng nhìn Thẩm Diệu Quân.
Bản thân đường đường là Trường Sinh tiên đế lại bị người bàn luận về đạo đức? Thật thú vị.
Nhị trưởng lão mím môi, cúi đầu không dám lên tiếng. Cuối cùng ông ta cũng hiểu tại sao Cổ Hạc Lâm tôn kính tiền bối đến thế. Chưa kể đến thực lực, chỉ riêng khí thế này cũng đủ rồi.
Lúc này Thẩm Diệu Quân chịu đựng áp lực nặng nề, nói tóc gáy dựng đứng cũng không quá.
Nhưng với tư cách là người đứng đầu Thanh Vân tông, lại có hai trưởng lão của Thanh Vân tông đang nhìn ở đây, nàng ta không thể nào thừa nhận sai lầm
của mình!
Nàng ta cho rằng những gì mình nói cũng đúng, làm sao có thể thừa nhận sai lầm của mình?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...