Lục Trường Sinh gật đầu, im lặng lật lòng bàn tay lên, trong lòng bàn tay hắn có một viên đan dược.
Hắn đưa nó cho nam nhân trung niên kia rồi nói: “Được rồi, sau khi ngươi ăn viên đan dược này thì ngươi sẽ không. còn quan hệ gì với con ngươi nữa.”
“Vâng!”
Nam nhân trung niên mừng rỡ, cầm ngay lấy, nuốt chửng viên thuốc, hoàn toàn không để ý tới thiếu niên thất thần ngay bên cạnh.
“Tay, tay của ta có cảm giác rồi!”
Rất nhanh, có tiếng nam nhân trung niên giật mình thốt lên, ông ta đã cảm nhận được rồi.
Đầu ngón tay run run, ông ta mừng phát điên.
Thiếu niên lắc đầu, nhìn nụ cười xán lạn của nam nhân trung niên, nói: “Phụ thân, chúc mừng ngài.”
Nam nhân trung niên khựng lại, ngừng cười, cúi đầu không nói gì.
Lúc này, Lục Trường Sinh đứng dậy, phủi tay, đặt ra sau lưng, nói: “Đi thôi, sau này phụ thân ngươi không có ngươi cũng sẽ không chết, thậm chí còn sống tốt hơn.”
Nói xong, hẳn không nhìn nam nhân trung niên lấy một lần mà xoay người bỏ đi.
Thiếu niên mấp máy môi, run run nhìn nam nhân trung niên, những chuyện cũ lướt qua trong đầu, nước mắt lặng lẽ trào ra khỏi bờ mi.
Cuối cùng, thiếu niên cần chặt răng, đứng thẳng dậy, không nhìn nam nhân trung niên nữa, rảo bước chạy theo Lục Trường Sinh!
Lúc này, nam nhân trung niên mới cứng người, ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn theo bóng thiếu niên đi xa, niềm vui ban đầu đều đã biến mất.
Không hiểu sao, ông ta thấy lòng mình trống rỗng.
“Sau này, trên đời này, không còn bất kỳ ai quý trọng ngươi hơn thăng bé nữa, lại càng không có ai ở bên ngươi không rời không bỏ ngay cả khi ngươi nghèo rớt mùng tơi, lang bạt khắp nơi, thậm chí bán thân như thằng bé nữa”
“Ngươi đã để mất thằng bé rồi”
Trong đầu ông ta chợt vang lên tiếng cúa vị tiên sinh áo xanh vừa rồi.
Đôi mắt của nam nhân trung niên lóe lên sự hoảng sợ.
Ông ta vội vàng nhìn lại nhưng không còn thấy bóng dáng vị tiên sinh kia và thiếu niên đâu nữa.
“Ha ha ha, đi rồi là tốt, đi rồi là tốt, sau này con không phải chịu khổ nữa, ta... Không xứng làm phụ thân con! Nấc... Hức hức!”
Nam nhân trung niên cười như điên dại rồi lại nghẹn ngào. khóc làm không ít người qua đường hoảng sợi
“Đừng buồn, trong lòng ngươi đã hiểu rất rõ rồi mà phải không? Có một câu mà ông ta nói đúng.”
Lục Trường Sinh chắp tay sau lưng, dõi mắt nhìn về phía chân trời.
Thiếu niên ngẩng đầu, lau nước mắt, thắc mắc h sinh, ý ngài là...”
“Sau này, khi ngươi đã đặt chân lên tiên đồ rồi thì ngươi và ông ta tiên phàm khác biệt, chi băng cắt đứt nhớ nhung thì hơn, ngươi tận hiếu với ông ta như vậy là đã đủ rồi.
Lục Trường Sinh khẽ nói.
Thiếu niên nghiền ngẫm câu này, khi ngẩng đầu lên mới hoảng hốt nhận ra, chẳng biết từ lúc nào, bọn họ đã tới trước cửa phủ trấn chủ!
“Tiên, tiên sinh, nơi này là...” Không đợi thiếu niên run rẩy hỏi xong, chuyện xảy ra trước mắt làm thiếu niên sợ điếng người.
Bốn trấn vệ của phủ trấn chủ đồng loạt quỳ xuống, cực kỳ cung kính.
Thiếu niên chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng này.
Lục Trường Sinh nghiêng đầu nhìn thiếu niên một cái, nói: “Sao vậy?”
“Không, không sao ạ...” Thiếu niên run lập cập.
Đợi Lục Trường Sinh đi vào rồi, thiếu niên mới hít thở sâu, chạy theo vào.
Bốn trấn vệ thấy vậy mới thả lỏng tinh thần, không còn căng thẳng nữa, đứng thẳng người nhìn vào trong phủ.
*Ồ, sao tiên sinh lại dẫn theo một thăng nhóc ăn mày về thế này?”
“Ngươi muốn chết thì đừng có kéo ta theo, chuyện tiên sinh làm mà ngươi cũng dám mang ra bàn tán ưt”
“Ta, ta chỉ tò mò hỏi vậy thôi mà!”
“Cút! Trấn chủ đã dặn rồi, tất cả mọi người trong phủ trấn chủ nhìn thấy tiên sinh thì phải tôn kính hơn cả nhìn thấy phụ mẫu ruột thịt, tốt nhất là ngươi đừng có tò mò chuyện của tiên sinh!”
“Đúng vậy, bây giờ quốc vương và các quan viên đều đang ở trong phủ trấn chủ, các ngươi không biết chứ ta nghe mấy nha hoàn nói, ngay cả quốc vương và các quan viên nhìn thấy tiên sinh cũng đều phải quỳ xuống hành lễ cơ đấy...”
“Ái chà!”
“Ngươi nói vậy làm ta tỉnh cả ngủ, ta biết sơ sơ thân phận của tiên sinh rồi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...