“Đại trưởng lão xử lý mọi chuyện trong tông môn, các trưởng lão còn lại sẽ cùng với trưởng
lão gác núi trấn giữ tông mòn.”. truyện đam mỹ
Thẩm Diệu Quân vội vàng ra lệnh.
Về lý do tại sao cổ Hạc Lâm được gọi là cổ trưởng lão là bởi vì địa vị của cố Hạc Lâm ở Thanh Vân Tông có chút đặc biệt, ông ta chẳng những là một trong những trưởng lão có thực lực cường đại nhất trong tông môn, là còn có thuật luyện đan cao siêu!
Trước đây Thẩm Diệu Quân đưa các trưởng lão ra ngoài, cố Hạc Lâm bế quan, Thấm Diệu Quân vẫn không đến quấy rầy là có thế nhìn ra.
Danh tiếng của cố Hạc Lâm ở bên ngoài, ngoại trừ tu vi Kim Đan đỉnh phong ra, chủ yếu còn là vì thuật luyện đan này.
“Cẩn tuân mệnh lệnh của tông chủ.”
Các trưởng lão nhanh chóng cúi đầu.
“Tông chủ, người muốn ra ngoài sao?”
Đại trưởng lão đột nhiên nhìn Thấm Diệu Quân, tò mò hỏi, đương nhiên ông ta đã nghe được Thẩm Diệu Quân nói đế ông ta xử lý mọi chuyện trong tông môn.
Về phần bế quan, có lẽ là không thế trong thời điểm căng thẳng thế này.
Ánh mắt Thẩm Diệu Quân lóe lên, cau mày nói: “Đại trưởng lão cũng muốn can thiệp vào chuyện của bổn tông sao?”
Trong lòng Đại trưởng lão run lên, cúi đầu nói: “Không dám.”
“Các vị trưởng lão lui xuống đi, lập tức triệu tập đệ tử rời đi.”
Thẩm Diệu Quán xua tay nói.
Lúc các vị trưởng lão chuẩn bị rời khỏi đại điện, giọng nói của Thấm Diệu Quân lại vang lên:
“Đúng rồi, Nhị trưởng lão và cổ trưởng lão đều tạm thời ở lại, bổn tông còn có chuyện muốn nói.”
Hả?
Các vị trưởng lão bổi rối liếc nhìn cổ Hạc Lâm và Nhị trưởng lão, sau đó lần lượt rời đi.
“Tông chủ, người gọi ta và Lão cổ làm gì thế?”
Nhị trưởng lão và cố Hạc Lâm đi tới trước mặt Thấm Diệu Quân, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.
“Không có gì, lần này đến đế quốc Ly Thủy, bốn tông sẽ đi cùng các ngươi, cũng đã lâu không đến mộ tiên rồi.”
Thấm Diệu Quân nói với vẻ mặt không biểu cảm.
“Hả.” Cố Hạc Lâm và Nhị trưởng lão khó hiểu
nhìn.
Tại sao bọn họ lại không thể tin được lời này của tông chủ nhỉ…
Luôn có cảm giác như đang muốn gặp vị Lục Trường Sinh kia?
“Thế nào? Các ngươi có ý kiến gì?” sắc mặt Thẩm Diệu Quân trở nên lạnh lùng.
“Không, không có, vậy tông chủ, hai người bọn ta đi triệu tập một số đệ tử Trúc Cơ trước.”
Nhìn thấy Thấm Diệu Quân gật đầu, cố Hạc Lâm và Nhị trưởng lão nhanh chóng rời đi.
“Lục Trường Sinh…”
Thấm Diệu Quân nhìn bóng dáng hai người rời đi, lấm bẩm.
Không biết vì sao, vừa mới nghe cổ Hạc Lâm miêu tả sơ qua, nàng ấy liền cảm thấy Lục Trường Sinh không đơn giản…
Hơn nữa, còn rất không đơn giản.
Cùng lúc đó.
Mạch Ngọc trấn.
Giờ Thìn, ánh nắng mặt trời vô cùng ấm áp.
Cuối cùng Lục Trường Sinh cũng chậm rãi bước ra từ hậu viện của phủ trấn chủ, trên thắt lưng là một bầu rượu không biết lấy từ đâu, lóe lên một cái rồi lại một cái.
Bất cứ nơi nào hắn đi qua, nha hoàn và nô tài
trong phủ đều sợ hãi, lập tức cúi đầu, sau khi hắn đi ngang qua rồi, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm đứng dậy, nhìn theo bóng dáng đang xa dần với vẻ tôn kính.
“Tiên, tiên sinh!”
Quốc vương Ly Thủy đang nghị sự cùng các quan viên, liền trong thấy một nam tử y phục xanh không coi ai ra gì lướt qua, bọn họ đều choáng váng.
Sau đó, quốc vương Ly Thủy và đám quan viên cùng Trần Đại Đao vội vàng cúi đầu.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ cũng giống như Trần Đại Đao, gọi Lục Trường Sinh là tiên sinh.
Sẽ có cảm giác thân thiết hơn một chút.
Giờ phút này mọi người đều ngơ ngác, không phải tiên sinh luôn thích ở hậu viện sao? Tại sao hôm nay lại rảnh rỗi ra ngoài?
“ừm.”
Lục Trường Sinh gật đầu, đi ra khỏi phủ.
Quốc vương Ly Thủy vội vàng nói: “Tiên sinh có cần người đi cùng không?”
“Ta đi dạo quanh trấn, các ngươi tiếp tục đi, không cần quan tâm đến ta.”
Lúc giọng nói truyền đến, Lục Trường Sinh đã biến mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...