Không khí rơi vào im lặng.
Phải quỳ gần hai canh giờ? Cơ thể phàm trần của bọn họ làm sao có thể chịu đựng được, huống chi ánh nắng càng lúc càng gắt…
Quốc vương Ly Thủy trợn mắt, loạng choạng lùi về sau, suýt ngất đi.
Đống Ca thấy thế, vội vàng tiến tới đỡ lấy ông ta.
Nhưng lại bị quốc vương Ly Thủy đấy ra, ông ta thấp giọng quát lên yếu ớt: “Đống Ca, đợi xong ở đây, ngươi xem bổn vương trừng phạt ngươi thế nào!”
Sắc mặt Đổng Ca tái nhợt, cúi đầu không nói một lời.
Đám quan viên cũng ném giận nhìn ông ta.
Đúng là đáng chết!
Thời gian trôi qua, ánh nắng càng lúc càng gay gắt.
Mọi người ở bên ngoài viện đều đã ướt đẫm mồ hôi, điều càng khiến bọn họ khốn khố hơn chính là đầu gối, từ sự đau đớn lúc đầu đã trở nên tê dại.
Trong khoảng thời gian này thậm chí còn có
một số nha hoàn, nô tài đi ngang qua, bọn họ đều rất kinh ngạc!
Đương nhiên bọn họ biết những người trước mặt là ai, nhưng vì biết nên mới cảm thấy khó tin, cho rằng bản thân đã bị mù.
Trong sổ bọn họ có nha hoàn đã từng hầu hạ Lục Trường Sinh khoảng thời gian trước, đầu óc nàng ta càng chấn động mạnh hơn nữa.
“Đều đi khỏi đây cho bốn trấn chủ, hôm nay các ngươi chưa nhìn thấy gì hết!”
Trần Đại Đao nhìn thấy bọn hạ nhân ngơ ngác đứng đó, vội vàng khẽ quát lên.
Đám hạ nhân này thật đúng là muốn chết, nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của quốc vương Ly Thủy và đám quan viên còn không nhanh chóng rời đi mà vẫn đứng ngơ ngác ở đó, nếu như quốc vương Ly Thủy thẹn quá hóa giận trách tội xuống, hắn ta cũng không bảo vệ được bọn họ.
Bọn hạ nhân lấy lại tinh thần, vội vàng rời đi với sắc mặt tái nhợt!
Quốc vương Ly Thủy và đám quan viên cũng không có tâm trạng suy nghĩ chuyện này, tầm mắt của bọn họ đã bắt đầu trở nên mông lung mơ hồ.
Dưới ánh nắng như thiêu đốt, cơ thế nhanh chóng mất nước, sắp bị phơi nắng đến khô héo.
Hơn nữa lúc này thậm chí còn chưa đầy một
canh giờ…
“Đại, Đại Đao, ngươi quen biết tiên nhân, hay là người đi cầu xin tiên nhân đi, bốn vương… thật sự sắp không được nữa…” Quốc vương Ly Thủy nói với vẻ mặt sắp không chịu nối nữa.
“Đúng vậy, Đại Đao, ngươi đi cầu xin tiên nhân đi, bộ xương già này của bọn ta thật sự sắp không được nữa…”
“Đại Đao, kiếp này bốn quan chưa cầu xin ngươi điều gì, lần này coi như xin ngươi thương xót…” tt 99
Tất cả các quan viên đều lần lượt lên tiếng, càng nói càng thái quá, thậm chí còn có lão quan sắp rơi nước mắt.
Nghe vậy, Trần Đại Đao nhớ tới thái độ trước đó của Lục Trường Sinh, nhất thời hoảng sợ, hắn ta vội vàng xua tay, cười khổ nói: “Quốc vương, hạ quan thật sự không quen biết với tiên sinh, tiên sinh chỉ ở tạm tại đây, ngài đừng làm hạ quan khó xử.”
Quốc vương Ly Thủy và đám quan viên lập tức không làm khó hắn ta nữa, chỉ có thế chịu đựng đau khổ với gương mặt tái nhợt.
“Đại Đao, bổn quan muốn hỏi ngươi một chuyện, ngươi phải nói sự thật.”
Lúc này, Đổng Ca vẫn luôn im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng lần nữa.
Trần Đại Đao sửng sốt, gật đầu.
“Mạch Ngọc trấn của ngươi an toàn như vậy… có phải bởi vì vị tiên nhân này không?” Đổng Ca hỏi.
Quốc vương Ly Thủy và đám quan viên lập tức lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm về phía Trân Đại Đao.
Trần Đại Đao càng cảm thấy áp lực hơn, cuối cùng thì giấy cũng không gói được lửa, hắn ta chỉ đành gật đầu thở dài: “Không sai, sự yên ốn của Mạch Ngọc trấn chính là vì tiên sinh… yêu ma đến đây đều bị tiên sinh tiêu diệt.”
Xì xào!
Mọi người há hổc mồm, trên mặt đày vẻ khiếp sợ!
Toàn bộ, đều bị tiêu diệt?
Phải biết rằng đám yêu ma này ngay cả vị tiên nhân của Thanh Vân Tông trước đây cũng không thể làm gì được!
Quốc vương Ly Thủy há hốc miệng thở gấp, đang định hỏi gì đó thì đột nhiên một giọng nói vang lên trong viện.
“Các ngươi đều đi đi.”
Mọi người sửng sốt một lát rồi đều trở nên vui mừng!
Bọn họ đỡ nhau đứng dậy một cách khó khăn, hành lễ về phía viện rất chỉnh tề.
“Tiên nhân đại lượng!”
Hai ngày sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...