Ngày quan trọng chờ đợi làm chấn động khắp võ lâm và đã có biết bao nhân vật giang hồ kéo về Lương gia trang, đó là ngày khai diễn đại hội bầu Tổng bang chủ của các Bang Hội, do Thần Lương Sĩ Khâm đứng ra tổ chức, với sự kết hợp của những nhân vật tên tuổi.
Sáng hôm nay, những người tham dự đã tấp nập kéo đến, hoặc đi bằng ngựa hoặc đi bộ lần lượt tiến vào Lương gia trang to rộng vô cùng.
Có những tên vừa đi về Lương gia trang vừa bàn tán với nhau :
- Ma Ảnh Đao Hàn Mộ Hiệp đã có nhận thiếp mời của Thần Thủ Lương Sĩ Nhâm để dự đại hội, sao giờ này vẫn chưa thấy lão ta đến nhỉ?
Có tiếng nói tiếp :
- Hay là lão ấy sợ đến lúc này sẽ gặp nhiều kẻ tầm thù, lão khó đối phó.
Lại có tiếng nói :
- Hừ! Có kẻ nào dại dột mới báo thù lúc này.
Có tiếng hỏi :
- Tại sao vậy?
Lại có tiếng đáp :
- Đi dự đại hội, tất nhiên lão ta sẽ mang theo nhiều thuộc hạ võ công cao cường, hơn nữa thắng võ công của lão có được mấy ai chứ?
Có tiếng khác xen vào :
- Hừ! Các hạ đề cao võ công của lão ấy quá chăng?
Có tiếng như muốn giảng hòa :
- Theo tôi, tất cả mọi tính toán là từ đại hội kia chứ không phải ở đây, chúng ta hãy đi nhanh đến Lương gia trang sẽ được chứng kiến tất cả mà.
Thế là họ lại rảo bước nhanh hơn.
Con đường từ chân đồi thoai thoải thắng tắp đến cổng chính của Lương gia trang đều được trải sỏi trắng. Hai bên đường, cứ độ mươi Bang chủ thì có một đại hán đứng hầu, tạo thành hai hàng dài đại hán dọc suốt hai bên con đường vừa tăng thêm vẻ oai nghiêm, vừa để tiếp đón người võ lâm đến dự đại hội.
Đi qua cổng chính gia trang là cái sân thật rộng lớn có cỏ xanh mượt mà, rồi mới đến toàn đại sảnh đồ sộ, đã trang hoàng khá đẹp mắt, trong đó đã có khá đông khách nhân tụ họp.
Bỗng có một loạt pháo nổ vang. Tiếp theo tiếng phèn la và tiếng kèn trống nổi lên.
Sau đó, một đại hán xuất hiện trước đại sảnh la lớn :
- Tăng bang chủ Đại Tùng bang đến!
Thần Thủ Lương Sĩ Nhâm, Truy Mệnh Giang Hải Xuyên, hai huynh đệ họ Lục đều Bang chủ ra cửa đại sảnh để tiếp đón.
Thiết Trúc Tăng Tư Nam, thủ lễ chào mọi người rồi nói :
- Thật làm phiền Lương trang chủ và các vị tiếp đón. Xin đa tạ! Xin đa tạ!
Lương Sĩ Nhâm vui vẻ đáp :
- Tăng lão huynh thật khách sáo! Xin mời vào!
Mười mấy hán tự thuộc hạ của Đại Tùng bang tháp tùng cũng theo sau Bang chủ Tăng Tư Nam vào đại sảnh.
Lúc đó bên ngoài lại có tiếng pháo nổ đón khách và tiếng hán tử hô lớn :
- Tứ Linh Kim Bảo tứ hiệp đến!
Từ ngoài, bốn thanh niên vạm vỡ tuấn tú oai phong bước vào.
Có tiếng nho nhỏ bàn tán :
- Thanh niên đi đầu là Tống Kim Long đấy. Trông chàng ta có vẻ tự tin và kiêu hãnh lắm. Nghe nói Đoàn đại nhân sắp làm Tổng bang chủ cũng là một thanh niên tuấn tú, không biết có giống như chàng này không?
Tiếp đó, có những nhân vật võ lâm khác đến và đều có pháo nổ hô báo đón tiếp.
Rồi lại pháo nổ, hán tử lại hô lớn :
- Ma Ảnh Đao Hàn Mộ Hiệp Bang chủ Hắc Y bang đến!
Mọi người trong ban tổ chức ra tiếp đón trước đại sảnh.
Từ ngoài đi vào là một lão nhân võ phục màu đen có đường viền đỏ, đi cùng với một thiếu nữ là những thuộc hạ tiến vào.
Nhiều tiếng xì xào to nhỏ :
- Ồ! Có cả Long Nữ Hàn Trúc Chi.
Với những bước đi thật nhẹ nhàng, uyển chuyển, Trúc Chi có khuôn mặt trái xoan, đôi mắt long lanh như hạt châu, nhưng vương vấn chút âu sầu êm ả, càng làm mọi người chú ý.
Nhiều tiếng xì xầm xôn xao khắp đại sảnh.
- Ồ! Quả là Long Nữ!
- Ôi! Một trang giai nhân tuyệt sắc!
- Đúng là một tiên nữ không sai!
Tiếng ồn ào rồi cũng lắng dịu và mọi người thôi bàn tán mà chú ý đến diễn tiến khác.
Mặt trời đã lên thật cao rồi, hình như là đang trên đỉnh nóc đại sảnh.
Chợt tiếng kèn thổi lớn và tiếp theo có tiếng đại hán nói lên :
- Xin mời các vị an tọa!
Sau khi mọi người đã yên vị và giờ quan trọng đã đến.
Thần Thủ Lương Sĩ Nhâm đứng lên, từ từ đi đến bàn hương án.
Lão làm lễ xong, rồi bưng bát rượu đưa cao khỏi đầu, rồi quay về phía cử tọa, lớn tiếng nói :
- Xin mời toàn thể các vị.
Mọi người trong đại sảnh đều nâng ly uống cạn trong tiếng xầm xì rồi yên lặng.
Lúc này Lương Sĩ Nhâm mới nói tiếp :
- Hôm nay là ngày đại hội được khai diễn tại Lương gia trang. Chúng tôi vô cùng đón tiếp các vị không quản ngại đường xa về đây tham dự đông đảo thật là quí hóa.
Lão ngừng một chút, nhìn khắp cử tọa rồi tiếp :
- Nhiều năm qua, do các anh hùng hào kiệt của các Bang Hội cứ mãi xung đột vì quyền lợi riêng tư, gây thù oán lâu dài không có cơ may giải quyết. Điều này chỉ làm cho võ lâm Trung Nguyên càng lúc càng xáo trộn hận thù, máu đổ chết chóc.
Lão lại ngừng giây lát, liếc nhìn sắc diện lạnh lùng của Hàn Mộ Hiệp, rồi mới nói tiếp :
- Chính vì thế, lão phu cùng Truy Mệnh Giang Lão Bang chủ và các huynh đệ họ Lục, để tâm tìm kiếm bao nhiêu lâu nay để đề ra một nhân vật vừa có tài có trí để làm Tổng bang chủ vậy.
Lão lại nhìn qua nhóm người trong ban tổ chức rồi tiếp :
- Lão phu đây tuy vô tài, song Truy Mệnh Giang Hải Xuyên và các huynh đệ trong Bắc Đẩu Thất Tinh đều là những nhân vật cao danh thượng hạng ở võ lâm, cho nên nhân vật mà họ đề cử ra nhất định sẽ không làm các vị thất vọng.
Lão ngừng lần nữa để cử tọa chú ý rồi cao giọng hơn, nói :
- Nhân vật chúng tôi xin đề cử hôm nay là Đoàn đại nhân.
Lão vừa dứt lời trong đại sảnh liền có tiếng vỗ tay rầm rộ. Đồng thời, hàng loạt pháo nổ vang lên hòa lẫn với tiếng kèn, tiếng phèn la, tạo thành thứ âm thanh náo loạn cuồng nhiệt tưng bừng.
Qua một lúc ồn ào, đại sảnh trả lại yên lặng.
Lúc ấy, Thần Thủ Lương Sĩ Nhâm đưa tay chỉ vào một cánh cửa phía sau đại sảnh và hô lớn :
- Hãy chuẩn bị đón chào Đoàn đại nhân!
Bao nhiêu cặp mắt của cử tọa đổ dồn thì cánh cửa chợt mở.
Một thiếu niên đi ra với cây quạt trắng phe phẩy trên tay, miệng mỉm cười.
Có tiếng nói lớn với giọng ngạc nhiên :
- Ủa, đây là Ngọc Diện thư sinh mà!
Giữa lúc đó, Ngọc Diện thư sinh vội bước tránh sang một bên vừa nhường lối, vừa tiếp nghinh người sắp bước ra theo.
Tức thì có tiếng xướng ngôn la lớn :
- Đoàn Đại nhân đến!
Mọi người đều đứng lên.
Từ trong một thanh niên bước ra khẽ nghiêng người chào tất cả cử tọa.
Lão Hàn Mộ Hiệp đứng lên nhìn chăm chăm vào người ấy. Nếu có ai tinh ý sẽ nhận ra trên nét mặt trầm tĩnh lạnh lùng của lão đang đổi sắc dần dần.
Nhóm Tứ Linh Kim Bảo nhìn nhau bàn bán nho nhỏ.
Tống Kim Long nói :
- Người này rất tuấn tú nhưng trẻ tuổi quá.
Lúc đó, Lương Sĩ Nhâm đưa Đoàn Trung Ngọc đi đến chỗ an vị và khi đi ngang qua bàn ngồi của Hàn Mộ Hiệp, Trung Ngọc chợt thấy Hàn Trúc Chi nên dừng lại kêu lên :
- Hàn muội, muội cũng đến đây à?
Nàng Trúc Chi vội đứng lên, bước nhanh đến trước mặt Trung Ngọc và nói :
- Đoàn huynh hôm nay oai phong quá, để tiểu muội giới thiệu huynh với phụ thân của muội nhé!
Chẳng để ý gì đến mọi người xung quanh, Hàn Trúc Chi kéo tay Trung Ngọc, lôi chàng về chỗ phụ thân nàng đang ngồi rồi nói :
- Phụ thân à! Đây là Đoàn Trung Ngọc bằng hữu với tiểu nhi đấy.
Hàn Mộ Hiệp vẫn ngồi yên trên ghế từ tốn đáp lời chào hỏi vì lịch sự của Trung Ngọc, lão nói :
- Lão phu xin chào Đoàn thiếu hiệp.
Không nói thêm lời nào, lão ta lạnh lùng im lặng, sắc mặt trở nên như tượng đá.
Tuy nhiên, sự thân mật giữa Trúc Chi và Trung Ngọc đã làm cho nhiều cử tọa ngạc nhiên và thắc mắc.
Riêng lão Hàn Mộ Hiệp trong lòng thật sự bối rối. Lão hoàn toàn không ngờ ái nữ cưng của mình lại quen với Trung Ngọc, người được đề cử làm Tổng bang chủ, một cách quá thân mật đến như thế.
Lương Sĩ Nhâm và các cộng sự của lão cũng thật sự bối rối vì sự quen biết này của Đoàn Trung Ngọc và ái nữ của đối thủ chính yếu của họ.
Tất cả đều chưa biết xử lý ra sao thì Ngọc Diện thư sinh phe phẩy cái quạt bước đến nói nhỏ :
- Đoàn huynh! Chúng ta nên tiếp tục buổi lễ đi.
Trung Ngọc khẽ gật đầu rồi đi đến vị trí an tọa dành riêng cho chàng rồi cất tiếng nói :
- Xin các vị thứ lỗi, tại hạ Đoàn Trung Ngọc xin chào mừng toàn thể các vị.
Lương Sĩ Nhâm liền nâng chung rượu lên và nói :
- Huynh đệ chúng tôi kính mừng Đoàn đại nhân một chung.
Ngọc Diện thư sinh tiếp lấy chung rượu từ tay Lương Sĩ Nhâm rồi nghiêm chỉnh trao cho Trung Ngọc. Chàng nhận chung rượu vui vẻ uống một hơi cạn ngay.
Các hào kiệt đều nâng chung lên và uống vui vẻ.
Chợt Thần Thủ vỗ tay một cái, tức thì có một hán tử mặc áo dài bước ra, tay bưng một cái áo khoác ngoài choàng lên mình Lương Sĩ Nhâm.
Đồng thời, có năm đại hán, mỗi người nắm một chân con sơn dương và một người giữ cặp sừng của nó, đang đưa vào đến cái bàn ở chính giữa đại sảnh. Trên mình con sơn dương cũng được khoát một tấm vải đỏ phủ qua thân hình của nó.
Rồi hai hán tử khác bưng một cái thau bằng vàng và một con dao sáng ngời để trên cái mâm bước ra.
Thân Thủ Lương Sĩ Nhâm phun một búng rượu lên đầu con sơn dương và lấy con dao trên mâm, rồi nhanh như chớp đâm vụt vào cổ sơn dương làm nó kêu lên thảm thiết, giãy giụa trước khi chết.
Hán tử bưng thau vàng lớn hứng máu rất gọn, trong khi tiếng pháo tiếng kèn, phèn la nổi lên dồn dập và hán tử kia liền lấy một hũ rượu đổ trộn vào máu sơn dương rất thiện nghệ.
Thần Thủ Lương Sĩ Nhâm lớn tiếng nói :
- Kính mời các vị đồng đạo lên uống chung rượu máu để mừng Tổng bang chủ của chúng ta.
Nói xong, lão cầm một chung rượu máu đưa đến trước mặt Trung Ngọc và nói :
- Kính mời Tổng bang chủ.
Chàng nhận chung rượu máu và uống hết ngay.
Tiếp đó, phía cử tọa, tuần tự mỗi người một chung uống cạn, nhưng vẫn có một số người ngồi yên không phản ứng gì và cũng không uống làm cho Lương Sĩ Nhâm rất chú ý.
Đột nhiên, lão Thần Thủ bước đến trước mặt lão Thiết Trúc Tăng Tư Nam, giọng hằn học hỏi :
- Tăng lão huynh, hôm nay lão huynh đến đây với chúng tôi hảo ý thế nào cứ nói rõ cho tôi biết.
Tăng Tư Nam đáp :
- Hôm nay, Đại Tùng bang chúng tôi chỉ đến đây dự tiệc vui cùng các vị, còn việc gia nhập thì chúng tôi chưa nhất quyết.
Lương Sĩ Nhâm nói :
- Huynh uống chung rượu máu thề đoàn kết, nhưng sống hảo tình trong võ lâm, chẳng lẽ Đại Tùng muốn riêng rẽ chăng?
Đại Tùng bang chủ cất tiếng cười nói :
- Không lẽ tất cả các Bang, Hội đến đây đều buộc phải tham gia sao? Vì ngoài Đại Tùng bang của lão phu còn có những Bang, Hội khác có mặt ở đây cũng có ý như lão vậy thôi.
Vừa nói lão vừa liếc qua Hàn Mộ Hiệp.
Mặc dù để ý của Tăng Tư Nam là muốn sự việc này lôi kéo Hắc Y bang chủ vào để đối chọi, nhưng Lương Sĩ Nhâm như không để ý đến, chỉ cứng rắn nói :
- Huynh đệ thề sống chết có nhau là bằng hữu, còn không tức là địch, trong hai phải có một.
Ngừng một lát, lão nói tiếp :
- Bằng hữu hay địch thủ, lão huynh cứ nói rõ. Còn nếu lão huynh nói đến xem vui, muốn vào thì vào muốn ra thì ra, âu thật là quá khinh rẻ Lương gia trang này rồi.
Bỗng, có một khách nhân trung niên từ một góc cửa đại sảnh bước ra ngửa mặt cười lớn rồi nói :
- Là bạn thì không phải là địch, là địch tất không phải là bạn quả đúng như vậy. Nhưng ngài Trang chủ ơi! Chẳng lẽ những hào kiệt võ lâm nếu không ủng hộ Đoàn đại nhân là Tổng bang chủ đều là kẻ thù hết hay sao?
Thần Thủ Lương Sĩ Nhâm nhìn người ấy nói :
- Quyền Vương Liễu Thạch, chẳng lẽ các hạ có cao kiến gì sao?
Liễu Thạch đáp :
- Muốn làm bằng hữu thì cần có thời gian hiểu nhau và tâm phục. Nhất là Tổng bang chủ của giới võ lâm thì đầu tiên phải nói tới võ công, mà Đoàn đại nhân do Lương trang chủ ủng hộ tất nhiên võ công không phải kém, nhưng... Hắn ngập ngừng gây sự chú ý rồi tiếp :
- Nhưng tại hạ là Liễu Thạch, tuy vô tài song cũng muốn thử sức với Đoàn đại nhân. Nếu tại hạ bại thì mới khâm phục.
Thiết Túc Tăng Tư Nam cũng nói theo :
- Vị huynh đệ kia rất đúng. Muốn làm Tổng bang chủ, ít ra cũng có chút công phu để huynh đệ khâm phục chứ.
Lương Sĩ Nhâm nói :
- Đoàn đại nhân là do lão phu, Truy Mệnh lão huynh và huynh đệ họ Lục đích thân cùng mời ra. Nếu ai bất phục thì...
Lương Sĩ Nhâm chưa nói hết lời thì Tăng Tư Nam chận lời chen vào :
- Nếu nói vậy thì Lương lão huynh hãy tự mình là Tổng bang chủ e hay hơn, cần gì phải vẽ rắn thêm chân vào mất công.
Liễu Thạch cười hà hà nói :
- Đúng rồi! Nếu Thần Thủ làm Tổng bang chủ thì tại hạ không dám phản đối.
Bất ngờ, Ma Ảnh Hàn Mộ Hiệp từ nãy giờ vẫn im lặng, giờ đây mới lên tiếng :
- Đúng! Rất đúng!
Mọi người trong đại sảnh đều nhìn về hướng Ma Ảnh Đao.
Ngọc Diện thư sinh lúc ấy nghĩ thầm: “Lão này định làm ngư ông đắc lợi, lập kế để ly gián nội bộ đối phương đây mà!”.
Trong khi đó, Đoàn Trung Ngọc vẫn ngẩn ngơ nhìn về phía Hàn Trúc Chi với trăm ngàn mối nghĩ phức tạp.
Bất chợt, nghe tiếng nói này, chàng mới giật mình nhìn lại, cũng vừa gặp đôi mắt của Ma Ảnh Đao nhìn chàng.
Đoàn Trung Ngọc vụt hiểu này sự việc. Thì ra họ biết chàng rất kém võ công, nhất là với quyền pháp và chưởng pháp, nên cái gã họ Liễu kia đứng lên khiêu khích, nhất định nằm trong ý đồ của cả bọn chống đối này thôi.
Thần Thủ Lương Sĩ Nhâm trợt ngược mắt định đáp lời thì đã thấy Đoàn Trung Ngọc thong thả bước ra trước mặt Quyền Vương Liễu Thạch.
Chàng hất hàm hỏi :
- Các hạ muốn thử võ công với tại hạ phải không?
Liễu Thạch võ công thuộc hạng khá, nhất là về quyền pháp. Bởi vậy, hắn tự xưng là Quyền Vương. Hôm nay, hắn đến đây có ý đồ hợp sức với Đại Tùng bang chủ Tăng Tư Nam để phá rối mà thôi.
Thế nên, khi thấy Đoàn Trung Ngọc hai mắt sáng quắc, tiếng nói oai thần, thái độ cao sang dũng khí, nên Liễu Thạch cảm thấy kinh hãi chưa biết đáp lời ra sao.
Thiết Túc Tăng Tư Nam lúc trước đã gặp Đoàn Trung Ngọc và biết được võ công của chàng thấp kém nên nói ngay :
- Đúng rồi! Vị huynh đài này muốn thử tài với Đoàn đại nhân đấy.
Trung Ngọc đã nhận ra và còn nhớ lại, chàng đã bị lão ta đánh một chưởng khá nặng trước kia, nhưng vẫn lờ đi và nói tiếp với Liễu Thạch.
- Các hạ muốn sử dụng tay không hay là binh khí, các hạ hãy chọn đi.
Ngọc Diện thư sinh giật mình vì biết rằng chàng nói như thế là đem lợi thế cho đối phương.
Thần Thủ và huynh đệ họ Lục đều thất sắc, mặt nghiêm trọng chăm chú vào Trung Ngọc và Liễu Thạch.
Nhưng chỉ thấy Trung Ngọc rất thong dong tự nhiên, không xem đối phương ra gì cả.
Tăng Tư Nam lên tiếng nói :
- Vị huynh đài đã muốn thử tài Đoàn đại nhân thì có lẽ nên dùng quyền thì hay hơn, nhưng không thể đánh tổn thương nặng mất tình cảm giữa đại hội này.
Tất cả những người hiện diện hôm nay ở đại sảnh gồm nhiều thành phần, chia ra từng phe nhóm, khuynh hướng khác nhau.
Một số người chỉ muốn đến xem cho biết đại hội. Một số đến để tham gia. Một số là bằng hữu cho Thần Thủ, một số thuộc về phe Đại Tùng bang và một số thuộc về phe Hắc Y bang.
Vì thế bọn họ chỉ cần biết thắng và bại tuy theo tâm lý của mỗi phe nhóm. Nên lời nói của Bang Tư Nam được họ hùa theo.
- Mau lên! Mau lên! Dùng quyền thuật giao đấu ngay đi.
Tức thì, những tiếng hối thúc khác vang lên tiếp theo.
Riêng Liễu Thạch, lúc này cảm thấy hối hận, biết ra thì mình chỉ là con chốt thí trên bàn cờ, nhưng tình hình này không thể thay đổi ý kiến được.
Liễu Thạch bước tới hét lớn :
- Hãy xem đây!
Hắn liền sử dụng ngay chiêu Ô Long Thám Hải chụp vào Trung Ngọc rất nhanh, nhưng Trung Ngọc nhẹ nhà di chuyển tránh chiêu thì lập tức Liễu Thạch đảo người xuất chiêu Yến Tử Lượn Thủy rồi liên tiếp mấy chiêu Tam Hoàn Sáo Nguyệt, khi chân trái bước ngang, hữu quyền đánh thốc bằng kình lực như gió cuốn.
Lại thấy đối phương nghiêng người né qua, nên hắn bước chân phải lên nửa bước, hai quyền hạ xuống ngang nhau, rồi tả quyền phóng tới.
Chợt Trung Ngọc hét tiếng lớn thì nghe liền ba tiếng “hự, hự, hự” vang lên một lúc, làm kinh ngạc mọi người.
Không biết Trung Ngọc đã sử dụng chiêu thế gì mà chỉ thấy Liễu Thạch bị bắn tung lên cao rồi rơi “huỵch” sát vách đại sảnh nằm im bất động.
Bao nhiêu anh hào hiện diện đều phải thất sắc.
Thiết Túc Tăng Tư Nam nét mặt đổi sắc xanh lùi lại hai ba bước, dựa vào vách nhìn Trung Ngọc không chớp mắt.
Ma Ảnh Đao Hàn Mộ Hiệp liền vụt đứng lên.
Thần Thủ, huynh đệ họ Lục nhìn nhau mặt hơi biến sắc.
Trong số quần hào hiện diện tại đại sảnh chỉ có Ma Ảnh Đao, Tứ Kim Bảo, Thần Thủ, Bắc Đẩu Thất Tinh, Truy Mệnh Ngọc Diện thư sinh đã thấy được Đoàn Trung Ngọc ra chiêu thật đơn giản, nhưng thật chính xác tuyệt diệu đến nỗi Quyền Vương Liễu Thạch không kịp tránh né hay đỡ đòn gì cả.
Nhưng điều ngạc nhiên nhất là không ai biết được lai lịch chiêu thức này.
Thần Thủ nhìn quanh rồi lớn tiếng ra lệnh :
- Khiêng hắn ra!
Trung Ngọc lên tiếng nói :
- Còn vị nào muốn thử võ công của tại hạ thì xin mời. Tại hạ xin được lãnh giáo.
Quyền Vương Liễu Thạch chưa phải là cao thủ đương thời, nhưng con chốt thí đưa ra rất có hạng, thế mà chỉ một chiêu thức phản công...
Ngọc Diện thư sinh bỗng ngắt lời, nói :
- Đoàn tổng bang chủ à! Hàn cô nương là ái nữ của Hắc Y bang chủ, chắc không có nhiều thì giờ rảnh rỗi đâu.
Trung Ngọc cảm thấy hơi khác lạ về câu nói này của Ngọc Diện thư sinh, vì chàng và Ngọc Diện thư sinh là đôi bằng hữu chí thân, tại sao lại gọi chàng là Tổng bang chủ mà không gọi là huynh đệ như mọi lần.
Nhưng Trung Ngọc cũng nghĩ ra là Ngọc Diện thư sinh có ý nhắc nhở địa vị của chàng lúc này không nên trò chuyện quá thân mật như thế.
Lúc ấy Hàn Trúc Chi nói :
- Này Ngọc Diện thư sinh, tiểu muội có làm gì cho huynh buồn vậy?
Ngọc Diện thư sinh cười đáp :
- Ồ không! Huynh chỉ tiếc hôm đó huynh đây không có đi cùng Đoàn huynh và Hàn muội để ngắm trăng thôi.
Hàn Mộ Hiệp bỗng bước đến nói :
- Hàn nhi thật biết chọn bạn, nhưng con quả không nên ngao du giang hồ nữa, có lẽ con nên mời Đoàn tổng bang chủ đến viếng Hắc Y bang chúng ta thì hơn.
Ngọc Diện thư sinh đoán biết lão ma này hôm nay đến đây với chủ ý quấy phá.
Lúc này, lão nâng Thần Thủ lên, rồi bây giờ lão lại muốn kết thân với Trung Ngọc. Thâm ý đó là làm cho Thần Thủ và các cộng sự của Thần Thủ mất đi chủ đích, muốn dựng Trung Ngọc để đối đầu với lão ta, nếu lão kết thân được với Trung Ngọc như vậy, mục đích của phe Thần Thủ hoàn toàn bị phá vỡ.
Lão Thần Thủ đang chau mày suy nghĩ thì thấy tình hình đã dịu lại. Bây giờ nếu làm khó Hàn Mộ Hiệp không biết tình hình sẽ diễn biến ra sao mà phần thắng lão không nắm chắc.
Tính toàn như vậy, nên lão giờ ta ra hiệu. Lập tức có nhiều tiếng pháo nổ vang lên và đại hán xướng ngôn bước ra nói lớn :
- Đại lễ đến đây bế mạc!
Lương Sĩ Nhâm đi vào giữa đại sảnh, miễn cưỡng nói lớn cùng mọi người :
- Xin mời tất cả các vị dùng tiệc để mừng thành công của đại hội.
Tiếng nói của lão không được hăng hái mấy, nên có người phía xa không nghe rõ cho lắm.
Rồi tiệc ăn được bày ra, mọi người nhập tiệc trong tiếng động ồn ào.
Đại lễ đã kết thúc.
Đoàn Trung Ngọc, một công tử võ công tầm thường lên làm Tổng bang chủ. Địa vị của chàng giờ đây làm cho nhiều người khó nghĩ, nhiều phe hục hoặc âm thầm với nhau. Hơn thế nữa võ công của Đoàn Trung Ngọc là một đề tài để người võ lâm bàn tán.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...