Huyết Lệ Trần Gian


Thẩm Thần cùng Tề Hoa về miếu "Dương Hàn" đã là giữa trưa, hai người vừa bước vào trong miếu thì Nghị Dương xuất hiện bất thình lình khiến Tề Hoa bên cạnh y nhất nhời giật mình, nàng nắm lấy tay áo y núp sau lưng y.

Thẩm Thần không nhiều lời liền giơ tay gõ thẳng vào đầu đối phương khiến hắn ăn đau.
Nghị Dương ôm đầu kêu đau, âm thanh hắn cũng không quá lớn nhưng đủ thu hút những người khác.

Ngô Thanh cùng Tư Hạ quay lại nhìn hắn, ánh mắt hai người họ lập tức chuyển sang Thẩm Thần, Ngô Thanh nhìn thấy cảnh tượng trước mắt như vậy, hắn bung quạt che nửa khuôn mặt nói nhỏ bên tai Tư Hạ:
"Đúng là đáng đời mà, ngươi nghĩ sao về tên Nghị Dương này?"
Tư Hạ nhìn hai người kia hồi lâu mới thu hồi lại tầm nhìn, hắn quay sang nhìn người bên cạnh lắc đầu nói:"Ta cũng chả biết nên nói sao! Nhưng mà con người Nghị Dương thật sự không đơn giản chút nào.

Chúng ta đừng nên đến gần hắn."
Ngô Thanh gật đầu theo hắn, hai người họ đứng nhìn hai người kia hồi lâu mới đi đến chỗ bọn họ.

Ngô Thanh cầm vẫy quạt đi đến trước mặt Thẩm Thần, ánh mắt hắn nhìn Thẩm Thần giây lát rồi chuyển sang Tề Hoa trốn sau lưng.

Ngô Thanh xếp quạt hỏi y:
"Thẩm Hy, vị này là ai vậy?", miệng thì nói, tay cầm quạt chỉ về phía Tề Hoa.

Thẩm Thần nhìn Tề Hoa trốn sau lưng mình, y nói với nàng rằng:"Đừng giả bộ nhút nhát."

Lời vừa dứt, Tề Hoa liền thay đổi bộ mặt lập tức.

Từ một cô gái nhút nhát trở thành cô gái tự tin, Tề Hoa bước ra với dáng vẻ khác, nàng chấp tay nói:"Tại hạ là Tề Hoa, chuyến hành trình sau này của các vị, ta sẽ đồng hành cùng."
"Ta là Ngô Thanh, rất vui khi được đồng hành cùng Tề cô nương.", hắn vừa dứt lời thì Lăng Tiêu từ sau bức tượng thần đi đến bên cạnh Ngô Thanh.

Hắn nhìn Thẩm Thần rồi nhìn Tề Hoa hỏi Ngô Thanh:
"Cô nương này là ai vậy?"
"Nàng tên là Tề Hoa, cô nương này sẽ đồng hành cùng chúng ta.", Tề Hoa nhìn Lăng Tiêu nhẹ nhàng nở ra nụ cười ngây thơ nhường như muốn thu hút sự chú ý của hắn nhưng Lăng Tiêu cũng chả quan tâm đến nụ cười đó.
Thẩm Thần đứng bên cạnh nàng nhìn thấy tất cả hành động của người bên cạnh, y không nói một lời liền gõ thẳng vào đầu Tề Hoa.

Nàng bị y gõ bất ngờ liền có phần sợ hãi thu lại nụ cười đó, nàng cúi đầu nhận lỗi như một chú cún con.

Y nhìn nàng nói:
"Mới gặp lần đầu đã nhắm người để chọc ghẹo còn ra thể thống gì?"
Ngô Thanh đứng nhìn y gõ đầu Tề Hoa, hắn cảm thấy đau dùm cho nàng.

Ngô Thanh muốn lên tiếng giải vây thì Tư Hạ đã lên tiếng trước:"Dù sao Tề Hoa cũng là một cô nương chưa trưởng thành.

Thẩm Hy, ngươi đừng quá nghiêm khắc với cô ấy như vậy!"
Ngô Thanh cũng hù theo Tư Hạ, hắn bật cây quạt trong tay gật đầu nói:"Đúng vậy, Tề Hoa dù sao cũng là một tiểu cô nương chưa trưởng thành mà.

Ngươi đừng ra tay độc ác như vậy."
Thẩm Thần nghe thấy lời bênh vực của hai người họ, y thở dài nói:"Các ngươi cứ bảo vệ, Tề Hoa càng làm tới, ta biết Tề Hoa là tiểu cô nương nhưng các ngươi cũng nên biết rằng Tề Hoa là một tiểu hồ ly chín đuôi."
Lời y vừa dứt lời, Ngô Thanh có phần ngạc nhiên.

Còn những người khác nhường như biết Tề Hoa là yêu, chỉ có Ngô Thanh là người mang thần sắc khác thường nhất, hắn nhìn những người còn lại.

Thấy không ai ngạc nhiên gì, hắn mới biết rằng chỉ có bản thân hắn là người không biết gì: Vốn tưởng yêu khí kia là con hồ ly vừa nãy lại không ngờ nó lại toát ra từ Tề Hoa.
Tư Hạ lên tiếng nói:"Ta biết nàng ấy là yêu, nhưng dù sao cũng đừng nên nghiêm khắc với nàng.", Thẩm Thần thấy Tư Hạ bảo vệ Tề Hoa, y muốn lên tiếng nói thì Ngô Thanh đã đứng ra giải vây giữa hai người họ.
"Chuyện của Tề Hoa cũng nên ngừng ở đây thôi.

Thẩm Hy, ta có chuyện muốn hỏi về bộ xương trắng mà trưởng làng nói."

Lời nói của Ngô Thanh vừa cất lên thì lời của y còn chưa ra khỏi miệng bỗng nhốt lại lời.

Thẩm Thần thu lại ánh mắt nhìn Tư Hạ, y nói:”Bọn ta cũng đã tìm ra được manh mối.

Người gây ra chuyện này là người khác không phải Tề Hoa, thực lực của hắn thua xa Ma đế.

Theo ta nghĩ có thể ngang bằng với chúng ta.”
Tề Hoa ở bên cạnh lập tức lên tiếng bổ sung thêm:”Thật ra là hắn ngang ngửa với ngài bây giờ.

Đó chỉ là suy đoán của ta.”, nàng vừa nói vừa liếc mắt nhìn Thẩm Thần.
Ánh mắt của mọi người xung quanh đều dồn về phía y, Thẩm Thần lại một mặt chả tỏ ra vẻ ngạc nhiên, y hạ giọng nói:”Nếu Tề Hoa đã nói như vậy, bản thân ta lại không thể một mình đánh hắn.

Ta có kế hoạch như vầy, các ngươi làm theo kế hoạch như vậy sẽ giảm đi một phần sức mạnh của hắn.”
Thẩm Thần đưa ra kế hoạch mà bản thân y vạch ra.

Ngô Thanh cùng những người khác đều đồng ý với kế hoạch này của Thẩm Thần nhưng chỉ có Nghị Dương lại đang suy nghĩ.

Hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Lăng Tiêu và Ngô Thanh đẩy vào làm mồi nhử.
Nghị Dương dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn hai người họ, hắn quay lại muốn nói thì Thẩm Thần cũng thuận theo mà đồng ý.

Bọn họ lập tức tản ra hành động theo kế hoạch, bởi vì thời gian họ thực hiện là buổi tối đêm nay.
Thẩm Thần phân phó xong liền quay người rời đi, một bước còn chưa thành thì cánh tay của y đã bị Ngô Thanh giữ lại, y quay đầu lại nhìn hắn với ánh mắt ngạc nhiên hỏi đối phương:”Có chuyện gì sao?”

Ngô Thanh không nói một lời mà kéo y đi đến sau bức tượng thần, hắn ngó nhìn xung quanh miếu không thấy ai mới buông tay khỏi người y nói:”Thẩm Hy, ta có chuyện này muốn nói.

Chuyện Tư Hạ cố chấp bảo vệ Tề Hoa, ngươi đừng để bụng.”
Đôi mày đen của y bỗng nhiên nhíu lại, thần sắc y có phần khó hiểu với câu nói đầy ẩn ý của đối phương.

Thẩm Thần nghi hoặc hỏi:”Tư Hạ sao? Hắn có chuyện gì sao?”
Ngô Thanh gật đầu, ánh mắt của hắn xuống cây quạt trong tay nói:”Thật ra Tư Hạ bảo vệ Tề Hoa là do tính cách của nàng ấy rất giống với muội muội ruột đã mất của hắn.”
Thẩm Thần đứng nhìn đối phương, Ngô Thanh ngừng một lúc rồi nói tiếp:”Trước khi Tư Hạ theo sư phụ của hắn tu luyện, hắn từng có một muội muội ruột.

Nàng tên là Tư Tiêu Ngọc chỉ kém Tư Hạ hai tuổi, tính cách nàng hiền lành, vui tính nhưng đáng tiếc lại ra đi rất sớm vì bệnh nan y.”
“Năm Tư Hạ mười lăm tuổi, nàng mới mười ba tuổi.

Năm đó, nàng bệnh nặng nằm liệt giường, Tư Hạ lo lắng chạy khắp nơi vay tiền để mua thuốc trị bệnh cho nàng nhưng cuối cùng vẫn không thể cứu nàng khỏi cửa sinh tử.”
Thẩm Thần im lặng hồi lâu mới lên tiếng, y vươn tay nhẹ nhàng vỗ bờ vai của Ngô Thanh nói:”Ta hiểu cảm giác đó, ngươi yên tâm đi.

Chuyện lúc nãy ta không để bụng đâu.”, lời của y khiến Ngô Thanh có phần yên tâm hơn, hắn ngước nhìn y mỉm cười nói:
“Cảm ơn ngươi, Thẩm Hy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận