Sáng sớm, Đông Phương Hạ thức dậy lên tầng hai.
Dạ Phong báo cáo chi tiết chuyện trong hai ngày qua cho anh, cuối cùng mới nói: “Guis Messi của Châu Âu đã đồng ý với cậu chủ rồi, nhưng anh nhất định phải đồng ý một chuyện”.
“Chuyện gì?”
“Cậu chủ tới Châu Âu thì phải tới tìm Messi, đừng vội vã đến rồi lại vội vã đi”.
Nghe vậy, Đông Phương Hạ cười khổ một tiếng.
Messi lúc nào cũng lăm le anh, chỉ nhờ giúp một chuyện mà lại đưa ra điều kiện buồn cười như thế.
Đông Phương Hạ gật đầu, ý bảo mình biết rồi.
Đám Hoàng Vỹ Kỳ chưa gặp Tây Môn Kiếm bao giờ.
Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng và khí thế không thua kém gì Hồ Ngạn Hạo, Dạ Ảnh và Dạ Phong, trong lòng bọn họ hết sức kinh ngạc, thầm nghĩ Lang Quân đúng là lắm nhân tài.
Điều khiến đám Hoàng Vỹ Kỳ kinh hãi nhất là những người đàn ông mặc quần áo đen trong đại sảnh, ai nấy đều mang vẻ mặt lạnh tanh, đứng đó không nhúc nhích gì cả, nếu không nhìn thấy bọn họ chớp mắt thì Hoàng Vỹ Kỳ còn tưởng là người chết nữa.
Tuy chỉ có mười mấy người, nhưng khí thế lại hết sức mạnh mẽ, từ bao giờ mà Lang Quân lại có những người như thế? Còn nữa, sao cậu cả nhà họ Đông Phương lại đi làm dân xã hội đen thế này? Hẳn là nhà họ Đông Phương không muốn đi theo con đường này mới đúng.
Huyết Lang thực sự khiến người ta cảm thấy thần bí! Tạm không bàn về thân phận, tối hôm đó sau khi Tào Bang đột kích, các anh em bị thương, chi phí dưỡng thương mà Hồ Ngạn Hạo cho các anh em là gấp mười lần trước kia, một bang phái vừa thành lập có thể lắm tiền nhiều của như thế sao?
Lang Quân không hề đơn giản như những gì nhìn thấy trước kia! Hoàng Vỹ Kỳ cảm thấy may mắn vì đã gia nhập, nếu không thì thật sự không thể đối đầu được với Lang Quân.
Chưa kể đến đám cấp dưới của Hồ Ngạn Hạo, chỉ riêng mười mấy người đứng ở đây đã đủ để tiêu diệt Hải Sa Bang của bọn họ rồi.
Mọi người trò chuyện thêm một lát, Tần Hạo Kiệt, An Nhiên, Tạ Vũ Thần và Lục Phong mở cửa bước vào.
“Đông Phương Hạ, cậu Tần này có tin tốt đây”, còn chưa ngồi xuống, Tần Hạo Kiệt đã nói.
Có thể làm cậu cả Yên Kinh cho là tin tốt thì tuyệt đối không thể đơn giản được.
Ngay lập tức, ánh mắt của đám Hồ Ngạn Hạo đều đổ dồn vào người Tần Hạo Kiệt, chỉ có Đông Phương Hạ và Tây Môn Kiếm là không có phản ứng gì.
Tây Môn Kiếm không có hứng thú, còn Đông Phương Hạ thì hiểu rõ Tần Hạo Kiệt, trước kia tên này từng lừa không ít người rồi.
Nhìn thấy dáng vẻ dửng dưng như không nghe thấy của Đông Phương Hạ, Tần Hạo Kiệt không vui: “Đông Phương Hạ, cậu không muốn biết thì tôi khỏi nói nhé!”
“Ừm!”
“Ơ hay, cậu Tần đang nói chuyện với cậu đấy, có ai như cậu thế không?”, Tần Hạo Kiệt sắp tức nổ phổi vì Đông Phương Hạ rồi.
Thấy thế, tất cả mọi người nở nụ cười.
Tần Hạo Kiệt là một trong tứ thiếu gia Yên Kinh, nếu không có mối quan hệ với Đông Phương Hạ, người khác rất khó nhìn thấy dáng vẻ như muốn phát điên của anh ta.
“Nói đi, tin tốt gì? Chắc không phải cô tình nhân nào của cậu mang thai, cậu sắp làm bố rồi đấy chứ?”, Đông Phương Hạ nở nụ cười.
Tần Hạo Kiệt giơ ngón tay giữa lên với Đông Phương Hạ, sau đó hắng giọng một cái, ra vẻ nghiêm túc nói: “Cậu nghe cho kỹ đây, Tần Hạo Kiệt tôi và Hác Hiên dẫn hai nhóm thiếu gia của Yên Kinh gia nhập vào Lang Quân.
Thấy sao? Tin tốt đúng không? Hiện tại, có sự gia nhập của chúng tôi, Lang Quân có thể nói là như hổ mọc thêm cánh”.
Nói đến câu cuối cùng, Tần Hạo Kiệt tự khen luôn, không đợi Đông Phương Hạ nói gì thì đã xua tay nói một cách xuề xòa: “Nhưng chúng tôi có điều kiện.
Hác Hiên ấy à, anh ấy làm ở Cục an ninh quốc phòng, tối qua anh ấy nói, có một số chuyện không thể công khai.
Tôi thì không cần gì cả, cho tôi cái chức đường chủ để tôi chơi, đám công tử bột theo tôi muốn kiếm đường khác từ lâu rồi, hiện tại tôi chấm Lang Quân, coi như nể mặt cậu”.
Nghe vậy, trên môi Đông Phương Hạ hiện lên nụ cười, lẳng lặng nhìn Tần Hạo Kiệt.
Những người vẫn luôn theo ngành này như Hoàng Vỹ Kỳ và A Phi, nghe thấy Tần Hạo Kiệt nhắc tới Hác Hiên thì đều trợn to mắt.
Hác Hiên cũng là một trong tứ thiếu gia Yên Kinh, một người có tên tuổi trong Cục an ninh quốc phòng, cũng là nhân vật mà dân xã hội đen như bọn họ dè chừng nhất, may thay anh ta là người phe mình.
“Rốt cuộc cậu có đồng ý hay không? Cậu mà không đồng ý là tôi đi đấy, đến lúc đó cậu đừng có mà hối hận!”
Tần Hạo Kiệt thật sự muốn giáng cho Đông Phương Hạ một đấm, cậu không biết nể nang tôi một chút hay sao, phải lên tiếng để tôi còn xuống nước chứ, haizz… Nếu biết trước thì cậu Tần này đã chẳng kênh kiệu làm gì..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...