Đông Phương Hạ không cười đùa nữa, gật đầu nói: "Đúng là nên làm như thế, nhắc nhở bọn họ một câu là tốt rồi.
Dạ Phong, bọn tôi không ở đây, cô phải toàn quyền phụ trách mọi chuyện trong Lang Quân.
Dạ Ảnh làm xong chuyện bên kia thì sẽ về giúp cô.
Trình Thành, anh biết tôi muốn nói gì rồi chứ?"
"Cậu chủ yên tâm đi.
Lúc cậu đi Lang Quân thế nào thì khi về vẫn sẽ thế đó, chưa biết chừng Trình Thành này còn dẫn các anh em đánh tới phía nam ấy chứ!"
Trình Thành vỗ ngực cam đoan.
Đùa thì đùa thế thôi, chứ Trình Thành cũng là một tướng tài có dũng có mưu của Lang Quân, nếu không, vị trí phó đường chủ của Thiên Lang Đường cũng không đến lượt một chàng trai mới hai mươi tuổi như anh ta.
Dạ Phong không ngông cuồng như Trình Thành, cô chỉ gật đầu ý bảo mình biết rồi.
Sau đó, Đông Phương Hạ nhắc nhở nhóm Dạ Phong một số việc nữa rồi bảo đám Tây Môn Kiếm nghỉ ngơi, rạng sáng sẽ xuất phát.
...
Năm giờ sáng, tại sân bay quốc tế Yên Kinh, một chiếc máy bay phô trương có ký hiệu nhà họ Bek đang trượt trên đường băng dài.
Một lát sau, máy bay lao vào tầng mây như một chú chim nhỏ, biến mất trong đêm đen.
Khi máy bay của nhóm Đông Phương Hạ hoàn toàn biến mất, Trình Thành dẫn mấy anh em của Thiên Lang Đường rời khỏi sân bay.
Hiện giờ, một nửa số quản lý của Lang Quân đều ở bên ngoài, những nhân vật quan trọng như Đông Phương Hạ cũng đi, Trình Thành cảm thấy áp lực lớn hơn nhiều.
Trông bề ngoài thì anh ta có vẻ không mấy bận tâm, nhưng trong lòng không dám lơ là nhiệm vụ.
Đúng là Trình Thành thích trêu chọc Dạ Phong, nhưng đó chỉ là đùa thôi.
Đã dính tới những chuyện quan trọng của Lang Quân thì anh ta không dám tự ý đưa ra quyết định, mà sẽ đi tìm đám Dạ Phong bàn bạc, cố gắng làm thật hoàn hảo.
Ở châu Úc, Bek Er thức dậy tới công ty, nhưng không hiểu sao cứ thấy mất tập trung.
Cô ấy gọi điện thoại về trang viên hỏi thăm tình hình sức khỏe của ông cụ Bek xem có gì bất thường không, chú Quyền nói là tất cả đều bình thường.
Thế nhưng, Bek Er vẫn có dự cảm rằng sắp có chuyện xảy ra, ràng buộc nỗi lòng của cô.
Bên phía trang viên, ông cụ và chú Quyền cũng có cảm giác y như Bek Er.
Trong trang viên nhà họ Bek thanh nhã, giữa đại sảnh xa hoa lộng lẫy của tòa nhà chính, một ông cụ với mái đầu hoa râm, dáng vẻ minh mẫn, đang tập trung pha lá trà quý giá mà mình trồng.
Nhìn vẻ mặt thì hiển nhiên ông ấy hoàn toàn không quan tâm tới chuyện gì khác, pha trà là nhiệm vụ thiết yếu của ông cụ mỗi ngày mà..
Truyện Dị Năng
Dụng cụ uống trà bày trên bàn toàn là những món đồ cổ mấy trăm năm.
Thấy ông cụ chăm chú như thế, người giúp việc trong đại sảnh không dám lên tiếng quấy rầy.
Lúc này, một ông lão khoảng hơn năm mươi tuổi đi tới.
Thấy ông cụ đang pha trà, ông ta khẽ khàng đi tới, lẳng lặng đứng đằng sau ông cụ.
Đến tận khi ông cụ hoàn thành quá trình đầu tiên, ông ta mới lên tiếng: "Ông chủ, hôm nay cậu chủ trở về".
Biết tin Bek Ji trở về, trên gương mặt nhăn nheo của ông cụ hiện lên nụ cười, thản nhiên nói: "Biết rồi".
"Vậy tôi đi đón cậu chủ nhé?"
Ông cụ lắc đầu: "Không cần, phái người đi đón, báo cho người bên phía sân bay là được", biết được hôm nay Đông Phương Hạ sẽ về, trong lòng ông cụ rất mừng, nhưng không biểu hiện ra ngoài.
Ông ấy biết Bek Ji không thích rêu rao, dù sao anh cũng tới đây trong âm thầm, vậy nên không cho chú Quyền đi đón..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...