Khương Hàm Hy không những là người của phe Tư Mã Trưởng Phong, mà còn mà nhân vật số ba! Hắn vừa đến đây, liền nghe thấy lời của Đông Phương Hạ, Đông Phương Hạ không những mắng họ, còn lôi cả Tư Mã Trưởng Phong vào!
“Cậu Đông Phương, nhân vật nhỏ bé như tôi không có tư cách nói chuyện với cậu, nhưng lời của cậu có phải hơi quá đáng rồi không!”
Các cậu ấm của phe Tư Mã Trưởng Phong thấy Khương Hàm Hy đi về phía Đông Phương Hạ, có người ra mặt rồi, họ lập tức vây đến!
Các cậu ấm của phe Tần Hạo Kiệt thấy vậy lập tức đi ra phía sau Đông Phương Hạ, họ đều biết quan hệ giữa cậu Tần và Đông Phương Hạ!
Nam Cung Diệc Phi ngồi im bất động, cô muốn xem xem Đông Phương Hạ xử lý chuyện này thế nào, đồng thời cũng hiểu, Đông Phương Hạ cố ý gây chuyện với Tư Mã Trưởng Phong!
Đông Phương Hạ nghiêng mặt, nhìn Khương Hàm Hy: “Đã biết mình là nhân vật nhỏ bé, không có tư cách nói chuyện với tôi, thì cút sang một bên!”
Nói thế nào thì Khương Hàm Hy cũng là người có chút thế lực, không ngờ Đông Phương Hạ lại không nể mặt mình như vậy! Thế là, hắn hung dữ nói: “Cậu Đông Phương, người phía sau cậu rất lợi hại, nhưng cậu cũng đừng quên nhà họ Tư Mã cũng không yếu! Cậu mắng chửi họ, không phải là tát vào mặt nhà họ Tư Mã sao! Phải cho lời giải thích chứ!”
“Ha ha, nhà họ Tư Mã cũng không yếu, ý của anh là rất mạnh rồi! Không biết Đông Phương Hạ tôi phế bỏ anh, Tư Mã Trưởng Phong có thể làm gì tôi!”
Anh nói xong, một luồng khí u linh lạnh băng như đến từ địa ngục ập về phía Khương Hàm Hy, Đông Phương Hạ ra tay không báo trước!
“Rắc rắc… A…”
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, tiếng xương cốt rạn gãy và tiếng kêu thảm đau đớn lập tức vang lên khắp đại sảnh rộng lớn! Tiếng kêu thê lương khiến người ta nghe mà rung mình, toàn thân run rảy!
Bất kể là Nam Cung Diệc Phi hay là tất cả cậu ấm, đều không ngờ Đông Phương Hạ lại ra tay trong lúc đang nói, đúng là khiến người không đề phòng được!
Mọi người nhìn kỹ lại, Khương Hàm Hy vừa mới hùng hồn đã ngã xuống đất, chân của Đông Phương Hạ đang dẫm lên lồng ngực của hắn!
“Đông Phương… Đông Phương… Hạ… Hạ, cậu Tư Mã sẽ không… sẽ không tha…cho cậu… cậu”.
Khương Hàm Hy đầu đầy mồ hôi nói ngắt đoạn, muốn giãy dụa, bỗng phát hiện chân và tay của mình đã bị phế, nỗi đau xuyên tim truyền lên không ngừng.
Chiêu này của Đông Phương Hạ coi như đã trấn áp các cậu ấm phe của Tư Mã Trưởng Phong, ngay cả Khương Hàm Hy, mà anh ta cũng ra tay nặng như vậy, đám người mình xông lên, không phải tìm cái chết sao! Sau đó, từng người đứng lại chỗ, không dám xông lên!
Các cậu ấm phe Tần Hạo Kiệt nhìn Đông Phương Hạ với ánh mắt sùng bái! Đông Phương Hạ tăng thêm lực ở chân, Khương Hàm Hy lại phát ra tiếng kêu thảm, lại đứt mấy sợi gân cốt!!
“Tư Mã Trưởng Phong không tha cho tôi, tôi đang đợi anh ta đây! Cháu rùa đó, biết Đông Phương Hạ tôi không những không chết, còn sống quay về, sao không có hành động gì! Có phải sợ chết không!”
Đông Phương Hạ vẫn nở nụ cười, thích thú nói! Sau đó cũng không quay đầu, lật tay cầm chai thủy tinh trên bàn ăn, “phập” một tiếng, đập mạnh vào đầu của Khương Hàm Hy.
Lại một tiếng kêu thảm thiết vang lên, nhưng, chỉ một tiếng, không còn tiếng rên rỉ! Khương Hàm Hy vỡ đầu chảy máu không chịu nổi đòn tấn công của Đông Phương Hạ, đau ngất đi!
Đông Phương Hạ vỗ vỗ tay, đứng dậy, lớn tiếng nói với các cậu ấm phe Tư Mã Trưởng Phong: “Kéo đồng bọn của các anh xuống đi! Muốn báo thù, gọi Tư Mã Trưởng Phong đến! Đông Phương Hạ sẽ tiếp bất cứ lúc nào!
Tuy các cậu ấm phe Tư Mã Trưởng Phong nghe xong cũng nổi giận, nhưng không dám nói gì! Bây giờ, chỉ đành nói chuyện này với Tư Mã Trưởng Phong, để anh ta đến xử lý! Thế là, họ khiêng Khương Hàm Hy xuống, không ở lại đây nữa!
Đông Phương Hạ quay người đến bên cạnh Nam Cung Diệc Phi, người của Tần Hạo Kiệt lập tức cho nhân viên vệ sinh xử lý sạch vết máu, tránh ảnh hưởng đến cậu Đông Phương ăn cơm!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...