Nhà họ Tư Mã, “Phong Ba”, nhà họ Bek, gia tộc thần bí, rốt cuộc có liên quan thế nào? Tại sao mình giải quyết nhà họ Tư Mã lại dẫn đến nhiều chuyện xảy ra như vậy! Nhưng cho dù sự việc phức tạp thế nào, Đông Phương Hạ thông minh không khó nhận ra một điều, đó chính là trung tâm của tất cả mọi chuyện, chỉ tìm được điểm trung tâm này, việc phải làm sau đó, cho dù khó khăn thế nào ít nhất còn có mục tiêu!
Điểm trung tâm, có lẽ chính là gia tộc thần bị vẫn chưa lộ mặt đó!
Đông Phương Hạ nghĩ đến gia tộc thần bí, cảm thấy không đúng, còn không đúng chỗ nào thì không nói rõ ngay được! Bỗng nhiên, Đông Phương Hạ cảm thấy mình đã từng có qua lại với người của gia tộc thần bí đó, theo như Bek Er nói, từ ngày mình rời khỏi Châu Úc về yên Kinh, người của gia tộc thần bí đó đã nhằm vào mình, nhưng mình về Yên Kinh, chỉ có mấy người nhà họ Bek biết, những người khác không hề biết, cho dù tình báo của gia tộc thần bí đó hoàn hảo thế nào, cũng không thể nào làm đến mức đó chứ!
Nói như vậy, là người của phía mình có vấn đề! Nếu người bên cạnh mình có vấn đề, thì ngày mình trở về Yên Kinh, ngoại trừ người của nhà họ Bek, thì chỉ có một người biết chuyện này!
“Chị Nghiên”! Không thể nào là chị ấy, tuy bọn mình không phải là chị em ruột, nhưng lại như chị em thân thiết quen biết sáu năm, một người phụ nữ dịu dàng, hiểu chuyện làm sao có thể là người muốn hại mình chứ!
Ngoại trừ chị Nghiên, thì là Tây Môn Kiếm! Tây Môn Kiếm theo mình nhiều năm, những năm nay vẫn luôn dùng tính mạng để bảo vệ mình, nếu anh ta là người của gia tộc thần bí, muốn giết mình, thì mình cũng không đề phòng được! Không thể nào là anh ta!
Đúng lúc Đông Phương Hạ đang phiền não vì việc của gia tộc thần bí, một giọng nói non nớt vang lên ở phía trước anh!
Giọng nói non nớt đó liền kéo lại dòng suy tư của Đông Phương Hạ! Anh em canh gác quán bar Gone with the Wind thấy một bé gái chỉ mới ba bốn tuổi buộc tóc hai bên cầm một xiên kẹo hồ lô đứng trước mặt Đông Phương Hạ gọi “anh ơi”, vì bé gái quá nhỏ, các anh em cũng không để tâm.
Đông Phương Hạ cảm thấy quần của mình bị người ta kéo, anh cúi đầu nhìn với ánh mặt nghi hoặc, khi nhìn thấy là con gái của bà chủ quán cơm đối diện, Tiểu Đồng Đồng, anh liền ngẩn người, sau đó cúi người bế Tiểu Đồng Đồng lên, nhìn sang phía đối diện một cái hỏi: “Là Tiểu Đồng Đồng à! Đồng Đồng, sao em lại chạy đến đây! Mẹ có biết không?”
“Mẹ không biết, em ở phía đối diện thấy anh đang đứng ở đây, liền lặng lẽ chạy qua! Anh ơi, sao anh giống mẹ em thế, chỉ luôn một mình suy nghĩ, thần sắc không tốt chút nào!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...