“Các anh em, lão già Tào Nghị Hùng vứt bỏ các anh em trên chiến trường, đó là điều tối kỵ trong thế giới ngầm.
Còn các anh em Lang Quân thì sao? Trong mấy cuộc chiến trước đó, dù có tổn thất nặng nề, bọn họ cũng không vứt bỏ người của mình.
Giây phút ngã xuống, bọn họ còn vắt kiệt sức để giết thêm mấy kẻ địch, làm giảm áp lực cho các anh em còn sống.
Các anh em, được trở thành một thành viên của Lang Quân, trở thành anh em của bọn họ, là phúc của chúng ta! Ít nhất, mỗi khi ở trên chiến trường, chúng ta sẽ không cần lo lắng bị lão đại của mình vứt bỏ...!Chúng ta...”
“Phó đường chủ, đừng nói nữa! Chúng tôi đồng ý gia nhập vào Lang Quân!”
Không đợi Cát Hoành nói hết, một người đã ngắt lời.
Chỉ thoáng cái, hơn một nửa số người còn lại của Tào Bang đều gia nhập vào Lang Quân.
Thấy thế, đôi mắt thâm thúy của Đông Phương Hạ híp lại.
Anh đánh mắt nhìn sang nhóm 330, thấy người của Yamaguchi-gumi vẫn đang đánh với người của mình.
Anh quát lạnh:
“Các anh em, lũ khốn Yamaguchi-gumi này làm vô số việc ác trên địa bàn của người nước Z chúng ta.
Mọi người nói xem, chúng ta nên làm gì đây?”
“Giết!”
Lần này, bất kể là các anh em Lang Quân, hay là nhóm Cát Hoành vừa đầu hàng Đông Phương Hạ, tất cả đều hét lên thật to.
Tiếng thét ấy khiến người ta rùng mình, như phát ra từ tận sâu trong linh hồn.
Đông Phương Hạ vung tay lên, hơn bảy trăm người đồng loạt xông về phía ba mươi mấy người còn lại của Yamaguchi-gumi.
Trình Thành, 330 và các cao thủ nhà họ Bek lùi về phía sau Đông Phương Hạ.
Đối với người của Tào Bang, giết các anh em Lang Quân còn chẳng đã bằng giết lũ rác rưởi của Yamaguchi-gumi.
Huống chi bọn họ đã gia nhập vào Lang Quân rồi, mệnh lệnh của Huyết Lang chính là thánh chỉ, người của Tào Bang hiểu điều đó.
Hơn nữa, lời nói của Huyết Lang đã tác động tới nỗi lòng của đám đàn ông đội trời đạp đất như Cát Hoành.
Yamamoto không thể ngờ được rằng trong thời khắc nguy cấp ấy, Trương Vũ Trạch lại dùng một chiêu ảo.
Vừa rồi, trông thì có vẻ như đao của Trương Vũ Trạch chém vào ngực Yamamoto, nhưng trên thực tế, khi Yamamoto xoay người, Trương Vũ Trạch đã thay đổi phương hướng.
Bởi vì không kịp đề phòng, Yamamoto bị Loan Đao Ngâm Long chém thành hai nửa.
Hắn ta đứng trên mặt đất một giây, sau đó thân thể chia thành hai nửa đổ xuống đất, máu tươi tuôn ra như suối.
Yamamoto chết rồi, dưới sự tấn công của mấy trăm người Tào Bang, người của hắn ta chẳng khác nào cá nằm trên thớt.
Trương Vũ Trạch băng bó sơ qua vết thương của mình rồi quay lại bên cạnh Đông Phương Hạ.
Hai tay anh ta giơ Loan Đao Ngâm Long lên, đặt trước mặt Đông Phương Hạ.
Ở Lang Quân, chưa có một ai được sử dụng vũ khí của Đông Phương Hạ, ngay cả Tây Môn Kiếm cũng chưa chạm vào bao giờ, Bạch Vỹ đã nói điều ấy với Trương Vũ Trạch.
Lúc này, Trương Vũ Trạch kích động nhìn Đông Phương Hạ, muốn thể hiện lòng biết ơn trước sự tin tưởng của Huyết Lang..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...