Thư Lăng Vy nghe được cuộc trò chuyện của Đông Phương Hạ và Trương Hàm, cô mới hiểu mục đích đến đây của Đông Phương Hạ! Trương Vũ Trạch xảy ra chuyện, Thư Lăng Vy cũng biết.
Thư Lăng Vy rất khâm phục Trương Vũ Trạch.
Nếu hắn còn ở Hải Bang, Hải Bang sẽ không đi đến bước đường ngày hôm nay, nói không chừng còn có thể đối kháng với Tào Bang!
Đông Phương Hạ cất địa chỉ, lấy tấm séc ra, điền vào rồi đưa cho Trương Hàm: “Cuối tháng rồi, chắc là phí sinh hoạt của em cũng sắp hết rồi nhỉ! Cầm lấy, nhớ kỹ, chỉ được dùng vào việc nghiêm túc, nếu để anh biết em cùng Tiểu Lâm và Mịch Ngâm bướng bỉnh phá phách, anh sẽ đánh mông em!”
Trương Hàm nghe thấy bị đánh mông, khuôn mặt non nớt của cô ta liền đỏ như quả táo chín, vô cùng đáng yêu! ! Mịch Ngâm và Tiểu Lâm dọa dẫm Đông Phương Hạ, bây giờ lại không dám cãi lại, họ lo sợ Đông Phương Hạ lấy lại tấm thẻ này, thì đúng là được không bằng mất.
Trương Hàm nhìn thấy sáu con số không trên tấm séc mà Đông Phương Hạ đưa, liền lùi lại một bước, liên tiếp xua tay: “Không không không… anh Đông Phương Hạ, em không thể lấy tiền của anh, tháng trước anh trai em đưa, em vẫn chưa dùng hết!”
“Anh trai em cho em, em vẫn chưa dùng hết?”
“Ừm”.
“Vậy em lấy ra cho anh xem!”
Trương Hàm nhìn ánh mắt quan tâm của Đông Phương Hạ rồi nhìn người khác một cái, đi đến đầu giường của mình lấy ra ví tiền nhỏ từ trong gối đưa cho Đông Phương Hạ!
Cô bé này, giấu ví tiền hay như vậy, mở ví tiền của Trương Hàm, Đông Phương Hạ ngửi thấy một mùi hương thơm, anh kiểm tra một lượt, ngoại trừ có hơn một trăm đồng tiền mặt, còn có những thứ khác như thẻ thư viện, thẻ học sinh, chứng minh thư, thẻ ăn, thẻ nước, có mấy thứ lặt vặt và thẻ hội viên của mấy cửa hàng.
Đương nhiên cũng có thẻ ngân hàng, nhưng để ở ngăn bên trong! Lúc lấy ra thẻ ngân hàng, Đông Phương Hạ nhìn thấy một xấp giấy biên nhận, là giấy biên nhận mỗi lần rút tiền! Nhìn qua một cái, phát hiện lần cuối cùng rút tiền là hai ngày trước, hơn nữa trong thẻ chỉ còn chưa đến hai trăm.
“Nhiều gì mà nhiều, vừa nãy cô nhìn thấy tấm thẻ vàng đưa cho chị Mịch Ngâm rồi chứ! Trong đó cũng có ít nhất mười triệu, cô xem sư huynh không chớp mắt một cái, mau cầm đi! Chốc nữa sư huynh nổi giận, tôi không dám nói giúp cô đâu”.
Hai người bạn học nữ khác thấy Đông Phương Hạ tặng người ta một triệu, lập tức ngẩn người tại chỗ.
Một triệu, đối với gia đình bình thường, phải tích cóp bao nhiêu lâu chứ! Chẳng trách họ lại ngạc nhiên như vậy.
Đông Phương Hạ cho Trương Hàm tiền, không động đến tiền trong thẻ vàng mà Trương Vũ Trạch đưa anh, từ đáy lòng, Đông Phương Hạ coi Trương Hàm như em gái, đối với em gái, Đông Phương Hạ không để tâm chỗ tiền này!
“Anh Đông Phương Hạ, em...”
“Cầm đi…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...