Huyết Lang Báo Thù


Tống Khải đang làm suy yếu thế lực của Trương Vũ Trạch, các anh em đều nghe ra! Trần Tư Kiệt nghe vậy càng thêm đắc ý.

Người của Trương Vũ Trạch phẫn nộ bất bình.

Một người anh em tính khí nóng nảy tức giận nhìn Tống Khải gào lên:
“Đồ vô tri, cậu…”
“Câm miệng”.

Trương Vũ Trạch hét lên ngăn người của mình, nhìn Tống Khải một cái, nhàn nhàt nói: “Vâng, thiếu bang chủ!”

Trương Vũ Trạch thở dài một tiếng, quay người đưa anh em của mình rời đi, Trương Vũ Trạch lúc này vô cùng thất vọng về Tống Khải! Người đi trà lạnh, câu nói này đúng là có cái lý nhất định!
Trương Vũ Trạch về đến chiến đường của mình, mấy đại tướng dưới trướng hắn giống như đã hẹn sẵn, không hẹn mà cùng xuất hiện ở văn phòng của Trương Vũ Trạch!
“Đường chủ, anh là vì sao! Với uy danh của anh, anh kế thừa vị trí bang chủ, Hải Bang mới có hy vọng tiếp tục đối kháng với Tào Bang! Nhưng sao anh lại ủng hộ tên phế vật Tống Khải đó? Cậu ta là con trai của bang chủ, đúng thế, cậu ta kế thừa vị trí bang chủ cũng là danh chính ngôn thuận, nhưng một khi Hải Bang rơi vào tay cậu ta, bây giờ cậu ta lại giảm yếu thế lực của anh, thêm Trần Tư Kiệt ở một bên nhìn chằm chằm như hổ đói! E rằng Hải Bang cách ngày diệt vong không còn xa nữa! Hải Bang là giang sơn mà đường chủ anh dẫn chúng tôi đi giành lấy, bị hủy trong tay một tên phế vật, các anh em không cam tâm!”
“Đúng thế, đường chủ! Anh em chúng tôi vì Hải Bang mà thương vong vô số, lập chiến công hiển hách.

Tống Khải là cái thá gì, cho dù cậu ta là con trai của bang chủ, cậu ta cũng không bỏ ra cái gì vì Hải Bang, không có tư cách ngồi lên vị trí bang chủ”.

Trương Vũ Trạch nhìn mấy anh em của mình, hắn có thể hiểu suy nghĩ của họ! Nhưng Trương Vũ Trạch không muốn làm người bất trung, lắc đầu, nói với các anh em: “Khi còn sống, bang chủ đối xử không tệ với anh em chúng ta, mà còn rất quan tâm! Bây giờ thi thể ông ấy chưa lạnh, chúng ta tuyệt đối không thể làm vậy! Tống Khải là phế vật, việc thành thì ít việc bại có thừa, nhưng ai mà không phải rèn luyện ra! Các anh em, Tống Khải là con trai duy nhất của bang chủ, chúng ta phải phò tá cậu ta, chứ không phải phản bội cậu ta!”.

“Chúng tôi đều hiểu đạo lý này! Nhưng đường chủ, Tống Khải đầu tiên là giám thế lực của anh, giao đại quyền cho tên chó Trần Tư Kiệt, đó không phải là tăng thế lực của Trần Tư Kiệt sao! Hơn nữa, cậu ta phải chúng ta quản việc bên ngoài, tối nay anh giết con trai của Tào Nghị Hùng, Tào Nghị Hùng ắt sẽ tìm chúng ta báo thù, loạn trong giặc ngoài, đây không phải là muốn diệt chúng ta sao!”
Nhắc đến chuyện này, bỗng nhiên Trương Vũ Trạch nhớ đến cao thủ xuất hiện sau cùng ở bãi đỗ xe quán bar Gone with the Wind! Nếu không phải hắn xuất hiện, không để tên sống sót duy nhất chạy thoát được, Tào Nghị Hùng sẽ không biết chuyện này là họ làm.

Chuyện tối nay, không những quá đột ngột, còn rất kịch liệt!
Tổng bộ Hải Bang, Trương Vũ Trạch vừa đi, Trần Tư Kiệt lập tức mời Tống Khải lên tầng, cho người canh gác bên ngoài, không cho bất kỳ ai vào!
“Thiếu bang chủ, Trương Vũ Trạch quá hỗn xược, chống lại mệnh lệnh của cậu, không coi ai ra gì! Đây không phải là hắn ra uy với cậu sao! Bang chủ không còn, hắn tự nhận mình có địa vị cao trong Hải Bang, bề ngoài ủng hộ cậu, nhưng âm thầm điều khiển tất cả anh em Hải Bang”.

Tống Khải đang bi thương nghe xong lời nói của Trần Tư Kiệt, cảm giác mất hết mặt mũi, lại cảm giác có sự uy hiếp đến từ Trương Vũ Trạch, cậu ta liền sợ hãi, yếu đuối hỏi Trần Tư Kiệt: “Vậy đường chủ Trần, chúng ta phải làm thế nào?”

Trần Tư Kiệt suy tư một lát, ngẩng đầu lộ ra ánh mắt hung ác, ra dấu tay với Tống Khải: “Giết.

Chỉ có tiêu diệt Trương Vũ Trạch, thiếu bang chủ cậu mới có thể nắm đại quyền thực sự”.

“Đường chủ Trương thế lực cường mạnh, thân thủ càng mạnh! Giết anh ta, có được không?”
Trần Tư Kiệt cười âm hiểm, nói với Tống Khải: “Chỉ cần thiếu bang chủ cậu gật đầu, chuyện này chúng ta từ từ bàn bạc!”
Tống Khải nhìn ánh mắt đầy niền tim của Trần Tu Kiệt, cuối cùng Tống Khải cũng tìm được chỗ dựa, gật đầu: “Được”.

Hừ! Tống Khải, mẹ kiếp, mày là tên phế vật, đúng là không giả chút nào! Sau khi tiêu diệt Trương Vũ Trạch, ngày tận thế của mày cũng đến rồi, đến lúc đó, Hải Bang do tao làm chủ! Ha ha ha...!
Trần Tư Kiệt cười lớn trong lòng, còn không ngừng chửi rủa Tống Khải.

Lúc này, Tống Khải kéo tay Trần Tư Kiệt, nghẹn ngào nói: “Đường chủ Trần, cảm ơn anh! Bố của tôi không còn, nếu không có anh, tôi cũng không biết làm thế nào! Bắt đầu từ bây giờ, anh chính là phó bang chủ của Hải Bang”.


Phó bang chủ Hải Bang? Cải tạo cần là bang chủ, không thêm một chữ “phá”! Trần Tư Kiệt ra vẻ được yêu quý mà sợ hãi, khom lưng với Tống Khải, kích động nói: “Cảm ơn bang chủ đề bạt, Tư Kiệt phục tùng mệnh lệnh của bang chủ.

Bang chủ bảo Tư Kiệt đi về phía Đông, Tư Kiệt tuyệt đối không dám đi về phía Tây!”.

“Ừm”.

Tống Khải nghe thấy Trần Tư Kiệt gọi mình là bang chủ, lại khom lưng lòng hư vinh của Tống Khải được thỏa mãn, đắc ý vỗ vai của Trần Tư Kiệt! Tên ăn hại này, thi thể của bố cậu ta còn đang ở phía dưới, cậu ta đau lòng, nhưng lại không có chút thông minh khôn ngoan nào, bị Trần Tư Kiệt khiêu khích gây chia rẽ còn vui mừng như vậy!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui