Huyết Lang Báo Thù


Đông Phương Hạ không nói gì, mà nhìn xung quanh! Sau khi chắc chắn không có người mới lấy từ trong túi ra bản đồ mà Dạ Ảnh đưa mình.

Tây Môn Kiếm thấy vậy lập tức mở đèn pin, chiếu sáng cho Đông Phương Hạ!
Đông Phương Hạ kiểm tra bản đồ một lượt trong sự nghi hoặc của ba người ông cụ, bố và chú hai! Sau đó, đi đến góc tường sân sau, gõ nhẹ vào bức tường bốn cái.

Lát sau, cũng chỉ mấy giây, mặt đất bên cạnh Đông Phương Hạ, đột nhiên rung rung! Sau đó, thảm cỏ vốn xanh mướt, từ từ lõm xuống, xuất hiện một mặt đá cẩm thạch rộng khoảng hai mét vuông.

Tây Môn Kiếm mở đá cẩm thạch, đẩy sang một bên!
Đông Phương Hạ nhìn xuống, quay người nói với ông cụ đang ngạc nhiên: “Ông nội, đi thôi, đi xuống dưới!”

“Đông Phương Hạ! Thế này là sao! Sao sân sau nhà chúng ta lại…”
“Chú hai, xuống dưới nói!”
Thế là, Tây Môn Kiếm xuống trước! Đông Phương Hạ dìu ông cụ, Đông Phương Viêm và Đông Phương Hùng theo sau, Bạch Vỹ đi cuối cùng!
Bên trong đường ngầm tối đen, không nhìn thấy gì! Cũng may Đông Phương Hạ sớm bảo Tây Môn Kiếm chuẩn bị đèn pin! Xuống mấy bậc thềm đá, đá cẩm thạch phía trên tự động đóng lại! Đông Phương Hạ lấy đèn pin từ tay Tây Môn Kiếm, chiếu xung quanh mấy cái, nói với ông cụ:
“Ông nội, đây là một nhà kho, vừa nãy chúng ta vào thế nào, ông nhìn thấy rồi, sau này nếu ông muốn vào, thì vào theo cách của cháu! Đúng rồi, sau này ông vào đừng đi lung tung, ở đây toàn bộ là hố bẫy cơ quan, không cẩn thận sẽ chôn thân tại đây! Nhưng mọi người yên tâm, cơ quan ở đây, cháu sẽ nói với mọi người sử dụng thế nào”.

Ông cụ vẫn còn đang ngạc nhiên, nghe lời của Đông Phương Hạ, nhìn khắp nơi, một nhà kho rộng lớn, sợ là phải đến mấy trăm mét vuông! Bức tường đen xì, hình như đều là tấm thép, mặt sàn sạch bóng, là từng mảnh đá phiến nhỏ hợp thành! Mặt bên của nhà kho, có một con đường, không biết thông đến đâu! Trên bức tường ở đó, có vô số lỗ nhỏ.

“Đông Phương Hạ, thế này là sao?”, ông cụ hỏi ra điều thắc mắc trong lòng, sao ông ấy không hề biết sân sau nhà mình có mật thất.

“Đúng thế, Đông Phương Hạ! Nhà chúng ta xây dựng trang viên cũng phải mười mấy năm rồi! Nhìn mức độ trang trí sửa sang của mật thất này, có lẽ mới xây dựng không lâu, đây…”
“Ông nội, chú hai, hai người đừng vội, cháu sẽ nói với mọi người! Đi thôi, chúng ta đi!”
Đông Phương Hạ nói xong, dẫn mấy người ông cụ đi về phía mặt bên nhà kho, đi khoảng bảy tám phút, đến một căn phòng nhỏ! Tây Môn Kiếm nhìn ngó xung quanh, đi đến chính giữa, gõ xuống mặt sàn hai cái, mật thất vốn tối tăm liền có ánh đèn, mọi người cũng phải nheo mắt.

Không gian ở đây không lớn lắm, nhưng cũng không nhỏ, đồ dùng bày biện cần gì có nấy, mấy người ông cụ nhìn mà sửng sốt.

“Ông nội, ở đây là phần cuối mật thất này! Nếu ông không muốn bị người khác làm phiền, có thể đến đây nghỉ ngơi! Nhà chúng ta có thứ gì không muốn người ta biết, cũng có thể để ở đây, không có ai có thể vào được”.


Mọi người nhìn xung quanh, trang trí ở đây không đơn giản như bên nhà kho, mà trang trí xa hoa như biệt thự! Nếu không phải biết đây là mật thất, họ nhất định sẽ cho rằng đây là nhà của mình.

“Đông Phương Hạ, mọi thứ ở đây thần kỳ quá! Sao ở đây lại có điện? Con nói là phần cuối, thế con qua được con mắt của bố và mọi người thế nào để xây dựng mật thất này! Còn chuyển đồ đến đây”.

“Bố, con chỉ nói đây là phần cuối của mật thất nhà chúng ta, không nói là phần cuối của cả võng đạo này! Còn về điện, là máy phát điện của chúng con”.

Mọi người nghe xong, mấy đôi mắt liền dồn lên người Đông Phương Hạ! Ông cụ trầm giọng hỏi: “Lẽ nào ở đây còn có lối ra khác?”
“Đúng thế, nếu không người của cháu làm sao có thể tránh được ánh mắt của mọi người để xây mật thất này!”
Đông Phương Hạ nói xong, ra ý bảo Tây Môn Kiếm mở thông đạo, Tây Môn Kiếm gật đầu, quay người xoay chậu cảnh được bày ở một góc! Liền sau đó, giá sách đối diện với Đông Phương Hạ từ từ chuyển động.

Vãi, bên trong là một hệ thống thang máy!
Mấy người ông cụ thấy vậy lại kinh ngạc!

“Xin chào! Mời nhập mật khẩu!”, lúc này, hướng thang máy vang lên một lời nhắc nhở du dương.

Sau khi Tây Môn Kiếm nhập mấy chục mật khẩu lên trên, giọng nói du dương đó lại vang lên!
“Mật khẩu chính xác, mời kiểm tra vân tay!”
Tây Môn Kiếm ấn ngón tay cái vào màn hình trên bức tường!
“Vân tay chính xác, mời kiểm tra màng mắt!”
Sau khi kiểm tra mấy thông tin, giọng nói du dương đó lại vang lên: “Thông tin chính xác!", lời chưa dứt, “tang” một tiếng, cuối cùng thang máy được mở ra.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận