Bạch Vỹ và Cừ Đại Pháo thấy Đông Phương Hạ thân thiết như vậy, không hề cao ngạo, họ cũng phải cảm động!
“Thuốc lá của hoàng thất nước Anh… đây… Huyết Lang… đây!”
Họ đều là dân hút thuốc, khi Bạch Vỹ thấy thuốc lá của Đông Phương Hạ đưa mình là thuốc là vừa đắt tiền vừa cao cấp, liền rất ngạc nhiên, đôi mắt mở thật to.
Đông Phương Hạ nhàn nhạt cười: “Anh biết loại thuốc lá này?”
“Ừm!”, Bạch Vỹ cung kính nhận thuốc lá, nghiêm túc nói: “Trước đây khi tôi bảo vệ thủ trưởng đến viếng thăm Châu Âu, đã từng thấy ở một buổi tiệc rượu”.
“Ồ!”, Đông Phương Hạ hiểu ra!
“Huyết Lang, các anh em đều biết cậu là cậu ấm, nhưng không ngờ… Bạch Vỹ tôi phục rồi! Bán mạng cho anh em như cậu, chúng tôi tình nguyện!”
Bạch Vỹ vừa nói xong, Cừ Đại Pháo lập tức nói: “Huyết Lang, lên núi đao xuống biển lửa, chỉ một câu của cậu!”
Sở dĩ đám Bạch Vỹ như vậy, hoàn toàn là Đông Phương Hạ làm họ cảm động! Tối qua như vậy, bây giờ cũng như vậy, khi ở nhà họ Tư Mã, họ đâu biết có đãi ngộ như này, bị người khác sai khiến còn không được tôn trọng.
“Anh em của tôi là sinh mạng của tôi, Đông Phương Hạ tôi sẽ không coi sinh mạng của tôi là trò chơi! Anh Bạch, Anh Pháo, có câu này của các anh, tôi thực sự rất vui!”
“Huyết Lang!”
Bạch Vỹ và Cừ Đại Pháo thực sự không chịu được sự nhiệt tình của Đông Phương Hạ! Họ đều xuất thân quân nhân, ngay thẳng phóng khoáng quen rồi.
Hút xong một điếu thuốc, Bạch Vỹ và Cừ Đại Pháo bỗng phát hiện Đông Phương Hạ không hút thuốc, tuy Hồ Ngạn Hạo nhận lấy điếu thuốc mà Đông Phương Hạ đưa trước đó, nhưng cũng không châm lửa, liền nghi hoặc.
Hồ Ngạn Hạo nhìn ánh mắt nghi hoặc của đám Bạch Vỹ, nói nhỏ: “Thuốc lá này tuy đắt, nhưng Huyết Lang không thích mùi vị này lắm!”
Bạch Vỹ nghe xong mới biết là chuyện gì! Nhưng, anh ta rất hiếu kỳ sao Đông Phương Hạ lại kiếm loại thuốc lá này, đây không phải là thuốc lá bình thường, mà dùng tiền có thể mua được.
Diệc Phi thấy Đông Phương Hạ nắm được trái tim của đám người Bạch Vỹ, trong lòng cũng phải giơ ngón tay cái ra với chồng chưa cưới của mình.
Đông Phương Hạ nói đúng, tấm lòng, dùng tấm lòng để đối đãi với anh em của mình!
“Anh Bạch, ở đây đã quen chưa! Tối qua nghỉ ngơi có tốt không! Vết thương của các anh em không đáng ngại chứ!”
“Rất tốt rất tốt, không biết tốt hơn bao nhiêu lần so với trước đây! Các anh em đều tốt, đường chủ Hồ đều quan tâm mọi người.
Huyết Lang yên tâm đi!”
Bạch Vỹ và Đại Cự Pháo vốn nghĩ rằng Đông Phương Hạ sẽ hỏi họ những chuyện liên quan đến nhà họ Tư Mã trước, nhưng không ngờ Đông Phương Hạ lại quan tâm mình trước, thứ tự một trước một sau, khiến họ hiểu rõ, Huyết Lang của Lang Quân thực sự là một thống soái khiến người ta khâm phục.
Đông Phương Hạ gật đầu: “Vậy thì tốt, anh em ở đây, có lẽ tối qua hai người đều làm quen rồi! Anh Bạch, có cần việc gì, cứ nói thẳng với tôi, không trái lại bang quy, tôi sẽ cố gắng đáp ứng các anh!”, Đông Phương Hạ lấy một chi phiếu từ trong tay Dạ Ảnh, sau khi xoạt xoạt viết hai cái, đưa cho Bạch Vỹ, nói: “Đây là mười sáu triệu, các anh cầm đi, gửi cho người nhà của các anh em! Để họ sống tốt hơn, sau khi các anh xuất ngũ, có lẽ cũng không dễ dàng! Nếu không cũng sẽ không đi con đường này!”
Bạch Vỹ và Cừ Đại Pháo thấy vậy tuy cảm động, nhưng lại lắc đầu trầm giọng nói: “Huyết Lang, anh em chúng tôi đi theo cậu, nếu nói không phải vì tiền thì là giả! Anh em chúng tôi có gia đình vợ con, ra ngoài lăn lộn cũng là muốn gách vác trách nhiệm.
Tối qua cậu đã cho chúng tôi một triệu, đã đủ rồi! Không thể lấy thêm!”
Đông Phương Hạ nhìn ánh mắt kiên định của Bạch Vỹ và Cừ Đại Pháo, càng chắc chắn mình không nhìn nhầm người! Thế là, đứng lên nhét chi phiếu vào trong tay Cừ Đại Pháo, nói với hai người: “Số tiền này không phải cho các anh, là cho người nhà các anh, họ sống tốt, các anh mới có thể yên tâm làm việc giúp tôi, tôi không muốn để các anh phân tâm trên chiến trường! Như vậy, người chết không chỉ có các anh, còn có rất nhiều anh em nữa”.
Đàn ông sắt đá như đám Bạch Vỹ, bị Đông Phương Hạ nói khiến cho không lời nói để đối lại! Đối với họ, tình nghĩa anh em nặng sâu, tình thân càng nặng hơn, Đông Phương Hạ không những nắm được tâm tư của họ, mà còn chân thành đối đãi! Bốc thuốc đúng bệnh! Người như vậy, chết hơn trăm lần vì cậu ta, cũng quyết không hối hận.
Vì họ tin, cho dù mấy người mình thực sự chết trận trên sa trường, Huyết Lang cũng sẽ phái người chăm sóc người nhà của họ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...