Thế mà giữa miền núi non hiểm trở của cao nguyên Thanh Hải có một thanh niên khoảng mười bảy, mười tám lặng lẽ đội sương tuyết, một mình lặn lội trên đường. Thanh niên đơn độc ấy chính là Dương Hoa.
Chàng từ Tiểu Kim Xuyên theo con đường độc đạo xuyên lên miền Bắc, vượt Ngọc Môn Quan ở Cam Túc miền Thanh Hải.
Cảnh sắc ở miền bắc thay đổi liên tục khác hẳn miền nam ôn hòa, đứng trên đỉnh núi chàng nhìn lên bầu trời hình như thấp xuống, mây từng lớp đùn nhau lên như dày hơn. Nhìn xa xa không thể phân biệt được đâu là núi đâu là mây, cả hai như nhập vào với nhau cùng bầu trời bồng bềnh dưới chân chàng.
Từ thuở bé, Dương Hoa đã ở giữa vùng núi đá, cứ tưởng đó là cảnh giới đẹp nhất thế gian rồi, đến bây giờ chàng lên vùng cao biên tái mới biết cảnh sắc ở đây mỹ lệ đa dạng hơn khu rừng đá nhiều. Thực là trong cảnh có cảnh, thảo nào cổ nhân không nói: "Đọc muôn ngàn quyển sách không bằng được đi vạn dặm đường" (đọc vạn quyển thư bất như hành vạn lý lộ).
Đang lúc Dương Hoa còn ngơ ngẩn chiêm ngưỡng cảnh đẹp trước mắt bỗng bên tai chàng nghe có tiếng nhạc ngựa. Chàng quay đầu lại nhìn, thấy đằng xa có hai tên quân quan cùng ngồi trên một cỗ xe ngựa.
Đường núi rất hiểm trở nhỏ hẹp, nên tên ngồi trước vừa ra roi vừa quát mắng từ xa:
- Tên nhãi con, không sợ chết sao mà không tránh mau ra cho ta đi! Đó là cỗ xe có bốn ngựa kéo nên sức chạy rất mau, trong chớp mắt đã đến gần bên chàng, đầu roi ngựa nhắm vào đầu chàng đánh xuống.
Dương Hoa trong lòng rất giận vì sự nóng nảy hồ đồ của hai tên quân quan nên không thèm tránh roi, chàng cứ đứng giữa đường chờ roi đến gần đầu, định sẽ kéo y ngã xuống ngựa luôn.
Nhưng hai con ngựa chạy trước hình như là giống tuấn mã đặc biệt của vùng biên tái.
Hai vó chúng chồm lên rồi đột ngột vọt qua đầu chàng khi roi chưa kịp xuống tới đầu chàng khiến tên cầm roi lảo đảo chút xíu nữa là rơi ra khỏi xe. Y nổi giận đỏ bừng cả mặt quát lớn:
- Tiểu tử làm gì thế? Ta phải quay lại cho gã một trận mới được! Tên quân quan ngồi sau lên tiếng:
- Hà tất! Chúng ta việc công đang bận, lý gì đến nó?
- Nhưng tiểu tử này ta xem có vẻ cứng đầu lắm, nó không sợ ngựa của ta giẫm chết ư?
- Hừ, nó đem mạng sống ra mà đùa cợt là việc của nó, còn ta đi mau lên là việc của ta.
Nhìn sắc trời thế này ta e rằng nếu không thoát mau ra khỏi khu Hắc Hổ Huyệt này trước khi trời tối, sợ rằng sẽ gặp trận đại tuyết nguy hiểm đấy.
Thì ra đây là địa điểm tên là Hắc Hổ Huyệt nổi tiếng nguy hiểm nhất trên vùng núi non bạt ngàn này. Tên quân quan ngồi phía trước nghe nói sắp có trận đại tuyết, vội vàng không dám nói gì nữa, ra roi cho ngựa phóng lên ngay.
Dương Hoa nghe tên quân quan đe dọa sắp có một trận tuyết lớn cũng lo sợ, không dám trù trừ vội vã tiếp tục lên đường. Nhưng chỉ mới đi được một đoạn ngắn bỗng chàng nghe có nhiều tiếng vó ngựa dồn dập sau lưng. Chàng rủa thầm:
- Hay là hai tên quân quan quay lại chịu chết? Nhưng chàng đã đoán lầm.
Trước mắt chàng là một đoàn người dồn dập nối đuôi nhau trên con đường núi quanh co khúc khuỷu, dẫn đầu là một lá tiêu kỳ rất lớn viết bốn chữ đại tự bay phấp phới: Chấn Viễn tiêu cục.
Té ra đây là đoàn bảo tiêu của Chấn Viễn tiêu cục, một tiêu cục lớn và nổi tiếng ở Bắc Kinh với người tổng tiêu đầu Hàn Uy Võ, bản lãnh võ nghệ tuyệt cao. Chấn Viễn tiêu cục bình thường chưa bao giờ nhận áp tải những món hàng có giá trị bình thường cả. Lá tiểu kỳ bốn chữ này đã từng tung hoành hết các vùng đại giang Nam Bắc chưa bao giờ không đúng hẹn với khách hàng, dù gặp bất cứ lộ trình nào nguy hiểm nhất. Chính nhị sư phụ Ân Cừu Thế của chàng cũng đã nhiều lần nhắc tới vị tiêu đầu họ Hàn của Chấn Viễn tiêu cục một cách nể nang.
Theo sau lá tiêu kỳ là một hàng bốn con lừa chở bảy, tám cái hòm cao quá đầu người có lẽ đựng bảo vật, vì đều có nhiều tên võ sĩ hộ vệ theo kèm, cuối cùng là hai vị tiêu sư chỉ huy ngồi trên lưng hai con ngựa.
Vốn sẵn có lòng kính trọng đối với Chấn Viễn tiêu cục, Dương Hoa định tránh nép qua bên sườn núi để đoàn người dễ dàng vượt qua. Bỗng chàng nghe có tiếng hỏi:
- Tiểu huynh đệ, định đi đâu đấy? Chàng đáp:
- Tôi định đến Sài Đạt Mộc tìm người thân.
Vị tiêu sư dường như có vẻ kinh ngạc hỏi lại:
- Xin cho hỏi, người thân ở Sài Đạt Mộc làm nghề gì?
- Y có một nông trường chăn nuôi nên gọi tôi đến nhờ giúp chăn ngựa.
- Tiểu bằng hữu đi bộ một mình thế này không sợ giữa đường gặp bão tuyết hay sao?
- Biết làm sao bây giờ? Đường từ xa qua đây không lẽ phải cứ chờ hết mùa đông ư? Vị tiêu sư gật đầu:
- Ừ, cũng phải, nhưng ta nhìn sắc trời hôm nay chắc chắn thế nào cũng sắp có một trận bão tuyết lớn đó, ta khuyên ngươi nên gấp tìm một chỗ trú thân trước lúc hoàng hôn.
Dương Hoa cúi đầu:
- Đa tạ chỉ giáo.
Bỗng nhiên vị giáo đầu hỏi tiếp:
- Tiểu huynh đệ, ngươi không thấy lạnh ư? Nguyên vì hiện trên thân Dương Hoa chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh từ lúc còn ở Tiểu Kim Xuyên. Chàng đáp hơi ngậm ngùi:
- Tôi là đứa con của nhà nghèo, chịu lạnh cũng đã quen rồi.
Vị tiêu sư im lặng một lúc rồi quay lại nói với người đi bên cạnh:
- Thạch lão đệ, áo lạnh ngươi đang mặc trên người quá nhiều, hãy cho y một chiếc áo bông bên ngoài đi! Người họ Thạch cung kính:
- Xin vâng.
Rồi cởi liền chiếc áo bông bên ngoài đưa cho Dương Hoa. Chàng cảm kích:
- Tôi với các ông không quen biết, sao lại đối xử tốt đến thế? Vị tiêu sư ha hả cười lớn:
- Tứ hải giai huynh đệ, cần gì phải quen biết? Ôm khư khư lấy chiếc áo bông không cần thiết này, phỏng có được gì? Người họ Thạch xen vào:
- Hàn tổng tiêu đầu đã cho ngươi, ngươi cứ nhận lấy. Ngươi chưa biết, Hàn tổng tiêu đầu của chúng ta rất thích kết giao bằng hữu, ngươi từ chối không nhận chắc lòng tổng tiêu đầu cũng không vui đâu.
Nghe xong câu ấy, Dương Hoa bất giác kinh ngạc:
- Ông... ông ấy là Hàn tổng tiêu đầu ư? Hàn Uy Võ liếc nhìn Dương Hoa một cái, người họ Thạch vội hỏi:
- Ngươi cũng nghe biết Hàn tổng tiêu đầu sao? Hay là ngươi nghe người khác nói? Dương Hoa gật đầu:
- Tôi sinh trưởng ở nơi thô lậu, tình cờ nghe người ta nhắc đến tên Hàn tổng tiêu đầu thôi, bất quá tôi chỉ biết đại khái tổng tiêu đầu là một đại danh nhân vật.
Hàn Uy Võ nghe chàng nói hơi mỉm cười:
- Ta đâu xứng đáng là đại danh nhân vật? Chẳng qua ta kiếm ăn bằng mũi đao này chứ có gì hay? Đoàn người tiêu cục đã đi qua, chàng bèn ngưng thần cố nghe những lời đối đáp, loáng thoáng nghe tiếng Hàn Uy Võ:
- Thiếu niên này có vẻ khác lạ đấy.
Tiếng họ Thạch:
- Tiêu đầu có nghi gì chăng?
- Ta thấy y tuy nghèo nhưng lại từ chối vật tặng của người khác, xem ra cũng là một kẻ nghèo khổ nhưng không tầm thường đó chứ.
Hai người bàn luận về chàng, còn chàng cũng lấy làm rất kỳ quái vì không ngờ Hàn Uy Võ lại phải đích thân bảo vệ hàng hóa.
Nên biết Chấn Viễn tiêu cục là một tiêu cục lớn nhất ở Bắc Kinh có phạm vi hoạt động lớn rộng trên toàn quốc và lãnh tụ nó là Hàn Uy Võ cũng có thân thế rất lớn, hôm nay phải tự thân đi bảo tiêu ắt có sự khác lạ chứ không phải bình thường.
Dương Hoa tuy kinh nghiệm giang hồ chưa nhiều nhưng đã nhiều lần nghe sư phụ nói về Chấn Viễn tiêu cục nên chàng cũng rõ tình hình ít nhiều: Mỗi khi tổng tiêu cục phải tự thân bảo tiêu thì hàng hóa tất thuộc một trong hai loại "Hồng hóa" hoặc "Ám tiêu".
"Hồng hóa" tức là loại hàng có giá trị cực cao, nên phải cẩn trọng khi đi bảo hộ như các loại kim ngân châu bảo, thiên niên hà thủ ô hay là loại sơn sâm già tuổi có giá trị không vật gì sánh được, nhưng nhìn gần mười cái hòm gỗ to lớn thì vật đựng trong ấy không thể là những bảo ngọc trân quý mà toàn là những hàng tầm thường giá trị không lớn, việc gì tổng tiêu đầu phải xuất mã? Còn nếu là hàng "Ám tiêu" thì không thể dẫn theo quá đông người, không thể giương cả kỳ hiệu đi trước được, "ám tiêu" là để đối xứng với "minh tiêu" chỉ cần một người một ngựa là đủ rồi.
Xem tình hình hiện tại rõ ràng không phải là "ám tiêu" nhưng gọi là "minh tiêu" thì vẫn còn có gì thiêu thiếu vì "minh tiêu" sao lại chỉ có vị tổng tiêu đầu và một người tiêu sư với bốn con lừa tải hàng chứ không phải là một đoàn người rầm rộ? Đoàn người Chấn Viễn tiêu cục đã qua mặt Dương Hoa tiến vào khu rừng Hắc Hổ Huyệt một bên là núi đá cao sừng sững, một bên là hố sâu thăm thẳm.
Mấy con lừa chở nặng đến đây gần như kiệt sức đi muốn không nổi.
Lúc ấy vầng thái dương đã nghiêng về phương tây, từng trận gió lạnh từ eo núi thổi rít đến khiến mọi người vừa lạnh vừa sợ vì đường núi hiểm trở kinh hồn. Thiên sắc bỗng nhiên biến đổi, từng đám mây đen không biết xuất hiện từ lúc nào che khuất cả ánh nắng cuối cùng, gió càng lúc càng thổi dữ dội hơn, cát bay đá chạy như sắp sửa chuẩn bị nổi trận cuồng phong. Dương Hoa là người võ công cao cường mà giữa những cơn gió quất mạnh vào da thịt, chàng chỉ dám dọ dẫm bước từng bước vì sợ trong lúc gió cát mịt mù, chỉ sẩy chân một chút là rơi xuống vực thẳm liền.
Đang lúc ấy, hốt nhiên chàng nghe có tiếng người la rất lớn, chàng hoảng kinh nghĩ thầm: "Khí hậu thế này thật nguy hiểm, không biết bọn bảo tiêu có gặp tai nạn gì không?" Lòng vừa nghĩ xong, trước mắt mờ mờ vì gió bụi thấy thấp thoáng bóng Hàn Uy Võ vừa la lớn:
- Tiểu huynh đệ, chạy mau lên vùng cao mà ẩn thân đi, chúng ta đã gặp tuyết băng rồi! Xưa nay Dương Hoa chưa bao giờ biết "Tuyết băng" là cái gì, nhưng nghe giọng nói Hàn Uy Võ kinh hoảng quá, chàng cũng đâm hoang mang.
Dương Hoa vừa vội vàng chạy được mấy bước bỗng thấy nơi sườn núi trước mặt vô số các tảng băng như những tảng đá vĩ đại lăn ầm ầm từ trên đỉnh núi xuống.
Chàng có cảm giác toàn bộ rừng núi rúng động như sắp sụp đổ, vì sức vận chuyển kinh khủng của những tảng băng lớn từ trên độ cao ập xuống. Với lực lao mạnh như vậy, nó dễ dàng nghiến nát bất cứ vật gì cản trở đường đi của nó.
Tiếng băng đổ mỗi lúc một dồn dập tạo thành những tiếng kinh khủng như tiếng muôn ngàn ánh chớp cùng nổ một lúc. Đang lăn còn cuốn theo đá trên sườn núi đổ xuống theo tạo thành cảnh mù mịt đá chạy cát bay lẫn lộn cả cành cây ngọn cỏ cũng bị cuốn theo ném tất cả xuống vực núi thăm thẳm dưới chân.
Dương Hoa may mắn đã mau chân ẩn thân vào một mỏm núi nhô ra giữa chừng nên chưa bị đám băng tuyết cuốn xuống vực sâu. Chính lúc chàng đang kinh dị nhìn đám cuồng phong loạn thạch ấy, bỗng nghe có tiếng gào lên:
- Cứu tôi với! Cứu tôi với! Tiếng kêu vô cùng thảm thiết khiến Dương Hoa bất chấp nguy hiểm nhô người ra mỏm núi nhìn cho rõ. Tiếng kêu vô vọng làm cho Dương Hoa vị khích động lòng nghĩa hiệp nên dù đang sợ hãi chàng cũng muốn nhảy ra cứu kẻ nạn nhân đau khổ kia ấy, quên cả sự nguy hiểm cho bản thân.
Chàng nhìn thấy có một tên phu dẫn lừa bị trượt chân rơi xuống sườn núi kéo theo cả con lừa mang nặng hàng hóa trên lưng. Tay y còn níu được một nhánh cây mọc vươn ra sườn núi, nhưng chỉ cần bị một tảng băng tiếp theo đập trúng thôi là sẽ mang y rơi luôn xuống đáy vực và chắc chắn thân thể xẻ nát ra từng mảnh vụn, vả chăng dù không bị trúng tảng tuyết nào cả, tên phu dẫn lừa cũng không thể bám vào cành cây quá lâu được.
Từ chỗ Dương Hoa đến chỗ tên phu dẫn lừa tội nghiệp ấy cách xa có hơn trăm bước, Dương Hoa có muốn đến cứu y sợ cũng không kịp.
Bỗng nhiên giữa lúc cực kỳ nguy hiểm ấy có bóng người phi thân đến bên vực sâu, đó chính là tổng tiêu đầu Hàn Uy Võ, ông vươn trảo pháp ra chộp trúng bắp đùi tên phu lừa rồi vận công nhấc hắn nên ném lên cao đồng thời với tiếng hô:
- Thạch huynh, cẩn thận đỡ lấy.
Người họ Thạch vươn hai tay ra, đỡ lấy tên phu lừa vừa rơi xuống.
Dương Hoa thấy hành động mau lẹ của Hàn Uy Võ quả nhiên danh bất hư truyền.
"Công phu của người, sợ còn lâu ta mới theo kịp".
Nên biết Hàn Uy Võ cứu người phu lừa ấy là hoàn toàn dựa vào sức mạnh của trảo pháp, bấu lấy y quăng hẳn lên trên miệng vực, tất phải là người thâm hậu trong nội pháp Đại Lực Ưng Trảo Công.
Không ngờ tai họa thứ hai lại tiếp tục xảy đến.
Người họ Thạch nhìn thấy hiểm nguy trước vội vàng gọi Hàn Uy Võ mau trở lại nhưng Hàn Uy Võ không chịu rời chốn nguy hiểm, ông đã cứu thoát tên phu lừa, lại còn muốn cứu cả hàng hóa đang rơi xuống vực sâu.
Hàn Uy Võ chỉ cười gằn, miệng thoát ra hai tiếng: "Đừng sợ", vừa dứt lời, thân hình đã trượt xuống vực đuổi theo mấy chiếc hòm gỗ. Một tay ông bám lấy cành cây, một tay chộp vào nắp hòm vẫn dùng thế Ưng Trảo Công quăng lên cao cho người họ Thạch ở trên đỡ lấy.
Ông đã quăng lên được hai hòm ở tư thế hết sức nguy hiểm, chỉ cần sẩy tay một chút là người ông sẽ bị quăng xuống vực sâu ngay. Cành cây ông nắm chịu sức nặng của ông và chiếc hòm cong hẳn xuống như sắp bật rễ, khiến người họ Thạch phải kêu lên sợ hãi:
- Tổng tiêu đầu, mau bỏ đi thôi, có mất chút đỉnh hàng hóa chắc người ta cũng có thể nguyên lượng cho mình.
Giọng Hàn Uy Võ như trầm xuống:
- Không được, vì ngươi bảo vệ hàng hóa, ta phải vừa bảo toàn mạng sống, vừa bảo toàn hàng người gửi gắm, ngươi không nhớ nguyên tắc của ta ư? Người họ Thạch ấp úng:
- Tôi nhớ, nhưng... nhưng... tổng tiêu đầu...
Hàn Uy Võ ngắt lời:
- Tốt, vậy còn một hòm hàng nữa ta phải lấy lên.
Ông chưa dứt lời, bỗng có một khối băng ở trên lăn ầm ầm xuống người ông, bất ngờ nhanh như cắt, khối băng vừa sắp trúng người, Hàn Uy Võ giở chưởng lên đập mạnh, khối băng nát ra từng mảnh nhỏ, rơi xuống vực nhưng ông cũng bị văng ra khỏi cành cây rơi nằm giữa vực núi. Băng đá tiếp tục rơi xuống lăn ầm ầm như có hàng ngàn cỗ xe đang chạy.
Tình hình cực kỳ khẩn cấp. Hàn Uy Võ cố bò lên trên miệng vực nhưng luôn luôn bị những tảng băng ập xuống ngăn cản, còn người họ Thạch đứng bên trên loay hoay lo cho chủ soái nhưng lại không nghĩ ra phương pháp nào cứu giúp.
Hàn Uy Võ mười phần tuyệt vọng hết chín bỗng ông thấy một cành cây chạm vào vai mình rồi một tiếng gọi:
- Tổng tiêu đầu, mau lên, bám lấy...
Thì ra Dương Hoa thấy tình hình nguy cấp quá, không còn lo gì cho bản thân đã chạy đến bẻ một nhánh cây đưa xuống cho Hàn Uy Võ, Hàn Uy Võ mừng rỡ nắm lấy cành cây, Dương Hoa vận hết sức kéo ông lên.
Thời tiết quả là kỳ dị, chỉ trong chớp mắt, những khối băng đang lăn như lũ lụt xuống bỗng ngưng hẳn lại, biến đâu mất cả.
Hàn Uy Võ đã được chàng kéo lên miệng vực, ông hít dài một Chương chân khí lấy lại tinh thần:
- Tiểu huynh đệ, đa tạ đã cứu tính mạng của ta! Dương Hoa đáp:
- Tổng tiêu đầu, ông chẳng từng nói tứ hải giai huynh đệ sao? Ông có ý cho tôi áo bông ngự hàn, tôi chưa kịp cảm tạ ông đó thôi! Hàn Uy Võ nhìn chăm chú vào chàng như càng lúc càng phát hiện ra nét kỳ dị của chàng thanh niên, một lúc mới nói:
- Tiểu huynh đệ vừa rồi mạo hiểm cứu ta là đã cứu được sinh mạng nhiều người nữa đó.
- Tổng tiêu đầu, chẳng qua là tôi bắt chước hành vi của ông đó thôi. Ông đã cứu người trước, tôi lại không học được ông ư? Hàn Uy Võ ha hả cười lớn:
- Ngươi nói hay lắm, tiểu huynh đệ, ngươi thật có ý tứ.
Tuyết băng đến thật lẹ mà tắt cũng thật lẹ, bây giờ gió chỉ còn hiu hiu thổi nhẹ, nhìn xuống vực sâu, nơi muôn vạn khối băng vừa lăn xuống vẫn mù mịt chẳng có dấu vết gì của trận kinh thiên động địa vừa rồi.
Dương Hoa đánh trống lảng:
- May mà chúng ta không bị việc gì, trận tuyết băng này thật đáng sợ! Hàn Uy Võ cười:
- Đây là trận tuyết băng nhỏ đó. Mười năm trước trên ngọn Mã Phong đã xảy ra một trận kinh khủng hơn nhiều, đến độ trong vòng một trăm dặm đều nghe tiếng động như sấm sét của nó và trong vùng mười dặm người vật đều bị chôn sống cả. Đó mới thật là đáng sợ! Bỗng nhiên ông hỏi một câu bất ngờ:
- Tiểu huynh đệ, ngươi có học qua võ công hay chăng? Dương Hoa đã sớm chuẩn bị trả lời câu hỏi này, nên chàng rất bình thản đáp:
- Tôi đã bao gờ học võ? Chẳng qua từ nhỏ đã theo người lớn đi săn bắt mưu sinh nên cũng có được chút sức khỏe đó thôi.
Nói xong câu lừa dối ấy, lòng chàng lại tự ngượng vì mình dối gạt người, nhưng rồi lại tự an ủi: "Vị tổng tiêu đầu này thực là một người tốt, thực tình ta đâu muốn dối làm gì, chỉ sợ nói thực ra lại bị truy hỏi đến sư phụ, mà sư phụ ta lại là người chống lại triều đình Mãn Thanh, còn Hàn tiêu đầu dù sao cũng là người có tên tuổi ở kinh đô, phải giao hảo với bọn quan quân, sợ rằng có bất tiện cho ta chăng? Vả lại ta nhớ vị thiếu niên bằng hữu trước có dặn ta không nên dễ dàng tin người quá mà mang họa".
Tự nhiên chàng nhớ tới mỹ thiếu niên gặp ở Tiểu Kim Xuyên, trong lòng tâm niệm: "Không biết y đã trở về với nghĩa quân chưa? Chỉ mong rằng y đừng gặp tuyết băng như ta..." Chàng nghe Hàn Uy Võ hỏi tiếp:
- Tiểu huynh đệ, tên ngươi gọi là gì vậy? Tự nhiên chàng đáp:
- Sồ nhi.
Vì vẫn còn phải đề phòng tiết lộ thân thế mình. Hàn Uy Võ lại hỏi:
- Tiểu huynh đệ, khí lực của ngươi khá lắm. Thế nhà cửa của ngươi ở đâu? Dương Hoa đáp:
- Tôi ở tại Tiểu Kim Xuyên, từ nhỏ đã không có nhà cửa gì cả.
Vừa nghe qua chữ "Tiểu Kim Xuyên", Hàn Uy Võ lộ vẻ kinh ngạc:
- Có phải Tiểu Kim Xuyên vừa trải qua một cơn đại loạn khiến quan quân phải đến truy quét đó chăng? Dương Hoa đáp:
- Tôi suốt năm ở trên vùng núi rừng, nên chuyện đời biết rất ít. Nhưng như những người dân ở đó vẫn nói, khi chưa có quan quân đến chẳng ai biết loạn lạc là gì, mọi người đều an cư lạc nghiệp. Khi quan quân đến rồi bắt phu dịch, đặt ra sưu cao thuế nặng mới dẫn đến loạn lạc, chính tôi cũng vì sống không nổi mới phải bỏ đi xứ khác tìm người thân đấy.
Câu chuyện ấy là do Dương Hoa bịa đặt ra, một là để chứng tỏ chàng không biết gì về Tiểu Kim Xuyên, hai là để thăm dò thử thái độ của Hàn Uy Võ đối với nghĩa quân ra sao.
Hàn Uy Võ thở dài:
- Tiểu Kim Xuyên là nơi phúc địa, mười năm trước ta cũng đã từng có dịp qua đấy. Lúc ấy Lãnh Thiết Tiều và Tiêu Chí Viễn, hai vị đầu lãnh còn chưa lập cơ nghiệp ở Tiểu Kim Xuyên nữa cơ đấy. Ngươi có biết tiếng hai vị đầu lãnh ấy không? Dương Hoa muốn thăm dò ông ta, té ra lại bị ông ta thăm dò ngược lại.
- Tôi có nghe tiếng, tiếc rằng chưa bao giờ được gặp mặt, Hàn tổng tiêu đầu, ông có quen biết họ chăng?
- Ta cũng lấy làm tiếc chưa từng gặp mặt, nhưng đại danh của họ đương nhiên ta có nghe nhiều lần.
- Khi tôi rời Tiểu Kim Xuyên rồi mới nghe người ta đồn rằng họ nổi dậy thành bọn cường đạo, nhưng cũng có người lại bảo không phải. Hàn tổng tiêu đầu, ông là người biết nhiều hiểu rộng, ông coi họ là bọn người thế nào?
- Ta với họ không hề biết nhau nên không dám nói lời vọng ngôn, nhưng cứ theo dư luận trong giang hồ thì họ cũng đáng gọi hai tiếng anh hùng được lắm.
Vừa nói dứt câu, đột ngột ông chuyển sang chuyện khác:
- Ngươi nói ngươi từ bé đã không có nhà cửa, thế ngươi có cha mẹ chăng?
- Từ thuở bé, cha mẹ tôi đã mất, nhờ có người đại thúc ở hàng xóm thương tình nên mới nuôi tôi thành người đó.
Dù đó chỉ là câu nói dối, nhưng đã động đến thân thế bi thương của chàng nên bất giác hai mắt chàng đỏ hoe. Hàn Uy Võ nói:
- Ờ, đáng thương thật. Ngươi có muốn theo chúng ta làm nghề bảo tiêu không? Ta thấy ngươi rất mẫn tiệp, nếu được tập luyện võ công trong vài năm, nhất định sẽ dự hàng "tiêu sư" được đấy.
Câu nói rõ ràng Hàn Uy Võ có ý thu nạp Dương Hoa làm đệ tử, nếu là trường hợp người khác thì cơ hội này rất tốt để trở thành một đồ đệ cho một tiêu cục lớn nhất ở Bắc Kinh, tất phải quỳ gối xin nhận liền.
Nhưng Dương Hoa lại khác, chàng đáp:
- Đa tạ tổng tiêu đầu có ý tài bồi, nhưng tôi còn phải đi tìm thân nhân không dám lạm dụng lòng tốt của Tổng tiêu đầu.
Hàn Uy Võ có vẻ thất vọng:
- Ngươi đến Sài Đạt Mộc ư?
- Vâng.
- Tốt, vậy thì cùng đường với chúng ta rồi.
Lúc ấy gió đã lặng hẳn, đoàn bảo tiêu của Chấn Viễn Tiêu Cục bắt đầu lên đường tiếp tục cuộc hành trình.
Trời đã sắp tối, Dương Hoa và đoàn tiêu cục đột nhiên thấy trước mắt hiện ra một ngôi chùa nhỏ gần như đổ nát. Hàn Uy Võ bảo:
- Đây là ngôi cổ tự của phái Bạch Giáo Lạt Ma, chúng ta nên vào nghỉ tối nay! Người họ Thạch mà bây giờ Dương Hoa biết tên là Thạch Kiến Chương hỏi lại:
- Tổng tiêu đầu biết chắc đây Sa Mã pháp sư còn ở đây không? Tiếng lục lạc của mấy con lừa ngân vang động cả một vùng núi. Trước cửa chùa đã xuất hiện một bị tăng Lạt Ma ước chừng gần sáu mươi tuổi và một đệ tử xấp xỉ tuổi Dương Hoa. Hàn Uy Võ cười khẽ:
- Thạch lão đệ, Sa Mã pháp sư đã ra đón chúng ta kìa! Sa Mã pháp sư là một người Tây Tạng có dáng rất gầy yếu cùng tên đệ tử vừa gầy vừa vàng bệch, nhưng nụ cười thì lại thật tươi:
- Hàn tổng tiêu đầu, không ngờ tệ tự hôm nay lại được tiếp khách quý, mời vào, mời vào.
Đoàn khách đi vào cổng chùa.
Vị trụ trì người Tây Tạng chắt miệng có vẻ hết sức băn khoăn:
- Lâu ngày được tổng tiêu đầu ghé thăm, rất tiếc chùa tôi nghèo nàn đổ nát, không có chỗ rộng rãi cho khách quan trú ngụ, chỉ có duy nhất một phương trượng, xin mời tổng tiêu đầu.
Hàn Uy Võ cười xòa:
- Đại sư đừng khách khí, bọn này chỉ xin ngụ hết đêm nay nên có thể ngủ cả ở đại điện được rồi.
Gọi là "đại điện" cho đẹp lời, chứ thật ra chính điện cũng không rộng hơn một căn nhà bình thường bao nhiêu.
Sư Sa Mã là người hiếu khách hiếm có nên khi bọn Hàn Uy Võ vừa vào tới chính điện, sư đã ân cần:
- Chẳng hay chư vị đường xa có đói bụng? Thạch Kiếm Chung nói thẳng:
- Chúng tôi có lương khô nên chẳng dám phiền đại sư. Tiếc rằng ở đây thiếu rượu.
Sa Mã pháp sư hớn hở:
- Thí chủ khỏi lo. Bản tự có cất được mẻ bồ đào tửu có lẽ không đến nỗi tệ. Nhân có khách quý xin mang ra mời Hàn tổng tiêu đầu.
Sư quay sang đệ tử:
- Con vào mang rượu ra cho ta.
Tên đệ tử vào chùa trong một lát khiêng ra vò rượu lớn và mấy cái chung. Sa Mã pháp sư vồn vã:
- Hàn tổng tiêu đầu, chùa núi nghèo nàn, lại bị bôn ba bởi bọn Hoàng Giáo, Hồng Giáo phải sang miền Thanh Hải tá túc, xin có chút rượu nhạt đãi tổng tiêu đầu và bằng hữu, xin chớ chê! Hàn Uy Võ đỡ lấy vò rượu, nét mặt khoan hòa:
- Được đại sư đãi hậu thế này ta lấy làm áy náy, tuy Bạch giáo là một giáo phái mới nhưng so với Hoàng, Hồng nhị phái chắc gì uy thế ai hơn ai, đại sư cứ để chúng ta tự nhiên.
Sa Mã pháp sư vẫy đệ tử đi ra.
Qua suốt một ngày mệt mỏi vì đường dài, cả bọn và Dương Hoa chỉ thèm một giấc ngủ ngon.
Chàng vừa trải xong tấm đệm chưa kịp ngã lưng, bỗng nghe dồn dập ngoài cổng chùa có tiếng vó ngựa dừng lại. Hàn Uy Võ vừa qua vừa ngạc nhiên:
- Ai đến đây muộn thế? Thì ra đó là hai người mặc quần áo quân quan mà mới thoạt nhìn Dương Hoa đã nhận ra là hai người chàng gặp ở trên đường núi.
Hàn Uy Võ vồn vã:
- Ồ, nhị vị anh hùng, ngọn gió nào đã đưa hai vị tới đây? Người đi đầu cười:
- Chính ngọn gió tuyết lạnh trên núi đưa chúng ta tới đây! Ủa, sao có cả Hàn tổng tiêu đầu ở đây nữa? Hàn Uy Võ rất tự nhiên:
- Lần bảo tiêu này toàn hàng quan trọng quý giá mà lại đi qua vùng Sài Đạt Mộc nên ta phải thân hành đó... Mã đại huynh, việc quân ở kinh đô thư thả lắm sao mà huynh lại đến đây? Người được gọi là Mã Huynh tên là Mã Côn cười đáp:
- Việc quân ở kinh đô không thư thả lắm đâu, nhưng biên tái gần đây xảy ra nhiều chuyện không hay nên ta và Chu huynh lần này phải thân hành điều tra...
Thì ra Mã Côn và Chu Xán là hai võ quan cao cấp ở Bắc Kinh.
Tình cờ, trong một thoáng Chu Xán nhìn thấy Dương Hoa, hắn hơi khựng lại một chút rồi hỏi:
- Ôi, tên tiểu quỷ đầu này không phải là người chúng ta đã gặp trên đường núi đó ư? Hàn Uy Võ bênh vực:
- Đây là thằng nhỏ làm hướng đạo cho chúng tôi đó.
Mã Côn vặn:
- Hướng đạo à? Hàn tổng tiêu đầu, ông có biết gì về lai lịch của y không? Hàn Uy Võ đáp:
- Y là người địa phương ở đây, ta cần gì phải biết lai lịch? Chẳng qua vùng núi non này hiểm trở quá nên ta cần một người hướng đạo.
Chu Xán vẫn hậm hực:
- Sáng nay bọn chúng ta đã gặp y trên đường hẻm núi, ta đã quát y nép vô mà y cứ nhơn nhơn đứng giữa đường, chút xíu nữa thì bị ngựa của ta đá xuống vực rồi đó. Ta định cho y mấy roi nhưng chưa kịp... nay thì...
Hàn Uy Võ phải nói dối giùm Dương Hoa:
- Chu đại nhân, chẳng qua ngày chưa biết đó thôi, tiểu tử này là con nhà nghèo khổ, suốt đời lớn lên nơi vùng rừng núi, đã từng thấy ngựa bao giờ đâu, nên chắc nhìn thấy ngài cưỡi ngựa cứ đứng ngây ra mà nhìn chứ gì? Ông quay sang, hơi gắt Dương Hoa:
- Tiểu tử, đã ngáng trở lộ trình của nhị vị đại nhân đây, sao không đến mà tạ lỗi.
Dương Hoa không biết làm sao, đành đến gần hai tên quân quan cúi đầu giả vờ như nhận lỗi nhưng trong bụng rủa thầm: "Thế nào rồi cũng có ngày ta bắt bọn bây lạy trước mặt ta cho coi!" Mã Côn cười vui vẻ:
- Tốt lắm, vị tình với Hàn Tổng tiêu đầu chúng ta tha cho cái tội vô lễ.
Hàn Uy Võ rót ra mấy chung rượu, dâng đến tận tay hai tên quân quan:
- Đây là rượu ngon của trụ trì chùa này, Hàn mỗ xin được mượn hoa cúng phật kính mời nhị vị đại nhân.
Chu Xán uống liền một hớp rất lớn rồi đột nhiên nói lớn:
- Hàn tổng tiêu đầu, không phải chúng tôi đa nghi, nhưng gần đây ở Tiểu Kim Xuyên phát sinh nhiều chuyện đại biến. Trong ấy quan hệ hơn cả là xuất hiện một tên cao thủ trẻ tuổi, ngang dọc thách thức cả đám ngự lâm quân chúng ta.
Hàn Uy Võ kinh ngạc:
- Có chuyện ấy nữa sao?
- Thật đó, bởi vậy hai ta mới phải phụng mạng đến điều tra về hình trạng của tên tiểu quỷ đó, ta chưa tin nổi một tên tiểu tử mà bản lãnh lại cao cường đến thế...
- Thế đại nhân đã điều tra được điều gì mới không? Mã Côn gật đầu:
- Tên tiểu tử này tự xưng họ Dương nhưng chưa ai biết được lai lịch của nó.
Thạch Kiến Chương tò mò xen vào:
- Thế tên tiểu tử ấy ở Tiểu Kim Xuyên đã làm những gì, chư vị có thể kể cho chúng tôi nghe được không? Chu Xán đáp:
- Chúng ta đều là những người quen thuộc, có gì mà ngại? Tên tiểu tử đã gây ra một cuộc đại loạn ở Tiểu Kim Xuyên, mà nói đến ta còn mắc cỡ vì tự nhiên phải ca ngợi địch nhân quá đáng. Một tay tiểu tử đã hạ hết các cao thủ trong Tứ Tăng, Tứ Đạo, Ngũ Quan thì chư vị nghĩ sao về võ công của hắn? Hàn Uy Võ kêu lên:
- Ái chà, hạ một lúc Tứ Tăng, Tứ Đạo, Ngũ Quan thì ắt không phải là tay tầm thường rồi, chắc hắn phải có đồng bọn nữa chứ?
- Nói cho đúng hắn cũng có một tên bạn xấp xỉ như hắn và cũng chưa rõ lai lịch ra sao...
- Có phải đứng đầu Tứ Tăng là Lạt Ma giáo Thiên Thái thượng nhân, đứng đầu Tứ Đạo là Hỗn Nguyên Tử chân truyền kiếm pháp Võ Đang và đứng đầu Ngũ Quan là Đặng Trung Ngải phán quan bút võ lâm nhất tuyệt không?
- Chính là toàn bộ ba đệ nhất cao thủ đều bị tên tiểu tử họ Dương đánh bại, thật quả là ngoài sức tưởng tượng...
Hàn Uy Võ chép miệng:
- Hà, đúng là một thiếu niên nguy hiểm như lời người xưa vẫn nói: "sóng sau đè sóng trước, người mới thế người cũ" phải chăng? Trong câu nói này có hàm ý tán dương võ công của thiếu niên họ Dương nên vừa nói ra Hàn Uy Võ e rằng có điều không ổn thỏa nên vội liếc về phía hai tên quân quan, chỉ nghe Mã Côn khẽ thở dài than một tiếng:
- Có lẽ đúng thế thật. Bao nhiêu uy phong của ngư lâm quân chúng ta coi như tiêu tán vì tay tên tiểu tử! Dương Hoa cố nén cười thầm, chàng nhìn thấy Hàn Uy Võ sau khi nghe câu nói của Mã Côn hình như chăm chú ngó chàng như có ẩn ý gì đó...
Lúc ấy Mã Côn vẫn kể lể:
- Chúng ta theo lệnh trên đến Tiểu Kim Xuyên điều tra hư thực mới hay hai tên tiểu tử đã đi xa rồi, liền đó lại nhận được liền công văn phải đến Lạp Tát...
Hắn chỉ nói đến đó rồi bỏ lửng quay sang nói với Chu Xán:
- Lão Chu, hình như ta đã uống hơi nhiều rượu thì phải, không nên để say quá...
Dường như hắn sợ uống nhiều rượu rồi nói năng không được bình tĩnh, tiết lộ điều gì đó cơ mật của bọn ngự lâm quân, nên có ý nhắc nhở mình và Chu Xán.
Hàn Uy Võ là người lịch thiệp giang hồ, chỉ liếc qua là đã đoán biết một phần nội tình nên giục ngay:
- Nhị vị đại nhân, có lẽ chúng ta nên đi nghỉ, ngày mai sẽ tiếp tục câu chuyện.
Sa Mã pháp sư lúc ấy xuất hiện với vẻ bối rối:
- Thỉnh thoảng mới được nhị vị đại nhân quang lâm, tiếc rằng chùa nhỏ quá không có chỗ rộng rãi thù tiếp đại nhân, xin mời nghỉ tạm trong phòng của tiểu tăng...
Mã Côn đỡ lời:
- Đại sư bất tất phải khách sáo, chúng ta ngủ ngay tại đây cũng có làm sao? Tất cả hấp tấp dọn dẹp đại điện làm chỗ nghỉ cho tất cả mọi người.
Trong không khí tĩnh mịch giữa đêm khuya ở nơi ngôi chùa núi bỗng nhiên có mấy tiếng tù và nổi lên, rồi tiếng vó ngựa phi dồn dập, dừng lại trước cổng chùa.
Hàn Uy Võ, Mã Côn, Chu Xán và mọi người thức dậy liền. Có tiếng la rất lớn đinh tai nhức óc:
- Chúng ta đến cướp tiêu đây, không liên quan đừng đụng vào.
Nghe âm thanh, Dương Hoa là người kinh động nhất vì chàng nhận ra tiếng người rất quen thuộc, bèn nhìn ra cổng chùa thì thấy một trung niên mặt mũi rất xấu xí và một người nữa ước chừng trên dưới năm mươi tuổi, đầu trọc lóc đang tiến vào chùa.
Dương Hoa bụng bảo dạ: "Lạ thật, tên xấu xí này hình như ta đã có gặp ở đâu rồi?" nhưng cố nhớ mà vẫn không sao nhớ ra.
Tên mặt mũi xấu xí tiến vào trước, cước bộ nửa hình chữ "đinh" nửa hình chữ "bát", song chưởng đặt trên đầu gối, chưởng tâm hướng ra ngoài chính là thế hộ vệ theo Lục Dương Kim Cương Thủ của Dương gia để phòng bị địch nhân đột kích bất ngờ. Tên xấu xí ngừng ngay trước cửa đại điện, ha hả cười lớn:
- Hàn tổng tiêu đầu, chắc ngươi không ngờ hôm nay gặp Mẫn mỗ phải không? Nhờ y xưng hô, Dương Hoa mới sực nhớ ra: "Thì ra tên này là đại sư ca của ta!" Nguyên lai tên mặt xấu xí không phải là người nào xa lạ, chính y là đại đệ tử của Dương Mục, tên gọi là Mẫn Thành Long.
Từ khi đó chàng chưa hề gặp lại Mẫn Thành Long và cũng không ngờ rằng y biến thành người có bộ mặt xấu xí đến thế.
Trước sự xuất hiện đột ngột của Mẫn Thành Long, Hàn Uy Võ cũng có chấn động, vội vàng ra cửa cười nói:
- Tưởng là ai té ra là Mẫn đại ca, Mẫn đại ca chắc chỉ muốn nói đùa thôi chứ gì? Mẫn Thành Long lạnh lùng:
- Ai đâu có thì giờ đùa chơi? Ta nói thật nếu ngươi đồng ý bỏ tất cả hàng hóa tại đây thì ta sẵn lòng nể tình chủ nhà này cho tất cả lên đường. Trái lại, ha ha, thì đành tiên lễ hậu binh vậy.
Thạch Kiến Chương cũng vừa theo ra, lão nóng nảy quát:
- Mẫn Thành Long, ngươi thực muốn cướp tiêu phải không? Mẫn Thành Long đáp:
- Không lẽ lại giả? Ngươi không thấy ta đem sẵn theo bọn phu khiêng hàng đó sao.
Bọn chúng đang đợi ở bên ngoài chuẩn bị vận chuyển dược liệu của Chấn Viễn tiêu cục.
Hàn Uy Võ nghe đến hai chữ "dược liệu" thì thất kinh vì không hiểu tại sao tên họ Mẫn lại biết được hàng hóa đựng trong các hòm gỗ là dược liệu? Về bản lãnh võ công của Mẫn Thành Long, Hàn Uy Võ không có gì đáng ngại vì ông biết rõ, nhưng còn người trọc đầu đi sau, y thì hoàn toàn xa lạ, vả lại nhìn ánh mắt sáng ngời của y, huyệt đạo thái dương nổi gồ lên chứng tỏ nội công võ học của y khác thường khiến ông phải cảnh giới.
Hàn Uy Võ đang bận chú ý đến tên trọc, còn Dương Hoa cứ quanh quẩn ý nghĩ về tên Mẫn Thành Long vì xưa kia có lần chàng nghe đồn y đã về dưới trướng Chấn Viễn tiêu cục làm tiêu sư rồi, không ngờ hôm nay lại khác hẳn. Cứ nghe những lời y hôm nay nói ra thì y cũng mới lìa bỏ Chấn Viễn tiêu cục đây thôi, chẳng lẽ không còn chút ân nghĩa nào với Hàn tổng tiêu đầu nữa? Đang nghĩ ngợi vẩn vơ, bỗng chàng nghe Thạch Kiến Chương nói với Mẫn Thành Long:
- Mẫn Thành Long, ngày trước ngươi cũng đã từng là môn hạ của Chấn Viễn Tiêu cục nhiều năm, bất luận ngươi có ân oán gì với Hàn tổng tiêu đầu, tiêu cục cũng không xử tệ với ngươi bao giờ, hôm nay ngươi thấy Hàn tổng tiêu đầu tự thân phải đi bảo tiêu là chuyện hết sức nghiêm trọng. Hà, ta không sợ ngươi cướp hàng hóa đâu, ta chỉ buồn vì ngươi là loại táng tận lương tâm thôi.
Mẫn Thành Long buông ba tiếng cười ha hả rất ghê rợn:
- Thạch Kiến Chương, ngươi bảo Chấn Viễn tiêu cục đối xử với ta không tệ, đúng đấy, nhưng đó là chuyện ngày xưa kia, chính ta đối xử với Chấn Viễn tiêu cục cũng có gì tệ đâu.
Nhưng xin hỏi tổng tiêu đầu, ta đã phạm vào lỗi gì mà lại bị đuổi ra khỏi tiêu cục? Bây giờ Dương Hoa mới hiểu rõ, té ra y bị Hàn Uy Võ đuổi đi nên hôm nay đến cướp tiêu thì đúng là vì lòng tư oán vậy.
Hàn Uy Võ nghe Mẫn Thành Long nói với Thạch Kiến Chương như vậy liền cười nhạt:
- Chấn Viễn tiêu cục là nơi nước cạn đâu dung nổi cá lớn. Ngươi là người hùng tài đại lược, ta đâu dám giữ ngươi ở chốn thô lậu? Chuyện này có nguyên nhân vì khi Mẫn Thành Long còn ở Chấn Viễn tiêu cục đã thông đồng với Dương Mục khi ấy làm tay sai cho bọn ngự lâm quân mưu đồ với nhau tiếm đoạt tiêu cục quy về triều đình, nhưng âm mưu bị bại lộ và y bị Hàn Uy Võ đuổi khỏi cửa.
Mẫn Thành Long cũng cười nhạt:
- Hàn tổng tiêu đầu nói câu ấy không có mỉa mai đấy chứ? Hay là xem ta không đủ bản lãnh làm tiêu sư cho Chấn Viễn tiêu cục?
- Ta hoàn toàn không có ý ấy, đó là do ngươi tự nghĩ đó thôi.
Mẫn Thành Long cả giận:
- Tốt lắm, nếu ngươi cho rằng ta không đủ bản lãnh làm tiêu sư thì hôm nay ta thử cướp tiêu xem sao! Thạch Kiến Chương đại nộ:
- Tên họ Mẫn kia, bản lãnh ngươi có bao nhiêu mà định ăn nói càn rỡ với Hàn tổng tiêu đầu, hãy đến đây ta xin tiếp ngươi một chiêu!
- Được lắm, Mẫn mỗ bản lãnh tới đâu mỗ tự biết, ta không dám động thủ cùng Hàn tổng tiêu đầu, nhưng nên nhớ núi cao thì có núi khác cao hơn. Bọn ngươi có hai người, bọn ta cũng có hai người, ta không dám so tài với tổng tiêu đầu nhưng với ngươi thì xin bồi tiếp thử chơi còn người bạn hữu của ta đây sẽ tiếp Hàn tổng tiêu đầu.
Thạch Kiến Chương nói:
- Tốt, tất cả các người khác hãy lùi ra cho ta tiếp chiêu Mẫn Thành Long.
Hàn Uy Võ vẫy tay áo:
- Chậm đã. Vị bằng hữu đây nãy giờ ta chưa biết cao danh quý tánh, xin được biết cho đủ lễ.
Tên trọc đầu chậm rãi đáp:
- Tại hạ Thượng Thiết Hoằng! Chưa bao giờ nghe cái tên xa lạ ấy nhưng cũng thi lễ:
- Thượng đà chủ xưa nay ẩn tích nơi nào chẳng hay Hàn mỗ có tội tình gì với người, xin được cho nghe! Thượng Thiết Hoằng đáp:
- Ngươi không biết ta, cần gì nói tới giao tình? Câu nói này y có ý bảo rằng: ta muốn cướp tiêu là cướp tiêu, không cần có lý do gì cả.
Hàn Uy Võ trong bụng đã giận lắm nhưng không lộ ra ngoài mặt, ông nói:
- Thượng đà chủ đã có ý muốn hỏi tội Chấn Viễn tiêu cục, Hàn mỗ xin liều mình bồi tiếp quân tử một phen. Thượng đà chủ muốn ra tay trước hay vị Mẫn đại gia đây ra tay trước? Thượng Thiết Hoằng lạnh lẽo:
- Chậm đã.
- Thượng đà chủ muốn dạy bảo điều gì?
- Ta muốn nói với hai vị quan quân đây ít lời.
Nãy giờ Mã Côn và Chu Xán tuy đã ra tới ngoài sân chùa nhưng chưa nói câu nào, chỉ đứng tụ thủ bàng quan xem diễn tiến câu chuyện, lúc ấy Mã Côn mới lên tiếng:
- Thượng đà chủ, tuy chúng ta mới sơ ngộ nhưng vị Mẫn lão đệ đây ta có quen biết từ lâu, nay hai bên có hiềm khích xin cứ tự giải quyết. Hàn tổng tiêu đầu, Chấn Viễn tiêu cục thanh danh rất lớn, nếu chúng tôi nhúng tay vào e thương tổn đến đại danh của tiêu cục! Hàn Uy Võ gật đầu:
- Thâm tâm tôi cũng không muốn làm kinh động đến hai vị! Thượng Thiết Hoằng hướng về phía Mã Côn thi lễ rất trân trọng:
- Đa tạ đại nhân thông tình đạt lý không xem chúng tôi là kẻ đạo tặc tầm thường. Sự việc hôm nay, chúng tôi xin vì đại nhân mà bẩm báo minh bạch.
Mã Côn trước sau không muốn vướng vào chuyện rắc rối này nên nói:
- Ta đã nói rồi, việc của hai bên cứ tự nhau giải quyết, chúng ta không can dự vào bên nào mà! Thượng Thiết Hoằng nói:
- Lòng bao dung của đại nhân khiến tại hạ lại càng phải nói rõ sự thật. Tại hạ đã từng ăn lộc triều đình nên lần này muốn cướp tiêu không phải tầm thường mà vì lý do hết sức trọng yếu, muốn có chút lễ vật dâng lên triều đình đó! Y cho rằng hành động "cướp tiêu" hôm nay là để dâng lên triều đình lễ vật thì quả là nghịch nhĩ, chẳng khác nào nói triều đình với lũ cướp của là cùng một phe cánh.
Mã Côn mặt hơi biến sắc vội hỏi:
- Ngươi nói vậy là có ý gì? Thượng Thiết Hoằng cười đáp:
- Đại nhân vẫn chưa biết vị Hàn tổng tiêu đầu đây lần này bảo tiêu những gì thật ư? Mã Côn hơi chấn động nhưng vẫn cố thản nhiên:
- Chỉ cần hàng bảo tiêu không phạm đến vương pháp, còn ta đâu cần biết chuyện khác của người? Thượng Thiết Hoằng từ từ gằn từng chữ một:
- Nhưng chuyện này của người đại nhân không thể không biết được, vì hàng bảo tiêu lần này chính là phạm tới vương pháp! Hàn Uy Võ hoảng kinh la lên:
- Đừng nói hồ đồ, Chấn Viễn tiêu cục đóng tại đất của thiên tử, công cuộc làm ăn hơn mười năm nay ai mà không hay biết. Chúng ta bảo tiêu toàn những hàng quang minh chính đại, phạm vào vương pháp ở chỗ nào? Mã Côn hắng giọng:
- Công cuộc làm ăn của Chấn Viễn tiêu cục sáng như ban ngày, điều đó ta có thể tin được nhưng vàng thật sợ gì lửa lò? Hãy để cho đà chủ đây nói rõ chứ có sợ gì? Hàn Uy Võ biết rằng Mã Côn nói vậy là đã có động lòng nghi ngờ, không tiện ngăn trở nữa chỉ nói:
- Được, ngươi cứ nói rõ đi. Ta không sợ bị vu hãm đâu! Thượng Thiết Hoằng dương dương:
- Nếu ngươi nói là ngươi ngay thì hãy báo thật thà với hai vị đại nhân đây ai là người thuê ngươi bảo tiêu hàng hóa lần này? Và bảo tiêu những gì? Hàn Uy Võ cười nhạt:
- Ta đã báo với hai vị đại nhân rồi, không cần phải nói lại với ngươi nữa! Thượng Thiết Hoằng gạt liền:
- Nhưng những lời ngươi báo không phải là chân thật.
Mã Côn xen vào:
- Hàn tổng tiêu đầu, xin ông cứ yên tâm, chúng tôi không dễ tin lời vu khống đâu, nhưng cứ nên để vị đà chủ đây nói rõ xem sao! Thượng Thiết Hoằng dương dương tự đắc:
- Xin hỏi ngươi bảo tiêu những hàng hóa gì? Có phải mang đến Sài Đạt Mộc không? Hàn Uy Võ hỏi lại:
- Mang đến Sài Đạt Mộc thì sao?
- Bọn giặc ở Tiểu Kim Xuyên hiện nay đã rút về rừng núi Sài Đạt Mộc, ngươi bảo tiêu toàn là những dược liệu thuốc men, chính là để tiếp tế cho họ, ta nói có đúng không? Lời nói vừa dứt tất cả đều kinh dị, Mã Côn gượng cười:
- Thượng đà chủ có bằng cớ gì, lời này không thể là lời nói vu vơ được! Thượng Thiết Hoằng:
- Đại nhân minh giám, tổng tiêu đầu giao thiệp với bọn phản nghịch triều đình làm sao dám khinh xuất để lọt bằng cớ vào tay người khác? Nhưng đại nhân thử nghĩ kỹ mà xem, nếu hộ tống hàng hóa không có gì bí mật việc gì tổng tiêu đầu phải thân hành lên đường cho gian khổ? Rồi hắn cười to:
- Hà hà, ta đã biết Hàn tổng tiêu đầu là bạn rất thân của tên thủ lãnh nghịch đồ Mạnh Nguyên Siêu! Hàn Uy Võ nghe Thượng Thiết Hoằng tố cáo mình, không biết làm sao cãi lại trong khi Mã Côn hỏi lại:
- Làm sao các ngươi biết việc này? Mẫn Thành Long đáp:
- Việc này có ta làm chứng. Mười năm trước đây, Mạnh Nguyên Siêu đã từng cải trang xuất hiện ở Chấn Viễn tiêu cục, sau này ta mới biết chính người cải trang ấy là y.
Hàn Uy Võ đã kịp lấy lại bình tĩnh, ông trả lời:
- Ta đuổi ngươi ra khỏi tiêu cục, thảo nào hôm nay ngươi vu khống cho ta. Nếu việc ấy đã xảy ra mười năm trước tại sao hôm nay ngươi mới nói?
- Sự việc đã qua rồi ta mới lìa khỏi tiêu cục, ở kinh đô lúc ấy ta đâu có uy tín gì mà nói? Vả chăng ta cũng không bắt được quả tang Mạnh Nguyên Siêu, lời nói vô bằng, người khác vị tất đã tin ta! Hàn Uy Võ cười gằn:
- Ngươi bảo lời nói vô bằng là đúng đấy! Thượng Thiết Hoằng ho nhẹ một tiếng:
- Hàn tổng tiêu đầu đừng đánh trống lảng. Mẫn Thành Long nói chuyện cũ mười năm, ta nói chuyện trước mắt đây. Có phải ngươi bảo tiêu cho bọn Lãnh Thiết Tiều, Mạnh Nguyên Siêu không? Hàn Uy Võ cười ha hả liền mấy tiếng:
- Thật hay không may thay ta cũng có một nhân chứng đây.
- Ai vậy?
- Chính là Sa Mã pháp sư.
Sa Mã pháp sư bước vào ngay lúc ấy, tay đang cầm tràng hạt, miệng niệm Phật hiệu:
- A di đà phật, thật là các vị ngờ oan cho cư sĩ Hàn tổng tiêu đầu. Tất cả dược liệu là do tệ giáo pháp vương chúng tôi thuê Hàn tổng tiêu đầu bảo tiêu, vì vùng đất chúng tôi chẳng may mới bị một trận ôn dịch quá nặng, bệnh nhân quá nhiều nên rất cần dược liệu thuốc men chữa chạy.
Ai cũng biết Bạch giáo pháp vương đóng đô ở đất Ngọc Khắc Chiêu Minh rất gần với Sài Đạt Mộc, nên lời chứng nhận của Sa Mã pháp sư là hoàn toàn có lý. Những Mẫn Thành Long ương ngạnh lên tiếng:
- Ai biết được khi Hàn tổng tiêu đầu vận chuyển thuốc men dược liệu ngang qua Sài Đạt Mộc không chia ra phần lớn, lén giao cho bọn cường đạo trong rừng núi? Thạch Kiến Chương nghe Mẫn Thành Long ăn nói hồ đồ, mặt biến sắc quát lớn:
- Họ Mẫn kia, câm miệng lại không ta cho một chiêu mất mạng đó! Mẫn Thành Long quay sang họ Thạch:
- Được lắm, ta cũng đang đợi tiêu sư đây.
Trước đây khi còn ở trong tiêu cục, Mẫn Thành Long và Thạch Kiến Chương vốn đã không ưa gì nhau, nên vừa nghe Mẫn Thành Long khiêu khích, Thạch Kiến Chương nhảy đến liền hữu chưởng búng ra lách tách xuất độc chiêu định đánh chết Mẫn Thành Long.
Chỉ thấy Mẫn Thành Long xoay một vòng thi triển Kim Cương Đại Dương Thủ chung quanh gian điện chật hẹp chỗ nào cũng có chưởng ảnh của y.
Kim Cương Đại Dương Thủ của Mẫn Thành Long tuy chưa thể so với bản lãnh của Dương Mục nhưng vẫn biến ảo rất linh hoạt, trong chiêu ẩn thâm chiêu, trong thế tàng thế, xét về mặt chiêu số thì hơn hẳn lão Thạch, nhưng về hỏa hầu thì lại chưa bằng.
Mọi người đứng chung quanh đều dạt ra sát vách tường để dành khoảng trống cho hai người tỷ thí, vì chính điện của chùa rất chật hẹp, so với phòng khách của một nhà bình thường chưa chắc đã lớn hơn bao nhiêu, nên chưởng công của Mẫn Thành Long và Thạch Kiến Chương bị hạn chế rất nhiều, nhất là đối với lão Thạch sử dụng Cầm Chưởng cần một khoảng không gian càng rộng càng tốt thì ở trong phòng này thật là bất lợi.
Đánh trên hơn mười chiêu, Mẫn Thành Long đã có vẻ nóng nảy lắm, bỗng y gừ lên một tiếng như tiếng hổ báo gầm, chưởng pháp biến đổi quét ngang người Thạch Kiến Chương dồn lão vào một góc tường sát với Dương Hoa đang đứng.
Chân lão Thạch loạng choạng đạp nhằm một chiếc ly uống rượu còn vứt ngổn ngang dưới đất. Chiếc ly vỡ nát ra từng mảnh nhỏ dưới chân lão Thạch khiến lão càng loạng choạng hơn. Thời cơ thật thuận tiện cho Mẫn Thành Long, người y đảo vụt theo đối thủ, tả chưởng giơ thẳng lên chuẩn bị đánh đòn sát thủ.
Dương Hoa cũng vừa cúi xuống nhặt một mảnh vỡ của chiếc ly bằng sứ. Một tiếng động rất nhỏ xen kẽ lọt vào giữa lúc ấy.
Nói thì chậm nhưng sự việc mau không thể tả, Mẫn Thành Long kêu ối lên một tiếng, chân khập khiễng bước lui buông chưởng xuống. Y lùi lại ba bước liền nhăn nhó:
- Ta trúng ám khí mất rồi, không biết tên nào trong bọn tiêu cục ám toán ta đây...
Thượng Thiết Hoằng vội vàng bước lại đỡ lấy Mẫn Thành Long, y đặt chưởng tâm đỡ sau lưng đồng bọn đề phòng lỡ Thạch Kiến Chương nhân cơ hội đánh tiếp. Nhưng hành động của họ Thượng chậm hơn lão Thạch nửa bước, Cầm Chưởng của lão không một giây dừng lại đã quét ngang mặt Mẫn Thành Long, may Thượng Thiết Hoằng đã có ý đỡ đòn từ trước nên hữu chưởng vừa đỡ bạn, tả chưởng đã xoay lên đánh bạt cầm chưởng của đối phương ra.
Mẫn Thành Long đã tránh được trọng thương nhưng chưởng thế còn dư lực đập vào cạnh má y khiến y khạc ra một bụm máu nhỏ mang theo hai chiếc răng.
Thượng Thiết Hoằng tức giận:
- Hàn Uy Võ, bọn tiêu cục ngươi chuyên đánh lén phải không? Hàn Uy Võ hừ một tiếng:
- Thượng đà chủ sai rồi!
- Sai ở chỗ nào? Rõ ràng có người trong tiêu cục ám toán bằng hữu của ta đây.
- Căn cứ vào đâu ngươi nói người của tiêu cục ám toán?
- Không phải tên tiểu tử kia vừa ném mảnh ly vỡ ám toán Mẫn Thành Long chút nữa mang thương tật ở chân sao? Hàn Uy Võ cười lớn:
- Té ra cái mà ngươi gọi là "ám toán" là như vậy. Nhưng vị tiểu huynh đệ đây không phải là người của tiêu cục Chấn Viễn đâu. Vả chăng y cũng đâu biết võ công gì mà đánh trúng huyệt Dũng Tuyền của họ Mẫn kín đáo thế? Mẫn hương chủ nổi danh đệ nhất đệ tử của Dương Mục lẽ nào lại bị một tên trẻ tuổi cầm mảnh ly vỡ đùa chơi được? Không sợ làm trò cười cho thiên hạ sao? Thượng Thiết Hoằng mặt ửng đỏ vì lời châm chọc mỉa mai của Hàn Uy Võ, y giận đến run giọng:
- Hàn tổng tiêu đầu, xin mời ra ngoài sân kia cho ta lãnh giáo vài chiêu thế! Ngoài sân y đã có sẵn bọn cao thủ cùng phe với y sẵn sàng giúp y một tay, hay ít ra cũng giám sát được đám thủ hạ của Chấn Viễn tiêu cục.
Hàn Uy Võ ôn hòa:
- Được, chủ tùy khách ý, Hàn mỗ xin bồi tiếp đà chủ.
Thế rồi tất cả kéo ra ngoài sân, đứng vây thành một vòng tròn xem Hàn Uy Võ và Thượng Thiết Hoằng tỷ võ. Tất cả mọi người trong tiêu cục để tránh hiềm nghi đều bỏ lại ly uống rượu của mình trong chính điện, tránh lập lại sự "ám toán" như vừa xảy ra với Mẫn Thành Long.
Thượng Thiết Hoằng lớn tiếng:
- Hàn tổng tiêu đầu, tỷ thí quyền cước rất khó phân thắng bại, chúng ta hãy tự chọn vũ khí cho mình.
Hàn Uy Võ rút liền cạnh sườn một đoản đao:
- Tốt lắm, mời đà chủ cầm vũ khí xuất chiêu trước.
Có một tên thiếu niên thấp bé bước tới, hai tay dâng lên trước mặt Thượng Thiết Hoằng một cái hộp hình vuông:
- Đà chủ, xin nhận binh khí.
Thượng Thiết Hoằng không thèm giơ tay đỡ lấy, y cong ngón giữa búng một cái, chỉ nghe cốp tiếng nhỏ, nắp hộp bật tung. Nên biết hộp này được chế tạo bằng thứ gỗ đàn mộc rất cứng, vậy mà Thượng Thiết Hoằng chỉ dùng chỉ pháp đã búng tung nắp hộp chứng tỏ nội lực phi thường của y.
Hàn Uy Võ cũng vừa ngạc nhiên nhưng không phải vì nội công của đối phương mà là vì vũ khí y vừa nhấc ra khỏi hộp.
Đó là một chiếc đàn tỳ bà bằng sắt. Y giơ thiết tỳ bà lên cười lạnh lùng:
- Khách không tiếm quyền chủ, Hàn tổng tiêu đầu, mời ra chiêu trước! Hàn Uy Võ biến sắc mặt:
- Té ra Thượng đà chủ là truyền nhân của môn phái Thiết Tỳ Bà ư? Hàn mỗ hôm nay mới thấy được võ lâm tuyệt học thất truyền đã trên ba trăm năm. Thực là vạn hạnh! Thượng Thiết Hoằng ha hả cười lớn:
- Bốn chữ "võ lâm tuyệt học" khiến ta thêm thẹn. Hàn tổng tiêu đầu, kể ra ngươi cũng thấy nhiều biết rộng đấy, ta xin bội phục! Nguyên môn phái Thiết Tỳ Bà được sáng lập vào đầu nhà Minh do một võ lâm cao thủ tên là Thượng Hòa Dương. Hòa Dương là người nửa chính nửa tà dùng Thiết Tỳ Bà làm một võ khí độc đáo hoành hành trên chốn giang hồ, bình sinh chưa lần nào gặp tay đối thủ, đến tuổi về già Hòa Dương mới bị bại về Thiên hạ đệ nhất kiếm đương thời là Trương Đan Phong, từ đó y mai danh ẩn tích không ai biết chung cuộc ra sao và tuyệt kỹ Thiết Tỳ Bà cũng từ đó thất truyền.
Hôm nay, Thượng Thiết Hoằng sử dụng Thiết Tỳ Bà, y lại cùng có họ Thượng, Hàn Uy Võ dự đoán rằng có lẽ y phải là con cháu gì đây của Thượng Hòa Dương. Vì môn phái Thiết Tỳ Bà từ lâu đã thất truyền nên sở kiến về vũ khí này họ Hàn không mấy am tường, ông nhớ lại: "Cứ theo lời các cố lão thì Thiết Tỳ Bà lợi hại nhất ở chỗ trong lòng nó rỗng chứa đầy ám khí, ta phải cẩn thận đề phòng mới được".
Thượng Thiết Hoằng vẫn giơ cao Thiết Tỳ Bà:
- Chúng ta đã đủ lễ với nhau rồi. Hàn tổng tiêu đầu, xin mời xuất chiêu.
Hàn Uy Võ vừa hô "Xin mạn phép" vừa múa một đường đao tấn công. Đao pháp đi rất chậm từ từ gần chạm đến người Thượng Thiết Hoằng mới hốt nhiên biến thành hư thế. Đó là Hàn Uy Võ bảo trì thân phận lãnh tụ tiêu cục của mình, không muốn mang tiếng lợi dụng xuất chiêu trước.
Thượng Thiết Hoằng hô lớn:
- Đao kiếm vô tình, xin lưu tâm tiếp chiêu đây.
Thiết Tỳ Bà quay một vòng trên không, đánh tới kình lực rất dữ dội, khiến mọi người đứng xem bị kình lực quá mạnh đẩy lùi lại tới mấy bước.
Chỉ nghe một tiếng choang rất lớn, ánh quang bay ra tứ diện, Hàn Uy Võ phân chuyển lưng đao, liền thi triển thành nội công chém một đao, thiết tỳ bà dội qua một bên. Hàn Uy Võ tán thán:
- Hảo công phu! Rồi trầm vai xuống tránh thiết tỳ bà vừa đập tới hóa giải đao thế chém xuống vừa qua chiêu thứ hai.
Người xem bây giờ chỉ còn thấy đao ảnh quay vùn vụt, mũi đao khi xẹt qua đông khi xẹt qua tây, khi chuyển lên cao khi hạ xuống thấp thành muôn hình vạn trạng. Bọn đệ tử Chấn Viễn tiêu cục nhìn thấy đao pháp của tổng tiêu đầu biến diệu khôn lường đều lấy làm mừng rỡ, thỉnh thoảng lại reo hò vì những tuyệt chiêu của vị chủ nhân, chỉ có một mình Dương Hoa là lo lắng: "Công lực của hai bên không thể nói được ai hơn ai kém, nhưng dĩ nhiên thiết tỳ bà diệu dụng hơn nhiều, chỉ sợ Hàn tổng tiêu đầu có một chút sơ suất là bị bại liền".
Nên biết bản lãnh của Thượng Thiết Hoằng so với Mẫn Thành Long cao hơn mấy bậc nên Dương Hoa có muốn ám trợ Hàn Uy Võ cũng không dễ dàng tìm ra phương cách, huống gì bọn Mã Côn, Chu Xán qua sự việc Mẫn Thành Long đã đem lòng nghi kỵ chàng, quan sát chàng rất kỹ.
Thượng Thiết Hoằng cười rằng:
- Võ công của Hàn tổng tiêu đầu thật quá ta tưởng tượng, trận thư hùng hôm nay có thể làm mẫu mực cho đời sau được lắm! Dứt lời, y ra một chiêu Hoành Tảo Thiên Quân tấn công phần hạ thân của Hàn Uy Võ.
Hàn Uy Võ thu đao nhảy vẹt ra, định dùng chiến thuật "dĩ dật đãi lao" nhưng thế thiết tỳ bà của Thượng Thiết Hoằng chỉ đánh đến nửa chừng rồi ngừng lại, xoay ngược lưng tỳ bà ra, đột nhiên tay trái ngũ chỉ vuốt mạnh bật ra một tiếng lanh lảnh như sắp chọc thủng màng nhĩ mọi người. Có vài tên phu trong tiêu cục vừa nghe tiếng lanh lảnh ấy, chịu không nổi phải vội vàng bịt kín tai lại.
Hàn Uy Võ cười nhạt:
- Ngươi định dùng tiếng đàn tỳ bà để nhiễu loạn tâm thần người nghe nhưng với ta chỉ là trò đùa! Lúc ấy thiết tỳ bà lại vừa đánh tới, đao cũng giương lên định hất ra nhưng bỗng nhiên năm sợi dây đàn bung hẳn ra nhắm ngay mạch môn của Hàn Uy Võ quất vào.
Hàn Uy Võ không ngờ thiết tỳ bà lại có diệu dụng đến thế, cả năm sợi dây đàn cũng biến thành vũ khí tấn công. Nhưng Hàn Uy Võ biến chiêu thực là cực kỳ chớp nhoáng, ông cong hẳn người theo thế đao rồi nghe hai tiếng "tranh, tranh" lảnh lót, hai sợi dây đàn đã bị chém đứt và mạch môn của ông được giải thoát khỏi áp lực của đối phương.
Mã Côn đứng bên ngoài nhìn tình hình lấy làm thất vọng, bụng bảo dạ: "Gọi thiết tỳ bà là võ lâm tuyệt học thực là quá lời chẳng như lời đồn đãi".
Thượng Thiết Hoằng thấy đàn đã bị đứt hai dây, giận dữ đỏ bừng mặt:
- Ngươi đã phá hoại bảo bối gia truyền của ta, không đền không thể được! Hàn Uy Võ đáp:
- Thượng đà chủ nói buồn cười thật, Hàn mỗ tìm ở đâu ra thiết tỳ bà đền được? Thượng Thiết Hoằng trầm sắc mặt nghiêm giọng:
- Ta muốn ngươi đền bằng tính mạng! Vừa nói y vừa nâng hai dây đàn bị đứt lên.
Tay y vừa buông ra, hai dây đàn chưa kịp rơi xuống thì chiếc thiết tỳ bà đã vụt nhấc lên cao, hai sợi dây đứt vươn lên thẳng như hai giản bút nhắm thẳng vào hai mắt của Hàn Uy Võ, rõ ràng y đã vận dụng nội công đánh hai dây đàn định chọc mù mắt đối phương.
Hàn Uy Võ vẫn bình tĩnh, ông còn kịp trả lời:
- Ngươi cứ việc đoạt lấy tính mạng của Hàn mỗ, chỉ e rằng có hơi khó đó thôi.
Lúc ấy hai đầu dây đàn đứt đã gần chạm tới mặt ông. Bỗng có một luồng gió thổi tạt qua đẩy hai dây đàn rơi xuống. Thì ra Hàn Uy Võ đã vận chân khí thổi bạt hai sợi dây đàn qua một bên.
Ta nên biết vận nội công thổi vật nhỏ như hai sợi dây đàn đã là chuyện rất khó, càng khó hơn nữa vì hai sợi dây đàn đã bị Thượng Thiết Hoằng truyền huyền công thành hai vật cứng đâm thẳng tới. Thế mà Hàn Uy Võ vẫn thổi bạt đi được, rõ ràng công phu nội công của ông hơn hẳn Thượng Thiết Hoằng.
Thượng Thiết Hoằng giận dữ:
- Ngươi đừng mừng vội, ta còn nhiều món lạ cho ngươi nếm thử.
Đầu thiết tỳ bà điểm vào huyệt Hoàn Khiêu của Hàn Uy Võ giống như biến thành phán quan bút.
Hàn Uy Võ bước lùi một bước, quay đao thành thế Thiết Lê Canh Địa che kín huyệt đạo. Nói thì chậm nhưng sự việc rất mau, Thượng Thiết Hoằng xoay ngang thiết tỳ bà đánh vào đùi ông biến vũ khí thành một loại bổng, biến chiêu Thái Tổ Côn Pháp.
Mỗi một chiêu, y đều biến thiết tỳ bà thành một loại vũ khí khác nhau, khi thì từ giản pháp biến thành bút pháp, khi thì từ bút pháp biến thành côn pháp, đúng là chỉ trong chớp mắt đã biến chuyển khôn lường khiến đối phương không sao suy đoán được. May mà võ công của Hàn Uy Võ hết sức cao cường mà cũng không dám khinh suất một chút nào.
Hai sợi dây đứt trên thân thiết tỳ bà cũng vô cùng lợi hại, tùy theo sự xoay chuyển của thiết tỳ bà, nó biến thành hai con độc xà quẫy lộn đánh vào các huyệt đạo của đối phương.
Hai sợi dây đàn bị Hàn Uy Võ thổi tạt xuống liền nhắm ngay huyệt đạo trên bụng và phần hạ thân ông. Hàn Uy Võ hữu thủ múa đao lồng lộng cự với thiết tỳ bà, tả thủ vươn ra cong các ngón tay lại thành chỉ búng liên tiếp vào hai sự dây đàn liên tục tấn công nguy hiểm không kém. Hàn Uy Võ triển khai thi thố Đàn Chỉ Thần Công hễ hai sợi dây đàn tấn công chỗ nào là búng vào chỗ đó, chỉ nghe những tiếng "đinh, đinh" bất tuyệt chẳng khác nào tiếng đánh đàn, người ngoài không thể nào nhìn thấy hết các chiêu thế được.
Đang đánh nhau kịch liệt, bỗng nghe choang một tiếng lớn, Thượng Thiết Hoằng đã giựt đứt hết năm sợi dây đàn, hai dây đã đứt sẵn và ba dây còn lại biến mỗi dây đàn thành một thứ vũ khí khác cùng lúc tấn công ráo riết hơn.
Hàn Uy Võ chiêu thế càng cẩn mật, bỗng ông nhảy hẳn ra khỏi ngoài vòng chiến.
Thượng Thiết Hoằng hỏi:
- Thắng bại chưa phân, ngươi định chạy ư? Hàn Uy Võ hét lên một tiếng dữ dội như tiếng sấm, lật tay thành chưởng đáp lại:
- Ngươi chớ ngông cuồng, để xem ai là người chạy trước? Chưởng lực dũng mãnh như muốn di sơn đảo hải đánh ập tới, Thượng Thiết Hoằng phiên thân tránh không để chưởng đánh trúng nhưng đã hơi chậm một phút, chưởng thế hơi vẹt trúng búi tóc của y, khiến tóc xổ tung ra. Thạch Kiến Chương cổ vũ:
- Tuyệt chiêu, chưởng pháp của tổng tiêu đầu thực là lợi hại.
Thượng Thiết Hoằng mặt tái không còn một giọt máu, nhưng cố cười gượng:
- Không ngờ võ công của Hàn tổng tiêu đầu lợi hại thật! Lời vừa dứt thân ảnh của y tung lên hướng vào Hàn Uy Võ đánh mạnh tới. Tất cả những kẻ đứng xem đều kinh dị: "Chưởng lực của Hàn Uy Võ rất hùng hậu, Thượng Thiết Hoằng không tránh thì thôi sao dám đâm thẳng vào tìm cái chết?" Yù nghĩ ấy chưa dứt bỗng nghe liên tiếp mấy tiếng "xoẹt, xoẹt", ám khí trong lòng chiếc đàn tỳ bà bắn ra vun vút. Thì ra Thượng Thiết Hoằng đã sử dụng đến đòn sát thủ tối hậu, bắn hàng loạt ám khí ra.
Khoảng cách giữa y và Hàn Uy Võ rất gần, ám khí lại bay ra đột ngột, nếu ở trường hợp người khác chắc chắn đã bị ám khí ghim đầy ngươi nhưng Hàn Uy Võ đã phòng bị ngay từ đầu nên vừa nghe tiếng động lạ ông liền xuất thế Khổng Tước Khai Bình áp dụng tuyệt chiêu Hàn gia đao pháp xoay đao ảnh bọc chung quanh người đánh bạt các ám khí rơi xuống đất.
Mấy tiếng đinh đinh vừa dứt, nhìn xuống đất mọi người thấy hàng loạt ám khí của Thượng Thiết Hoằng: ba chiếc Thấu Cốt Đinh, hai chiếc Hồ Điệp Tiêu, và bốn mũi tên ngắn.
Vẫn chưa hết, tay áo Hàn Uy Võ phát lên ghim gọn một số Mai Hoa Châm, nguyên vì loại châm này rất nhỏ, đao ảnh không đánh trúng được nên Hàn Uy Võ phải dùng ống tay áo rộng căng ra cho đám mai hoa châm ghim vào.
Thượng Thiết Hoằng kêu lên:
- Tuyệt công phu, chỉ sợ ngươi không đủ sức đỡ được hết thôi! Trong lúc nói thiết tỳ bà lại đánh tới nữa. Lần này Hàn Uy Võ càng cẩn thận đề phòng ám khí hơn, không còn rảnh chút nào đánh tiếp phách không chưởng nữa thế là tự nhiên bị biến thành thế bị động. Quả nhiên ám khí lần này bắn ra còn nhiều hơn lần trước, dường như trong bụng thiết tỳ bà có một cái hộp không đáy chứa đủ mọi chủng loại ám khí, càng bắn ra càng nhiều không biết bao giờ mới hết.
Võ công của Hàn Uy Võ quả là siêu việt, trong tình hình bị ám khí trong thiết tỳ bà bắn tới liên tục như vậy mà cước bộ của ông vẫn hoàn toàn không bị nhiễu loạn.
Bọn thủ hạ tiêu cục Chấn Viễn đứng xem người nào người nấy xuất hạn dầm dề vì sợ hãi cho tổng tiêu đầu của mình lâm vào thế cực kỳ nguy hiểm.
Khi đao quang tiêu ảnh lập lòe qua lại, bỗng nghe xoẹt một tiếng xé vải, thì ra một chiếc Hồ Điệp Tiêu bay xước bên vai của Hàn Uy Võ xé rách một mảnh áo rồi mới rơi xuống để lộ ra một bên xương vai chút nữa thì đã ghim vào xương tỳ bà của ông.
Thượng Thiết Hoằng ha hả cười đắc ý:
- Ngươi đã biết sợ chưa? Nếu không mau mau nhận thua, chớ trách ám khí độc tiêu của ta...
Tiếng chưa dứt đột nhiên y ngừng hẳn lại, hai chân hình như đứng không vững, lảo đảo mấy bước rồi gục hẳn xuống đất.
Đó chính là lúc Hàn Uy Võ vừa bị ám tiêu xé rách áo, khí giận bốc lên giơ phách không chưởng chưa kịp hạ bỗng thấy họ Thượng đã ngã hẳn xuống đất rồi. Ông kinh ngạc đến ngây người ra một lúc bụng bảo dạ: "Không lẽ có ai đang ám trợ ta? Sa Mã pháp sư tuy là một trong tám đại đệ tử của bạch giáo Lạt Ma nhưng công phu chưa chắc gì hơn Thượng Thiết Hoằng làm sao đánh ngã y được?"..
Trong lòng Hàn Uy Võ rõ ràng biết rõ chắc Thượng Thiết Hoằng không phải do ông đánh ngã, nhưng những người đứng xem lại không biết cứ tưởng Thượng Thiết Hoằng trúng phách không chưởng, Thạch Kiến Chương đắc ý cười lớn:
- Ngươi đã biết oai lực của Hàn tổng tiêu đầu chưa? Võ công của Mã Côn hơn hẳn Thạch Kiến Chương, tuy không biết tại sao Thượng Thiết Hoằng bỗng nhiên ngã xuống nhưng chắc chắn không phải do Hàn Uy Võ, hắn hoang mang trong bụng: "Hoặc là họ Hàn đến tối hậu mới biểu lộ công phu kinh người đến thế? Chiêu phát xuất mà không ai thấy cả!" Trong bụng hắn vừa sợ vừa nghi ngờ không sao định được nhưng sợ nhất Hàn Uy Võ lợi dụng cơ hội truy kích Thượng Thiết Hoằng nên hắn vội giơ tay kiếm ra giữa:
- Oan gia nên cởi chứ không nên kết, hai bên đã cùng nhau ấn chứng võ công thế là đủ rồi, Hàn tổng tiêu đầu nghĩ sao? Hắn bước hẳn ra thật tình thâm ý là muốn ngăn cản một phần nhưng phần chính là muốn thử thách nội công Hàn Uy Võ xem đến đâu vì lúc ấy phách không chưởng của ông sắp đánh xuống.
Kình lực của Hàn Uy Võ vừa đẩy ra quả nhiên hùng hồn khiến Mã Côn hơi lảo đảo nhưng cũng không đến nỗi trầm trọng lắm, hắn nhủ thầm: "Hàn Uy Võ tuy bản lãnh có cao thực nhưng chưởng lực cũng chưa đủ đốn ngã Thượng Thiết Hoằng, thế thì nguyên nhân ra sao? Nếu nói có người bí mật ám trợ y thì bản lãnh của người này phải kinh thiên. Hiện nay ai có bản lãnh ấy? Trừ phi là chưởng môn nhân Thiên Sơn phái Đường Kinh Thiên, chưởng môn nhân Võ Đang phái Lôi Chấn Tử và hòa thượng phương trượng chùa Thiếu Lâm Đại Bi thiền sư!" Hàn Uy Võ chậm rãi cất tiếng:
- Mã đại nhân đã nói tới nghĩa tình, Hàn mỗ đâu dám không vâng? Kỳ thực thì võ công của Thượng đà chủ không kém tôi đâu. Chẳng qua tôi có chút may mắn hơn thôi. Chỉ mong từ đây Thượng đà chủ đừng làm phiền chúng tôi, còn chuyện hôm nay chỉ xin cười một tiếng là xong. Thượng đà chủ cứ tự nhiên lên đường xin miễn cho tôi phải đưa tiễn! Thượng Thiết Hoằng đã ngồi dậy, trên thân hoàn toàn không có một vết thương nào cả. Nguyên lúc nãy y ngã vì ở huyệt Hoàn Khiêu đột nhiên như bị trúng thương nhưng nhờ nội công y cực thâm diệu nên chỉ ngã xuống liền vận chân khí đả thông huyệt đạo liền.
Nhưng cũng như Mẫn Thành Long, y rất tự ái, trong lòng dù có hoang mang nghi ngờ nhưng không dám nói ra miệng là bị người ta ám hại sợ bị cười chê, vả chăng rõ ràng người ám toán so võ công hơn y hẳn mấy bậc, có nói ra tức là phải ở thế đối đầu càng bất lợi chứ không tốt đẹp gì.
Hàn Uy Võ nói câu vừa rồi rất khôn khéo, một mặt vừa gỡ thể diện cho đối thủ, một mặt vừa đuổi khéo y đi.
Thượng Thiết Hoằng phẫn uất lắm nhưng ở thế không thể không đi.
Trước khi bước ra khỏi cổng chùa, y quét ánh mắt sáng quắc khắp lượt bỗng nhìn thấy Sa Mã pháp sư đang lúi cúi tìm một hạt châu từ chuỗi tràng hạt.
Lòng y rúng động: "Chẳng lẽ lão pháp sư này ám toán ta bằng hạt châu ư?" Lúc ấy Mã Côn cũng vừa lên tiếng:
- Sa Mã pháp sư, lão tìm gì vậy? Sa Mã pháp sư đáp:
- Lão vừa rơi mất hai viên hạt châu trong chuỗi đây.
Mã Côn hỏi:
- Tràng hạt đeo ở cổ lão, làm sao rơi mất hai hạt châu được? Sa Mã pháp sư cười như mếu:
- Lão coi các ông đánh nhau dữ dội quá... không biết... tràng hạt đứt ra lúc nào...
- Lạ thực, lão hòa thượng, để ta giúp lão tìm hạt châu cho.
Một tiểu sa di bỗng reo lên:
- A, sư phụ, con tìm được rồi! Nó ở dưới chân thầy kia kìa! Mã Côn nhìn về hướng reo, thì ra tên tiểu sa di đã nhặt được hạt châu ở dưới chân Sa Mã pháp sư, y cũng nhìn thấy luôn hạt châu thứ hai nằm đằng sau lưng pháp sư, cách hạt châu thứ nhất không xa. Cứ theo lý mà nói, nếu hai hạt châu này đích thực do Sa Mã pháp sư bắn ra nhằm ám toán Thượng Thiết Hoằng thì không đời nào lại quay trở về rơi gần nơi xuất phát đến như vậy được.
Sa Mã pháp sư cười đau khổ:
- Đúng là mắt ta lòa hẳn rồi, vật ở bên cạnh ta mà lại đi tìm đâu đâu, hà... khổ thật! Mã Côn bụng bảo dạ: "Cứ theo ta biết Lạt Ma Bạch giáo tuy võ công cũng có phần kỳ dị nhưng không có lẽ nào lại ám toán Thượng Thiết Hoằng, ta không thể nào tin chuyện đó được". Âm thầm suy nghĩ như thế nên khi tay trao viên hạt châu vào tay Sa Mã pháp sư, y giả vờ vô tình cố ý vươn chỉ pháp mổ vào Lao Cung huyệt của pháp sư, huyệt Lao Cung tuy không phải là tử huyệt nhưng nó nằm trong thiếu dương kinh mạch, nếu bị đánh trúng huyệt này ắt bị tổn thương nguyên khí, tuy không chết hẳn nhưng thế nào cũng lâm trọng bệnh.
Sa Mã pháp sư xòe rộng bàn tay mặt tươi cười nhận lấy hạt châu, hoàn toàn không có ý đề phòng chi cả, miệng còn mở rộng:
- Đa tạ cư sĩ! Nếu là tay võ công thượng thừa thì trong bất cứ hoàn cảnh nào, bảo vệ tính mạng mình cũng trở thành phản ứng tự nhiên khi bị đe dọa. Hiện nay rõ ràng Mã Côn có ý ngầm đả thương Sa Mã pháp sư mà lão không hề biết, không hề định né tránh đòn và cũng không có dấu hiệu vận nội công kháng cự lại. Sự tỉnh táo của pháp sư khiến Mã Côn càng hoảng: "Đúng là lão pháp sư võ công chưa thể gọi là đạt tới cảnh giới thượng thừa, cứ kiểu này trong lòng bàn tay lão chắc cũng không biết có huyệt Lao Cung nữa"...
Y vội vàng thu kình lực lại không để phạm vào huyệt Lao Cung trong bàn tay pháp sư và toát mồ hôi vì mừng chưa kịp đánh trúng và sực nhớ ra Bạch giáo Lạt Ma vốn đang được triều đình trọng nể, nếu gây xích mích tổn thương tới pháp sư chắc chắn y sẽ bị trừng phạt.
Trong lòng nghi ngờ bất định nên khi Thượng Thiết Hoằng từ giã lên đường, Mã Côn chỉ ậm ừ chiếu lệ mặc cho hắn tự mình ra ngựa phóng mất dạng.
Thượng Thiết Hoằng lòng đầy thù hận nghi hoặc đi xa rồi, Dương Hoa vẫn còn nực cười trong bụng vì chính chàng đứng lẫn lộn trong đám thủ hạ Chấn Viễn tiêu cục mới là thủ phạm ám toán họ Thượng.
Nguyên từ lúc Thượng Thiết Hoằng mới bấm nút cho Thiết tỳ bà bắn ra loạt ám khí đầu tiên, chàng đã nhặt một viên đất rồi thấm nước miếng âm thầm vo lại đợi cơ hội cho họ Thượng một bài học. Và sau đó chính chàng búng viên đất ra đúng vào huyệt Hoàn Khiêu của y khi Hàn Uy Võ chưa kịp hạ chưởng, ám khí chỉ là một viên đất nên khi trúng mục tiêu nó liền vỡ nát ra thành cám, không để lại một chút dấu vết nào cả. Vả chăng lúc ấy tất cả đều chú tâm theo dõi trận ác đấu, cát bụi mịt mù gia dĩ ám khí của Thượng Thiết Hoằng bắn ra vùn vụt làm sao ai có thể phân biệt đâu là ám khí của ai?
-oOo-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...