Trong không gian tối tăm, trên cây cột đá cao vút, có một chiếc ghế ba chân, Triển Dực đang bị dây xích nặng nề trói chặt.
Eide bước nhanh tới, đẩy cửa phòng chất vấn ra, ngẩng đầu nhìn, xung quanh cây cột đá có rất nhiều trưởng lão đang ngồi, ở đây có khoảng 100 người, xem ra đã kinh động toàn bộ nhóm trưởng lão.
Eide cau mày, có chút không hiểu liếc mắt nhìn Lân, đến gần hắn hỏi, “Tại sao có nhiều trưởng lão tới quá vậy?”
Lân chỉ nhàn nhạt lắc đầu, “Tôi chỉ phụ trách bắt người.”
Eide nhìn xung quanh, không thấy Elena đâu, lại hỏi Lân, “Elena chưa tới sao?”
Lân trầm mặc, thuật lại lời Elena, “Cô ấy nói, đi gặp bảo bối Dực Dực phải ăn mặc đẹp một chút.”
Eide nhìn trời, không nói được lời nào.
Thanh âm kim loại thanh thúy vang lên, Eide ngẩng đầu, thấy Triển Dực đã tỉnh.
Triển Dực mở mắt, cảm thấy ngủ rất ngon, giật giật cánh tay, có cảm giác mình bị cái gì đó trói chặt, ngẩng đầu nhìn xung quanh, phát hiện ra mình đang ở trên cột đá cao ngất, đường kính chừng 1m, ba chân ghế cũng không trụ vững, bên dưới là vực sâu vạn trượng, còn có ánh sáng của lửa nhấp nháy.
Triển Dực nhìn hai tay cùng hai chân mình bị dây xích trói chặt, ngược lại cảm thấy buồn cười… hắn rất hăng hái đi tham quan thánh địa tra tấn trong truyền thuyết của huyết tộc, phòng chất vấn.
Đỉnh đầu là núi đá, bên dưới là con trăn Anaconda được huyết tộc dùng máu nuôi hơn trăm năm, hình thể khổng lồ, Triển Dực có thể ngồi thăng bằng trên ghế, đều là nhờ dây xích trói lại, một khi có gì sai lệch, đoán chừng hắn sẽ ngã xuống dưới, làm mồi cho trăn.
Ở đây, các trưởng lão sẽ đặt câu hỏi với hắn, hỏi cái gì hắn phải đáp cái đó, nếu không chỉ có con đường chết.
Triển Dực thưởng thức phong cảnh trong phòng chất vấn, sau đó bắt đầu quan sát các vị trưởng lão.
Nói là trưởng lão, căn bản họ cũng vô cùng thần bí, đều là những thành viên của Dracula trên 400 năm. Huyết tộc là một thế giới có tôn ti trật tự, ở đây, chỉ có huyết thống, không có tài năng, chỉ có năm tháng, không có cố gắng, có người khi sinh ra đã là quý tộc, mặc kệ họ có ngu dốt tới đâu, họ vẫn có quyền lực. Có vài người có thiên phú cũng nỗ lực vô cùng, nhưng lại bị đè ép xuống dưới chót không tài nào ngóc đầu lên được, có thể nói đây là một thế giới đã chết, không có lực hấp dẫn.
Triển Dực nhìn một vòng, rốt cuộc cũng không nhìn thấy gì, các trưởng lão đều dùng mặt nạ, căn bản không thấy được gì.
“Im lặng!”
Một trưởng lão ngồi chính giữa lên tiếng, tướng mạo già nua trông không giống huyết tộc.
“Những người không thuộc nhóm trưởng lão, xin mời đi ra ngoài.”
Eide không hiểu, “Tôi là người đứng đầu gia tộc Dracula, tôi có quyền tham gia buổi chất vấn.”
“Eide, cậu là anh của Triển Dực, tốt nhất nên đi khỏi để tránh hiềm nghi.”
Eide cảm thấy hoang đường, chỗ này đều là người của Dracula, có cái gì hiềm nghi?
“Đi thôi.” Lân ra ngoài trước.
Eide xoay đầu nhìn Triển Dực phía xa, có chút do dự, giống như mình bị lợi dụng…
“Elena nói.” Lân dừng lại, dùng thanh âm cực thấp, “Chuyện này, các trưởng lão có toàn bộ quyền quyết định.”
“Cái gì?” Eide kinh ngạc, hắn không tin Elena lại ra lệnh đó.
Lân nhún vai, “Đó đúng là do Elena phân phó.” Nói xong, hắn kéo Eide ra ngoài, đóng cửa lại.
Eide vội vàng chạy đi tìm Elena.
Trong phòng, quần áo rơi đầy đất, đồ trang sức rải đầy giường, nhưng lại không có ai ở đây.
Eide không rõ, đột nhiên nghe thấy có người la lối ngoài cửa sổ, “Mau lên coi, ngu quá!”
Eide bước tới bên cửa sổ, chỉ thấy Elena mặc một cái đầm màu đỏ, tóc dài uốn lọn, nữ trang tinh xảo, đứng trong bụi hoa hồng chỉ huy đám người, “Nhanh lên! Rõ ràng sáng nay ta có thấy một đóa hoa màu trắng mà, mau tìm cho ta!”
Eide cau mày, “Elena!”
Elena ngẩng mặt lên, lập tức lộ ra nụ cười kiều mị, “Eide Eide, dây chuyền màu đỏ với dây chuyền xanh biếc, cái nào hợp với bộ này hơn? Ta có nên buộc chặt thêm một chút không?”
Eide nhíu chặt mày, “Nhóm trưởng lão rốt cuộc đang giở trò gì?”
“Tìm được rồi!”
Lúc này, một người cao hứng kêu lên, dùng kéo cắt đóa hoa màu trắng xuống, đóa hoa vừa mới nở, bên trong vẫn còn sương đọng lại.
Elena vui mừng nhận lấy, cắm đóa hoa vào búi tóc đằng sau, xoay vòng hỏi Eide, “Eide Eide, có đẹp không?”
Eide nhìn trời, cảm thấy có hỏi cũng vậy thôi, xoay người rời đi.
Elena tựa hồ rất thỏa mãn, nắm váy, bước ra khỏi bụi hoa hồng, đứng múa trên bụi cỏ, trong miệng còn ngâm nga hát, loáng thoáng có thể nghe ra, đó là khúc an hồn thường được hát trong các buổi tang lễ.
Nhóm hạ nhân thì thào với nhau, “Sao hôm nay Elena vui thế nhỉ?”
“Không biết, có phải có tình nhân mới không?”
“Không đúng, xem ra chúng ta lại có thêm phân bón rồi.” Người làm vườn cười khổ, “Ai mà xui dữ vậy?”
Elena ngẩng mặt, nhìn đám mây xanh trên bầu trời, trong miệng tiếp tục hát, “Hôm nay là một ngày tốt, để các vong hồn được an nghỉ, cho dù bọn họ chỉ thuộc về địa ngục rực lửa…”
“Đốc đốc đốc.”
Tiếng gõ bàn vang lên, toàn bộ căn phòng bắt đầu lặng đi.
Người đội nón trắng chính là hội trưởng.
“Dực Dracula…”
“Triển Dực.” Triển Dực cắt ngang, “Lão hồ đồ, đừng đọc sai nữa.”
Trong phòng liền có tiếng bàn tán xôn xao.
Triển Dực từ trước tới giờ đều vậy, nghĩ gì nói đó, lại còn hết sức kiêu ngạo, điều này làm các trưởng lão ngồi trên ngôi cao tại thượng vô cùng bất mãn.
“Dực Dracula…”
“Triển Dực.” Triển Dực ngẩng đầu, đôi mắt màu băng lam nhìn thẳng tới, “Còn gọi sai nữa, tôi sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào.”
Trưởng lão há miệng, cuối cùng phải đổi lời, “Được rồi, Triển Dực.”
“Nếu tôi không phải người của gia tộc các người, các người có quyền gì chất vấn tôi?” Triển Dực nói, “Hơn nữa chiếu theo tính cách ngạo mạn của các người, hẳn là chẳng cần quản việc một người có tiếp xúc với gia tộc Hysen hay không, tóm lại chỉ là viện cớ, muốn hỏi cái gì?”
Các trưởng lão lần nữa châu đầu vào nhau, cho đến khi tiếng gõ bàn lần nữa vang lên, bốn phía mới yên tĩnh trở lại.
“Tại sao ngươi lại ở cùng bạch huyết tộc?”
“Nga…” Triển Dực gật đầu, “Thì ra là các người sợ tôi sẽ lợi dụng bạch huyết tộc để tiêu diệt hắc huyết tộc? Hay là sợ sức mạnh của bạch huyết tộc? Yên tâm đi, cho dù là ai, thì kết cục của các người cũng chỉ có cái chết thôi, các người chẳng có cửa lên thiên đường đâu, tất cả sẽ chen chúc dưới địa ngục.”
“Triển Dực!”
Nhóm trưởng lão đập bàn, “Ngươi đừng có quá phận!”
Triển Dực lắc lắc dây xích, ý nói — Ai mới quá phận đây?
“Hỏi cái gì, ngươi chỉ cần trả lời đàng hoàng là được.”
Một giọng nữ già nua truyền tới. Người kia đội chiếc nón đỏ quý tộc, che đi nửa khuôn mặt, lộ ra chiếc cằm nhọn cùng đôi môi đỏ mọng.
“Tôi biết bà.” Triển Dực bỗng nhiên ngẩng mặt lên suy nghĩ, “Bà chính là người yêu đương vụng trộm với hội trưởng có phải không?”
Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao.
Hội trưởng xấu hổ gõ bàn, “Ngươi đừng có ăn nói bậy bạ!”
Triển Dực nhún vai, “Chuyện này không phải rất bình thường ư, sống mấy trăm năm, ai lại không tư tình, huyết tộc vốn có đủ tà đạo ngũ độc mà.”
“Vô liêm sỉ!”
Hội trưởng thẹn quá hóa giận.
Triển Dực lè lưỡi, “Sợ xấu thì tôi không nói nữa, tôi tuyệt đối sẽ không khai chuyện hai người có con riêng đâu.”
Mọi người lại tiếp tục ồn ào.
“Triển Dực! Ngươi sẽ phải trả giá cho lời nói hôm nay!” Hội trưởng uy hiếp.
Triển Dực cười lạnh, “Trả giá? Các người cũng biết làm chuyện xấu sẽ bị trả giá à?”
Ánh mắt của hội trưởng lạnh đi, ông cầm cái chuông đặt trên bàn lên, nhẹ nhàng lắc vài cái, cột đá bắt đầu hơi lắc lư.
Triển Dực cảm thấy con trăn ở dưới đang cử động, cúi đầu nhìn, con trăn đang chậm rãi nhô đầu lên.
Không hổ là quái vật đã nuôi hơn trăm năm, đôi mắt màu đỏ trên cái đầu hình tam giác, nhìn chằm chằm Triển Dực, lè ra chiếc lưỡi đỏ tươi.
“Triển Dực, ngươi là con người, không phải huyết tộc, đứt tay đứt chân cũng chẳng mọc lại được.” Hội trưởng uy hiếp, “Tự mình suy nghĩ đi, bây giờ phải bắt đầu ngoan ngoãn trả lời, bằng không…”
“Bằng không thì sao?” Triển Dực ngẩng mặt lên nhìn dây xích còng tay mình, đứng dậy, cùm cụp một tiếng… Cái ghế ba chân mất đi thăng bằng, theo cột đá ngã xuống, vỡ nát.
“Triển Dực!” Hội trưởng nhíu mày, “Phản kháng chỉ vô ích thôi, ngay cả hắc huyết tộc cũng không có quyền cãi lại…”
Lời của đối phương còn chưa dứt, chỉ thấy Triển Dực dùng sức kéo dây xích, dây xích xuyên vào vách tường làm nó lắc lư.
Hội trưởng đập bàn.
Triển Dực buồn cười, “Thấy các người là lão yêu tinh sống mấy trăm năm, thì ra cũng yếu tim như người ta thôi.”
“Ngươi xác định ngươi không muốn phối hợp?” Thành viên trong nhóm trưởng lão hiển nhiên mất đi nhẫn nại, dồn dập đòi trừng phạt Triển Dực.
Hội trường lại lắc chiếc chuông.
Rất nhanh, con trăn nhô đầu lên.
“Triển Dực, ta hỏi lại lần cuối, bạch huyết tộc kia sao lại thức dậy, ngươi để hắn bên cạnh mình là có mục đích gì, nếu không trả lời, ta sẽ để con trăn kia cắn đứt cánh tay ngươi.”
Triển Dực suy nghĩ, “Hắn đại khái bị đồng hồ báo thức, mục đích để hắn ở bên cạnh, chính là… làm thú cưng.”
Các trưởng lão ồ lên.
“Triển Dực, hôm nay chẳng ai bảo vệ được ngươi, ngươi là sự sỉ nhục của hắc huyết tộc…”
“Ông mới chính là sự sỉ nhục của hắc huyết tộc.” Triển Dực cắt ngang, “Tôi chẳng liên quan gì tới hắc huyết tộc cả.”
Trưởng lão tức giận rung chuông.
Lúc này, có hai con trăn đồng thời nhào lên trên, đan xen như lò xo, vọt về phía Triển Dực.
Tay chân Triển Dực đều bị trói, không tiện né tránh, nhưng mà… Hắn cũng chẳng hoảng hốt, hơn nữa cũng chẳng thèm cử động.
Khi hai đầu trăn sắp tiếp cận hắn, chúng nó đột nhiên dừng lại.
Triển Dực có chút khó hiểu, bởi vì ngày thường hắn bị thương đều rất dễ lành, vốn muốn nhìn xem, tay chân bị đứt có lành lại không, ai ngờ hai con trăn này lại không làm gì hết.
Các trưởng lão ngẩn người.
Hội trưởng dùng sức rung chuông, nhưng hai con trăn vẫn không nhúc nhích, thoạt nhìn có chút ngu đần.
Triển Dực cũng không rõ, ngay lúc xung quanh vẫn đang im lặng, một tiếng ca kỳ ảo vang lên.
Thanh âm quen thuộc, Triển Dực chậm rãi mở mắt, đồng thời, “Ầm” một tiếng thật lớn, thạch bích trên đầu vỡ tung, tạo ra một cái lỗ to, một hòn đá thật lớn rơi xuống vực sâu vạn trượng bên cạnh Triển Dực.
Ánh nắng chiếu vào, vừa lúc chiếu xuống người Triển Dực, xung quanh hắn giống như có vầng sáng chói lọi.
Dây xích cũng bị đứt theo hòn đá kia.
Triển Dực tháo dây xích ra, tự do trở lại, đồng thời ngửa mặt nhìn lên trên… Quả nhiên, trên cái lỗ kia, dưới ánh mặt trời, có một thân ảnh màu trắng đang ngồi, nhàn nhã ngâm nga.
Triển Dực nhìn lên thân ảnh đang phản quang, trắng đến thuần túy, giống như ánh sáng có thể xuyên thấu qua người hắn vậy.
Nhóm trưởng lão loạn thành một mảng, hai con trăn lớn biến hóa theo tiếng hát ngâm nga… bỗng nhiên xoay về hướng các trưởng lão, đôi mắt đỏ ngầu với chiếc lưỡi đỏ tươi, mang theo tín hiệu nguy hiểm.
Hội trưởng nhìn thấy không ổn, tiếp tục rung chuông, nhưng mà…
“Á!” Tiếng kêu thảm thiết từ bốn phía truyền tới, hai con trăn nhào về phía các trưởng lão.
Đầu rắn đâm vào vách tường chỗ các trưởng lão đang ngồi, một phần rơi xuống vực sâu, tan xương nát thịt, một phần bị con trăn xé ra, nuốt vào bụng.
Trong bóng tối, ngoại trừ chỗ của Triển Dực được ánh nắng chiếu sáng, những chỗ còn lại đều là hắc ám cùng huyết tinh.
Triển Dực cảm thấy có người ở phía sau, xoay đầu lại, liền nhìn thấy Bạch Vũ đang tươi cười nhìn mình, “Hớ nì, anh tới đón em nè!”
Lúc này, tiếng “kẽo kẹt” vang lên, cửa phòng bị mở ra.
Elena mặc đầm đỏ chạy vào, đôi giày đỏ giẫm vào vũng máu, làn da trắng như tuyết trong bóng đêm hết sức rõ ràng.
“Dực Dực!” Elena kêu lên, trong thanh âm mang theo vui mừng.
Hai hàng lông mày của Triển Dực hơi nhíu lại, đây là thứ Elena muốn ư… Giết hết tất cả các trưởng lão trong gia tộc, lại chẳng cần dùng tới bàn tay của người mình.
Eide đi theo sau cùng với Ryan đột nhiên trở về, nhìn thấy máu chảy đầy đất, cũng có chút giật mình.
Ryan hỏi Eide, “Có chuyện gì vậy?”
Eide hơi lắc đầu, không phải mang ý không biết, mà là bảo Ryan đừng hỏi nữa, đã không còn ý nghĩa rồi, tất cả trưởng lão vướng chân vướng tay đã chết, người trẻ tuổi có thể lên kế nghiệp, phồn vinh của gia tộc chỉ còn ngay trước mắt thôi, rất đáng ăn mừng!
Hắn theo bản năng ngẩng đầu nhìn Bạch Vũ đang đứng trên cột đá với Triển Dực.
“Thần minh!” Elena chạy tới bên vách, gọi Bạch Vũ ở phía sau Triển Dực, “Thần minh của ta!”
Bạch Vũ hơi cong khóe miệng, trầm mặc một lúc, nở nụ cười, “Quả nhiên vô luận qua bao nhiêu lâu, có vài thứ vẫn luôn không thay đổi!”
“Dực!”
Lúc này, giữa không trung ở phía trên, Khải lái mô tô chạy tới, thấy Bạch Vũ còn nhanh hơn mình, hắn có chút giật mình, lại thấy mảng huyết tinh bên dưới, hoàn toàn trở nên choáng váng.
“Lái xe lại đây.” Triển Dực đang lo không có cách ra ngoài.
“Chi vậy?” Bạch Vũ mỉm cười hỏi hắn.
“Nếu không thì ra ngoài bằng cách nào?” Triển Dực xoay đầu nhìn hắn, “Anh đừng nói là bay tới đây nha?”
“Sao lại không?”
Bạch Vũ vừa dứt lời, Triển Dực liền nghe thấy một thanh âm như tiếng xé vải, có chút kinh ngạc, đồng thời, ở phía vách tường xa xa, xuất hiện hai cái bóng hình cánh chim thật lớn.
Lại nhìn ra sau Bạch Vũ, soạt một tiếng hai cái cánh xuất hiện.
Triển Dực mở to mắt, không thể tin nhìn Bạch Vũ.
“Biểu tình của cậu dễ thương quá đi!” Bạch Vũ uốn éo, cho hắn xem cái chốt mở, “Xin mời gọi số 99967, mua sắm online xin được phục vụ quý khách!”
Triển Dực giờ mới phát hiện, đây là dù lượn hình chiếc cánh.
Triển Dực hoàn toàn bó tay không thể nói được gì, vươn tay đẩy Bạch Vũ đang vui tươi hớn hở.
Mượn động lực của khí lưu, Bạch Vũ xoay quanh Triển Dực một vòng, sau đó vươn tay nắm lấy Triển Dực, mang hắn bay lên trên.
Khải chợt nghe tiếng Bạch Vũ vui sướng hô lên “Dà hú!”, xẹt qua bên cạnh mình… Xoay đầu lại nhìn, hai người đã bay đi xa lắm rồi.
Thẳng đến khi thân ảnh của hai người hoàn toàn biến mất, mọi người mới hồi phục tinh thần hoàn toàn, EIide cúi đầu hỏi Elena, “Bà rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Elena dùng hai tay trắng như tuyết, nâng đầu một người máu chảy đầm đìa lên, tháo mặt nạ xuống, chỉ thấy khuôn mặt già nua nhăn nheo của hội trưởng. Sinh mệnh quỷ dị của huyết tộc làm ông lúc này vẫn còn động đậy hai mắt, giương miệng, “E… Elena…”
“Chậc chậc.” Elena lắc đầu, nhìn máu tươi chảy đầy tay, ném người kia vào không trung.
Chỉ thấy một con trăn há miệng, một hơi nuốt chửng hội trưởng vào bụng.
Elena đứng lên mở rộng hai tay, “Hôm nay là một ngày tốt, để các vong hồn được an nghỉ, cho dù bọn họ chỉ thuộc về địa ngục rực lửa…”
Vừa dứt lời, dưới vực sâu đen tối, ngọn lửa màu băng lam hừng hực cháy, giống như màu mắt của Elena, nóng tới điên cuồng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...