Cửu Văn Long người tuy ngốc nghếch, nhưng tính tình rất trung hậu, y nghĩ đến lúc mới gặp Nhạc Nhạn Linh lần đầu, vì hoàn thành võ công cho y mà Nhạc Nhạn Linh đã hy sinh không dùng linh dược, ơn đức ấy cao dầy đến nhường nào.
Nước mắt tuôn ra như suối, tiếng khóc của Cửu Văn Long lúc này đã có phần khản lạc.
Nhạc Nhạn Linh tuy bực tức vì hành động nóng nảy thiếu suy xét của y nhưng lúc này thấy y đau lòng đến vậy cũng không khỏi mủi lòng, buông tiếng thở dài trĩu nặng nói :
- Huynh đài vì sao lại thương tâm đến như vậy?
Cửu Văn Long khóc mếu máo :
- Nghĩ Nhạc huynh đệ của mình là người chính trực, đâu bao giờ lại làm điều vô sỉ thế này, nhưng Cửu Văn Long đầu óc ngu đần, không hề có chút khả năng phân biệt, trong lúc nóng giận đã đánh y rơi xuống Nộ Giang. Nhạc huynh đệ ơi! Nhạc huynh đệ, hẳn là huynh đệ chẳng bao giờ ngờ Cửu Văn Long này lại giết huynh đệ phải không?
Càng nói càng thêm đau lòng, đấm ngực bứt tai, như muốn tự trừng phạt mình vậy.
Nhạc Nhạn Linh thầm khẽ thở dài, tự nhủ :
- “Thôi, bỏ đi Nhạc mỗ đã tha thứ cho huynh đài rồi.”
Đoạn bỗng hỏi :
- Nhạc huynh đệ kia hẳn là võ công kém hơn huynh đài phải không?
- Nhạc huynh đệ võ công cao hơn mỗ nhiều.
Nhạc Nhạn Linh vờ ngạc nhiên :
- Vậy sao y lại bị huynh đài đánh rơi xuống Nộ Giang được? À, có lẽ lúc ấy y đã thọ trọng thương, cho dù huynh đài không đánh y rơi xuống Nộ Giang thì y cũng chẳng thể nào sống được nữa.
Thần Toán Long Nữ nghe vậy cười thầm :
- “Nhạc Nhạn Linh lòng dạ ngươi thật thiện lương.”
Cửu Văn Long không hiểu ẩn ý trong câu nói của Nhạc Nhạn Linh, nghe vậy liền gào to :
- Nhạc huynh đệ hẳn là nghĩ đến giao tình giữa y với mỗ, trong khi mỗ lại không tin ở y, nên chán nản không muốn kháng cự nữa.
Dao Trì Long Nữ nghe thấy bốn tiếng “không tin ở y” liền nghe lòng như có hàng vạn mũi kim đâm vào, nước mắt tuôn rơi lã chã.
Nhạc Nhạn Linh nhếch môi cười nói :
- Người chết không thể sống lại được, miễn huynh đài biết sám hối, vị Nhạc huynh đệ kia dưới suối vàng hẳn cũng lượng thứ cho huynh đài. Thôi, huynh đài đừng khóc nữa.
Cửu Văn Long nghe vậy, bỗng ngước đôi mắt nhòa lệ lên nói :
- Y lượng thứ cho mỗ thật ư?
Nhạc Nhạn Linh thầm thở dài tự nhủ :
- “Nhạc mỗ không lượng thứ cho huynh đài, ai lượng thứ cho huynh đài kia chứ?”
Đoạn với giọng nặng nề nói :
- Lòng thành cảm động trời đất ấy, chỉ cần trong lòng huynh đài có một người như Nhạc huynh đệ, và biết y không phải là người xấu, thì huynh đài với y chẳng phải vẫn là bằng hữu hay sao? Vậy thì gặp nhau hay không có hề gì kia chứ?
Nhạc Nhạn Linh bởi không dằn được niềm bi thương trong lòng, nên giọng nói cũng có phần xót xa.
Dao Trì Long Nữ bỗng ngước đôi mắt ngập lệ lên, nhìn chốt vào mặt Nhạc Nhạn Linh, lòng nàng bỗng dưng có một nỗi khao khát không sao giải thích được, đó là mong được chàng thanh niên xấu xí kia an ủi như đối với Cửu Văn Long vậy.
Cửu Văn Long vẫn chưa hiểu hàm ý của Nhạc Nhạn Linh ngơ ngác nói :
- Mỗ vẫn chưa hiểu lắm.
Thật ra thì y chẳng hiểu chút nào cả, nhưng vì ngại không nói ra thôi.
Nhạc Nhạn Linh nhạt giọng nói :
- Chỉ cần huynh đệ nhớ vị Nhạc huynh đệ kia đã mong muốn huynh đài làm những gì, huynh đài hãy làm theo đúng ý của y là được rồi.
- Đúng vậy, y mong muốn mỗ làm những gì thế nhỉ? Ủa, dường như y đâu hề nói! À, mỗ nhớ ra rồi!
Chỉ thấy mắt y ánh lên vẻ kỳ lạ, đưa tay lau nước mắt, cầm lấy Tề Mi côn đứng phắt dậy nói :
- Nhạc huynh đệ của mỗ có rất nhiều kẻ thù ở Đoạn Hồn cốc, mỗ phải đến đó ngay.
Y hễ nghĩ đến là làm ngay, Tề Mi côn vác trên vai, sải chân bước đi xuống núi.
Nhạc Nhạn Linh vội lớn giọng nói :
- Huynh đài, vị Nhạc huynh đệ kia đâu có bảo huynh đi báo thù giùm cho y.
Thần Toán Long Nữ mắt lóe lên vẻ kỳ lạ, đưa mắt nhìn Dao Trì Long Nữ.
Cửu Văn Long không dừng bước, vừa đi vừa nói :
- Y không nói như vậy nhưng mỗ đã biết thì phải làm!
Dứt lời người đã ra khỏi vòng vây.
Nhạc Nhạn Linh vội nói :
- Huynh đài không phải đối thủ của bọn người trong Đoạn Hồn cốc đâu.
- Có chết vì Nhạc huynh đệ thì mỗ cũng hết sức yên lòng nhắm mắt.
Giọng nói kiên quyết tột cùng, dứt lời người đã mất dạng, dưới một chỗ đất trũng.
Nhạc Nhạn Linh buông tiếng thở dài thậm thượt, quét mắt nhìn quanh, khi ánh mắt chạm vào Dao Trì Long Nữ và Thiên Phụng bang chủ, chàng bất giác cảm thấy bất nhẫn, nhưng ý nghĩ ấy chỉ lóe lên trong chớp mắt trái tan biến ngay.
Nhạc Nhạn Linh ngước mắt nhìn trời, quay người đi về phía mất dạng của Cửu Văn Long, không nói một lời với ai cả.
Bỗng Thần Toán Long nữ lớn tiếng gọi :
- Nhạc Nhạn Linh!
Nhạc Nhạn Linh theo phản ứng tự nhiên chững bước quay người, vừa định cất tiếng, chợt nhớ lúc này mình không phải là Nhạc Nhạn Linh, bất giác thầm nói :
- “Hỏng bét, mình đã quên mất sự có mặt của Thần Toán Long Nữ quỷ kế đa đoan rồi.”
Lúc này Thiên Phụng bang chủ và Thần Toán Long Nữ cũng đang đưa mắt nhìn, ánh mắt hai nàng ngập đầy vẻ hồ nghi lẫn mong đợi.
Nhạc Nhạn Linh rất lanh trí lạnh lùng nói :
- Nhạc Nhạn Linh đã táng mạng dưới Nộ Giang, cô nương ở đây gọi ai vậy hả?
Đoạn quay người sải bước bỏ đi.
Thần Toán Long Nữ vốn định vạch trần sự thật, song nghĩ lại nếu lúc này sự thật được phơi bầy, đối với Lệnh chủ chỉ có hại vô ích, nên nàng lại nán lại những lời định nói, lặng nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Nhạc Nhạn Linh khuất sau những tảng đá.
Dao Trì Long Nữ lúc này lòng hết sức chán chường, nàng buồn bã nhìn lên không trầm giọng nói :
- Chúng ta về đi thôi.
Thần Toán Long Nữ sửng sốt :
- Lệnh chủ chẳng phải định đi tìm Tông chủ Mật tông Tây Tạng hay sao chứ?
Dao Trì Long Nữ đanh giọng :
- Đó là việc của Lệnh chủ.
- Lệnh chủ không phải Lệnh chủ là gì?
Dao Trì Long Nữ cười chua xót :
- Tiểu muội không còn muốn làm một hình tượng để người sùng bái nữa, tiểu muội là người, tiểu muội phải có tất cả những gì có của con người, vì cái chức vị Lệnh chủ này, tiểu muội đã đánh mất cái mà lẽ ra tiểu muội phải có được.
Giọng nói thật thê lương và phẫn uất. Thiên Phụng bang chủ từ từ cúi đầu xuống, có lẽ nàng cũng đồng cảm như vậy.
Thần Toán Long Nữ vốn đã sớm biết nỗi lòng của Dao Trì Long Nữ, sở dĩ hỏi như vậy chẳng qua là muốn Dao Trì Long Nữ nói rõ hơn để sau này khỏi phủ nhận mà thôi.
Nàng nhìn Dao Trì Long nữ trịnh trọng nói :
- Lệnh chủ nghĩ rằng Nhạc Nhạn Linh thật sự đã chết rồi ư?
Dao Trì Long Nữ mắt bỗng ánh qua vẻ kỳ lạ, nhưng chỉ trong một thoáng đã tan biến, thở dài ảo não nói :
- Đừng nhắc đến y nữa, tiểu muội đã nản lòng rồi.
Thần Toán Long Nữ vẫn tiếp tục nói tiếp :
- Nếu hạ tọa đoán không lầm thì Nhạc Nhạn Linh chẳng những chưa chết mà còn hoàn toàn luyện thành Huyết chưởng rồi!
Đó thật sự là điều rất quan trọng đối với Dao Trì Long Nữ và Thiên Phụng bang chủ, nên hai nàng vừa nghe vậy, liền cùng đưa mắt nhìn vào Thần Toán Long Nữ.
Thần Toán Long Nữ mỉm cười :
- Vừa rồi Lệnh chủ cũng đã gặp y rồi!
Dao Trì Long Nữ ngẩn người :
- Vừa rồi ư?
Thần Toán Long Nữ nghiêm giọng :
- Đúng vậy, thiếu niên mặt quỷ vừa rồi ngoài bộ mặt gớm ghiếc ra không chỗ nào là không giống Nhạc Nhạn Linh và nhất là y cũng sử dụng Huyết chưởng.
Dao Trì Long Nữ và Thiên Phụng bang chủ nghĩ kỹ lại, người ấy quả là rất giống Nhạc Nhạn Linh, nhưng hai nàng vẫn không hiểu gì cả, nếu người ấy đã là Nhạc Nhạn Linh, vì sao lại không với mặt thật gặp gỡ.
Dao Trì Long Nữ và Thiên Phụng bang chủ tuy đều là cân quốc kỳ nữ thông tuệ hơn người, song khổ nỗi hai nàng là người trong cuộc, khả năng phân tích suy luận bị hạn chế.
Dao Trì Long Nữ thắc mắc hỏi :
- Vậy vì lẽ gì mà y không với mặt thật gặp gỡ?
Thần Toán Long Nữ khẽ thở dài trĩu nặng :
- Lệnh chủ đã mấy phen gây tổn thương cho y, y là người rất cao ngạo lại thêm bị hoàn cảnh tàn nhẫn ảnh hưởng, khiến y mất hết niềm tin đối với mọi người. Hơn nữa, khi y bị đánh rơi xuống Nộ Giang, có lẽ y chẳng phải không có khả năng kháng cự, mà là bởi lòng quá chán chường, vì người trung trực như Cửu Văn Long mà cũng không tin ở y.
Nàng này quả là tâm trí hơn người, thảo nào nàng không có sức trói gà mà lại có thể chen chân trong hội Dao Trì và còn đứng trên quần hùng võ lâm.
Dao Trì Long Nữ nước mắt chảy dài, khích động nói :
- Tiểu muội đâu phải cố ý.
Thần Toán Long Nữ nghiêm giọng :
- Lệnh chủ, y không biết được nhiều vậy đâu. Từ nay, chỉ cần Lệnh chủ suất lĩnh thuộc hạ với quyết tâm trừ hại cho nhân loại, chắc chắn Nhạc Nhạn Linh sẽ tự động tìm đến hợp tác với chúng ta, bởi lẽ, y cũng có một trái tim lương thiện khó thể phát hiện ra được.
Dao Trì Long Nữ trố mắt hỏi :
- Y chưa chết thật ư?
Thần Toán Long Nữ gật đầu cương quyết :
- Hạ tọa tin chắc Cửu Văn Long sắp trở về đến đây rồi.
Dao Trì Long Nữ ngạc nhiên :
- Cửu Văn Long sẽ quay trở lại đây ư?
- Vâng, bởi vì Nhạc Nhạn Linh đã bảo y quay lại.
Thiên Phụng bang chủ vốn đã chuẩn bị thống suất thuộc hạ bỏ đi, nghe vậy liền đình lại, bởi nàng muốn xem thử có đúng là Cửu Văn Long quay trở lại hay không, qua đó nàng có thể khẳng định Nhạc Nhạn Linh còn sống hay đã chết.
Thiên Phụng bang chủ tuy ngoài mặt rất bình thản nhưng nỗi đau sầu trong lòng chẳng kém Dao Trì Long Nữ, bởi vì nàng hiểu về Nhạc Nhạn Linh nhiều hơn là Dao Trì Long Nữ.
Ngay khi ấy, từ xa vọng đến tiếng thô lỗ của Cửu Văn Long nói :
- Ôi, Lệnh chủ, mọi người còn chưa đi khỏi đây, vậy mà mỗ tưởng là không gặp được các vị nữa đấy.
Giọng nói hết sức vui vẻ, Dao Trì Long Nữ với Thiên Phụng bang chủ vừa nghe tiếng Cửu Văn Long, hệt như đã gặp được Nhạc Nhạn Linh, trên mặt liền xuất hiện vẻ cười sung sướng, đó là nỗi niềm trong đáy lòng, mặc dù hai nàng đều cố gắng kiềm chế, nhưng lúc này không sao dằn nén được nữa.
Thần Toán Long Nữ vội nói :
- Lát nữa không nên hỏi y về Nhạc Nhạn Linh, y nói đông ta cứ đi tây là đúng thôi.
Tiếng nói khá to như cố ý để Thiên Phụng bang chủ nghe được.
Lúc này Cửu Văn Long đã đến nơi, Thần Toán Long Nữ liền cười nói :
- Huynh đài không đi Đoạn Hồn cốc nữa ư?
Cửu Văn Long không chút suy nghĩ đáp ngay :
- Mỗ một mình không dám đánh lại với bọn họ quá đông, nên định một thời gian nữa hãy đi.
Y không quen nói dối, nên mở miệng là lộ sơ hở ngay.
Thần Toán Long Nữ thầm nhủ :
- “Lẽ ra Nhạc Nhạn Linh nên bảo cho ngươi câu trả lời mới phải.”
Đoạn cười nói :
- Kẻ thức thời vụ là trang tuấn kiệt, nghĩ như vậy là đúng, chúng tôi phải đến Phi Vân trại để dò la hư thực về bọn người đến từ Tây Tạng, huynh đài có đi không?
Cửu Văn Long biến sắc mặt :
- Phải cần bao lâu?
Thần Toán Long Nữ cười thầm nói :
- Hiện chúng ta chưa có ý định xung đột trực diện với bọn họ, đương nhiên đi ngay rồi về.
Thiên Phụng bang chủ có sự toan tính riêng, bèn khoác tay ra hiệu với thuộc hạ, quay sang Dao Trì Long Nữ nói :
- Tiểu muội xin đi trước một bước, hẹn ngày tái kiến.
Dao Trì Long Nữ chẳng chịu kém, cười khảy nói :
- Bang chủ tự tiện, tiểu muội sẵn sàng hầu giáo.
Thiên Phụng bang chủ cũng đáp lại bằng tiếng cười khảy, đoạn quay người bỏ đi.
Cửu Văn Long ngẫm nghĩ một hồi, đoạn nói :
- Được, mỗ đi nữa.
Thế là, mọi người nhanh chóng bàn định kế hoạch, sau đó chia nhau tiến về phía Phi Vân trại.
Thần Toán Long Nữ quả nhiên chẳng đoán lầm, sau khi bảo Cửu Văn Long quay trở lại, Nhạc Nhạn Linh đã thẳng đến Phi Vân trại.
Khi đến Phi Vân trại lần đầu, Nhạc Nhạn Linh quả có phần e ngại về núi cao vực thẳm tại đây, nhưng trở lại lần thứ hai, các chướng ngại thiên nhiên ấy không còn gây chút khó khăn cho chàng được nữa.
Nhạc Nhạn Linh đảo một vòng to, tránh khỏi mọi người, chẳng bao lâu chàng đã đến cách ngọn núi cheo leo Phi Vân trại không đầy hai trăm trượng.
Chỉ thấy mây trăng giăng ngang khung trời, cây xanh mỏm đá ẩn hiện, có lẽ cái tên Phi Vân vì vậy mà có.
Nhạc Nhạn Linh xem xét ngọn núi cao mấy trăm trượng một hồi, vừa định tìm lối đi lên, cúi nhìn xuống, chàng bất giác ngẩn người.
Chỉ thấy dưới chân núi nhà cửa nối tiếp nhau trải dài, thì ra nơi đây còn có một trang viện khá là rộng rãi.
Nơi này người thường chẳng thể nào đến được, lẽ dĩ nhiên đây chính là trạm tiền tiêu của Phi Vân trại chẳng sai.
Nhạc Nhạn Linh mắt lóe sát cơ, lẩm bẩm :
- Tốt lắm, Nhạc mỗ sẽ bắt đầu từ đây.
Đoạn liền tức thi triển khinh công, nhanh như chớp phóng đi về phía trang viện ấy.
Khoảng cách hơn trăm trượng chỉ thoáng chốc đã đến, Nhạc Nhạn Linh nhẹ nhàng phi thân lên trên bờ tường cao hơn hai trượng, phóng mắt nhìn vào, chỉ thấy trang viện này rộng hơn hai trăm trượng, nhà cửa chập chùng không dưới trăm căn, toàn thể được xây bằng đá xám, hết sức nguy nga hùng vĩ, thật chẳng rõ nhân công đã tìm được ở đâu.
Thế nhưng, lúc này các ngôi nhà đá ấy hầu hết đều khóa chặt, dường như rất ít người cư ngụ.
Nơi chính điện là một gian đại sảnh cao to được xây bằng đại lý thạch, bên trong bóng người thấp thoáng, dường như là đang ăn uống.
Trước đại sảnh là một khoảng sân trống khá rộng, bờ tường chính là nơi chàng đang đứng, mỗi cách mười bước đều có một ngọn tùng cao to, có lẽ đã được trồng không dưới năm mươi năm.
Nhạc Nhạn Linh vừa quan sát xong, bỗng nghe dưới ngọn tùng trước mặt, có tiếng sắc nhọn khẽ nói :
- Viện chủ như hôm nay không được vui, có lẽ là mẫu dạ xoa của Viện chủ lại vụng trộm nữa rồi.
Một giọng thô bạo tiếp lời :
- Lão Tôn, hãy coi chừng, bị Viện chủ nghe được thì khốn.
- Xa thế này, làm sao Viện chủ nghe được.
- À này, lão Tôn, nghe đâu Nhạc Nhạn Linh đã chết tại Nộ Giang, tin ấy có xác thực không vậy?
- Đương nhiên là xác thực rồi! Ý kiến Viện chủ nêu ra chín phần mười là thành công, hiện Viện chủ đang nóng lòng tìm kiếm vị bái đệ đã giả trang Nhạc Nhạn Linh trở về, nào ngờ gã tiểu tử ấy là một tên hiếu sắc, có gái đẹp đã không chịu trở về, để khiến hai đại Bang chủ trên giang hồ thật sự nổi cơn thịnh nộ, đã vây bắt được y, có lẽ hôm nay Viện chủ buồn bực chính là việc ấy.
- Phải rồi, vậy mà người còn nói là Viện chủ làm việc gì cũng chín phần mười là thành công, đó chẳng phải là điều thất bại hay sao?
Con người nào phải thần thánh, đương nhiên trăm mưu nghìn kế cũng phải có lúc thất thố chứ!
- Hừ, vậy chứ về việc mẫu thân của Nhạc Nhạn Linh trước kia thì sao?
- Đó là tại bà ta không biết tốt xấu, phúc trước mắt không chịu hưởng, mẹ kiếp lại cứ đòi thủ tiết với thủ trinh.
- Lẽ ra Viện chủ phải nghĩ đến điều ấy, áp dụng chiến lược tiên binh, hậu lễ là xong hết còn gì.
Hồi lâu, không nghe đồng bọn trả lời, bèn quay qua nói :
- Này, lão Tôn! Ủa y đâu rồi nhỉ?
Dứt lời chỉ thấy đồng bọn hai chân hẫng khỏi mặt đất chừng nửa thước, yên lặng bất động, liền kinh ngạc thầm nhủ :
- “Thật không ngờ tên tiểu tử họ Tôn này luyện được Nhiếp Không Thuật thế này!”
Đoạn liền cất tiếng nói :
- Này, lão Tôn, ngươi đã luyện thành Nhiếp Không Thuật này từ lúc nào vậy?
Đột nhiên, bóng trắng thấp thoáng, liền thấy cổ bị thắt chặt, y kinh hãi ngước lên nhìn, liền bàng hoàng la lên :
- Ôi, mẹ ơi! Lão Tôn đã thắt cổ rồi.
Bỗng, một tiếng nói lạnh toát từ trên đầu vang lên :
- Tặc tử, ngươi hãy nhìn xung quanh xem!
Người ấy liền quét mắt nhìn quanh, lập tức hồn phi phách tán, chỉ thấy cách mỗi năm cây tùng là có treo hai người, họ chính là mười sáu người có nhiệm vụ canh phòng, kể cả y.
Người ấy rụng rời van vỉ :
- Xin đại gia tha mạng, tiểu nhân chưa từng đắc tội với đại gia mà!
Người trên cây chính là Nhạc Nhạn Linh, chàng nghiến răng nói :
- Vừa rồi, các người vừa cùng bàn tán đến một việc, nên các ngươi đều phải chết!
- Việc ... việc gì vậy?
- Mẫu thân của Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh kéo mạnh sợi dây trong tay, người ấy liền hét lên :
- Đại gia... tha.....
Nhạc Nhạn Linh buộc người ấy trên cành cây, lạnh lùng quét mắt nhìn mười sáu thi thể treo lơ lửng, lẩm bẩm :
- Thiếu gia hôm nay quyết phải huyết tẩy Phi Vân trại!
Đoạn liền phi thân lên trái mái đại sảnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...