Nhạc Nhạn Linh ngoảnh lại nhìn, vừa tiếp xúc với ánh mắt Thái Phụng Tiên Tử, Nhạc Nhạn Linh lặng người, bởi ánh mắt nàng ngập đầy vẻ sắc lạnh rợn người.
Nhạc Nhạn Linh hít sâu một hơi không khí, định thần lại, nhếch môi cười, giọng bình thản :
- Cô nương tài trí hơn người, tại hạ tự biết không sao che giấu được.
Thái Phụng Tiên Tử thấy Nhạc Nhạn Linh bình thản như vậy, không khỏi bội phục thầm nhủ :
- “Y biết rõ không phải địch thủ của mình vậy mà vẫn không hề có vẻ sợ hãi, thật là không ngờ!”
Đoạn bèn cười khảy nói :
- Các hạ bình tĩnh lắm, có biết vì sao bổn cô nương đã biết trước mà không ngăn cản không?
Qua ánh mắt của Thái Phụng Tiên Tử vừa rồi, Nhạc Nhạn Linh đã hiểu rõ tâm ý của nàng, bèn lạnh lùng nói :
- Nhạc mỗ gánh chịu tội lỗi thay cho Huyết Ma Vương thì cũng vậy thôi!
Thái Phụng Tiên Tử lại thầm kinh ngạc, bỗng nói :
- Các hạ là người duy nhất đoán ra được tâm ý bổn cô nương, tài trí các hạ xem ra chẳng kém gì bổn cô nương.
Dứt lời mắt bỗng rực sát cơ, song chỉ một thoáng đã tan biến.
Nhạc Nhạn Linh lạnh lùng nói :
- Tuy tại hạ biết rõ không phải địch thủ của cô nương, nhưng không bao giờ cam tâm xuôi tay chịu chết, có lẽ cô nương còn phải phí sức một phen.
Thái Phụng Tiên Tử cười khanh khách, đầy vẻ khinh bỉ nói :
- Phí sức ư? Nếu bổn cô nương đối phó với các hạ mà phải phí sức thì còn nói đến bá nghiệp gì nữa. Nào nào, nếu các hạ mà thắng được đôi chân bổn cô nương, từ nay bổn cô nương sẽ không bao giờ làm phiền các hạ nữa.
Rõ là cuồng ngạo quá mức, bảo một người võ công cao như Nhạc Nhạn Linh đối phó với hai chân nàng ta, võ công nàng ta cao siêu đến mức độ nào? Hơn nữa, ai dám tin vào những lời ấy, bởi Nhạc Nhạn Linh thân hoài Huyết chưởng, một tuyệt học cái thế kia mà!
Nhạc Nhạn Linh vô cùng tức giận, mặc dù đây là cơ hội có thể thủ thắng duy nhất, nhưng đó là một sự ô nhục, chàng không thể nào chấp nhận được.
Nhạc Nhạn Linh lạnh lùng nói :
- Tại hạ thà chịu chết dưới tay cô nương trong đôi ba chiêu chứ không muốn thủ thắng đôi chân.
Thái Phụng Tiên Tử mắt lướt qua một vẻ kỳ lạ, thầm nhủ :
- “Người này sắp chết đến nơi vẫn không chịu chiếm phần ưu thế, tâm địa quang minh thật hiếm có, có lẽ trên giang hồ không phải ai cũng hiểm độc xảo trá.”
Nghĩ đoạn, đột nhiên chân trái điểm nhẹ mặt đất, chân phải chớp nhoáng quét ngang lưng Nhạc Nhạn Linh và quát :
- Đó là do bổn cô nương tự nguyện, chết cũng không hối tiếc.
Dứt lời chân đã đến nơi, đó là chiêu “Hoành Tảo Thiên Quân”.
Nhạc Nhạn Linh nhướng mày, nhanh nhẹn lui ra sau ba thước tránh khỏi, vừa định lên tiếng, Thái Phụng Tiên Tử lại quát :
- Hãy xem chiêu này!
Nhạc Nhạn Linh đưa mắt nhìn, chỉ thấy Thái Phụng Tiên Tử người lơ lửng trên không, hai mũi chân đã đến cách yết hầu chàng không đầy năm tấc.
Diễn biến xảy ra quá nhanh, Nhạc Nhạn Linh không hề trông thấy Thái Phụng Tiên Tử đã triệt chiêu biến chiêu thế ra sao mà người đã cất lên không thế này.
Nhạc Nhạn Linh liền tức kinh hãi đến toàn thân toát mồ hôi lạnh, may là chàng công lực thâm hậu, lâm trận bất loạn, lẹ làng chỏi mạnh hai chân, nhanh như chớp lướt ra sau hơn trượng.
Dưới ánh nắng, chỉ thấy nơi mũi hài Thái Phụng Tiên Tử lộ ra hai lưỡi câu ngắn sáng lấp lánh, nếu bị đá trúng yết hầu ắt khó thể toàn mạng.
Song có điều khiến Nhạc Nhạn Linh thắc mắc không hiểu là Thái Phụng Tiên Tử võ công đã đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa, chỉ cần một cái cất tay là có thể khiến người táng mạng, vì sao lại cần gắn lưỡi câu nơi mũi hài làm gì?
Lẽ đương nhiên là nàng ta có dụng ý, vấn đề này để sau hẵng nói đến, giờ hãy tạm gác lại.
Sau khi lui ra xa hơn trượng, Nhạc Nhạn Linh thầm nhủ :
- “Nàng ta đang ở trên không, phen này hẳn không đuổi kịp rồi!”
Nghĩ đoạn vừa định lên tiếng, bỗng nghe Thái Phụng Tiên Tử ở trên không buông tiếng quát vang, chỉ thấy nàng ta vung mạnh hai tay, nơi áo liền xòe ra hai mảnh lụa đỏ hệt như cánh chim, nâng người nàng ta lên cao hơn năm thước nữa.
Sau đó, Thái Phụng Tiên Tử hai tay quạt mạnh, lại nhanh như chớp lao bổ vào Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh nằm mơ cũng chẳng ngờ có vậy, vừa ngước mắt nhìn đã thấy vô số lụa đỏ, từ bốn phương tám hướng ập đến như vũ bão.
Thái Phụng Tiên Tử võ công quá ư kỳ ảo, Nhạc Nhạn Linh tuy thân hoài tuyệt học, nhưng tiên cơ đã mất, không tài nào tránh né kịp nữa.
Vì tính mạng, Nhạc Nhạn Linh không còn nghĩ ngại gì nữa, liền buông tiếng quát to :
- Tiếp chiêu đây!
Đồng thời thi triển chiêu “Bát Phương Phong Vũ” song chưởng quét ra tứ phía.
Nhạc Nhạn Linh nội công thâm hậu, lại thêm được ăn Thủy Long Quả, công lực càng tăng cao một bậc, tuy chàng chỉ sử dụng bảy thành công lực, song chưởng phong rít lên như sấm rền, uy thế thật kinh người.
Chỉ nghe Thái Phụng Tiên Tử ở trên không cười nói :
- Này, rốt cuộc các hạ cũng đã xuất thủ rồi.
Dứt lời, bóng chân đột nhiên biến mất, động tác thật thần tốc, cơ hồ cùng lúc Nhạc Nhạn Linh xuất chiêu.
Nhạc Nhạn Linh lòng không khỏi hổ thẹn, sau một chiêu bức lui Thái Phụng Tiên Tử, chàng liền thu chiêu ra sau năm thước.
Ngờ đâu chàng vừa thoái lui, Thái Phụng Tiên Tử lại tấn công ngay, phen này lại còn hung hiểm hơn trước, cước tung ra rít gió vù vù.
Nhạc Nhạn Linh tuy vẫn không muốn xuất thủ, nhưng hoàn cảnh không cho phép chàng như vậy, bản năng sinh tồn khiến chàng bắt buộc phải xuất thủ ứng phó.
Thế là, một cuộc chiến kinh tâm động phách đã diễn ra.
Chỉ thấy một người vung động song chưởng, kình phong ào ạt như bài sơn đảo hải, cỏ rạp cây ngã, cát bay đá nứt, hệt như một áng mây đỏ lượn lờ tung bay trong cuồng phong, bóng chân loang loáng, ánh bạc chấp chóa, không ngừng xoay quanh Nhạc Nhạn Linh.
Trong thoáng chốc hai người giao thủ với nhau hơn năm mươi chiêu, trông bề ngoài tuy bất phân thắng bại, nhưng nhìn kỹ thì thấy Nhạc Nhạn Linh tuy chưởng kình cương mãnh tuyệt luân, nhưng không hề lay động được góc áo Thái Phụng Tiên Tử, có nghĩa là chưởng lực của Nhạc Nhạn Linh không hề chạm được vào người Thái Phụng Tiên Tử.
Chỉ thấy cước chiêu của Thái Phụng Tiên Tử luôn luôn tung ra ngoài dự liệu của Nhạc Nhạn Linh, khiến chàng không sao tiên liệu được chiêu tiếp theo sẽ công vào đâu, vô hình trung Thái Phụng Tiên Tử đã hoàn toàn khống chế chiến cuộc.
Hơn ba mươi chiêu nữa lại qua đi, lúc này mặt trời đã ngã sang tây, mồ hôi đã hiện lên góc trán Nhạc Nhạn Linh, chứng tỏ đã có phần mỏi mệt.
Thái Phụng Tiên Tử tự nãy giờ chân vẫn chưa chạm đất, chỉ thỉnh thoảng vung tay là đủ, thần thái hết sức khoan thai, chứng tỏ nàng ta chẳng tốn bao nhiêu sức lực.
Nhạc Nhạn Linh mắt bỗng lóe sát cơ, lạnh lùng nói :
- Cô nương, tại hạ mong cô nương hãy vừa phải thôi, đừng buộc Nhạc Nhạn Linh này phải đi vào tuyệt lộ.
Dứt lời đã liên tiếp công ra hai chiêu.
Thái Phụng Tiên Tử lăng không xoay một vòng, tránh khỏi hai chiêu, tiếp sau nàng cũng công ra hai chiêu, bức lui Nhạc Nhạn Linh ba bước, cười khảy nói :
- Dường như các hạ hãy còn sát thủ gì đó, sao không mau tung ra đi?
- Nếu cô nương sử dụng chưởng, dĩ nhiên tại hạ sẽ hết sức đối phó!
Thái Phụng Tiên Tử vừa tấn công vừa cười nói :
- Bổn cô nương chỉ dùng đôi chân mà các hạ còn ứng phó không xuể, nói gì đến chưởng nữa chứ?
Nhạc Nhạn Linh cười lạnh lùng :
- Tại hạ nghĩ là thắng như vậy chẳng có gì vinh dự!
Thái Phụng Tiên Tử cười khảy :
- Các hạ không có tuyệt học thì thôi, hà tất nói khoác!
Nhạc Nhạn Linh nghe vậy liền phừng lửa giận, mặc dù chàng tâm địa lương thiện, không muốn chiếm phần ưu thế, nhưng hiếu thắng là tính của tuổi trẻ, Nhạc Nhạn Linh sao thể nhẫn nhịn được?
Ngay khi Thái Phụng Tiên Tử vừa dứt lời, Nhạc Nhạn Linh bỗng nhướng mày quát to :
- Vậy thì cô nương cứ thử xem!
Dứt lời liền biến chiêu, chỉ thấy rợp trời bóng chưởng đỏ như máu, hệt như thiên là địa võng phủ chụp xuống Thái Phụng Tiên Tử.
Nhạc Nhạn Linh xuất thủ trong cơn thịnh nộ, vừa khởi đầu đã sử dụng chiêu “Huyết Vũ Tinh Phong” và “Huyết Lưu Phiêu Hãn” (cột cờ).
Huyết chưởng là một tuyệt học hiếm thế, Thái Phụng Tiên Tử tuy cũng có nghe nói nhưng chưa từng chứng kiến, vừa thấy chưởng ấy liền tức kinh hãi kêu lên :
- Ôi, Huyết chưởng!
Thế nhưng, Thái Phụng Tiên Tử giàu kinh nghiệm đối địch, võ công lại cao thâm, tuy kinh hãi nhưng lòng chưa rối loạn.
Nàng ta nhanh chóng quét mắt nhìn bốn phía, trên môi bỗng hé nở nụ cười, thầm nhủ :
- “Thì ra Huyết chưởng của y đã chưa luyện thành!”
Đoạn liền tức hai tay quét mạnh ra sau, không lùi mà còn tiến tới, nhanh như chớp lao bổ vào Nhạc Nhạn Linh, hai chân tung ra, thi triển tuyệt chiêu “Liên Biện Tân Hân” (cánh sen tung bay) tấn công vào ngực Nhạc Nhạn Linh.
Tiếng kêu kinh hãi của Thái Phụng Tiên Tử vừa rồi đã khơi dậy tiềm thức lương thiện của Nhạc Nhạn Linh, đó là một sức mạnh không sao giải thích được, mặc dù Nhạc Nhạn Linh đang lúc thịnh nộ cũng liền thu hồi chưởng chiêu ngay.
Chàng quên mất đây là cuộc chiến sinh tử, cũng quên mất là mình đang đối mặt với một nữ ma đầu giết người không chớp mắt, và càng không hiểu vì sao mình lại đột nhiên thu chiêu thế này.
Chỉ nghe “bình” một tiếng vang to, tiếp theo là một tiếng hự đau đớn, Nhạc Nhạn Linh đã bị đá văng bay ra xa hơn hai trượng, rơi ngã ngửa trên đất tuyết, khiến tuyết trắng tung bay tứ phía.
Nhạc Nhạn Linh gắng sức động đậy định đứng lên, chợt cảm thấy nơi ngực trĩu nặng, lại ngã trở xuống.
Nhạc Nhạn Linh đưa mắt đờ đẫn nhìn thấy Thái Phụng Tiên Tử vẻ mặt đanh lạnh đang đứng trước mặt, một chân giẫm lên ngực chàng.
Thái Phụng Tiên Tử lạnh lùng đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh, lòng chợt nghe xao động, có lẽ do gương mặt trắng bệch và máu tươi nơi khóe miệng Nhạc Nhạn Linh đã in vào lòng nàng một dấu vết không sao tẩy xóa được.
Thế nhưng, mặt nàng vẫn không chút biểu lộ vẻ gì, chỉ lạnh lùng nói :
- Nhạc Nhạn Linh, các hạ có nghĩ đến bổn cô nương sẽ xử trí các hạ như thế nào không?
- Tại hạ có rất nhiều điều cần nghĩ, không nghĩ đến điều ấy.
- Các hạ không phục chứ gì?
Nhạc Nhạn Linh lắc đầu :
- Dù tại hạ không thu chiêu thì cũng khó tránh khỏi thọ thương thế này!
Thái Phụng Tiên Tử lại nghe lòng xao động :
- Các hạ thành thật lắm! Bây giờ hãy nói nghe thử, các hạ có cảm nghĩ thế nào về bổn cô nương?
- Tại hạ chỉ lo cho đồng đạo võ lâm trên giang hồ thôi. Bởi từ nay giới võ lâm lại có thêm một ma vương sát nhân tàn bạo vô nhân tính nữa.
Thái Phụng Tiên Tử biến sắc mặt, mắt rực sát cơ cười khảy nói :
- Các hạ ám chỉ bổn cô nương phải không?
- Đúng vậy!
Thái Phụng Tiên Tử cười sắc lạnh :
- Các hạ biết tính mạng mình đang nằm trong tay ai không?
Nhạc Nhạn Linh chầm chậm nhắm mắt lại :
- Cô nương chỉ cần giẫm mạnh chân phải là xong!
Thái Phụng Tiên Tử không ngờ Nhạc Nhạn Linh lại xem nhẹ cái chết đến vậy, tức tối quát :
- Ngươi tưởng bổn cô nương không dám hả?
- Trên cõi đời có lẽ chẳng việc gì là cô nương không dám làm!
Thái Phụng Tiên Tử rút chân về, trầm ngâm lẩm bẩm :
- Trên đời chưa một ai dám chống đối với mình, vì sao mình không thể giết chết y được? Đúng vậy, trên đời chẳng việc gì là mình không dám làm, nhưng vì sao mình lại không hạ thủ được? Vì sao? Vì sao?
Nàng nói khẽ đến mức Nhạc Nhạn Linh cũng không nghe thấy.
Nhạc Nhạn Linh mở mắt, gắng sức chỏi tay trên mặt đất lảo đảo đứng lên.
Thái Phụng Tiên Tử cười khảy :
- Ngươi định đào tẩu ư?
- Bây giờ đã không còn khả năng ấy nữa rồi!
- Vậy ngươi đứng lên làm gì?
Nhạc Nhạn Linh kiên nghị cười khảy một tiếng :
- Nhạc mỗ chỉ cần còn một hơi thở là quyết không ngã xuống trước mặt kẻ khác, cô nương nếu muốn hạ thủ, bây giờ đã đến lúc rồi.
Thái Phụng Tiên Tử mắt bỗng lướt qua một vẻ kỳ lạ, cười sắt lạnh nói :
- Bổn cô nương phải làm cho ngươi chết từ từ, để cho thiên hạ biết là bất kỳ ai chống đối với Thái Phụng Tiên Tử này đều phải nhận lấy hậu quả thế này, ha ha...
Tiếng cười chưa dứt, hai chân điểm nhẹ trên mặt đất, người vọt thẳng lên cao hơn hai mươi trượng. Rồi thì, hai tay xòe ra và cất tiếng huýt dài, người lại cất lên cao năm sáu trượng nữa.
Ngoài xa vọng đến một tiếng phụng kêu, lát sau, Thái Phụng Tiên Tử đã vững vàng ngồi trên lưng chim phụng.
Nhạc Nhạn Linh ngơ ngẩn nhìn theo chim phụng bay xa, bỗng la to :
- Cô nương nghĩ là tại hạ chết chắc hả?
Từ xa vọng đến tiếng Thái Phụng Tiên Tử cười nói :
- Thái Phụng Tiên Tử này đã dám nói ra, tất nhiên đã làm gì trên mình ngươi rồi, ngươi còn sợ không chết được hay sao? Thế nhưng, mùi vị ấy không dễ chịu đâu, kha kha...
Tiếng cười chưa dứt, chim phụng đã mất dạng nơi cuối trời.
Nhạc Nhạn Linh từng chứng kiến thủ đoạn xử trị Huyết Ma Vương của nàng ta, chỉ giẫm nhẹ chân lên lưng đã khiến lão đau khổ thế kia, giờ nàng đã nói rõ, dĩ nhiên chẳng thể không tin.
Nhạc Nhạn Linh thờ thẫn nhìn về phía chim phụng khuất dạng, hậm hực nói :
- Người đàn bà thật là độc ác!
Từng cơn gió lạnh thổi tung vạt áo Nhạc Nhạn Linh, bốn bề chỉ toàn tuyết trắng, cảnh tượng thật thê lương.
Nhạc Nhạn Linh cất bước, định tìm một nơi kín đáo để vận công điều tức, bỗng nghe xung quanh vang lên tiếng quát liên hồi :
- Nhạc Nhạn Linh, đứng lại!
Nhạc Nhạn Linh lặng người, bất giác dừng bước quay nhìn tứ phía, chỉ thấy tám người áo đỏ bịt mặt đang đứng vây quanh cách chừng hai trượng, qua lối ăn mặc cũng biết họ chính là người trong Đoạn Hồn cốc.
Nhạc Nhạn Linh thầm thở dài nhủ :
- “Mới rời đầm rồng lại lọt vào hang hổ, xem ra mình hôm nay khó mà rời khỏi được Trường Bạch sơn rồi!”
Đoạn cười khảy nói :
- Các vị đến thật đúng lúc!
Người bịt mặt đứng trước mặt cuồng ngạo nói :
- Chả lẽ ngươi còn bản lĩnh gì nữa hay sao? Ha ha...
Nhạc Nhạn Linh cười khảy nói :
- Nếu Nhạc mỗ mà còn chút bản lĩnh, hẳn các vị cũng chẳng dám ra mặt.
- Quả vậy, nhưng rất tiếc hiện ngươi chẳng còn chút sức lực phản kháng nói suông thì ích gì kia chứ?
Bỗng người đứng sau lưng Nhạc Nhạn Linh cất tiếng nói :
- Trang huynh, bây giờ không phải là lúc đấu khẩu, để lỡ đại sự, chẳng những bản thân Trang huynh không gánh vác nổi, e rằng tất cả mọi người cũng khó thoát khỏi liên lụy.
Một người khác tiếp lời :
- Quả vậy, chúng ta hãy mang thi thể tiểu tử này về mau!
Rồi đến người khác nói tiếp, ý kiến gần như giống nhau.
Người họ Trang lòng tuy bất mãn nhưng không dám bộc lộ, cười gằn nói :
- Cốc chủ tuy bảo chúng ta mang thi thể về, nhưng đó là trong tình huống bất đắc dĩ, giờ chúng ta đã chết một đầu lĩnh, đương nhiên phải được đền bù. Do đó, theo huynh đệ thì nên sanh cầm mang về là hơn, nếu các vị sợ phiền phức thì để một mình lão phu chịu trách nhiệm được rồi.
Người đứng sau lưng Nhạc Nhạn Linh tiếp lời :
- Ai bảo là không được, Trang huynh thật quá đa nghi!
Dứt lời bỗng cách không vung chỉ, điểm vào hai huyệt bối tâm và hôn thụy (hôn mê) của Nhạc Nhạn Linh, rồi tranh trước bồng chàng vào lòng.
Một người khác cũng liền bồng lấy thi thể Huyết Ma Vương, quay người phóng đi về hướng đông.
Bỗng người họ Trang nói :
- Các vị huynh đệ ngang nhiên mà đi thế này sao?
Bảy người kia ngạc nhiên hỏi :
- Chúng ta sợ ai kia chứ?
Người họ Trang đưa mắt nhìn trời :
- Các vị đã quên sự kiện khi nãy rồi sao?
Bảy người kia nghe vậy đều ngẩn người, cùng ngước mắt nhìn lên trời, bỗng một người cười phá lên nói :
- Trang huynh nhút nhát quá!
Người họ Trang đang một bụng lửa giận không nơi phát tiết, nghe vậy liền sừng sộ nói :
- Họ Lưu kia, ngươi nói ai nhút nhát hả?
Người họ Lưu cũng chẳng chịu kém, thách thức :
- Sao? Ngươi muốn động thủ phải không?
- Chả lẽ sợ ngươi hay sao?
Người họ Trang dứt lời liền cất bước tiến tới.
Ngay khi ấy, bỗng nghe một giọng trong ngọt nói :
- Các vị còn chưa đi sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...