Một người một quỷ giằng co hơn nửa canh giờ, cuối cùng vẫn là Hàn Dương giơ cờ trắng đầu hàng.
Hàn Dương nói: “Cái kia… Ta phải đi về đây, ở đây âm u, rất kỳ quái. ” nói xong liền không nhịn được sợ run cả người.
Thiết Hy Nhĩ u buồn, “Cậu tối hôm qua làm chuyện đó với ta, cậu không nghĩ mình sẽ phải chịu trách nhiệm với người ta sao?”
…
Cuối cùng.
Cuối cùng của cuối cùng, bạn học Tiểu Hàn thân mang tim hùm mật báo trái múa quyền phải vung cước đập tơi tả cái tên ma cà rồng nào đó, sau đó hoảng hốt đào tẩu.
Khuôn mặt bị đánh đến xanh tím trong chớp mắt lại khôi phục như lúc ban đầu. Thiết Hy Nhĩ chẳng muốn quản sống chết của người kia nữa, hắn ngáp một cái, sau đó bò vào trong quan tài tiếp tục nằm “chết”.
Mất vài giờ mới có thể ra khỏi khu rừng rậm kia để trở lại chỗ ở của mình, cánh cửa lần trước bị lãnh một cước của cậu giờ chỉ có thể khép hờ, trong khe cửa lại kẹp một tờ giấy mỏng, cậu nhẹ nhàng đẩy cửa ra tờ giấy cũng nhẹ nhàng rớt xuống.
Trên tờ giấy màu vàng chi chít những con số, bên cạnh vẫn không quên ghi hai chữ lớn đỏ chót phụ họa: trả tiền!
Bà chủ thuê nhà lại tới rồi o (╯□╰)o!
Cậu từng nghe Lý Tử nói, thiếu gì thì thiếu nhưng không được thiếu tiền thuê nhà, đây chính là đạo lý ‘Cha nợ con trả là chuyện thường tình, tiền nhà người trả là mình chứ ai’.
Lý Tử. Bỗng dưng cậu nhớ tới người anh em tốt của mình, tim cậu bỗng thắt một hồi.
Không biết cậu ta hiện tại thế nào rồi.
Nhưng mà tên khốn kia nói cậu ta sẽ không có chuyện gì, nên chắc sẽ không sao đâu…
Chết tiệt, từ lúc nào bản thân mình lại tin tưởng hắn như vậy a (#‵′) 凸!
Trong lòng trách cứ bản thân một trận, Hàn Dương thô bạo đá cánh cửa phòng tiến vào.
Lệnh truy sát của bà chủ nhà khiến Hàn Dương nguyên buổi tối muốn bứt hết nửa mái tóc, cuối cùng cậu quyết định, đi làm biên tập viên cho một công ty vốn là chi nhánh của một nhà xuất bản có tiếng trong nước.
Nhà xuất bản yêu cầu phải có kinh nghiệm biên tập, cậu liền nghĩ tới kinh nghiệm cậu có được lúc còn làm biên tập viên một năm cho tòa soạn báo kia. Hơn nữa lúc cậu học cao trung, mỗi tối đều lén lút ở trong chăn đọc đến n cuốn tiểu thuyết, cậu hoàn toàn tự tin mình có thể làm công việc này!
“Nỗ lực lên, đừng do dự! ” (tên một cuốn sách) Có mục tiêu thì có động lực, chuẩn bị kỹ càng cho cuộc chiến thay đổi vận mệnh xong, Tiểu Hàn bắt đầu hướng nhà xuất bản tiến quân.
Thời điểm chính ngọ thật là tàn nhẫn, trên bầu trời bao la xanh thẳm không có lấy một đám mây, người trong thành phố ai nấy đều bơ phờ, không có một chút sức sống.
Cậu đi trên con đường thưa thớt người qua lại, vừa ra nắng liền nhịn không được mà ngáp một cái, cậu khép hờ mắt nhìn xung quanh, cảnh vật ngập tràn màu sắc rực rỡ, tình cờ đụng phải người đi bên cạnh, còn không có đầu.
…
Không có đầu ⊙ o ⊙!!!!
Nhanh chóng xốc lại tinh thần, Hàn Dương mở to mắt quay đầu lại nhìn phía người nọ, thấy là một mỹ nữ tóc dài, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Mấy cái ảo giác đúng là đáng sợ nhất.
Xem ra sự khủng bố mà bà chủ thuê nhà ném cho cậu đúng là hết sức dã man.
Dưới chân cứ bước đi liên tục, lúc cậu xoay người vô tình đụng phải người khác.
“Xin lỗi xin lỗi xin lỗi! ” sau khi liên tục nói xin lỗi, Hàn Dương vội vã xoay người bỏ chạy.
Nhưng còn chưa đi được hai bước, cậu đã bị kéo trở lại.
“Anh bạn, ta thấy sắc mặt cậu không được tốt lắm, xin hỏi cậu gần đây có gặp phải cái gì không sạch sẽ không?”
“… ” cậu cứ tưởng rằng mình gặp phải một tên giang hồ nào đó, còn đang chuẩn bị cùng đối phương lý luận một phen. Nhưng mà khi nghe được câu kia, cậu vô cùng sửng sốt, không khỏi liếc mắt sang người đó, “Cái gì không sạch sẽ … ông có thể chỉ ra đó là cái gì không?”
À, ví dụ như trong khu dân cư có người đang đi vệ sinh?
Hay là chỗ sâu nhất trong khu dân cư đang chất đống cái thứ chất thải đó?
Hay là, mấy tên ma cà rồng kia muốn hút máu cậu?
Đối phương là một nam nhân trung niên, trên gò má phủ đầy những cọng râu lún phún, dáng người hơi mập nhưng tương đối dễ nhìn.
Nam nhân nghe thấy lời ấy, cười cười, cũng không định lặp lại, chỉ nói: “Ta nghe trên người cậu có mùi thi khí rất nặng, chắc là gặp phải cái gì không sạch sẽ rồi! Chỗ này của ta có một pháp bảo, cậu nhớ cất cho kỹ. ” nói xong liền móc từ trong túi ra một nhánh cỏ khô, hào phóng đưa cho cậu.
Hàn Dương dở khóc dở cười, thầm nghĩ đây là thứ đồ bỏ mà a.
Nhìn thấy cậu có vẻ xem thường, nam nhân nghiêm mặt nói: “Đây là cỏ mã tiên, có thể phòng cương thi, là một thứ rất quý giá, cậu tuyệt đối không được coi thường!”
Cương… Cương thi?
Vì sao người Trung Quốc lại gọi ma cà rồng bằng cái tên khó nghe như vậy!!!
Những cảnh tượng cứ lần lượt xuất hiện trong đầu cậu, mấy người đã chết hay ăn mặc kiểu nhà Thanh, duỗi thẳng tứ chi không ngừng nhảy nhót o (╯□╰)o
Nam nhân sờ sờ hàm râu, sau đó hướng cậu phất tay một cái rồi rời đi: “Gần đây yêu ma hoành hành, thành phố vốn rất yên bình nay đã có bắt đầu vẩn đục rồi.”
Thanh âm của ông ta rất nhỏ, nhưng lại truyền vào tai Hàn Dương rõ mồn một.
Ý của ông ta là, có rất nhiều ma cà rồng tồn tại ở trong thành phố này?
Giống như Lý Tử ư?
Thầm xiết chặt cỏ mã tiên trong tay, ở dưới ánh mặt trời chói chang mùi cây cỏ càng tản ra nồng hơn, cho đến khi Hàn Dương bước chân vào cánh cửa của công ty xuất bản tài mới nhớ ra và bỏ vào trong túi quần.
Đọc qua sơ yếu lý lịch của cậu, trưởng phòng nhân sự nhíu mày, có vẻ hơi khó xử.
Nhận ta đi, nhận ta đi! Ta rất muốn có công việc này!
Tiểu Hàn mím chặt môi, nắm chặt nắm tay ở trong lòng như vậy hò hét.
Điều làm trưởng phòng đại nhân khó xử chính là kinh nghiệm công việc của Hàn Dương quá ít, hơn nữa biên tập viên của tòa soạn báo và của nhà xuất bản về bản chất có sự khác nhau.
Nhưng một hồi lâu sau, trưởng phòng đại nhân khẽ cắn môi run rẩy đóng một dấu đỏ tươi lên phần trên bản sơ yếu lý lịch của cậu, dù sao gần đây công ty đang thiếu người, có một cây củi mục cũng đỡ hơn không có cây củi nào!
Hiện tại cậu ta muốn đi làm, chính là đi tìm giám đốc, để giám đốc sắp xếp cho cậu ta vậy.
Ai ~ sắp xếp thế nào cũng được, chỉ cần có thể kiếm được tiền trả tiền nhà là được rồi ╮ (╯▽╰)╭.
Nhưng trưởng phòng đại nhân lại thông báo cho cậu biết, giám đốc sắp xếp cho cậu làm vào buổi tối.
Cũng chính là, người ta muốn cậu phát huy tài năng vào buổi tối.
Thật không hiểu nổi, không phải buổi tối là thời gian làm tăng ca hay sao.
Hàn Dương tuy rằng nghi hoặc, nhưng vẫn không hỏi gì cả.
Dù sao đây cũng là công sở, cậu lại là người mới tới, có sinh một chút hiếu kỳ thì cũng không có gì lạ.
Cuối cùng, Hàn Dương không còn cách nào khác đành ngồi ở đại sảnh đợi màn đêm buông xuống.
Vừa cầm cuốn tiểu thuyết Làm sao để luyện thành ma cà rồng đọc cậu vừa suy nghĩ về sự sắp xếp của ban giám đốc. Ban ngày? Buổi tối?
Buổi tối… không được, cái cảm giác lộn xộn này thật tình khó chịu quá đi.
Màn đêm rất nhanh đã phủ xuống, tám giờ tối, toàn bộ công ty giống như rơi vào vực sâu hắc ám, Hàn Dương nằm trên ghế ở đại sảnh ngủ say sưa.
Nếu không có cuốn truyện Làm sao để luyện thành ma cà rồng đang đắp trên mặt cậu tuột xuống, chắc hồi lâu nữa cậu cũng không tỉnh ngủ được.
Đầu óc tỉnh táo rồi, Hàn Dương liền lần theo hướng mà cô thư ký hướng dẫn lúc sáng mà đi tới phòng làm việc của giám đốc.
Bốn phía tối đen như mực, cậu không thể tin được sau khi gặp phải những chuyện không bình thường kia cậu còn có thể đi vào ban đêm một cách bình tĩnh như thế này.
Vô cùng bái phục bản thân, hết sức bái phục bản thân.
Đứng trước cửa phòng làm việc của giám đốc hít một hơi thật sâu, sau đó khổ sở há miệng nặn ra một nụ cười rồi gõ cửa.
“Mời vào! ” bên trong cánh cửa truyền ra một thanh âm dễ nghe.
… Thơm quá!
Vừa bước vào phòng, Hàn Dương liền ngửi thấy một mùi hương rất dễ chịu tỏa ra. Nhàn nhạt, ngọt ngọt, khiến cậu có một cảm giác quyến luyến không biết nói sao.
Nhìn người đang cầm sơ yếu lý lịch đứng trước mặt, dừng lại hai giây, giám đốc cười cười, nói: “Cậu là Hàn Dương phải không ?”
Nhìn thấy nụ cười rất đẹp kia, Hàn Dương định thần lại gật đầu: “Chuyện này, là vì ban ngày ngài không có ở đây cho nên tôi chỉ có thể đợi đến tối để gặp ngài.”
Cậu thật sự rất muốn hỏi cái công ty này tại sao lại có cái quy định đi làm buổi tối, hơn nữa văn hóa truyền thống công ty không phải đều là sáng chín giờ đi làm, chiều năm giờ về nhà sao?
Nghi hoặc thì nghi hoặc, cậu vẫn không có dũng khí hỏi chuyện này, dù sao vị ở trước mắt này, chính là lãnh đạo trực tiếp của cậu.
Lưu Niên dùng ngón tay trỏ gõ mặt bàn, nói: “Cậu đem sơ yếu lý lịch tới cho tôi xem.”
Hàn Dương ngoan ngoãn cầm lý lịch đưa tới.
Lúc cậu tới gần bàn giám đốc, đột nhiên Lưu Niên nhíu chặt lông mày, dáng vẻ rất mất tự nhiên, tâm bỗng dưng chấn động không thôi, máu trong cơ thể dường như chạy chậm lại.
Con ngươi màu trà đặc biệt của người phương đông cũng chớp mắt biến hóa, nếu không phải gã đang cúi thấp đầu, Hàn Dương nhất định sẽ nhìn thấy đôi đồng tử màu vàng mỹ lệ kia.
Một mùi vị kích thích xộc thẳng vào mũi, giống như một thứ khí tức vô hình nào đó bốn phương tám hướng bay vụt vào trong cơ thể gã, giống như vạn tiễn xuyên tâm.
—— loại cảm giác này, là thứ khiến ma cà rồng sợ hãi nhất.
Thấy người kia bỗng nhiên ôm bụng cúi đầu, Hàn Dương quan tâm vòng qua bàn đỡ gã, “Giám đốc Lưu, ngài không sao chứ?”
Mùi vị kia…
Lưu Niên cảm nhận mùi vị trên người cậu, cố kìm nén ý nghĩ muốn ném cậu từ tầng sáu xuống, run giọng nói: “Cậu về trước đi, sáng sớm mai hãy tới làm.”
Hàn Dương vội hỏi: “Sao tôi có thể đi được, ngài như thế này sao tôi có thể bỏ mặc? Có phải ngài đau dạ dày không, có cần tôi gọi cấp cứu không?”
“Vẫn còn muốn ở lại đây?!”
“… ” chỉ một câu nói liền khiến bạn học Tiểu Hàn vọt nhanh hơn bất cứ thứ gì.
Vẻ mặt khó chịu dần dần nhạt đi, sự thống khổ khi nãy cũng dần dần biến mất.
Trên người đứa trẻ này, tại sao lại có mùi vị của điện hạ?
Rõ ràng không phải là Huyết tộc, nhưng trong cơ thể cậu ta có sự ràng buộc của tinh khiết huyết chủng! Hơn nữa trên người còn có cỏ mã tiên, thứ mà ma cà rồng sợ hãi nhất. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Đợi cho thân thể dễ chịu hơn, đôi con ngươi sắc vàng cũng dần dần biến đổi, khôi phục lại màu trà ban đầu. Năm ngón tay thon dài mọc ra móng tay trong suốt bén nhọn, lòng bàn tay tái nhợt xuất hiện một con dơi nhỏ màu đen, đôi cánh nhỏ vỗ mạnh, kéo theo thân mình mập mạp của nó thong thả bay lên, cuối cùng bay thẳng đến bên môi Lưu Niên.
“Phát hiện người thứ 21 có mang trên người mùi vị của Thiết Hy Nhĩ điện hạ, mong các trưởng lão có biện pháp xử lý.”
Nói với con dơi xong, Lưu Niên đứng dậy đi tới phía trước cửa sổ, mở cửa sổ ra rồi đem sinh vật trong tay ném ra bên ngoài.
Thân thể nho nhỏ bị ném vào bầu trời đêm, trong nháy mắt đã không còn thấy đâu nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...