Huyết Ảnh Nhân

Hành vi đào tẩu của Tạ Nguyên Bình khiến Triệu Thái sau đó cười mai mỉa :

- Thế đấy, bất luận tình đồng môn huynh đệ muội, cũng bất kể điều nghĩa hiệp lẽ ra phải có ở những ai tự xưng là danh môn chính phái, lão họ Tạ vẫn tham sinh úy tử đã đào tẩu tự lo thân. Chư vị còn xem lão là bằng hữu nữa thôi?

Phụ nhân họ Điềm tái mặt :

- Ý ngươi muốn kết liễu sinh mạng tất cả bọn ta?

Triệu Thái bĩu môi khinh khỉnh :

- Hãy cho tại hạ biết rõ về nhân vật đang ẩn ngụ ở Độc Mục sơn, ngay sau đó tại hạ lập tức phóng thích chư vị. Tất cả. Tại hạ không hèn hạ nuốt lời đâu, chỉ ngại chư vị không thật tâm với tại hạ mà thôi.

Phụ nhân họ Điềm thở dài, sau đó vừa len lén nhìn mọi người như để dò ý vừa đáp :

- Kỳ thực ta chỉ biết ẩn ở Độc Mục sơn có một nhân vật tự xưng là Độc Mục Tề Thiên. Và từ khi nghe biết đến giờ, ta chưa gặp mặt dù chỉ một lần.

Triệu Thái gật đầu :

- Được rồi, chư vị có thể đi. Riêng Trương chưởng môn cần phải lưu lại thêm một lúc nữa.

Trương Dực Cảnh chột dạ :

- Ta cũng biết về Độc Mục Tề Thiên tương tự họ, ngươi dù giữ ta lại cũng không thể dò xét gì được hơn.

Triệu Thái vờ như không nghe, cứ hối thúc ba nhân vật Côn Luân phái :

- Chư vị sao vẫn chưa đi?

Điềm phụ nhân lo lắng nhìn Trương Dực Cảnh vẫn đang do Lý Mộ Huệ sinh cầm :

- Ngươi muốn hỏi gì thêm ở Trương chưởng môn?

Triệu Thái cười nhẹ :

- Trương chưởng môn không thể ngẫu nhiên có giữ đúng loại giải dược do môn hạ Độc Mục Tề Thiên hạ thủ. Tại hạ chỉ cần biết rõ tính danh của Độc Mục Tề Thiên thế nên đành khuất tất Trương chưởng môn một lúc. Nhưng sao tôn giá lo lắng như thể rất ngại Trương chưởng môn tiết lộ một điều gì đó thật ra chẳng nên tiết lộ?

Điềm phụ nhân bối rối nói không nên lời :

- Ta... ta đâu có gì phải ngại. Có chăng thì chỉ là... chỉ là...

Triệu Thái vẫn cười cười và làm như vô tình kể cho Lý Mộ Huệ nghe một chuyện đã xảy ra :

- Thủ hạ của Độc Mục Tề Thiên nghĩ cũng lạ. Cô nương có biết chăng, lúc cô nương vẫn bị hôn mê do trúng độc, đa phần bọn chúng chết là tự kết liễu và chẳng cần tại hạ ra tay. Phải chăng đấy chính là nghiêm lệnh của Độc Mục Tề Thiên? Thà tự kết liễu hơn là thổ lộ ẩn tình cho ngoại nhân biết để rồi mai hậu càng khó tránh khỏi những gia hình tàn khốc hơn do chính Độc Mục Tề Thiên nghiêm trị?

Sắc diện của Trương Dực Cảnh cứ tái dần theo từng lời Triệu Thái nói, khiến Lý Mộ Huệ vì nhìn thấy nên hốt hoảng kêu :

- Các hạ xem, có phải chính lão Trương cũng đang tìm cách tự kết liễu sinh mạng?

Triệu Thái bảo :

- Đừng hỏi tại hạ. Vì dù có biết, tại hạ cũng không thể ngăn cản một khi chính bản thân Trương chưởng môn đã tự quyết định như thế.

Phụ nhân họ Điềm chợt chuyển đề tài, hỏi Triệu Thái :

- Đã đến lúc bọn ta phải đi. Ngươi không thể giải khai huyệt đạo vì ta còn phải giúp tam sư muội cùng đi sao?

Triệu Thái nhún vai :

- Rất tiếc, Triệu Vĩnh Trinh nghĩa huynh chỉ truyền thụ cho tại hạ thủ pháp cấm chế, riêng phần hóa giải do đã chết trước khi truyền nên tại hạ không thể giúp tôn giá toại nguyện. Dù vậy tôn giá cũng đừng quá lo, ắt chỉ năm bảy ngày là nhiều, cấm chế sẽ tự tiêu trừ. Mong lượng thứ.

Họ hậm hực bỏ đi và không biết rằng Triệu Thái vừa nhìn theo họ vừa lẩm bẩm :

- Nếu Độc Mục Tề Thiên thật sự là một nhân vật có bản lãnh thần thông, chỉ e chưa đến đôi ba ngày chư vị đều đã chết. Tạ hạ vào lúc này chỉ xin có lời vĩnh biệt mà thôi.

Trương Dực Cảnh cũng nghe :

- Sao ngươi dám quả quyết điều này?

Triệu Thái vẫn mãi nhìn theo ba nhân vật nọ, trong đó dĩ nhiên có phụ nhân họ Điềm :

- Vì Tạ Nguyên Bình nếu muốn tự lo thân ắt sẽ lập tức đưa tin đến cho Độc Mục Tề Thiên. Và với nhân vật như thế, Trương chưởng môn hẳn đang tự rõ, họ sắp phải nhận hậu quả như thế nào? Đúng chăng? Trừ phi tại hạ đoán sai và kỳ thực Trương chưởng môn không hề vì quá lo sợ đến phải nghĩ cách tự kết liễu sinh mạng.

Trương Dực Cảnh vụt thở dài ảo não :

- Một bước sa chân, ngàn năm ôm hận. Dù ta có cách tự kết liễu vẫn chẳng thể hóa giải hết toàn bộ nỗi lo của chính bản thân ta lúc này. Và do vậy, ngươi đừng mong hỏi gì thêm ở ta về Độc Mục Tề Thiên.

Triệu Thái giận dữ quay phắt lại và trợn mắt nhìn Trương Dực Cảnh :

- Nhưng Côn Luân phái đã biết tại hạ giữ tôn giá lại là vì nguyên do gì. Thế nên bất luận tôn giá có nói hay không về Độc Mục Tề Thiên thì vì ai ai cũng đinh ninh là thế, tôn giá tự lượng sức có thể giữ được mạng chăng?

Trương Dực Cảnh chợt nhắm mắt :

- Ngươi có giết, ta cũng không nói. Và ta đoán chắc Độc Mục Tề Thiên vẫn luôn tin ta dù thế nào đi nữa quyết chẳng bao giờ nói ra điều gì.

Triệu Thái vụt phá lên cười :

- Có thật chăng? Hay rồi đây chỉ sau ba ngày là nhiều, số phận của tôn giá ắt cũng sẽ như ba nhân vật Côn Luân phái mà tại hạ vừa đoán?

Trương Dực Cảnh lạnh lùng xạ mắt nhìn Triệu Thái :

- Cũng có thể họ sẽ nhận hậu quả đúng như thủ đoạn do ngươi cố tình sắp đặt. Nhưng ta thì không. Nếu chẳng tin, ngươi thử phóng thích cho ta thì rõ.

Triệu Thái ngưng cười và cố tình nhìn vào mắt Trương Dực Cảnh :

- Vậy thì đâu là nỗi lo như lời tôn giá vừa thố lộ?

Lý Mộ Huệ chợt bảo :

- Còn nhiều thủ đoạn khác để khống chế và buộc ai đó phải thi hành theo mệnh lệnh. Đó là dùng sinh mạng của gia thân để uy hiếp.

Triệu Thái vỡ lẽ :

- Cũng như Giáo chủ Thạch Quy giáo từng bị quần hùng dùng sinh mạng của chính bào muội để uy hiếp? Có phải Trương chưởng môn đang lâm đúng vào cảnh ngộ này?

Trương Dực Cảnh biến sắc vụt quát :

- Ta đã bảo đừng hỏi gì ở ta. Nếu không, a...

Lý Mộ Huệ chợt đẩy Trương Dực Cảnh ngã qua một bên :

- Ôi chao, sao người lão chợt giật nảy lên?

Triệu Thái chồm đến thay Lý Mộ Huệ chộp giữ Trương Dực Cảnh lại :


- Nguy rồi. Lão tự sát. Diện mạo lão cũng tím tái tương tự bọn hạ nhân của Độc Mục Tề Thiên lúc nãy.

Và Triệu Thái đành buông tay để Trương Dực Cảnh tự ngã ra vì đã biến thành một thi thể vô hồn.

“Huỵch!”

Nhưng chợt nghĩ đến một điều, Triệu Thái lại chồm đến lần nữa và vừa nhanh nhẹn vừa thuần thục điểm loạn vào nhiều huyệt đạo trên thi thể Trương Dực Cảnh.

Lý Mộ Huệ lấy làm lạ :

- Các hạ định làm gì qua thái độ này?

Triệu Thái hạ giọng đáp :

- Tại hạ sực nhớ lão vẫn bị thủ pháp Bế Cân Triệt Mạch cấm chế. Vô tình cũng là cách giúp toàn thân lão chưa hẳn bị độc phát công tâm đến nỗi mạng vong. Nhưng điều cần thiết lúc này là làm sao càng sớm tìm ra giải dược cứu mạng lão càng tốt. Cô nương có cao kiến gì hay không?

Lý Mộ Huệ cau mày :

- Các hạ có thật sự cần giữ sinh mạng lão đến như thế chăng?

Triệu Thái khẽ thở dài :

- Rất cần. Nếu như cô nương biết rằng tại hạ đích thực muốn vì Thạch Quy giáo phục hận. Và hãy nhớ lại đi, có phải tại hạ từng tiết lộ toàn bộ giáo đồ Thạch Quy giáo đã bị thảm sát chỉ ngay sau khi chính Giáo chủ của họ chấp nhận tuẫn tiết để đổi lại sự an toàn cho họ? Tại hạ rất nghi ngờ về hành tung quá kỳ bí của Độc Mục Tề Thiên.

Lý Mộ Huệ vùng biến sắc :

- Các hạ đâu đã nói cho tiểu nữ biết về thảm sát này?

Triệu Thái giật mình :

- Quả thật là chưa nói ư? Sao tại hạ nhớ đã nói, vì có liên quan đến lần tại hạ suýt mất mạng nhưng may vẫn sống sót dưới kiếm chiêu tuyệt luân của Quỷ Kiếm Vô Ảnh Thủ? Chính là lần đó.

Lý Mộ Huệ lắc đầu quầy quậy :

- Không, các hạ chỉ nói hôm nay là lần đầu. Và tiểu nữ quả quyết các hạ không thể gặp may mắn đến thế, trừ phi chẳng hề do Quỷ Kiếm Vô Ảnh Thủ đích thân hạ thủ.

Triệu Thái cũng lắc đầu :

- Bất luận thế nào thì lúc này tại hạ chẳng có cao hứng hoặc nhất thiết phải đề cập đến Quỷ Kiếm Vô Ảnh Thủ với cô nương. Nào, nói đi, liệu cô nương có biện pháp nào khả dĩ giúp tại hạ có cách tìm giải dược cho Chưởng môn phái Hoa Sơn.

Lý Mộ Huệ liếc nhìn Triệu Thái, sau đó với nét mặt dầu dầu, nàng vừa nhìn lảng sang nơi khác vừa đáp lời Triệu Thái :

- Am tường về Độc môn thì chỉ có Độc Y bà bà. Nhưng chỉ e các hạ phải thất vọng vì một là khó tìm thấy chỗ lưu ngụ của Độc Y bà bà và hai là dù tìm được cũng đã quá muộn so với hiện trạng khó thể kéo dài của lão họ Trương.

Sực nhớ đến một điều, Triệu Thái bật kêu như reo lên :

- Ồ, tại hạ suýt quên hãy còn Lan Hoa Hàm Tiếu phu nhân và Hạ Trúc Đào nữa, cả hai như rất am tường Độc môn.

Lý Mộ Huệ bảo :

- Tìm Lan Hoa Hàm Tiếu phu nhân hoặc Hạ Trúc Đào vào lúc này là lúc số phận họ ắt hẳn chẳng khác gì so với Nhiếp Hồn Song Sát, e còn khó hơn thập bội. Huống hồ Độc Y bà bà chính là sư phụ của Hạ Trúc Đào, các hạ toan thực hiện như thế thật sao? Chi bằng hãy cho tiểu nữ biết tình trạng của lão Trương liệu có thể chi trì được bao lâu?

Triệu Thái phân vân nhẩm tính :

- Tại hạ chưa gặp tình huống này bao giờ. Thế nên chỉ có thể giả định thời gian ước độ từ ba đến bảy ngày. Liệu có phần nào hy vọng chăng cô nương?

Lý Mộ Huệ chợt thở hắt ra :

- Nhưng phải có biện pháp tạm che giấu tung tích lẫn thân phận Chưởng môn của lão Trương. Tốt nhất là cần có một cỗ xe. Và như vậy cước trình sẽ chậm hơn, chỉ e bảy ngày không đủ.

Triệu Thái có quyết định :

- Cứ tận nhân lực sẽ tri thiên mệnh. Điều khó nhất là tìm đâu ra một cỗ xe lúc này, cũng sắp tối rồi.

Lý Mộ Huệ cũng có quyết định :

- Đêm nay không tính, vì chúng ta có thể nhân lúc trời tối cứ thi triển khinh công đưa lão đi càng xa càng tốt. Đến lúc sắp sáng, chỉ cần tìm thấy một trấn thành nào đó, tiểu nữ ắt có cách hoặc hỏi thuê một cỗ xe.

Triệu Thái lại phân vân :

- Ý tại hạ chỉ định đi một mình và thật tình nào dám hệ lụy thêm đến cô nương.

Lý Mộ Huệ kinh ngạc :

- Sao vậy? Sao không để tiểu nữ cùng đi?

Triệu Thái thở dài :

- Cô nương có thật là Lý Nghi chăng? Nhưng dù thật hay giả giữa tại hạ và bản thân Lý Nghi đã có những cử chỉ mà sau này nghĩ lại tại hạ vừa ngại vừa áy náy tột cùng, như đã mạo phạm quá nhiều đối với cô nương. Và đấy là lý do khiến tại hạ quyết định thà đừng gần gũi nữa với cô nương thì tốt hơn.

Lý Mộ Huệ khẽ cắn vào khóe môi, mặt hơi ửng đỏ :

- Tiểu nữ vì có nhiều ẩn tình nên một khi đã chấp nhận cải dạng nam nhi thì nào dám phiền trách các hạ. Tuy vậy sao các hạ vẫn nghi ngờ về thân phận kỳ thực chỉ là một của Lý Nghi và Lý Mộ Huệ? Hoặc giả tận thâm tâm của các hạ chỉ có Lý Nghi là quan trọng, vì giữa cả hai từng thề nguyền sinh tử có nhau? Và nếu là vậy, dù các hạ có ý xem Lý Mộ Huệ này bất xứng thì xin lượng thứ, tiểu nữ vẫn chưa thể ly khai lúc này. Vì các hạ còn nợ tiểu nữ nhiều lời nghi vấn chưa được giải thích.

Triệu Thái có một thoáng cau mày ngẫm nghĩ, sau cùng thì gật đầu :

- Cô nương vẫn muốn biết tại hạ đã từng thật tâm với Lý Nghi trước kia và kể cả cô nương sau này như thế nào? Nếu là vậy, đúng là tại hạ hãy còn nợ cô nương một lời giải thích. Nhưng tại hạ đang vội và phải chăng dù muốn dù không hai chúng ta vẫn phải đồng hành cùng nhau chí ít là bảy ngày nữa. Thế thì đi thôi, ắt sẽ có lúc tại hạ giải thích tất cả cùng cô nương.

Triệu Thái nhấc Trương Dực Cảnh lên và đặt vào vai, đoạn cùng Lý Mộ Huệ thi triển khinh công đi khuất dần vào màn đêm đen đang bắt đầu buông xuống che phủ vạn vật.

* * * * *

Một cỗ xe độc mã đang từ từ tách khai quan đạo và rẽ vào một lối mòn ngập ngụa toàn bùn lầy vì vừa trải qua một đêm mưa dầm dề kéo dài đến tận sáng.

Chợt từ trong lòng cỗ xe có thanh âm vang ra gọi xa phu đang ngồi ngay phía trước :

- Đã đến lúc các hạ cần nghỉ ngơi sau gần một ngày một đêm điều động cỗ xe. Hãy tạm giao phó việc đó cho tiểu nữ.

Xa phu trút bỏ áo tơi đặt qua một bên, chỉ giữ lại chiếc nón đội trên đầu như cố tình dùng vành nón to rộng và lụp xụp để che khuất phần nào diện mạo của bản thân :

- Tại hạ đã càng lúc càng quen, nhờ thế việc điều động cỗ xe đang rất thuần thục. Nếu đổi cho cô nương lúc này, chỉ e đoạn đường phía trước rất khó đi sẽ khiến cô nương lúng túng.

Nhưng từ trong lòng cỗ xe vẫn có một người từ từ chui ra, thoạt tiên là cái đầu mang sắc diện và dung mạo thật xinh đẹp của một nữ lang. Nàng quan sát ngay đoạn đường lầy lội phía trước và thở dài :

- Như các hạ đã rẽ lầm đường? Vì như lúc sáng tiểu nữ có hỏi và được chủ nhân của cỗ xe cho biết thì đoạn đường chúng ta cần vượt qua dù phải xuyên rừng nhưng ở phía trước mặt quyết không thể xuất hiện một dãy núi chắn ngang, tương tự cảnh quang tiểu nữ đang nhìn thấy. Các hạ không nhận ra điều khác biệt này sao?

Xa phu giật mình, lập tức cho cỗ xa mã dừng lại :

- Không thể như thế này được. Vì tại hạ vẫn nhớ đã không nhìn thấy bất kỳ dãy núi nào trước khi rẽ vào đây. Nhưng bây giờ quả thật đang có dãy núi ở ngay trước mặt. Há lẽ do tại hạ đã quá mệt nên hoa mắt, dù nhìn thấy nhưng vẫn không nhận ra đấy là một dãy núi? Chúng ta nên quay lại chăng?

Nữ lang đã chui hẳn ra ngoài và vì cần một chỗ ngồi nên nàng vừa lấn vừa chấp nhận ngồi thật sát, gần như là vai kề vai và tựa hẳn vào lòng xa phu :

- Nếu muốn quay lại chúng ta vẫn cần một chỗ có mặt đường rộng hơn. Còn hẹp thế này, cả tiểu nữ lẫn các hạ đều chỉ mới lần đầu học cách điều động cỗ xe, chỉ e họa hổ bất thành lại hóa ra vẽ cẩu, sẽ làm cho cả cỗ xe lật đổ mất. Nào, hãy đưa dây cương đây để tiểu nữ thử điều động xem nào.


Xa phu trao dây cương. Và vì cần chỉ điểm thêm cho nữ lang thuật điều động cỗ xe nên xa phu cũng đành ngồi chật, vai kề vai và thân chạm thân với nữ lang :

- Có phải đã đến lúc cô nương cần nghe tại hạ một lời giải thích? Còn việc đến phiên đổi lượt hoặc quay xe lại chỉ là cái cớ của cô nương?

Nữ lang cựa quậy thân mình như ngồi không yên, và kỳ thực là nàng đang phải điều động cỗ xe :

- Chúng ta ngồi như thế này chẳng phải dễ thố lộ và không ngại bị bất kỳ ai lén nghe hay sao? Huống hồ tuy đã có cỗ xe làm phương tiện di chuyển, nhưng vì vẫn đòi hỏi lúc nào cũng phải có một người ngồi ở đây để điều động nên e rằng hai chúng ta chẳng còn dịp nào khác, dù là để các hạ có một cơ hội thuận tiện giải thích như đã hứa. Nào, hãy nói đi, các hạ đích thật đã thật tâm với Lý Nghi như thế nào?

Xa phu nhắm mắt lại, vừa dưỡng thần vừa nhẹ nhàng lên tiếng :

- Tàng đồ Vạn Niên cốc chỉ tàng chứa một bí ẩn duy nhất. Và vì muốn cùng Lý Nghi chia sẻ điều bí ẩn ấy, là điều ai cũng nghi, cũng đoán là sở học của nhiều nhân vật cao thủ từng thất tung trăm năm trước, thế nên cho dù đang lâm nguy tại hạ vẫn an tâm định phó giao sinh mạng cho Lý Nghi và tự biết chắc sẽ được Lý Nghi đưa đến đích.

Nữ lang gật đầu :

- Ấy là lúc các hạ tìm cách mách bảo cho Lý Nghi biết các hạ định trá tử?

- Không sai. Và đấy là Quy Tức đại pháp ngay từ thủa nhỏ tại hạ đã luyện.

Nữ lang thoáng giật mình và cố trấn tĩnh :

- Các hạ quả nhiên là hậu nhân của ai đó có xuất thân từ Thạch Quy giáo?

- Chân tướng đang dần hé lộ, khiến tại hạ không thể không thừa nhận sự thật đó. Và cô nương có biết chăng, vì tin Lý Nghi nên tại hạ mới phó giao sinh mạng. Bằng không, nếu bị ai đó cố tình vùi lấp thật sâu và thật chặt thì tại hạ dù tự lai tỉnh cũng không đủ lực để tự giải thoát bản thân. Và chưa hết, hãy nghĩ đi, sở học ẩn chứa ở Vạn Niên cốc dù ai cũng biết là có rất nhiều, bao nhiêu cao thủ từng thất tung ở đấy thì cũng có ngần ấy công phu sở học tàng chứa, nhưng thời gian để tại hạ tự lai tỉnh sau khi vận dụng Quy Tức đại pháp lại có đến những ba ngày, thậm chí có thể dài hơn, và tại hạ vì tin Lý Nghi nên không hề ngại Lý Nghi có thể sẽ nhân cơ hội ấy chiếm đoạt hết tất cả. Cô nương nghĩ sao? Có tin chăng?

Nữ lang thở dài :

- Điều nhầm lẫn duy nhất đối với Lý Nghi là vì không biết nên chẳng thể tin vào chuyện người chết sống lại. Huống hồ ngay trước mắt Lý Nghi, toàn thân kinh mạch của các hạ đều chấn vỡ sau khi bị Đào Gia Từ dùng thủ đoạn đê hèn lấy nội gia chân lực để hạ thủ sát hại các hạ.

Và nàng chợt đổi giọng để thầm thì đầy bí ẩn :

- Nhưng các hạ có biết vì nghĩ các hạ đã chết nên Lý Nghi từng lập thệ sẽ báo thù cho các hạ? Và vì để thực hiện điều đó, chính Lý Nghi cũng chết đi, nhường chỗ cho một Lý Mộ Huệ thực thụ xuất hiện.

Xa phu giật mình hé mở mắt :

- Hai điều này, giữa lời hứa báo thù và cái chết không hề có của Lý Nghi há lẽ lại liên quan với nhau?

Nữ lang vẫn thì thào :

- Có đấy. Vì Lý gia có một môn công phu đã từng giúp Lý Nghi dù cải dạng nam trang cũng không bao giờ ngại bị phát hiện. Nhưng để báo thù cho các hạ, Lý Nghi vì cần luyện thêm công phu khác không có chung xuất xứ với sở học Lý gia nên khiến cho Độc môn công phu kia tự tiêu tan. Lý Nghi đành chết đi cho một Lý Mộ Huệ lộ diện và hoàn toàn mang thân phận nữ nhi.

Xa phu bán tín bán nghi vì thế cũng hạ thấp giọng, phần nào ngần ngại :

- Ý muốn nói là công phu đã khiến tại hạ dù thế nào đi nữa vẫn không phát hiện ở Lý Nghi có... nhũ hoa như lẽ ra phải có?

Nữ lang gật nhẹ đầu :

- Điều bí ẩn này của Lý gia nhất định sẽ khiến thù nhân phát hiện tiểu nữ là ai. Nhưng vì đã biết giữa các hạ và Lý gia hoàn toàn không có oán cừu nên tiểu nữ không ngại thố lộ. Đấy là công phu Phản Ngọc Quy Chân và nếu có may mắn luyện đạt mức đại thành, tiểu nữ đương nhiên sẽ được cang khí hộ thân ngăn ngừa bách đao vạn kiếm.

Xa phu chột dạ :

- Phải chăng có ý trách chính là vì tại hạ nên đã khiến cô nương gián đoạn công phu?

Nàng lắc đầu :

- Cũng chỉ một phần thôi. Vì kỳ thực tiểu nữ đã tự lượng sức, biết rất rõ bản thân khó mong luyện công phu ấy đến mức đạt thành. Thế nên thà sớm dừng lại hơn là miễn cưỡng, có luyện nữa cũng bất thành và còn làm chậm trễ cho việc luyện các công phu khác.

Xa phu chợt hỏi :

- Vì sao cô nương biết và quả quyết khó thể luyện đạt mức đại thành của công phu ấy?

Nàng lại tiết lộ :

- Vì mang thân phận nữ nhi là điều từng khiến Lý gia thất vọng bởi kể như công phu ấy có thể sẽ mãi bị thất truyền.

Xa phu vẫn quan tâm :

- Muốn luyện công không chỉ kể đến thể chất là nam hoặc nữ. Liệu có cách nào khác khả dĩ có thể hỗ trợ chăng?

Nàng động tâm :

- Như các hạ có một ý gì đó?

Xa phu đáp :

- Không phải không có cách để giúp nội lực tăng tiến. Và khi đã có nội lực dư đầy, lẽ nào vẫn chưa đủ hỏa hầu để luyện bất kỳ công phu nào khác?

Nàng tán đồng :

- Nhưng kỳ tích lại là điều không thể cưỡng cầu. Vì thế, tiểu nữ tự biết nếu cứ mãi đợi chờ phúc phần đột ngột đến thì có khác nào thái độ của người ôm cây đợi thỏ đã ngàn đời lưu truyền và bị người đời cười chê.

Xa phu thở dài :

- Vậy thì chính cô nương đã tự đánh mất phúc phần ngay từ khi không tin tại hạ dù xem như đã chết nhưng vẫn hồi sinh. Lời của tại hạ không hàm ý oán trách mà chỉ tiếc hộ cho cô nương.

Nàng nghiêng mặt để nhìn xa phu :

- Các hạ đã gặp kỳ tích ở Vạn Niên cốc? Và đấy là nguyên do đích thực khiến thân thủ của các hạ hiện nay thừa bản lãnh đối đầu bất kỳ nhân vật nào? Nhưng giả như độ đó thật sự có thêm tiểu nữ, liệu các hạ có chấp thuận cùng sẻ chia chung hưởng một kỳ tích ấy hay chăng?

Xa phu bảo :

- Tại hạ nghĩ nhất định điều đó phải xảy ra. Nhưng còn nói làm gì nữa chuyện đã xảy ra rồi. Này, như đã đến chỗ có thể quay xe. Cô nương...

Nhưng nữ lang đang tái nhợt thần sắc, mắt thì tuy nhìn quanh nhưng như không tin vào điều đang nhìn thấy. Cuối cùng nàng thì thầm :

- Không phải các hạ rẽ nhầm đường. Mà ngược lại, vì đây là trận thế kỳ môn nên mọi cảnh quang xung quanh và trước mặt chúng ta hóa thành ảo giác.

Xa phu cũng biến sắc :

- Diệu thủ, hoạt cước, ngụy trang, dị dung, cuối cùng là kỳ môn thuật. Có phải cô nương muốn nói chúng ta đã lọt vào mai phục của Không Không môn?

Nữ lang chợt cười lạt :

- Tung tích của chúng ta đã sớm bị phát hiện và không ngờ lại là từ Không Không môn chứ chẳng phải từ Độc Mục Tề Thiên như chúng ta đã đoán. Nhưng một khi đã dùng kỳ môn trận thế thì Không Không môn do tự tin nên chẳng cần nhiều phục binh. Như thế cũng tốt. Các hạ chỉ cần ở yên một chỗ, tự bảo trọng và giữ sao cho tù nhân của chúng ta được vẹn toàn. Kỳ dư mọi việc còn lại xin cứ để tiểu nữ tự đối phó.

Lập tức có loạt cười vừa lạnh lùng vừa mơ hồ từ khắp xung quanh đưa đến lồng lộng :

- Tiểu nha đầu ngươi bất quá chỉ là thân tỷ của Lý Nghi, một môn nhân chưa hề được bổn Môn thu nhận. Thì với một ít kiến văn nhất định đã do Lý Nghi chỉ điểm, tiểu nha đầu ngươi tư cách gì để tự phụ có thể đối phó với kỳ môn trận thế là sở đắc thật sự lợi hại của bổn Môn? Hãy ngoan ngoãn thúc thủ và chờ sự định đoạt của bổn Môn thì hơn. Ha... Ha...


Xa phu lập tức nhìn nàng và thì thầm :

- Có nghĩa là đối với họ, cô nương vẫn chẳng ai khác ngoài Lý Mộ Huệ?

Lý Mộ Huệ gật đầu và nói thêm :

- Tương tự, họ cũng chưa biết các hạ là ai. Và thêm điều may mắn nữa là Môn chủ của họ đã không xuất hiện lần này.

Lại có tràng cười ngạo nghễ đưa đến :

- Sao lại bảo bổn Môn chưa biết tiểu tử là ai? Triệu Thái ngươi không ngờ vẫn toàn mạng, là điều sẽ khiến bổn Môn gặp bất lợi hoặc chịu nhiều phiền toái nếu để ngươi cáo giác cho quần hùng biết về những gì đã xảy ra cho sư phụ ngươi là Quán chủ Huyền Vũ đạo quán. Vậy thì cần gì Môn chủ bổn Môn đích thân ra tay. Bởi ta chính là Phó môn chủ Không Không môn, sẽ cho ngươi một kẻ giả mạo bổn tọa biết thế nào là lợi hại. Ha... Ha...

Và vút một tiếng, trước mặt Triệu Thái và Lý Mộ Huệ liền xuất hiện một lão nhân có đầu tóc đã bạc phơ.

Lý Mộ Huệ vội nhảy xuống, vừa lo lắng vừa bảo Triệu Thái :

- Lão chính là Bạch Phát Chúc Quân, một ma đầu có xuất thân từ quan ngoại, từng dùng công phu sở trường là Hỏa Độc chưởng sát hại nhiều nhân vật võ lâm Trung Nguyên cách đây mười năm, sau đó ẩn tích vì bị quần hùng truy sát. Nếu Không Không môn phó giáo cương vị Phó môn chủ cho lão ma Bạch Phát, đủ rõ lão Môn chủ Không Không môn vì cần nhiều thời gian để khổ luyện công phu từng đoạt từ lệnh sư nên cần một nhân vật như lão ma chi trì cục diện và uy danh của Không Không môn hầu mai thực hiện dã tâm không cần dò hỏi cũng biết là đầy tham vọng của lão. Các hạ liệu có thể đối phó được chăng?

Triệu Thái chưa đáp vì cũng chính lúc đó Bạch Phát Chúc Quân đã chộp vào Triệu Thái một luồng hấp lực cách không, kèm theo nụ cười ngạo mạn :

- Thoạt tiên bổn ma quân chỉ muốn hỏi tội mạo nhận là Môn chủ của bổn Môn. Hãy lại đây nào. Hà... Hà...

“Ào...”

Chưa chi đã gặp tình huống này, Triệu Thái vì bất ngờ nên bị hấp lực lôi đi và nhất thời không có cách nào để kháng lại.

“Vù...”

Điều đó khiến Lý Mộ Huệ kêu thất thanh :

- Mau vận dụng Thiên Cân Trụy cưỡng lại. Và nhớ đừng chạm vào lão, đề phòng trúng độc.

Nhưng không như Lý Mộ Huệ nghĩ, Triệu Thái thay vì dụng lực kháng lại thì đã bất ngờ tự lao nhanh hơn về phía lão Bạch Phát Chúc Quân :

- Đấy là điều may mắn vì tại hạ không hề ngại độc. Lão ma, đỡ!

“Ào...”

Lão Bạch Phát Chúc Quân thấy vậy bật cười, nhân đó còn nhẹ nhàng lách qua một bên :

- Ngươi toan nương theo hấp lực để hạ thủ chính lão phu ư? Đấu pháp này lão phu đã gặp nhiều lần và bây giờ là hậu quả dành cho ngươi. Ha... Ha...

Lão lách qua không chỉ để tránh đà lao đến của Triệu Thái mà còn tận dụng thời cơ đó để quật đuổi theo Triệu Thái một luồng kình.

“Ào...”

Triệu Thái vì nương theo hấp lực nên lỡ đà đã vậy còn bị truy kích sát sàn sạt từ phía sau. Thế nên để đối phó, Triệu Thái đành thi triển khinh thân pháp nhanh hơn toan vượt thoát ngọn chưởng lợi hại của lão ma càng xa càng tốt. Nào ngờ Triệu Thái lại nghe Lý Mộ Huệ kêu :

- Đừng quên chúng ta đang bị vây hãm trong trận. Nếu các hạ lao vượt quá phạm vi từ một đến hai trượng, hậu quả sẽ càng bất lợi hơn cho chính các hạ. Hãy quay lại mau.

Nhưng Triệu Thái đã lao vượt quá phạm vi cần thiết. Và thế là toàn bộ cảnh quang xung quanh Triệu Thái lập tức xuất hiện những thay đổi. Đến như ngọn chưởng kình lợi hại của lão ma Bạch Phát Chúc Quân cũng tự tan biến đi đâu không biết.

Triệu Thái kinh tâm vội trụ bộ hạ thân và ngơ ngác nhìn quanh.

Đúng lúc này, tràng cười của lão ma bỗng vang lên từ đâu đó ở phía sau Triệu Thái :

- Ngươi đã tự chuốc họa. Vậy đừng trách bổn ma quân thị lớn hiếp nhỏ. Còn bây giờ để xem ngươi có thật chẳng ngại độc hay không. Ha... Ha...

Triệu Thái quay người lại thật nhanh, nào ngờ chẳng nhìn thấy lão ma Bạch Phát Chúc Quân ở đâu mà cảnh quang trước mặt lần này lại có thêm nhiều biến đổi và thập phần kỳ quái.

Tuy vậy, tự biết bản thân đang lâm cảnh hiểm nguy, huống hồ lão ma nào phải ngẫu nhiên thốt ra lời như vừa nghe, Triệu Thái lập tức ngưng thần bế khí cũng bế cả mục quang cho dù hai mắt vẫn mở, thay vào đó dùng thính giác để nghe, đồng thời hy vọng sẽ kịp phát giác mọi biến loạn rất có thể bất ngờ đổ ập đến.

Nhờ vậy, kể ra đã khá lâu từ khi Triệu Thái ly khai Vạn Niên cốc đến lúc này mới có cơ hội ngưng thần và vận dụng tột độ chân nguyên nội lực như bây giờ, thế nên Triệu Thái tình cờ nghe và phát hiện thính lực đã tinh tiến bội phần, bằng chứng là hiện tại đang bắt được một vài thanh âm dù mơ hồ nhưng vẫn lọt vào tai, huống hồ đó là tiếng gào bi thảm của một nạn nhân nào đấy đang bị sát hại.

Tương tự, thính giác của Triệu Thái cũng lúc này chợt bắt gặp một chuỗi thanh âm rào rào thật khả nghi phát lên nhẹ nhàng từ phía bên tả.

Chú tâm đến chuỗi thanh âm này, Triệu Thái lập tức hướng mắt nhìn về phía bên tả là nơi vào lúc này đang có cảnh quang trùng điệp đầy những loạn thạch chồng lên nhau với những làn sương vụ mờ trắng cứ tuôn ra ngùn ngụt.

Nhưng chuỗi thanh âm vẫn cứ rào rào vang đến, khiến Triệu Thái nếu đừng để mắt nhìn thì với tai nghe lập tức nghĩ ngay đến cảnh đang có muôn vàn những bước chân của cả một đạo quân rào rào giẫm lên lá rừng để tiến dần đến.

Nhờ đó, đây là điều kể như minh định cho Triệu Thái biết bản thân vẫn đang ở giữa khu rừng và tiếng rào rào là thật, còn cảnh loạn thạch chập chùng chỉ là ảo giác được phát sinh từ sự biến hóa vô vàn lợi hại của trận thế kỳ môn.

Và Triệu Thái lại nhìn, tự quả quyết rằng trước sau gì nguyên nhân hay vật gây ra chuỗi thanh âm rào rào thế nào cũng xuất hiện.

Tuy vậy, khi điều đó xuất hiện, Triệu Thái vẫn bị bất ngờ. Vì lúc này, bò lổn nhổn ở trên và trong những loạn thạch chính là hàng đàn hàng lũ những độc xà cùng chen nhau lướt đến.

Chực nhớ đến Tiểu hồng xà của Hạ Trúc Đào thủa nào, Triệu Thái vận lực vào song thủ dồn cả lên mười đầu ngón tay và chờ sẵn, chỉ cần lũ độc xà xông đến, Triệu Thái đang thầm toan tính sẽ dùng tay chộp và xâu xé hủy diệt từng độc xà một.

Nhưng thật bất ngờ, lũ độc xà khi còn cách Triệu Thái độ nửa trượng thì bất luận con nào dù bò hay đang phi lướt đến cũng phải khựng lại như bị chạm vào vật cản vô hình, để rồi liền sau đó tự lủi đầu về phía sau tìm đường bò quay lại.

Con độc xà này lui thì con khác ở phía sau bò đến trám chỗ và ngay lập tức cũng đến lượt độc xà đó bị khựng lại để cuối cùng vẫn tự tìm lối lủi đầu bò ngược về.

Triệu Thái đang lấy làm lạ về diễn biến kỳ quặc này thì chợt nghe thanh âm của lão ma Bạch Phát Chúc Quân vang lên ngạc nhiên :

- Nếu trong người ngươi không mang theo vật khắc tinh của các sinh vật độc thì lẽ nào ngươi có xuất thân cũng từ Độc môn?

Khắc tinh của độc vật, câu này của lão ma khiến Triệu Thái nhớ đến lời tự phụ của Hạ Trúc Đào về Tiểu hồng xà vốn dĩ ẩn chứa chất tuyệt độc vào hạng đệ nhất. Thế nên Triệu Thái cười ngạo nghễ :

- Há lẽ lão chỉ thành danh nhờ độc? Nếu vậy lão đừng mong toại nguyện nếu cứ tiếp tục dùng độc đối phó với ta. Lão có biết Độc Y bà bà và thiên hạ đệ nhất độc xà tiểu hồng? Ha... Ha... Vì kỳ thực...

Giọng của lão ma Bạch Phát Chúc Quân còn vang lên ngạc nhiên nhiều hơn :

- Ngươi muốn nói Tiểu hồng xà do ngươi sở hữu? Nếu vậy, ngươi là thân tín của Độc Y bà bà tỷ nương kết nghĩa của ta? Nhưng đã vậy tại sao Đoàn Kính Cam còn quyết liệt hạ lệnh lấy mạng ngươi trong khi vẫn kính cẩn thỉnh mời Độc Y bà bà, tương tự ta, về làm Phó môn chủ hỗ trợ hắn? Hư thực như thế nào, nếu ngươi muốn thuận lợi hãy giải thích tận tường cùng ta.

Đây là điều không bao giờ Triệu Thái nghĩ đến, thế nên Triệu Thái đành đáp :

- Có thật giữa lão và Độc Y bà bà vẫn là bằng hữu? Vậy lão có biết Hạ Trúc Đào? Tại hạ vốn dĩ là người rất thân thiết với nàng ấy.

- Đương nhiên ta biết Hạ Trúc Đào và còn biết nhiều hơn rằng ả gần đây tuy chưa là thê nhi của ai nhưng vẫn bụng mang dạ chửa, chẳng bao lâu sẽ đến ngày sinh hạ một ấu nhi. Là của ngươi đúng không?

Triệu Thái rúng động. Và vì điều này đã lộ qua sắc mặt nên dù Triệu Thái chưa kịp lên tiếng vẫn nghe tiếng lão ma Bạch Phát Chúc Quân cười đắc ý :

- Hạ nha đầu kể ra cũng to gan, thà chịu sư phụ nghiêm hình giam giữ hơn là thổ lộ tính danh của kẻ đã khiến nha đầu dầu không chỉ thất tiết mà còn cưu mang cả giọt máu oan nghiệt từ một tiểu tử chẳng ra gì là ngươi. Và ta biết thế này cũng tốt, một là hạ sát ngươi theo lệnh Đoàn Kính Cam, hai là thay tỷ nương vừa trừng trị ngươi vừa giúp thu hồi Tiểu hồng xà ắt đã do Hạ nha đầu tặng ngươi thay thế vật định tình. Số phận của ngươi là thế, đừng trách bổn ma quân đây độc ác. Ha... Ha...

Triệu Thái phẫn nộ quát vang :

- Hạ Trúc Đào đã bị giam? Lão ma hãy nói mau, nàng đang bị giam ở đâu?

Lão Bạch Phát Chúc Quân vùng hiện thân ngay trước mặt Triệu Thái :

- Ngươi muốn giải thoát cho ả ư? Liệu ngươi có đủ bản lãnh chăng, chẳng những có thể thoát chết phen này mà sau đó còn đủ đởm lược đến tận Không Không môn cứu người? Riêng ta thì quả quyết ngươi chẳng có bản lãnh nào ngoài việc tự cúi đầu nhận lấy cái chết. Hãy mau mau đón nhận. Ha... Ha...

Lão hất tay bật xô ra một ngọn kình đỏ ối và phát tỏa nhiệt khí nóng hừng hực.

“Ào...”

Triệu Thái không nao núng, trái lại sắc mặt vụt lạnh như băng, và Triệu Thái ngang nhiên bật người vừa lao thẳng vào vùng chưởng kình đỏ ối vừa tay hất một kình đáp trả :

- Lão muốn ta chết ư? Chỉ e lão mới là người không đủ tư cách bằng ta. Đỡ!

“Ầm...”

Chấn kình hất lão lùi lại. Điều đó làm lão tột cùng kinh ngạc :

- Ngươi không thể có nội lực thâm hậu đến thế này. Trừ phi, phải rồi, trừ phi toàn bộ máu huyết của Tiểu hồng xà đang ở cả trong huyết quản khiến ngươi không chỉ tăng tiến nội lực mà còn có năng lực kháng bách độc? Có đúng như thế chăng?

Nhưng Triệu Thái đã tiếp tục bật lao vào lão ma :

- Lão biết đã quá muộn. Và đây là lúc lão nên ngoan ngoãn nằm xuống chờ Triệu Thái này phát lạc định đoạt sinh mệnh lão. Đỡ!


“Ào...”

Và lão chợt tái mặt :

- Xuyên Vân chưởng, tuyệt kỹ phái Thanh Thành? Ối...

Lão thoái bộ thật nhanh và lập tức toàn bộ nhân dáng lão vụt biến mất trước mắt Triệu Thái. Và vì vậy ngọn Xuyên Vân chưởng của Triệu Thái cũng lạc vào cõi hư vô tự tan biến và chẳng thu hiệu quả gì.

“Vù...”

Vẫn biết đấy là điều lợi hại xuất phát từ trận thế kỳ môn, Triệu Thái nào dám khinh suất, đành thu liễm ngươn thần vận dụng toàn bộ chân nguyên nội lực vào thính giác để nghe ngóng.

Chính lúc đó thính lực của Triệu Thái lại nghe một chuỗi gào bi thảm từ cõi mõ hồ vang thoát lên.

Nhưng cùng lúc chợt có tiếng gió rít ngay bên cạnh Triệu Thái.

“Ào...”

Triệu Thái biết có biến và xoay người qua ngay, nhưng đã quá muộn vì một ngọn kình đỏ ối đã tiếp cận quá gần.

“Vù...”

Toàn thân chấn động, Triệu Thái đành nghiến răng vận dụng chân nguyên lên bảo hộ tâm mạch bản thân và chấp nhận hứng trọn vẹn một kình.

“Ầm!”

Khí huyết sôi trào buộc Triệu Thái khom người thổ ra một ngụm huyết đắng cả miệng :

- Ọe...

Lão Bạch Phát Chúc Quân xuất hiện với nụ cười độc ác :

- Ngươi có võ công ngoài dự liệu của ta. Thế nên đừng trách nếu ta cần dựa vào trận thế để hoàn thành sứ mệnh được phó giao. Hãy nạp mạng đi nào. Ha... Ha...

Lão tung Hỏa Độc chưởng.

“Ào...”

Triệu Thái vẫn cứ nghiến răng và lần này với hai mắt long sòng sọc toát toàn sát khí. Nhưng Triệu Thái khi chực phát kình thì chợt nghe một loạt gào bi thảm vang lên ở khoảng cách khó thể nói là xa :

- A... A...

Lão ma rúng động đến nỗi chợt bật kêu :

- Lan Hoa Hàm Tiếu? Có phải chính là ngươi đấy không? Ai đã hạ sát Lan Hoa ngươi?

Phát hiện đấy là lúc lão có sơ hở, Triệu Thái lập tức nghiêng người vừa kịp tránh thoát ngọn Hỏa Độc chưởng của lão.

“Vù...”

Lão quay ngược trở lại thực cảnh và bỗng dưng đùng đùng trút toàn bộ mọi tâm trạng phẫn nộ vào ngọn kình được quật cật lực vào Triệu Thái :

- Không chỉ riêng một mình ngươi, nhất định tiểu liễu đầu kia cũng có thân thủ ngoài sức tưởng của ta. Vậy còn chờ gì nữa ngươi chưa nạp mạng để đến lượt nha đầu kia nếm mùi lợi hại của bổn ma quân ta. Đỡ!

“Ào...”

Lại một loạt gào bi thảm nữa vang lên xa hơn loạt vừa rồi một quãng :

- A... A...

Nhưng như thế cũng đủ để lão ma thêm một lần nữa rúng động, chưởng kình theo đó thoáng khựng lại vô tình tạo một cơ hội mà Triệu Thái quyết không bao giờ bỏ lỡ. Và Triệu Thái bất chợt tự điểm một nụ cười lạnh, hữu thủ bật thoát ra thật nhanh tạo thành một lực đạo chẳng những thoảng nhẹ như không mà còn phơn phớt ẩn hiện một màn huyết vụ đỏ tợ máu :

- Lão còn chưa nằm xuống theo lệnh ta?

“Bung... Bung... Bung...”

Chỉ một loạt chiêu kình nhưng có đến những ba lần chấn chạm khiến lão ma Bạch Phát Chúc Quân cũng bị đủ ba lần rúng động khắp châu thân, cuối cùng đành khuỵu xuống, thần sắc nhợt nhạt và hai môi phều phào :

- Huyết Ảnh... ngươi là Huyết Ảnh...

Triệu Thái xông lướt đến nắm một vai lão và nhấc lên, đoạn rít vào tai lão :

- Sẽ không bất luận ai đủ lực báo thù cho lão ngoại trừ toàn thể Không Không môn nhưng được sự hợp lực của quần hùng khắp võ lâm. Và điều đó liệu có xảy ra được chăng nếu bản thân Triệu Thái ta cứ mãi bị sinh cầm trong thứ trận thế quái quỷ này? Lão hãy chọn đi, hoặc chỉ ta cách thức thoát trận để lão còn có cơ hội cầu mong sẽ có người thay lão báo thù hoặc cứ để ta bị giam ở đây nhưng vị tất dễ chết ngay cho lão toại nguyện.

Lão dù bị nhấc lên nhưng đầu vẫn cứ gục dần xuống khiến thanh âm giọng nói cũng cứ nhỏ dần :

- Ma Vương... Ta không tin chắc... liệu có thể diệt được Ma Vương hay không... nhưng để thêm càng nhiều... càng tốt những kẻ rồi sẽ... chung số phận với ta... Ha... Ha... ta sẽ chỉ ngươi cách thoát trận. Đó là... tam tung lục hoành nhị tả thất hữu... Ta mong ngươi thoát... trận Cửu... Cung... này... Hự!

Triệu Thái buông tay và lạnh lùng nhìn thấy lão đổ gục xuống.

Nhưng lập tức sắc mặt Triệu Thái có biến đổi trở thành khẩn trương. Và lập tức Triệu Thái giáng mạnh hữu kình vào thi hài đã bất động của lão ma.

“Ầm!”

Lý Mộ Huệ đúng lúc đó cũng xuất hiện. Và nàng kinh tâm khi được tận mắt mục kích cảnh thi thể của ai đó đang bị Triệu Thái cuồng nộ hủy hoại trở thành trăm nghìn mảnh vụn tơi :

- Úy, các hạ vẫn đắc thủ và đã hạ sát ma đầu Bạch Phát Chúc Quân? Nhưng sao phải hủy hoại thi thể lão?

Triệu Thái cũng có lý do để ngạc nhiên :

- Cô nương đã biết cách xuất nhập nên tha hồ đi lại trong trận thế? Là do ai điểm chỉ? Hay đã tra hỏi từ Lan Hoa Hàm Tiếu phu nhân?

Lý Mộ Huệ chuyển mục quang nhìn vào đống huyết nhục nhầy nhụa từng là vóc hình nguyên vẹn của lão ma Bạch Phát Chúc Quân :

- Tiểu nữ không hề biết có Lan Hoa Hàm Tiếu phu nhân ở đây. Nhưng nhờ cao nhân điểm chỉ, tiểu nữ ngay lập tức đi tìm các hạ. Nhờ đó phát hiện quả thật có mụ Lan Hoa Hàm Tiếu hiện diện. Tiếc thay mụ đã chết. Và các hạ có biết đã do ai hạ thủ chăng? Quỷ Kiếm Vô Ảnh Thủ đấy.

Triệu Thái giật bắn thân mình :

- Lại là lão? Lạ thật, dường như đây là lần thứ ba hễ tại hạ và cô nương cùng lâm nguy thì ngẫu nhiên lại được lão Quỷ xuất hiện ám trợ. Là thân bằng quyến thuộc gì của cô nương chăng?

Nàng lắc đầu :

- Tiểu nữ vẫn cứ nghĩ Quỷ Kiếm Vô Ảnh Thủ cố tình ám trợ các hạ.

Triệu Thái khăng khăng quả quyết :

- Điều đó không bao giờ có. Và cô nương đừng quên Quỷ Kiếm Vô Ảnh Thủ vẫn luôn là cừu nhân của Triệu Thái này.

Lý Mộ Huệ cau mặt :

- Chỉ dựa vào mỗi vết sẹo kiếm ở gần tâm thất các hạ thôi sao? Có miễn cưỡng chăng một khi Quỷ Kiếm cơ hồ chưa lần nào thất thủ và có thể hiểu ngược lại rằng các hạ đã nhận lầm hung thủ khiến mãi sau nuôi oán thù với Quỷ Kiếm Vô Ảnh Thủ?

Triệu Thái vụt thở hắt ra :

- Vết sẹo kiếm là chứng tích duy nhất cho tại hạ biết đã suýt mất mạng dưới tay một cao thủ thiện dụng kiếm thuật. Và sau này kỳ thực nếu không nhờ gia sư điểm chỉ và nhận định ắt tại hạ không thể nào biết hung thủ chính là Quỷ Kiếm Vô Ảnh Thủ.

Lý Mộ Huệ kinh nghi :

- Lời các hạ vừa ám chỉ Quán chủ Huyền Vũ đạo quán? Lão đạo này sau lần đại phá Thạch Quy giáo đã vì mang thương tích nghiêm trọng nên kể như tuyệt tích và thoái ẩn giang hồ hoàn toàn. Trong khi đó mãi về sau uy danh Vô Ảnh Thủ của Quỷ Kiếm mới được mọi người truyền tụng. Quán chủ Huyền Vũ đạo quán dựa vào đâu để thoạt nhìn vết sẹo kiếm đã lập tức đề quyết đấy là do Quỷ Kiếm Vô Ảnh Thủ ra tay?

Triệu Thái chợt cười gượng và xua tay bảo Lý Mộ Huệ :

- Việc này vô can với cô nương, hà tất mãi đề cập chỉ phí thời gian vô ích. Và tại hạ sẽ càng cảm kích hơn nếu cô nương giúp tại hạ tìm lại cỗ xe với một Trương Dực Cảnh vẫn đang chờ tại hạ nghĩ cách hóa giải chất độc.

Lý Mộ Huệ cũng cười gượng và nhún vai :

- Các hạ ngay lúc này đã ngày càng thêm nhiều thù nhân. Tiểu nữ dù vô can vẫn thấy lo nếu cứ để các hạ vì ngộ nhận lại vô tình tự tạo thêm cho bản thân một cừu nhân nữa từng vang danh là Quỷ Kiếm Vô Ảnh Thủ. Thật mong các hạ nên cạn suy. Còn việc tìm lại Trương Dực Cảnh và cỗ xe hoàn toàn không khó. Nào, xin hãy di chuyển đúng theo từng bước chân của tiểu nữ.

Triệu Thái di chuyển theo Lý Mộ Huệ và thật sự kinh ngạc lẫn hoang mang khi phát hiện nàng không hề đi theo phương cách đã do lão ma Bạch Phát Chúc Quân từng chỉ điểm cho chính Triệu Thái.

Ai đúng - Ai sai?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui