La Thiên thở dốc, nói tiếp: “Cô có lẽ cũng đã hơi nghi ngờ tôi và Cố Tiểu Yên, cho nên, để che giấu tốt hơn hành vi phạm tội của mình, cô đã nói dối là bà nội cô mất, để cho lúc Châu Tử Dương chết, cô có chứng cứ ngoại phạm. Thực ra, cô vốn không về nhà, nhưng lúc đó, trong tâm lý cô đã nảy sinh sự biến đổi, đó chính là tiếp tục giết người sau khi đã giết chết Lưu Tiểu Huệ, bởi vì con ác quỷ trong lòng cô đã bị đánh thức, hơn nữa nó hoàn toàn khống chế cô, khiến cô từ việc sợ hãi giết người trở nên thích giết người… Cũng bởi vì cái chết của Cao Mẫn vừa vặn phù hợp với “dâm dục” trong “Bảy tông tội”, và Lưu Tiểu Huệ liên tục tống tiền cô cũng phù hợp “tham lam”, cộng thêm năm nay cách năm 1998 vừa vặn là mười năm, lại đúng vào tháng 5. Tất cả chuỗi xảo hợp này cấu thành bốn vụ án giết người tiếp theo, cô mô phỏng hung thủ của mười năm, hai mươi năm trước để giết người, đồng thời cũng khiêu chiến với cảnh sát…”
La Thiên còn chưa nói xong, tôi đã nghe thấy một tiếng soạt, tôi ôm chặt lấy La Thiên. Nhưng đáng tiếc là, mũi tên đó lao quá nhanh, hơn nữa lại từ phía sau La Thiên phóng tới, nên tôi vốn không có cách nào che chắn cho anh, trơ mắt nhìn mũi tên đó đâm vào vai trái của La Thiên. Miệng anh một lần nữa lại phụt ra ngụm máu tươi, không gắng gượng được nữa, ngã nhào xuống đất.
Tôi vừa đỡ anh vừa gào khóc: “Lãnh Mộng Phàm, cô không phải là người! Tôi có là ma cũng không tha cho cô đâu! Cô có bản lĩnh thì ra đây, đừng trốn trong chỗ tối làm con rùa rụt cổ như thế…”
Lãnh Mộng Phàm lạnh lùng ngắt lời tôi: “Đã hết thời gian rồi, ta ghét nhất là loại người không có khái niệm về thời gian. Thầy La, có một điểm thầy đã nói sai, đó là ta không hề mô phỏng cách giết người của hung thủ cách đây mười năm, hai mươi năm. Đúng vậy, ta thừa nhận lúc đầu có ý tưởng này, nhưng sau đó ta cảm thấy hắn không đáng để ta mô phỏng, cho nên ta mới để lại lá bài ma quỷ ở hiện trường. Ta không giống hắn, cứ phải lẩn trốn giấu giếm, ta vốn khinh thường hắn, cho nên ta quyết định hoàn thành một bộ sản phẩm thuộc về riêng mình ta. Sự thực chứng minh, ta đã để lại địa chỉ, ta cần phải công bố tác phẩm của mình ọi người trên toàn thế giới. Ta muốn cho tất thảy mọi người biết, ta khác với tên hung thủ kia, cho nên ta đã giết Bồ Bằng, chính là hung thủ giết chết những sinh viên mười năm, hai mươi năm trước… Đến lúc đó, tất cả mọi người đều biết, đây là tác phẩm của Lãnh Mộng Phàm ta đây, không thuộc về bất kỳ ai khác, ngay cả bố mẹ ta cũng sẽ cảm thấy tự hào vì ta! Ta khâm phục nhất là Lucifer, ông ta nói thà làm vua chốn địa ngục chứ không làm thần ở trên thiên đường…”
Tôi cảm thấy Lãnh Mộng Phàm đã bị điên rồi.
La Thiên gắng gượng bò dậy, tiếp lời của Lãnh Mộng Phàm: “Cho nên cô cũng muốn học theo hắn, thà sau khi chết để lại tiếng nhục hôi thối vạn năm, cũng không muốn sống mà không chút tên tuổi gì, có phải vậy không?”
Lần này, tôi đã đứng ở phía sau lưng La Thiên, nhưng khi tôi đứng ở phía sau anh, tôi liền phát hiện ra mình đã nhầm, bởi vì tôi nghe thấy tiếng mũi tên bay, đã cảm nhận thấy mũi tên đó tiến lại gần từ phía trước. Trong lúc khẩn cấp, tôi đã đẩy La Thiên ra, anh đã trúng ba mũi tên rồi, tôi không thể để anh trúng thêm tên nữa, tôi không thể để anh chết được, không có anh bên cạnh, tôi thật sự rất sợ hãi.
Tôi lấy làm mừng vì có thể đỡ thay cho La Thiên mũi tên này, bây giờ nghĩ lại, ở bên cạnh La Thiên bao lâu như vậy, tôi chưa bao giờ làm cho anh việc gì. Tiếp theo là tiếng kêu: “Tiểu Yên!” Tôi thấy La Thiên nhặt khẩu súng lên nhắm thẳng về phía sau lưng tôi, tôi biết anh đã bắn trúng Lãnh Mộng Phàm, bởi vì tôi nghe thấy tiếng kêu rên của Lãnh Mộng Phàm và cả tiếng cô ta lùi lại va vào thứ gì đó.
La Thiên ôm lấy tôi từ trong lòng Diệp Hàn, nói: “Tiểu Yên, em hãy kiên cường, em không thể có việc gì, không có em ở bên cạnh, anh cũng sẽ sợ hãi, Tiểu Yên…”
Tôi muốn giơ tay ra vuốt ve khuôn mặt anh, nhưng lại yếu ớt không còn chút sức lực nào cả, tôi gắng gượng ép ra nụ cười: “Em không sao đâu, anh… bắn trúng Lãnh Mộng Phàm rồi, mũi tên phóng ra từ phía trước, sau anh lại biết… cô ta ở phía sau?”
La Thiên ôm chặt lấy tôi, nghẹn ngào nói: “Cảm giác, em biết mà, cảm giác của anh chưa bao giờ sai!”
Nói xong câu này, anh bật khóc, tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh khóc, ngay cả lúc anh buông tay tôi khi ở chùa Thiên Nhãn, cũng không khóc. Tôi nói: “Anh đừng khóc, La Thiên, em có phải rất vô dụng không? Anh… anh bị trúng những ba mũi tên mà vẫn kiên cường như vậy, em thì chỉ trúng có một mũi tên mà lại không chịu đựng được…” Tôi cảm thấy một luồng hơi nóng bỏng trào lên cổ họng, tôi muốn nuốt xuống, tôi không muốn để cho La Thiên nhìn thấy tôi nôn ra máu, nhưng luồng máu nóng đó quá nhiều, bỗng chốc trào dâng lên miệng.
La Thiên lấy tay nâng khuôn mặt tôi, khóc thành tiếng: “Không phải đâu, em rất kiên cường, Tiểu Yên, em là cô gái kiên cường nhất mà anh từng gặp, cho nên, lần này em cũng nhất định phải kiên cường, anh không cho phép em xảy ra chuyện gì…”
Những lời nói phía sau của La Thiên tôi không còn nghe thấy gì nữa, ý thức càng lúc càng mơ hồ, cơ thể cũng càng lúc càng lạnh, cuối cùng, tôi không hay biết gì nữa cả.
66.
Sáng sớm ngày 31 tháng 5.
Tôi cảm thấy mình đã ngủ rất lâu, đương nhiên, mũi tên đó không lấy đi tính mạng của tôi, chỉ làm cho tôi hôn mê bốn ngày, nếu không, câu chuyện của tôi và La Thiên chắc phải kết thúc rồi.
La Thiên tỉnh lại vào chiều hôm qua, sau khi tỉnh lại thì ở lỳ bên cạnh tôi không rời nửa bước, ai khuyên nhủ cũng không được, anh nói muốn khi tôi tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã nhìn thầy anh luôn. Qua đó có thể thấy, mặc dù anh rất khô khan, không tâm lý, nhưng quả thực anh rất coi trọng tôi.
Bảy giờ sáng, lúc tôi tỉnh dậy, phát hiện ra anh đang ngồi trên xe lăn, tay trái còn bó bột, sắc mặt vô cùng tiều tụy. Anh nói với tôi, hôm qua rất nhiều người đến thăm tôi, Liên Thành, Lâm Phàm, Tô Thần Dương, ngay cả ông Phạm cũng đến. Anh còn nói với tôi, lần này là Diệp Hàn cứu tôi, cô ấy truyền máu cho tôi, tôi mới vượt qua được cơn nguy hiểm. Nhưng Diệp Hàn cũng đã khỏe rồi, đã về phòng ký túc xá rồi, nói là chiều sẽ đến thăm tôi.
Tôi cảm động mỉm cười, hỏi anh: “Lãnh Mộng Phàm thì sao? Cô ta sao rồi?”
La Thiên nói: “Phát súng đó của anh không bắn trúng điểm huyệt của cô ta, cho nên cô ta cũng đã qua được giai đoạn nguy hiểm rồi.” Nói rồi, La Thiên để vào thành giường một chiếc điện thoại di động mới tinh, nói: “Số vẫn là số cũ của em, bây giờ em đừng nghĩ ngợi gì nữa, hãy chịu khó nghỉ ngơi, có biết không? Em phải nghe lời đấy, nhé!”
Tôi gật đầu, không biết vì sao, con tim tôi lại thoáng nhói đau, như thể có một thứ dự cảm gì không lành lao về phía tôi như nước thủy triều dâng. Tôi hỏi anh vẻ bất an: “Hôm nay ngày bao nhiêu?”
La Thiên buột miệng trả lời: “Ngày 31, sao vậy em? Em vẫn còn lo lắng sao? Không sao đâu, mọi việc đã qua cả rồi.”
Nỗi bất an trong lòng tôi càng lúc càng lớn dần: “Thực sự đã qua cả rồi sao? La Thiên, anh có cảm giác còn có một số vấn đề chưa được giải đáp sao? Ví dụ bài thơ cổ, chú hề, bức tranh nhân vật game tại sao mỗi lần đều không đặt cùng một chỗ với lá bài ma quỷ? Theo như tính cách của Lãnh Mộng Phàm, cô ta chắc là sẽ đặt chúng lộ hết ra, sao lại để vào trong túi của nạn nhân? Còn nữa, mật mã ba lần ám chỉ tên của Lãnh Mộng Phàm, em cảm thấy…”
La Thiên khẽ cắt ngang lời tôi: “Không sao đâu, em yên tâm đi, mấy hôm nữa bọn anh sẽ lấy lời khai của Lãnh Mộng Phàm.”
Vừa nói xong, điện thoại của La Thiên vang lên, anh nhấc máy, sắc mặt lập tức biến đổi: “Cái gì? Đợi anh tắt máy xong, tôi thận trọng hỏi anh: “Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Sắc mặt anh trở nên u ám hơn, còn tệ hơn cả lúc phát hiện ra Lãnh Mộng Phàm là hung thủ. Hồi lâu, anh mới lẩm bẩm: “Lãnh Mộng Phàm chết rồi, thời gian tử vong là từ 4 giờ đến 6 giờ sáng, nguyên nhân tử vong là do bị tiêm quá liều thuốc an thần.”
Tôi buột miệng kêu lên: “Sao lại như vậy được?”
La Thiên chau mày: “Anh không biết, không biết!” Sau đó, ánh mắt anh chợt trở nên sắc nhọn như dao, toàn thân rùng mình một cái, “Lẽ nào là hắn? Không thể nào, sao có thể như vậy được chứ? Chẳng phải hắn đã…”
Tôi kinh ngạc hỏi: “Cái gì không thể? Rốt cuộc là ai vậy?”
Ánh mắt La Thiên càng trở nên nặng nề, sắc mặt trắng nhợt như tờ giấy, trên trán toát mồ hôi, bộ dạng đó như thể anh vừa phát hiện ra một sự thực khiến anh vô cùng sợ hãi vậy.
Là thứ gì khiến anh sợ hãi đến thế?
La Thiên không trả lời tôi, dùng tay đẩy bánh xe, hình như muốn ra ngoài. Đúng lúc đó, có một cô y tá gõ cửa bước vào, cô ta cười với La Thiên, nói: “Đội trưởng La, thư của anh!” Nói rồi, cô đưa cho La Thiên một lá thư.
La Thiên hỏi vẻ căng thẳng: “Ai gửi đấy?”
Cô y tá nói: “Là một đứa bé trai.”
Sau khi cô y tá ra khỏi phòng, La Thiên vội vàng mở lá thư đó ra, tôi phát hiện các cơ trên mặt anh gần như co rúm lại, sau đó ngồi lả người xuống xe lăn, như thể một chú gà trống bị thua trận.
Tôi bảo La Thiên đưa lá thư cho tôi, anh do dự hồi lâu mới đưa lá thư cho tôi.
Đội trưởng La,
Khi cậu nhận được lá thư này, Diệp Hàn đã đang trong cơn nguy hiểm, cô ta chính là con mồi cuối cùng của tôi trong trò chơi này. Nhưng cậu cũng đừng có thử cứu vãn làm gì, bởi vì cậu đã không còn thời gian nữa rồi.
Kết quả này có phải là đến giờ cậu mới nghĩ ra được không? Là lỗi của ta, lẽ ra ta nên cho cậu một chút gợi ý.
Ta viết cho cậu lá thư này vì hai lý do, thứ nhất, ta muốn nói cho cậu biết, mật mã phát hiện trong túi áo của những nạn nhân thực ra là do ta để lại, bởi vì Lãnh Mộng Phàm là con bé khiến người ta căm ghét, ta ghét nhất là kẻ khác mô phỏng ta, mà con bé đó lại mô phỏng tệ đến thế. Nhưng dù sao, mặc dù ta ghét nó, nhưng cũng không ngại làm một người đứng xem kịch, nó không đáng để ta phải động tay. Nói đến đây, cậu đúng là khiến cho ta thất vọng quá đi, phát đạn đó không bắn trúng chỗ hiểm của nó, khiến ta buộc phải tự mình ra tay. Đã rất lâu ta không diễn vai bác sĩ rồi, mặc bộ đồ blu trắng, ta cảm thấy mình giống như một chú hề.
Ta không phải là một tín đồ Cơ đốc giáo; cho nên ta không thích người khác gọi trò chơi của ta là “Bảy tông tội”, ta ghét việc mặc định cho sự vật nào đó một cái tên. Việc này ta đã nói cho bạn gái cậu từ lâu rồi, đáng tiếc là trí tuệ của cô ta hình như có vấn đề, ta nói gì cô ta cũng đều không hiểu.
Nếu như người khác cứ nhất định cho rằng đó là “Bảy tông tội”, ta cũng chẳng có cách nào khác, dù sao ta cũng đã chán ghét trò chơi mười năm diễn ra một lần rồi. Ta không ngại viết ra đây cho cậu danh sách những nhân vật tham gia trò chơi năm nay: Cao Mẫn (dâm dục), Lưu Tiểu Huệ (tham lam), Châu Tử Dương (lười biếng), Tống Tịnh Như (phẫn nộ), Đinh Cường (tham ăn), Lãnh Mộng Phàm (ngạo mạn), Diệp Hàn (đố kỵ). Đây đều là những con mồi Lãnh Mộng Phàm chọn giúp cho ta, chỉ có điều này cô ta làm ta cảm thấy khá hài lòng, cho nên, cậu đã không thể nào cứu được Diệp Hàn nữa, ta không thể nào phụ tấm lòng tốt của Lãnh Mộng Phàm được.
Còn về nguyên nhân thứ hai chính là ta cảm thấy cậu là một người khá thú vị, cũng là một đối thủ khá thú vị. Ta quyết định chơi một trò chơi với cậu, còn về trò chơi này là gì, ta nghĩ, cậu sẽ nhanh chóng biết ngay thôi…
Bồ Bằng
Ngày 31 tháng 5 năm 2008
Đọc xong lá thư, tôi vô cùng bàng hoàng, hồi lâu vẫn chưa định thần lại được, Diệp Hàn… Tôi ném lá thư xuống, vơ lấy chiếc điện thoại để ở thành giường, vội vàng ấn số di động của Diệp Hàn, nhưng không có ai nghe máy.
Nước mắt tôi chợt lăn dài: “Tại sao lại như vậy? Bồ Bằng chẳng phải là đã chết rồi sao? Sao lại có thể như vậy được?”
La Thiên thẫn thờ lắc đầu: “Không biết!” Lời nói vừa thốt ra, anh chợt rung mạnh người một cái: “Anh biết rồi, người chết là Trần Đông Dương, cũng chính là thầy giáo Trần dạy lớp các em môn Kỹ năng nghe.”
Lúc này tôi mới nhớ ra mấy hôm trước thầy Trần không đi dạy, nghe nói là bị ốm xin nghỉ, thì ra Bồ Bằng đã sớm đoán được Lãnh Mộng Phàm sẽ giết ông ta, cho nên đã bắt thầy Trần từ trước, để thầy Trần làm con ma chết thay cho ông ta.
Tôi hỏi đầy nghi hoặc: “Nhưng… Lãnh Mộng Phàm không phải là kẻ ngốc, Bồ Bằng và thầy Trần chỉ có chút giống nhau về hình dáng, còn khuôn mặt thì lại không giống, sao lại có thể lừa được Lãnh Mộng Phàm chứ?”
La Thiên nói: “Cho tới nay, Bồ Bằng chính là đối thủ đáng sợ nhất mà anh từng gặp, ông ta có thể giết chết Lãnh Mộng Phàm dưới sự giám sát nghiêm ngặt như vậy, có thể thấy ông ta là một người có trí tuệ rất rất cao, có lẽ còn hiểu được thuật hóa trang khuôn mặt, cho nên mới lừa được Lãnh Mộng Phàm.”
Trong đầu tôi vang lên những tiếng nổ lớn, toàn thân buốt lạnh, Lãnh Mộng Phàm nói cô ta khinh thường hung thủ mười năm, hai mươi năm trước, nhưng lại không hề hay biết, cô ta từ lâu đã bị Bồ Bằng đùa cợt trong lòng bàn tay hắn, cô chỉ là một quân cờ trong trò chơi của Bồ Bằng mà thôi.
Lúc này, điện thoại của La Thiên lại vang lên, anh nhấc máy, lạnh lùng nói một câu: “Tôi biết rồi!” Sau khi gác máy, anh nói cho tôi biết người của Sở cảnh sát nói DNA của nạn nhân không phải của Bồ Bằng.
Đang nói, điện thoại của tôi cũng vang lên, tôi giật nảy mình, cứ tưởng là Diệp Hàn gọi, có thể cô ấy vẫn còn sống, cho nên tôi còn chưa kịp xem số điện thoại, đã vội vàng ấn nút nghe. Ai ngờ, tôi lại nghe thấy một giọng nói hoàn toàn xa lạ, là nữ giới, cô ta nói: “Cố Tiểu Yên, cô còn nhớ tôi không?”
Tôi ngẩn người: “Chị là… xin lỗi, tôi không nhận ra!”
Đối phương cười rất phóng khoáng: “Không sao, nhưng tôi muốn nói cho cô biết một việc, chắc chắn cô rất muốn nghe!”
Không đợi tôi kịp hỏi cô ta là chuyện gì, cô ta đã hạ giọng nói một câu, sau đó tắt máy.
Tôi lập tức ngẩn người. La Thiên vội hỏi tôi: “Sao vậy? Ai gọi đến vậy?”
Tôi thất thần nhìn La Thiên: “Em không biết, nhưng cô ta nói… Cô ta biết bí mật của bà nội em và Đỗ Xảo Nguyệt…”
Tôi chỉ cảm thấy toàn thân mơ màng lảo đảo, ý thức cũng trở nên mơ hồ. Bà nội và Đỗ Xảo Nguyệt, rốt cuộc họ có bí mật gì? Và người gọi điện thoại cho tôi, cô ta là ai chứ?
Tôi cảm giác mình như rơi vào một hang động sâu hun hút không nhìn thấy đáy, không nhìn thấy thứ gì cả, cũng không nghe thấy gì cả.
Cơn ác mộng mới, lại sắp sửa bắt đầu…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...