59.
Đợi sau khi hai anh em Cố Ngôn đi khỏi đó, tôi băn khoăn hỏi La Thiên: “Ban ngày tôi chịu đựng sự nóng nực, ban đêm tôi chịu đựng sự giá lạnh, không thể nào chợp mắt ngủ được, tôi thường xuyên như vậy” là ý gì? Đây là ám thị sao?”
Đôi lông mày La Thiên nhíu chặt: “Chắc chắn là như vậy, ở trong đây chắc chắn còn có mật mã nữa.”
“Còn có mật mã? Vậy phải giải thế nào? Theo em thấy… nếu thực sự là do hung thủ để lại, có thể là đang ám thị tâm lý của hắn thì phải, hoặc là đang ám thị cuộc sống của hắn…” Nói đến đây, đôi mắt tôi chợt bừng sáng, kêu thốt lên: “A, em hiểu rồi, hung thủ chắc chắn là đang ở trong một ngôi nhà tồi tàn, anh nhìn này,“Ban ngày tôi chịu đựng sự nóng nực, ban đêm tôi chịu đựng sự giá lạnh”, đây chẳng phải quá rõ ràng rồi sao? Nơi hắn sống ban ngày thì rất nóng, đến tối lại rất ẩm ướt, rất có khả năng còn có cả muỗi nữa, không khéo đêm nào hắn cũng đều không ngủ ngon giấc, cho nên em cảm thấy anh nên đi điều tra xem ai đang sống ở nơi tồi tàn như vậy thì chính là hung thủ rồi… Sao lại nhìn em như thế, em nói không đúng sao?”
“Đương nhiên không đúng rồi, nếu hung thủ đơn giản như vậy, sao hắn còn bày ra thơ cổ và những chú hề để chúng ta giải chứ? Hơn nữa, bất kì một hung thủ nào, cho dù hắn có lợi hại đến mấy, cũng không thể nào dám bạo lộ thông tin của mình ra ngoài.”
Tôi nhún nhún vai, không nói gì nữa, lặng lẽ suy ngẫm lại câu nói đó, nếu không phải là đang ám thị tâm lí hay cuộc sống của hung thủ, vậy thì rốt cuộc là đang ám thị điều gì đây? Đột nhiên, toàn thân tôi rùng mình một cái, bởi vì tôi chợt thấy câu nói khá giống với câu Bồ Bằng nói với tôi, nói rằng ông là người không có quá khứ cũng không có tương lai. Tôi lập tức nói với La Thiên: “La Thiên, anh không cảm thấy Bồ Bằng là người khả nghi nhất sao? Lần nào phát hiện ra người chết cũng đều là ông ta, có sự trùng hợp đến như vậy sao? Em cảm thấy lời nói của ông ta vô cùng thâm sâu bí hiểm, nói nào là thực vật có sinh mệnh, nhưng có một số người lại không có sinh mệnh, nói ông ta là người không có quá khứ cũng không có tương lai… Phải rồi, khu nhà ông ta ở có phải là rất tồi tàn, ban ngày rất nóng, ban đêm lại rất ẩm ướt không…”
La Thiên cắt ngang lời tôi: “Anh vừa nói với em rồi còn gì, câu nói đó không phải là ám chỉ cái gì mà nơi ở tồi tàn, có rất nhiều sự việc không thể chỉ nhìn ở bề ngoài, em cảm thấy Bồ Bằng khả nghi nhất đúng không? Vậy, từ bề ngoài nhìn, đúng là ông ta rất khả nghi, nhưng chúng ta không thể dựa vào cảm giác để đi bắt người được, phải không? Cảm giác là gì? Quả là không đáng tin, phá án đòi hỏi chứng cứ, em có hiểu không?”
Tôi bất mãn, lườm anh một cái, con người này sao lại có thể không nói lý chút nào như thế chứ? Anh thì có thể dựa vào cảm giác của mình để đoán định tình hình vụ án, cảm giác của tôi lại không đáng tin? Nhưng tôi chẳng buồn so đo với anh, nói vẻ bất lực: “Được rồi, cứ coi như vậy đi, tiếp theo anh sẽ làm thế nào? Hôm nay đã là ngày 27 rồi, còn hai người sẽ phải chết, tìm ra được đặc trưng của nạn nhân tiếp theo để bảo vệ vốn không hề có tác dụng, giống như nạn nhân lần trước, anh đã tìm hết những người béo trong toàn trường, nhưng kết quả thì thế nào chứ? Người hung thủ giết vốn không phải là người béo, còn bây giờ thì sao? Ngạo mạn? Có bao nhiêu sinh viên như vậy biết tìm thế nào? Hung thủ đã dám diễu võ giương oai như vậy, đủ để chứng minh kế hoạch của hắn vô cùng hoàn mĩ, sao có thể dễ dàng để anh bắt được hắn chứ?”
La Thiên nhìn tôi, nói vẻ nghiêm túc và có phần cố chấp: “Không, chỉ cần là vụ án do con người gây ra đều không thể nào hoàn mĩ 100%, anh tin rằng chắc chắn có thể tìm ra được sơ hở!”
Tôi thở dài, không biết nói gì, anh quá cố chấp, nếu như là tôi, tôi chắc chắn không giống như anh, bây giờ chỉ còn lại bốn ngày nữa thôi, cứ cố để giải những mật mã đó thì có tác dụng gì chứ? Đợi sau khi giải được thì không chừng mọi người đã chết hết rồi… Tôi đột nhiên hơi hốt hoảng, nếu như tôi là một người cảnh sát, đối diện với một vụ án không có bất cứ manh mối nào như thế này, tôi cần phải làm gì đây?
Suy ngẫm hồi lâu, tôi vẫn cảm thấy Bồ Bằng khả nghi nhất, nhưng nếu như trực tiếp đi tìm ông ta, muốn tìm được chút manh mối gì từ miệng ông ta, đó là điêu không thể. Bởi vì cái cách này tôi đã thử dùng mấy lần, lần nào cũng thất bại, ông ta còn xảo quyệt hơn cả hồ ly. Nếu chiêu này đã không thành, tôi phải nghĩ ra cách khác thôi. Giây lát sau, trong não tôi đột nhiên lóe sáng, tại sao tôi lại không lén đi theo dõi ông ta chứ?
Nghĩ đến đây, tôi lập tức hào hứng hẳn lên, trong bốn ngày tiếp theo đây, buổi tối nào tôi cũng đi theo ông ta, tôi không tin ông ta lại không lộ ra cái đuôi hồ ly. Nhưng sự việc này lại không thể để cho La Thiên biết, nếu anh biết chắc chắn sẽ không đồng ý, đừng có mà làm hỏng kế hoạch của em.
Tôi đang hào hứng suy nghĩ, điện thoại của La Thiên chợt vang lên, anh nhấc máy nghe, sắc mặt bỗng chốc sa sầm, trở nên vô cùng khó coi, cứ ngẩn người nhìn tôi.
Tôi không thể hiểu nổi, đã xảy ra chuyện gì, lẽ nào cuộc điện thoại đó có liên quan đến tôi?
Sau khi nhìn thấy anh tắt máy, tôi thử hỏi: “Ai gọi đến vậy?”
Anh hít liền hai hơi thuốc, sau đó ấn đầu thuốc lá vào trong gạt tàn, lạnh lùng nói: “Là Diệp Hàn nhờ anh nói với em, bạn trai Vương Đào của em tặng em 99 bông hồng.”
Tôi vô cùng kinh ngạc, tên Vương Đào này rốt cuộc là ai chứ? Tại sao lại cứ âm hồn không tan như ma quỷ vậy?
Thấy tôi không nói gì, La Thiên lại nói: “Lát nữa em hãy đi mua một cái điện thoại di động đi, để bạn trai em tìm em cho dễ, anh không muốn sau này cậu ta lại gọi điện thoại đến chỗ anh đâu.” Nói xong, anh bèn đứng dậy, đi thẳng luôn.
Tôi đờ đẫn ngẩn người ngồi nguyên tại chỗ, chuyện này là thế quái nào đây?
60.
Tôi trở về ký túc xá, đã nhìn thấy ngay trên bàn đặt một bó hoa hồng đỏ rực rất to, Diệp Hàn và Lãnh Mộng Phàm đang đứng cạnh bó hoa cười cười nói nói. Vừa nhìn thấy tôi quay về, Diệp Hàn đã ôm bó hoa nhảy đến trước mặt tôi, trên mặt lộ ra vẻ ngưỡng mộ thần tượng: “Cố Tiểu Yên, cậu có người bạn trai lãng mạn như thế từ khi nào vậy? 99 bông đấy! Nếu như ngày nào đó có người tặng mình nhiều hoa hồng như vậy thì bảo mình làm gì cũng được.”
Tôi cắn chặt răng, cướp bó hoa đó từ trong tay Diệp Hàn, dồn toàn bộ sức lực của mình đập mạnh nó xuống đất, sau đó lại điên cuồng giẫm đạp lên. Sau khi giẫm xong vẫn chưa thấy hết bực bội trong người, thế là tôi liền nhấc một chiếc ghế lên, dằn cho bó hoa nát bét, rồi mới ngồi phịch xuống giường thở dốc. Tên Vương Đào khốn kiếp này, sẽ có một ngày tôi sẽ tóm được hắn ta để băm nhừ!
Diệp Hàn và Lãnh Mộng Phàm thấy vậy trợn tròn mắt kinh ngạc, hồi lâu sau, Lãnh Mộng Phàm mới từ từ lấy lại sức nói với vẻ vô cùng khâm phục: “Thật không ngờ cậu cũng có lúc bạo lực đến như vậy, thật là ngầu quá!”
Tôi bực bội lườm cô một cái: “Ai mang hoa đến vậy?”
Lãnh Mộng Phàm nói: “Là một bé gái, đem đến tận phòng ký túc xá, nói là bạn trai Vương Đào nhờ cô bé đó đưa đến. Điện thoại của cậu chẳng phải đã làm mất rồi sao, bọn mình không tìm thấy cậu, cho nên Diệp Hàn đã gọi điện cho anh họ cậu, sao cậu lại phải tức giận như thế chứ, cãi nhau với bạn trai à?”
Tôi rầu rĩ lườm một cái lầu bầu: “Bạn trai cái con khỉ, mình vốn không quen biết hắn ta!”
Diệp Hàn vốn đang ngồi xổm dưới đất để nhặt số hoa đó, nghe tôi nói vậy, cô kinh ngạc ngẩng đầu hỏi: “Không quen biết? Đùa gì thế? 99 bông hoa hồng đấy, người ta lại còn nói rõ là tặng cho cậu…” Nói đến đây cô đột nhiên như chợt hiểu ra điều gì: “Mình biết rồi, chắc chắn là cãi nhau với bạn trai, không vừa rồi sao lại có thể vùi dập nó như thế chứ, chậc chậc, thật đáng tiếc, cậu không cần thì có thể tặng nó ình mà, sao lại phải hủy hoại đi như thế?”
Tôi không muốn giải thích, tôi biết tôi có giải thích như nào thì bọn họ cũng sẽ không tin, sự việc này chắc chắn là một âm mưu, tôi cần phải tìm ra được cái tên đáng ghét đó. Tôi và La Thiên khó khăn lắm mới có thể sống sót được, làm lành với nhau như lúc ban đầu, không thể nào để cái tên Vương Đào đó hủy hoại tình cảm của chúng tôi được. Thế nên, tôi hỏi hai bạn xem trong trường có ai tên Vương Đào hay không?
Lãnh Mộng Phàm nhìn tôi đầy kinh ngạc: “Cậu định giở trò gì thế? Vương Đào chẳng phải là bạn trai của cậu sao? Cố Tiểu Yên, cậu có phải là hôm trước bị ngã nên đã mất trí nhớ rồi không?”
Diệp Hàn cũng ngồi sán lại bên cạnh tôi: “Phải rồi, Cố Tiểu Yên, hôm trước cậu thực sự bị ngã ở chùa Thiên Nhãn đúng không? Hôm nay, mình nhìn thấy anh họ cậu, trên người anh ấy cũng bị thương, hai người cùng ngã sao?”
Tôi không dám kể lại cho họ nghe những việc xảy ra hôm trước ở chùa Thiên Nhãn, nhưng lúc đó bị ngã thành ra bộ dạng như vậy chắc chắn là không thể giấu được, cho nên bèn nói dối họ là không may bị ngã. Tôi huơ huơ tay nói: “Mình chẳng ngã cùng anh ta đâu, trời mới biết vết thương trên người anh ta từ đâu mà có, có khi lại đắc tội với ai, bị người ta đánh cho đấy.”
Thấy Diệp Hàn bán tín bán nghi, tôi lập tức chuyển đổi đề tài: “Đừng nói đến anh ta nữa, mình nhìn thấy anh ta là thấy ghét. Mình vừa hỏi các cậu trong trường ta có ai tên là Vương Đào không?”
Diệp Hàn nói: “Cậu thực sự không quen anh ta? Nhưng anh ta nói là bạn trai của cậu…”
“Ôi dào! Cậu hãy nói ình biết rốt cuộc ở trong trường có ai tên Vương Đào không?”
“Okie, nhưng mình cũng không biết có hay không, trường học đông người như vậy, dù sao trong số những người mình quen biết không có ai tên Vương Đào cả.”
Tôi nhìn Lãnh Mộng Phàm, Lãnh Mộng Phàm so vai nói: “Mình cũng không quen!”
Tôi rầu rĩ phủ phục người xuống giường, Vương Đào ơi Vương Đào, rốt cuộc cục tôi có chỗ nào đắc tội với anh mà anh lại trêu chọc tôi như vậy chứ?
61.
12h đêm, Diệp Hàn đã ngủ say, nhưng Lãnh Mộng Phàm lại trở đi trở lại, hình như ngủ không được yên giấc. Cô ấy đã trở người rất lâu, lúc đầu tôi giở vờ không biết, bởi vì tôi muốn đợi cho hai người bọn họ ngủ say rồi sẽ lén đi đến chỗ Bồ Bằng xem thế nào, nhưng Lãnh Mộng Phàm đã trở mình hơn một giờ đồng hồ, hơn nữa còn có khả năng vẫn sẽ trở mình tiếp, nên tôi đành phải hỏi cô sao thế, nếu cô cứ trở mình mãi như vậy, chỉ e cô không ngủ được còn tôi lại ngủ say mất. Mí mắt tôi đã bắt đầu sụp xuống rồi.
Lãnh Mộng Phàm ngừng xoay người, khẽ hỏi tôi: “Cố Tiểu Yên, cậu hãy nói ình biết, cậu cảm thấy mình… ngạo mạn không?”
Tôi nói luôn không suy nghĩ: “Không hề!” Lời tôi nói là thực, Lãnh Mộng Phàm chẳng hề ngạo mạn chút nào, hơn nữa còn khá hòa đồng.
“Nhưng… lần trước Diệp Hàn nói mình ngạo mạn.” Giọng của cô càng khẽ khàng hơn, gần như mang theo chút gì lo lắng.
“Cậu ấy chỉ đùa thôi, cậu không phải là không biết, cậu ấy cứ như vậy đấy, cậu đừng nghe cậu ấy nói.”
“Mình… hôm nay đã là ngày 27 rồi…”
Trái tim tôi bỗng lạnh ngắt, lập tức nhận ra cô ấy đang lo lắng điều gì, vội vàng an ủi: “Không sao đâu, cậu tốt bụng như vậy, sẽ không có chuyện gì đâu, cậu hãy tin mình, mình xin thề với trời, cậu không hề ngạo mạn chút nào.”
An ủi hồi lâu, cuối cùng Lãnh Mộng Phàm cũng yên tâm ngủ thiếp đi, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm theo. Vốn dự định lát nữa sẽ đi đến chỗ Bồ Bằng, thật không ngờ lại ngủ say mất.
Đợi đến khi tôi tỉnh dậy, đã là ba rưỡi rồi, tôi ngái ngủ, dụi dụi mắt, lần mò đi xuống giường. Chiều nay tôi đã hỏi được Liên Thành chỗ ở của Bồ Bằng, ở ngay sau tòa lầu thực nghiệm, là một khu nhà ba tầng cũ kĩ. Nghe nói nó vốn là khu kí túc xá của giảng viên, bây giờ chỉ có bảy, tám người nhân công và người nhà họ. Bồ Bằng ở phòng 303. Nghe Liên Thành nói hình như ông ta chỉ sống một mình, không có người thân, thậm chí tại sao ông ta không có người thân, Liên Thành cũng không biết.
Tôi lén la lén lút bước xuống dưới lầu, nhờ vào ánh trăng, vừa đi vừa nấp đến được tòa lầu thực nghiệm. Trong lòng tôi căng thẳng sợ hãi đến tột cùng, xung quanh quá yên tĩnh, yên tĩnh đến độ khiến tôi phát run. Đúng lúc tôi đang định đi đến tòa lầu thực nghiệm, bất ngờ có một bàn tay vỗ vào vai tôi từ phía sau. Theo bản năng, tôi kêu thất thanh, không dám quay đầu lại cứ thế chạy một mạch về phía trước, nhưng đã bị người đó kéo tay lại, một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai tôi: “Là anh, Tiểu Yên.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, thì ra là La Thiên, thế nên, tôi bực bội trừng mắt nhìn anh một cái: “Sao anh lại đi phía sau lưng em mà không lên tiếng? Em suýt nữa bị anh dọa cho chết khiếp rồi!”
Sau đó tôi lại lấy làm lạ hỏi anh: “Anh đến đây làm gì vậy? Sao thế, anh cũng cảm thấy Bồ Bằng rất khả nghi? Em đã nói với anh rồi mà, nhưng anh không nghe…”
Cũng không đợi tôi nói xong, La Thiên chỉ mải đi thẳng về phía sau tòa lầu khu thực nghiệm, tôi đành phải ngậm miệng lại, hậm hực đi theo phía sau anh. Chúng tôi nhanh chóng tìm thấy khu nhà ở của nhân công, chỉ nhìn thấy một cửa sổ ở tầng 3 sáng đèn, những ô cửa sổ khác đều tối đen. Tôi hỏi La Thiên: “Đó là phòng của Bồ Bằng phải không?”
La Thiên nói: “Chắc là đúng, chúng ta cứ đợi ở đây đi.” Nói xong, anh kéo tôi vào một góc tối om om, ngồi xổm xuống.
“Muộn như vậy, ông ta còn để đèn sang làm gì nhỉ? Lẽ nào còn chưa ngủ?”
“Không biết, đừng nói gì!”
Ngồi xổm một lúc khá lâu, ở trên tầng vẫn không có chút động tĩnh gì cả, tôi cảm thấy thật mất hứng, chân đã bị tê, tôi khẽ chạm nhẹ vào La Thiên, hỏi anh: “Hôm trước khi ở chùa Thiên Nhãn anh đã nói với em câu gì?”
“Cái gì?”
“Chính là… chính là lúc em chuẩn bị rơi xuống, cái câu mà anh nói.”
“Câu nào? Em có tin tưởng anh không?”
“Không phải, là câu phía sau cơ, có ba chữ.”
“Có ba chữ? Có không? Sao anh lại không nhớ gì?” Sau đó anh kéo tôi đứng dậy, đi nào, lên xem xem, có gì đó hơi khác thường.
Tôi bực bội lườm anh một cái, chẳng lãng mạn tí nào cả, Vương Đào mặc dù rất đáng ghét, nhưng anh ta còn tặng tôi 99 bông hồng cơ đấy, còn anh thì sao, ngay cả một cái lá cũng chẳng tặng cho tôi bao giờ.
Tôi chẳng vui vẻ chút nào, đi theo La Thiên, anh đi rất vội, chỉ loáng cái đã lên đến tầng trên, sau đó chúng tôi dừng trước cửa phòng 303, qua khe cửa có thể nhìn thấy bên trong vẫn sáng đèn.
La Thiên khẽ gõ cửa: “Ông Bồ, ông có ở đó không, ông có nhà không?”
Bên trong không có chút phản ứng nào.
La Thiên lại gõ thêm mấy cái, hỏi thêm mấy lần, nhưng bên trong vẫn không có phản ứng. Không biết vì sao, tôi lại căng thẳng đến độ toát mồ hôi lạnh ở lòng bàn tay.
La Thiên cuối cùng không nhẫn nại thêm được nữa bèn vặn khóa cửa, cánh cửa lặng lẽ mở ra…
Dưới ánh đèn lờ nhờ, Bồ Bằng đang ngồi trên chiếc ghế ở giữa phòng đối diện với cửa chính. Chiếc áo phông trên người ông ta bị đẫm máu, đầu ông ta ngoẹo sang vai bên phải, cả khuôn mặt bị xước xát hết, vết thương chồng chéo lên nhau, giống y như khuôn mặt của Lucifer trên lá bài ma quỷ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...