38.
Nửa tiếng sau, tôi cùng La Thiên bước vào một quán ăn nhỏ, bởi vì tôi vẫn luôn cảm thấy Bồ Bằng rất khả nghi, cho nên tôi kể cho La Thiên nghe việc tôi mới gặp Bồ Bằng, xem anh nói như thế nào.
Vừa bước vào quán ăn, tôi đã nhìn thấy hai người con trai khá điển trai giống nhau y hệt đang ngồi ở một bàn. Tôi có biết bọn họ, họ là anh em sinh đôi, anh trai tên Cố Ngôn, là kỹ sư thiết kế đồ họa, em trai tên Cố Lượng, là một tên ngốc, nhưng cũng lại là thiên tài, rất mẫn cảm với các con số, phép tính khó đến mấy, anh ta cũng có thể tính nhẩm, hơn nữa còn có khả năng nhìn một lần là ghi nhớ, một cuốn sách dày cỡ nào, chỉ cần đưa anh ta đọc một lần, anh ta có thể biết được câu nói nào ở dòng nào trang nào.
Cố Ngôn cũng nhìn thấy chúng tôi lập tức tươi cười chào hỏi, bào chúng tôi đến ngồi cùng. Tôi cười nói, không cần đâu, rồi tôi và La Thiên chọn một bàn ở góc, ngồi xuống.
Sau khi yên vị, anh hỏi tôi: “Em gọi anh ra có việc gì vậy?”
Tôi ghé sát vào anh một chút, nói nhỏ: “Em vừa đi tìm gặp Bồ Bằng rồi.”
Mặt anh bỗng dài hẳn ra, nói vẻ không vui: “Em có biết em đang làm gì không? Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, làm việc gì cũng đừng có nóng vội thiếu suy nghĩ, em làm như vậy rất dễ đánh rắn động cỏ.”
Mắt tôi chợt bừng sáng: “Nói vậy, anh cũng nghi ngờ Bồ Bằng phải không?”
“Đương nhiên, trước khi bắt được hung thủ, bất cứ ai cũng đáng để nghi ngờ, nhưng anh không giống em, cái gì cũng thể hiện trên mặt, không cần biết phải trái trắng đen gì đã vội đi tìm Bồ Bằng, may mà em không phải là cảnh sát, chẳng có chút ý thức kỷ luật gì hết! Được rồi, em nói đi, có phát hiện được gì không?”
Tôi chau mày: “Phát hiện? Không có gì cả, chỉ là cảm thấy ông ta rất kỳ quặc, ăn nói hàm hồ.” Sau đó, tôi tường thuật lại một lượt nội dung cuộc trò chuyện giữa tôi và Bồ Bằng.
Sau khi nghe xong, La Thiên cũng chau mày: “Lúc đó em hỏi ông ta có phải là người đầu tiên phát hiện ra thi thể của Tống Tịnh Như à?”
Tôi nói: “Đúng vậy!”
La Thiên lườm tôi một cái: “Thế thì thà em hỏi thẳng luôn ông ta có phải là hung thủ hay không cho xong, em có hiểu thế nào là khéo léo không vậy?”
Tôi tức giận không thốt lên lời, tên La Thiên đáng chết này, tôi giúp hắn mà hắn còn giáo huấn tôi.
Đúng lúc tôi đang bực tức, điện thoại di động của tôi vang lên, là Liên Thành gọi tới, cô ấy vẫn còn lo lắng vì việc nhìn trộm tôi ăn bốn quả táo. Đúng là một cô bé con, sao tôi có thể giận hờn vì chút việc cỏn con đó chứ? Rồi lại an ủi tôi một lúc mới chịu tắt máy.
Thấy tôi tắt máy, La Thiên hỏi: “Sao thế? Liên Thành lấy kính viễn vọng nhìn trộm em à?”
Tôi nói: “Không phải đâu, cô ấy chỉ nghịch thôi, phòng ký túc xá của bọn em vừa vặn đối diện nhau, cho nên cô ấy mới vô tình nhìn thấy.”
La Thiên nhướn mày: “Vậy à? Bất luận là vô tình hay cố ý, lấy kính viễn vọng nhìn trộm người khác dù sao vẫn là hành vi không hay.”
Tôi không kìm được vội giải thích giúp cho Liên Thành: “Anh đừng nói cậu ấy như vậy có được không? Cậu ấy rất đơn giản, hơn nữa, kính viễn vọng có phải của cậu ấy đâu, là của Lưu Tiểu Huệ, nếu như hành vi không tốt thì cũng là Lưu Tiểu Huệ, chứ không phải Liên Thành.”
Khi nói đến đây, nhân viên phục vụ đem đồ ăn chúng tôi gọi tới, tôi lấy giấy ăn lau mồ hôi trán, hỏi nhân viên phục vụ sao lại nóng như vậy, có phải là không bật điều hòa? Cô nhân viên nói với tôi vẻ ái ngại rằng điều hòa bị hỏng. Tôi nói vẻ không vui: “Vậy cô giúp tôi đưa một chiếc quạt điện đến, nóng thế này thì ăn sao được?”
Đúng lúc đó, có một tin nhắn của người tên Vương Đào gửi đến, anh ta nói: “Em đang làm gì vậy, Tiểu Yên? Anh rất nhớ em, em có nhớ anh không?”
Tôi vô cùng ngạc nhiên: “Đây là ai nhỉ? Sao lại gửi tin nhắn này chứ?”
La Thiên chỉ mải ăn, không buồn ngẩng đầu, lơ đễnh hỏi: “Tin nhắn gì thế?”
Tôi đưa điện thoại di động cho anh, bảo anh tự xem, vừa đưa cho anh xong, tôi liền cảm thấy hối hận, thứ tin nhắn đầy ám muội như vậy sao có thể đưa cho anh xem được? Mặc dù tôi không hiểu tin nhắn này là chuyện gì, nhưng đối phương đã nói cả tên tôi ra, hơn nữa trong di động của tôi cũng hiển thị tên anh ta, La Thiên sẽ nghĩ như thế nào đây?
Tôi ấp úng giải thích: “Em không quen anh ta, La Thiên em vốn không hề biết anh ta là ai, có thể… có thể là người ta gửi nhầm!”
La Thiên ngừng lại, không ăn nữa, trầm ngâm nhìn màn hình điện thoại đi động, lạnh lùng nói: “Vậy sao?”
Tôi thầm than thở, đúng là có trăm cái miệng cũng không thể giải thích nổi: “Em thực sự không quen biết anh ta, em vốn không hề nhớ là mình đã lưu cái tên này vào danh bạ khi nào, chắc chắn là đã nhầm lẫn.”
La Thiên không nói gì, ấn mấy nút trên bàn phím, sắc mặt anh càng tệ hơn, trả lại di động lại cho tôi: “Em tự xem đi!”
Tôi bực bội nhận lại di động, bỗng chốc, toàn thân như bị ai giáng ột cú đòn, bởi vì tôi nhìn thấy trong hộp thư gửi đi thật không ngờ lại có tới mười mấy tin nhắn tôi gửi cho “Vương Đào”, tin nhắn nào cũng vô cùng ám muội, hơn nữa như thể chính tôi đang đối thoại với anh ta.
Chứng cứ chắc như đinh đóng cột thế, chỉ e tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được. Tôi nhìn La Thiên vẻ ai oán: “Anh hãy tin em, có được không?”
La Thiên không nói, cũng không nhìn tôi. Tôi cảm thấy vô cùng đau buồn, chỉ muốn đập đầu vào tường để chứng minh sự trong sạch của tôi, tôi lập tức gọi số điện thoại của Vương Đào. Nhưng sau khi ấn số xong, tôi mới biết, sự hiểu nhầm này có thể mãi mãi không thể nào hóa giải nổi, bởi vì đối phương cứ một mực nói quen biết tôi, thậm chí còn hùng dũng trách móc tôi có phải là quen biết với anh chàng điển trai khác mà muốn ruồng bỏ anh ta, việc này là thế quái nào chứ?
Đúng lúc đó, nhân viên phục vụ đem quạt điện đến, há miệng vốn định nói gì đó, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng của tôi và La Thiên, liền vội bật công tắc quạt rồi đi luôn.
Nhân viên phục vụ vừa đi, di động của La Thiên chợt đổ chuông, anh rút chiếc di động từ trong túi quần ra không cẩn thận lôi ra cả một tờ giấy, kết quả là tờ giấy đó bị quạt thổi bay, bay đến tận cửa phòng vệ sinh. Tôi vội vàng chạy đi nhặt, không ngờ trong nhà vệ sinh có một cô lao công đang lau sàn, hất một chậu nước ra cửa.
Tôi kêu lên thất kinh, vội lao đến, tờ giấy đó đã ướt đẫm. Cô lao công tưởng đã hất vào người tôi nên cuống quýt xin lỗi, tôi lắc đầu nói không sao, rồi ghé tờ giấy sát lên miệng thổi, thấp thoáng nhìn thấy bên trong có chứ, cũng không biết có quan trọng hay không.
Tôi cẩn thận mở tờ giấy ra xem, vừa xem tôi đã căng thẳng trợn tròn mắt – đây chính là tờ giấy được lấy ra từ trong túi quần của Tống Tịnh Như. Vốn dĩ nó là một bài thơ được chép lại từ những bài thơ cổ, nhưng lúc này đây, sau khi gặp nước, vết tích chữ viết đều biến mất, chỉ còn lưu lại mấy chữ vô cùng rõ nét: thắng, kinh, trang, 4, 10, 5.
Tôi kêu lên thất thanh: “La Thiên, anh… anh mau lại đây xem!”
La Thiên lập tức lao đến, đôi mắt lập tức mở to: “Thắng kinh trang 4, 10, 5?” Sau đó, chúng tôi lại nhìn nhau, cùng đồng thanh thốt lên: “Là ý gì nhỉ?”
Đúng lúc đó, người em trai Cố Lượng ngồi gần đó chợt nói như một cái máy: “Đoạn 15 trang 4 “Thánh kinh” là nói…”
Anh ta còn chưa nói xong, La Thiên đã lao vào như tên tới, vừa hào hứng vừa căng thẳng: “Nói gì?”
Tôi chợt nhớ ngay ra Cố Lượng có khả năng chỉ nhìn một lần là nhớ, rất có thể anh ta đã đọc “Thánh kinh”, nên biết được đoạn 15 trang 4 viết gì, hơn nữa, chữ “Thắng kinh” viết trên tờ giấy này chắc là từ đồng âm của “Thánh kinh”.
Không ngờ Cố Lượng bị bộ dạng của La Thiên làm cho hoảng hốt, liền chui tọt xuống gầm bàn, Cố Ngôn vội kéo cậu em ra, nhưng anh ta nhất định ôm chặt chân bàn, luôn miệng nói La Thiên là kẻ xấu, có chết cũng không chịu ra.
Tôi cũng chạy đến, cùng Cố Ngôn dỗ dành nịnh nọt hồi lâu, mới dụ được Cố Lượng chui ra khỏi gầm bàn. Cuối cùng, La Thiên phải chạy sang cửa hàng bên cạnh mua cho Cố Lượng một que kem, Cố Lượng mới nói ra đoạn 15 trang 4 trong “Kinh thánh” nói là: Giê-hô-va nói với anh ta: “Phàm kẻ nào giết Cain, tất sẽ bị báo thù bảy lần.” Giê-hô-va đã đánh dấu ký hiệu lên mình Cain, hầu cho ai gặp Cain thì đừng giết.
La Thiên chép đoạn thoại này lại, nhìn đi nhìn lại mấy lần, hỏi Cố Lượng: “Chỉ có vậy thôi sao? Còn nữa không?”
Cố Lượng vừa ăn kem vừa hằn học nói: “Không còn nữa, đồ xấu xa!” Bộ mặt cố tình tỏ ra như vậy. Cậu chàng này, miệng ăn kem La Thiên mua à còn hung dữ với La Thiên như vậy.
La Thiên chăm chú nhìn đoạn thoại đó, đôi lông mày càng lúc càng nhíu chặt, lẩm nhẩm: “Phàm kẻ nào giết Cain, tất cả sẽ bị báo thù bảy lần. Là ý gì nhỉ?” Sau đó, anh lại ngẩng đầu hỏi Cố Lượng, “Câu chuyện của Cain, trong “Thánh kinh” ghi chép như thế nào?”
Cố Lượng đúng là một thiên tài khiến người ta phải bái phục, anh ta không cần nghĩ đã nói ngay, nhưng khả năng biểu đạt ngôn ngữ của anh ta không ổn chút nào, giống như học thuộc lòng bài khóa vậy: “Adam ăn ở với Eve, là vợ mình; người thọ thai sanh Cain (có nghĩa là “được”) và nói rằng: Nhờ Đức Giê-hô-va giúp đỡ, tôi mới sanh được một người. Eve lại sanh em Cain, là Abel; Abel làm nghề chăn chiên, còn Cain thì nghề làm ruộng. Vả, cách ít lâu, Cain dùng thổ sản làm của lễ dâng cho Đức Giê-hô-va. Abel cũng dâng chiên đầu lòng trong bầy mình cùng mỡ nó. Đức Giê-hô-va đoán xem Abel và nhận lễ vật của người; nhưng chẳng đoái đến Cain và cũng chẳng nhận lễ của người; cho nên Cain giận lắm mà gằm nét mặt, Cain thuật lại cùng Abel là em mình. Vả, khi hai người đang ở ngoài đồng, thì Cain xông đến Abel là em mình, và giết đi.”
La Thiên cũng chép đoạn này từng chữ một, nhưng nét mặt anh càng lúc càng mơ hồ: “Lẽ nào… hắn tự coi mình là…? Phàm những người đắc tội với hắn đều phải chịu trừng phạt?”
Tôi không kìm được, tiếp lời: “Không thể nào, nếu như nói bốn người hiện nay gặp nạn đều là bởi vì đắc tội với hắn, vậy thì những người mười năm, hai mươi năm trước thì sao? Hơn nữa, những người gặp nạn đều không cùng một khoa, họ thậm chí không quen biết nhau, sao có thể đồng thời đắc tội với cùng một người được?”
La Thiên không thèm để ý đến tôi, vội vàng nhét mấy tờ giấy đó vào túi, nói lời cảm ơn với hai anh em Cố Ngôn, rồi đi thẳng ra khỏi quán.
Tôi ngồi ngẩn người, tôi biết anh vẫn đang tức giận vì tin nhắn, nhưng tôi… Tên Vương Đào đáng chết đó rốt cuộc là ai?
Cố Ngôn khẽ chạm nhẹ vào tôi: “Sao vậy, anh ta bắt nạt cô à?”
Tôi lắc đầu, mắt ầng ậc nước. Cố Lượng cũng tiến đến an ủi tôi: “Chị đừng khóc, chúng ta cứ mặc kệ anh ta, anh ta là kẻ xấu xa. Em cho chị kem này.”
Tôi vội cắn chặt môi, nói với bản thân, nhất định không được khóc, không được làm mất mặt, nhưng cuối cùng tôi vẫn không thể nào kiềm chế được, òa một tiếng, nhoài người ra bàn khóc lớn tiếng, vừa khóc vừa hét: “Phục vụ, đem rượu đến đây! Tôi muốn uống rượu…”
39.
Tôi uống say rồi, say đến độ tôi đã về được đến ký túc xá bằng cách nào cũng không nhớ được nữa. Nhưng có một việc tôi vẫn nhớ, đó là việc tôi gào khóc ở quán ăn, thậm chí còn ca hát nhảy múa linh tinh, đúng là làm trò cười cho thiên hạ. Đều là tại La Thiên cả, sao anh ta có thể không tin tưởng tôi chứ? Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, nếu như đổi thành tôi, tôi cũng sẽ không tin, phải trách thì trách tên Vương Đào đó… Vừa nghĩ đến những tin nhắn kỳ lạ đó, tôi lại không nén nổi bi thương, lại gục đầu vào gối khóc thổn thức, rồi ngủ thiếp đi.
Tôi ngủ mãi đến tận khi tan học buổi chiều, bọn họ quay về phòng mới gọi tôi dậy. Quan Vũ Phi cầm một chiếc khăn mặt ướt đưa tôi lau mặt, kinh ngạc hỏi tôi sao lại chạy ra ngoài uống rượu? Tôi không biết nên nói với cô ấy như thế nào, bởi vì bọn họ đều không biết mối quan hệ giữa tôi và La Thiên. Nếu như chỉ đơn thuần là cãi nhau với “anh họ” mà chạy ra ngoài uống rượu giải sầu, lý do này quá nực cười, cho nên tôi không nói gì cả, ngồi dậy, chỉ cảm thấy đầu óc nặng trịch, chất còn vẫn chưa tan hết, bụng hơi cồn cào.
Quan Vũ Phi cẩn thận rửa một quả táo đưa cho tôi, hỏi tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tôi cảm ơn cô, cười nói không sao, chỉ là muốn uống rượu, không có lý do gì khác.
Một lát sau, bọn họ nói muốn đi mua sắm, xăng đan của Lãnh Mộng Phàm hỏng rồi, muốn đi mua một đôi mới, rồi nhất định cứ kéo tôi đi. Tôi vốn không muốn đi, bị mấy tin nhắn đó giày vò, chẳng có chút tâm trạng mua sắm gì cả, nhưng không thể nào từ chối được bọn họ, đành phải đi cùng.
Tôi lơ đễnh đi theo bọn họ đi hết nơi này đến nơi khác. Ban đầu Lãnh Mộng Phàm mỗi lần thử giày đều hỏi ý kiến tôi, tôi đều gật đầu nói đẹp, nhưng sau đó cô cầm một đôi bốt dài, hỏi tôi: “Đôi xăng đan này đẹp không?” tôi vẫn nói đẹp giống như một con rối gỗ, cô bèn không thèm hỏi tôi nữa.
Tôi thực sự không có chút tâm trạng nào, trong đầu toàn những tin nhắn đó, đây rốt cuộc là chuyện gì? Sao trong di động của tôi lại có cái tên “Vương Đào” chứ? Rồi tại sao trong hòm thư gửi đi của tôi lại gửi cho anh ta bao nhiêu tin nhắn như vậy? Điều kỳ lạ nhất là, khi tôi gọi điện thoại cho anh ta, thật không ngờ anh ta có chất giọng cùng vùng quê với tôi. Nhưng trong trí não của tôi, chưa bao giờ có một người bạn như vậy, hơn nữa, tôi đã xem số điện thoại của anh ta, hoàn toàn xa lạ đối với tôi, tại sao lại như vậy được chứ?
Khi đi qua một cửa hàng bán thuốc, Diệp Hàn muốn đi vào mua “bản lam canh”, nói dạo này bị nhiệt. Sau khi thanh toán tiền, lúc đang định rời khỏi đó, Diệp Hàn chợt nhìn thấy chiếc cân sức khỏe để ở cửa ra vào hiệu thuốc, bèn đứng lên cân, rồi lại bảo Quan Vũ Phi cũng cân. Tôi đang ở trong trạng thái mơ màng, đến lúc định ngăn cản thì Quan Vũ Phi đã tươi cười bước lên cân sức khỏe.
Tôi biết, trước khi đứng lên cân, Quan Vũ Phi chắc chắn là vô cùng vui sướng, bởi vì cô hoàn toàn tin tưởng mình đã gầy đi được ba cân, nhưng, chỉ một giây sau… Cùng lúc cô đứng lên cân, tôi thầm kêu lên một tiếng: “Gay rồi!” Tôi ngẩn người đứng yên tại chỗ, chờ đợi cơn phong ba bão tố ập đến.
Quả nhiên, sắc mặt Quan Vũ Phi lập tức sa sầm lại, cô quay sang nhìn tôi, ánh mắt như mũi tên cắm phập vào tôi. Tôi muốn giải thích với cô ấy, tôi chỉ là không nỡ nhìn thấy cô lo lắng vì việc béo phì, cho nên mới chỉnh sửa chiếc cân sức khỏe tôi tặng cho cô, mỗi đêm bò dậy để điều chỉnh cân giảm đi nửa cân… Nhưng đối diện với ánh mắt lạnh như băng của cô, tôi không nói được gì, chỉ có thể bất lực nhìn cô.
Diệp Hàn không hiểu chuyện gì, tiến lại nhìn vào cân sức khỏe, lấy tay che miệng, kêu lên thất thanh: “Sao lại vẫn là 59 cân? Cố Tiểu Yên, cậu…”
Quan Vũ Phi vẫn nhìn tôi chằm chằm không chớp mắt, sự phẫn nộ và thất vọng trong ánh mắt đan xen nhau tạo thành một đốm lửa, chuẩn bị đốt cháy tôi.
Quan Vũ Phi, mình xin lỗi, mình không hề cố ý…
Trong lòng tôi chợt trào dâng nỗi xót xa, chỉ muốn khóc.
Hồi lâu sau, Quan Vũ Phi bước xuống khỏi cân sức khỏe, lao thẳng ra ngoài, cố tình va mạnh vào tôi, khiến tôi loạng choạng suýt ngã.
Diệp Hàn đuổi theo: “Quan Vũ Phi!” Nhưng Quan Vũ Phi đã chạy mất tăm từ lâu rồi.
Cuối cùng nước mắt không tài nào kiềm chế nổi đã lăn dài xuống, tôi khẽ tự hỏi mình: Mình đã làm sai rồi sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...