28.
Khi trời vừa hửng sáng, tôi đã bị Quan Vũ Phi lay gọi, cô ra sức lay mạnh cánh tay tôi, nói vẻ sợ hãi: “Cậu mau dậy đi, Cố Tiểu Yên!”
Tôi dụi dụi mắt, làu bàu: “Có chuyện gì vậy? Mình buồn ngủ chết đi được!” Tôi đúng là vô cùng buồn ngủ, đêm qua gần như chẳng ngủ được mấy.
Quan Vũ Phi cũng vẫn mặc kệ, cứ thế lay gọi tôi: “Mau tỉnh dậy đi, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Tôi mở choàng mắt, ngồi bật dậy: “Xảy ra chuyện lớn rồi? Lại có người chết rồi sao?”
Diệp Hàn bị tôi làm cho kinh động, cũng ngồi bật dậy theo, đôi mắt mơ màng còn ngái ngủ, hỏi đầy vẻ kinh hãi: “Chết người rồi? Ai chết vậy?”
Quan Vũ Phi nhìn bọn tôi, nói một câu làm chúng tôi dở khóc dở cười: “Không phải không phải, các cậu biết không, thật không ngờ mình giảm được một cân rồi đấy!”
Thấy bộ dạng hưng phấn tột cùng của Quan Vũ Phi, tim gan của Diệp Hàn như muốn nổ tung, trừng mắt nhìn Quan Vũ Phi một cái: “Dở hơi!” rồi lại gục đầu xuống giường ngủ tiếp.
Tôi cũng chẳng buồn để tâm đến cô nữa.
Quan Vũ Phi sau khi nhiệt tình hồ hởi lại bị bọn tôi tạt gáo nước lạnh, hậm hực trở về giường của mình, nói với vẻ tủi hờn: “Lẽ nào mình gầy đi được một cân không được coi là chuyện lớn sao?”
Thấy không ai quan tâm đến mình, cô bèn cầm bàn chải và khăn mặt, buồn bực bước ra khỏi phòng, miệng lầm bầm gì đó, rõ ràng là không hài lòng với thái độ của tôi và Diệp Hàn.
Tôi nằm trên giường, thất thần nhìn ra bầu trời xám trắng bên ngoài cửa sổ. Hôm nay đã là ngày 18 tháng 5 rồi, còn mười hai ngày nữa… cũng không biết chỗ La Thiên có chút tiến triển nào không, chắc là cũng khó khăn lắm. Từ Cao Mẫn đến Châu Tử Dương, ba người bọn họ giống như câu đố vậy, không tìm thấy chút manh mối nào. Nếu cái chết của bọn họ thực sự do ma quỷ gây ra, thì có điều tra thế nào cũng vô dụng, thà rằng trực tiếp mời một đại sư bắt ma quỷ đến, không chừng còn có tác dụng. Chỉ đáng tiếc, chắc chắn La Thiên không tiếp nhận ý tưởng này của tôi.
Vào buổi trưa, Lãnh Mộng Phàm quay về, mấy ngày không gặp, cô ấy dường như gầy đi một chút, nhưng trông lại còn xinh đẹp hơn. Nếu tôi là con trai, chắc chắn sẽ bị cô ấy hớp hồn.
Khi cô nghe thấy cái chết của Châu Tử Dương, sợ hãi đến độ mặt tái nhợt, trợn trừng mắt nói: “Chân bị chặt đứt sao? Sao lại chết thảm như vậy chứ?”
Quan Vũ Phi nói: “Đúng vậy, cậu không biết đấy chứ, khi đó mình chỉ nhìn một cái đã ngất lịm luôn.”
Lãnh Mộng Phàm tỏ ra vô cùng sợ hãi, lấy làm may mắn, nói: “May mà mình không ở đây, nếu mình nhìn thấy chắc chắn cũng sẽ ngất xỉu!”
Diệp Hàn nói: “Vậy thì cậu đừng đi xem thì sẽ không bị ngất nữa!”
Lãnh Mộng Phàm chớp chớp mắt nói: “Nói thì nói thế, nhưng thực sự có người chết, cậu có thể kìm nén không chạy đến xem không?”
Diệp Hàn thè lưỡi, cười hi hi: “Nói cũng phải!”
Đúng lúc đó, một cô gái đi đến gõ cửa phòng của chúng tôi, hỏi: “Ai là Cố Tiểu Yên? Ở dưới lầu có người tìm!”
Tôi nhìn cô ta: “Tìm mình? Là ai vậy?”
Cô ta nói là Lâm Phàm, nói xong bèn đi luôn.
Kỳ lạ, Lâm Phàm tìm tôi làm gì?
Diệp Hàn kêu lên đầu tiên: “Cố Tiểu Yên, thì ra cậu và Lâm Phàm…”
Tôi vội ngắt lời cô: “Gì chứ? Mình và cậu ấy vốn không quen biết.”
Diệp Hàn chợt bật cười: “Không quen biết? Không quen biết mà anh ta lại tìm cậu? Lãnh Mộng Phàm, cậu có tin không?”
Lãnh Mộng Phàm cười: “Tin… mới lạ!”
Quan Vũ Phi cũng góp chuyện: “Ôi, Cố Tiểu Yên, Lâm Phàm chắc không phải là đang theo đuổi cậu đấy chứ? Anh ấy trông cũng khá điển tra, chỉ có hơi gầy một chút thôi, cứ như bộ xương ấy.”
Diệp Hàn vừa nghe thế, bèn hào hứng: “Thế là cậu không hiểu rồi, bây giờ xương sườn rất có giá, người ta gọi đó là mỹ cảm của xương, ha ha!”
Bọn họ mỗi người nói một câu, tôi không có cơ hội nói chen vào lấy một từ, đúng là ứng nghiệm lời của cố nhân: ba người phụ nữ bằng một cái chợ.
Thấy bọn họ càng nói càng hăng hái, tôi tức giận giậm chân liên hồi, bực bội nói: “Không thèm nói chuyện với các cậu nữa!” Rồi quay người chạy ra khỏi phòng.
Khi bước ra khỏi khu ký túc xá, vừa nhìn tôi đã bắt gặp ngay Lâm Phàm đang đứng quay lưng lại phía tôi dưới ánh mặt trời. Anh ta mặc một chiếc áo phông màu đen rộng thùng tình, một chiếc quần soóc màu trắng, hai đùi vừa dài vừa nhỏ, khiến cả cơ thể anh ta trông gầy gò một cách khác thường.
Tôi nhìn bóng lưng anh, gọi: “Lâm Phàm, nghe nói anh tìm tôi?”
Lâm Phàm lập tức quay đầu lại, đi về phía tôi, tôi chú ý thấy nơi khóe miệng anh có một vết thâm tím, chắc là bị thương trong lúc đánh nhau hôm qua. Anh nói: “Cô có thể giúp tôi một việc được không?”
Tôi gật đầu: “Anh nói đi!”
Anh ta giơ tay lên vò đầu bứt tóc, bộ dạng hơi lúng túng: “Cô có thể giúp tôi đến nhà Mẫn Mẫn… xin một tấm ảnh của cô ấy được không?”
Tôi kinh ngạc nhìn anh ra: “Tấm ảnh? Anh không có ảnh của cô ấy sao?”
Anh ta nói: “Đúng vậy! Cô có thể giúp tôi được không? Tốt nhất là ảnh chân dung, vì… nếu như tôi đến, tôi sợ người nhà cô ấy sẽ nghĩ khác, cho nên, đành phải nhờ đến cô.”
Tôi nghĩ một lát, bèn đồng ý: “Được rồi, để tôi đi thử xem!”
“Cô có thể đi luôn bây giờ được không?”
“Bây giờ? Tại sao bây giờ phải đi luôn?” Tôi ngước nhìn ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu. Đang lúc nắng nóng như thiêu như đốt thế này, tôi chẳng muốn đi đâu lúc này cả.
“Bởi vì nếu muộn thì không kịp nữa!” Câu nói này của Lâm Phàm hình như là buột miệng nói ra, bởi vì vừa dứt lời, trên mặt anh ta liền lộ ra vẻ đau khổ vì hối hận.
“Ơ? Sao lại không kịp nữa?” Tôi chợt hoài nghi, lẽ nào anh ta muốn có ảnh của Cao Mẫn không phải để làm kỷ niệm?
Thấy anh ta do dự, tôi nói: “Nếu anh không nói cho tôi biết lý do, thì xin lỗi, tôi không giúp được anh đâu!” Nói xong, tôi quay người bước đi. Cậu nam sinh này có vẻ thần bí, chắc chắn có vấn đề, có trời mới biết anh ta muốn lấy ảnh của Cao Mẫn đi làm việc gì.
Anh ta vội vàng gọi giật tôi lại, đắn đo thêm giây lát, cuối cùng anh ta cũng ấp a ấp úng nói: “Tôi muốn có ảnh của Cao Mẫn, thực ra… thực ra chính là muốn mời cô ấy ra.”
Tôi càng khó hiểu hơn: “Mời cô ấy ra? Như vậy là ý gì?”
Lâm Phàm lại một lần nữa vò đầu bứt tai, nói vẻ hơi ngượng ngùng: “Ơ… tôi nói ra cô đừng có cười tôi, cũng đừng nói tôi mê tín, được không? Dạo trước, tôi có quen một người hiểu thuật thông linh, rất linh nghiệm. Bà ta nói chỉ cần có ngày tháng năm sinh và bức ảnh chân dung của Mẫn Mẫn là có thể gọi được hồn cô ấy…”
“Gọi hồn?” Bỗng chốc mắt tôi mở thật to.
“Đúng vậy, tôi biết việc này rất mê tín, nhưng… nhưng tôi thực sự muốn biết Mẫn Mẫn đã chết như thế nào, tôi càng muốn gặp lại cô ấy một lần, cô có hiểu không?”
Trong lòng tôi bỗng trào dâng nỗi xúc động, ngày nay, những người như Lâm Phàm, đặc biệt còn là thanh niên thế hệ mới chỉ hơn hai mươi tuổi, kiên trì với tình yêu như vậy quả không còn nhiều nữa. Trầm ngâm giây lát, tôi hỏi anh: “Gọi hồn thực sự có tác dụng sao? Có phải là lừa đảo không?”
Anh mơ màng lắc đầu: “Tôi cũng không biết, nhưng mặc kệ có phải là lừa đảo hay không, tôi đều muốn thử xem sao. Tôi đã hẹn với người đó 6 giờ chiều hôm nay đến, bà ta mỗi ngày chỉ gọi hồn ột người, khó khăn lắm mới chờ đến lượt tôi, nếu hôm nay không đến, sợ rằng lại phải đợi rất lâu nữa, cho nên tôi mới phải vội càng gấp rút như vậy.”
Tôi thoáng do dự, nếu để La Thiên biết việc này, chắc chắn tôi sẽ bị mắng ột trận tơi tả, nhưng việc gọi hồn, tôi vô cùng hiếu kỳ, trước đây đều chỉ là nhìn thấy trên tivi, chưa bao giờ nhìn thấy người thật. Suy nghĩ thêm một lát, trước ánh mắt tràn ngập sự kỳ vọng của Lâm Phàm, cuối cùng tôi cũng quyết định liều mình. Phàm làm việc gì cũng nên nghĩ theo chiều hướng tốt, nếu như gọi hồn thực sự có tác dụng thì sao, Cao Mẫn nói ra hung thủ là ai, nói không chừng đến lúc đó La Thiên sẽ phải cảm ơn tôi.
Nghĩ vậy, tôi bèn nhận lời với Lâm Phàm: “Nếu tôi có thể giúp anh lấy được tấm ảnh, anh có thể để tôi đi cùng được không?”
Lâm Phàm gật đầu ngay, nói không có vấn đề gì. Sau đó nói cho tôi biết địa chỉ nhà Cao Mẫn, may mà cũng không xa lắm, từ trường bắt xe bus đi qua 16 trạm. Lâm Phàm cho tôi số điện thoại của anh, dặn tôi sau khi xin được ảnh lập tức gọi điện cho anh.
Sự việc thuận lợi hơn nhiều so với sự tưởng tượng của tôi, tôi cứ tưởng bố mẹ Cao Mẫn sẽ hỏi này hỏi nọ, không ngờ họ nhanh chóng đưa cho tôi một tấm ảnh chân dung của Cao Mẫn. Cao Mẫn trong ảnh trông rất xinh đẹp, đang tươi cười nhìn tôi, tấm ảnh chắc là chụp vào mùa đông, cô mặc một chiếc áo len màu đỏ, rực rỡ như một đóa hoa, thảo nào Lâm Phàm lại nhớ nhung cô da diết đến thế.
29.
Khi quay trở lại trường học, đã xong hết tiết 1, tôi lười biếng chẳng muốn đến giảng đường nữa. Tôi nhắn tin cho Lâm Phàm, nói cho anh biết tôi đã lấy được ảnh rồi, anh trả lời lại luôn, nói rất cảm ơn, còn nói khoảng 5h30’ sẽ đợi tôi ở cổng trường.
Một lúc sau, mấy cô bạn cùng phòng đều tan học quay về, vừa bước vào đã hỏi tôi đi đâu, có phải là đi hẹn hò với Lâm Phàm hay không, bởi vì nghe nói chiều nay Lâm Phàm cũng không đi học. Dù cho tôi giải thích thế nào họ cũng không chịu tin, không còn cách nào khác, tôi đành phải lấy ảnh của Cao Mẫn ra, nói Lâm Phàm tìm tôi chỉ là vì muốn nhờ tôi lấy giúp anh tấm ảnh, ai ngờ bọn họ càng không tin, cứ thế truy hỏi đến cùng. Cuối cùng, tôi hết cách, đành phải tiết lộ sự việc, lòng nghĩ, Lâm Phàm à, anh đừng có trách tôi nhé, ai bảo chiều nay anh không đi học chứ? Để bảo vệ sự trong sạch của tôi, tôi chỉ có thể bán đứng anh thôi.
Nghe tôi nói xong, Diệp Hàn hào hứng kêu lên: “Gọi hồn? Thật hay giả đấy?”
Tôi vội ra hiệu cho cô khẽ tiếng một chút: “Cậu muốn ọi người trong trường đều biết cả hay sao?”
Lãnh Mộng Phàm nói: “Các cậu hãy nghĩ cho kỹ, nếu để thầy giáo biết…”
Tôi ngắt lời cô: “Cho nên vừa rồi mình mới không nói cho các cậu biết mà, hôm qua thầy hiệu trưởng Uông còn tìm mình, nói bọn mình không được quá mê tín.”
Quan Vũ Phi đón lời hỏi: “Vậy sao cậu còn giúp Lâm Phàm?”
“Mình cũng không muốn đâu, nhưng Lâm Phàm nói rất chân thành, cậu ấy muốn biết Cao Mẫn chết như thế nào, cũng muốn gặp cô ấy lần cuối. Các cậu đều nhìn thấy rồi đấy, từ khi Cao Mẫn xảy ra chuyện, cậu ấy như là người mất hồn vậy, sao mình có thể nỡ lòng từ chối cậu ấy được chứ? Cho nên mới đồng ý đi cùng cậu ấy.”
“Mình cũng muốn đi!” Diệp Hàn lại kêu lên, thấy chúng tôi đều lườm nguýt cô, cô liền lấy tay che miệng, hàm hồ lẩm bẩm: “Người ta cũng chỉ muốn biết Cao Mẫn chết như thế nào thôi mà, lẽ nào các cậu không muốn biết?”
Kết quả, Lãnh Mộng Phàm và Quan Vũ Phi cũng đòi đi cùng, cứ tranh cãi mãi. Đang lúc tranh cãi, Liên Thành đến, trong tay xách một túi táo to, có vẻ khá nặng, vừa bước vào cửa đã đặt ngay lên giường tôi, hất mạnh tay, luôn miệng kêu đau.
Tôi vội nháy mắt ra hiệu với bọn họ, ý là chuyện gọi hồn đừng có để cho Liên Thành biết, nếu không cậu ấy nhất định cũng đòi đi.
Liên Thành lau mồ hôi trên trán, hỏi: “Vừa rồi các cậu nói phải đi đâu đấy?”
Tôi đang định trả lời, Diệp Hàn đã tranh nói trước: “Không nói cho cậu biết, nếu để thầy giáo biết bọn mình định đi gọi hồn, vậy thì chết chắc.”
Tôi lườm Diệp Hàn một cái đến lác mắt, thực khâm phục cậu ấy quá!
Diệp Hàn nhận ra mình đã lỡ lời, vội càng giải thích: “Không phải là bọn mình định đi gọi hồn, chỉ là muốn biết Cao Mẫn chết như thế nào…”
Tôi bất lực ngắt lời Diệp Hàn: “Được rồi!” Sau đó lại hỏi Liên Thành: “Có phải cậu cũng muốn đi cùng không?”
Liên Thành chớp chớp đôi mắt nhỏ bé, hỏi: “Đại ca không thích em đi cùng à? Vậy thì em không đi nữa là được chứ gì.” Nói xong, cô cúi đầu, lặng lẽ đi ra ngoài cửa, đi đến cửa lại dừng lại, không quay đầu nhìn chúng tôi, chỉ khẽ nói một câu: “Nếu thực sự có thể gọi được Cao Mẫn, phiền các cậu nhớ hỏi giúp mình xem, Tiểu Huệ, cô ấy… cô ấy có khỏe không…”
Trong lòng tôi bỗng nhói lên một cái, đi đến ôm lấy vai cô: “Ngốc ạ, mình có nói là không cho cậu đi cùng đâu!”
Liên Thành lập tức cười ngay: “Em thực sự có thể đi cùng sao?”
Tôi gật đầu, chỉ vào túi táo trên giường, nói: “Sau này đừng mua đồ nữa, mua nhiều như vậy cũng không ăn hết được.”
“Sao lại không hết chứ? Tối qua em nhìn thấy đại ca ăn một lúc hết luôn bốn quả táo mà.”
“Ơ? Sao cậu biết?”
“Hi hi, không nói cho đại ca biết!”
Diệp Hàn nhìn đồng hồ, nói: “Cũng gần đến giờ rồi, chúng ta đi thôi!”
Khi Lâm Phàm nhìn thấy cả bọn chúng tôi, sắc mặt anh chợt sa sầm lại, tôi cười hối lỗi với anh, không biết giải thích như thế nào. Lãnh Mộng Phàm thấy vậy, đi lên trước, tươi cười nói: “Yên tâm đi, Lâm Phàm, bọn mình đều là bạn học tốt của Cao Mẫn, không nói ra ngoài đâu.”
Lâm Phàm không nói gì, chỉ gật đầu một cách máy móc, rõ ràng vẫn không vui.
Nửa tiếng sau, chúng tôi đi cùng Lâm Phàm đến được tân thôn Phượng Hoàng. Nói là tân thôn, nhưng nhà cửa ở đây cũ rích giống như nhà ở quê vậy, mỗi ngôi nhà chỉ chừng năm tầng, ngõ nhỏ, nhà cửa san sát, còn không có đủ không khí, chứ đừng nói đến ánh sáng mặt trời soi chiếu khắp nơi.
Lâm Phàm hình như cũng không quen thuộc địa hình nơi đây, cộng thêm đủ các ngõ nhỏ ngóc ngách lộn xộn và nhiều vô kể, đi nhầm mấy lần liền, cuối cùng sau khi hỏi thăm mới tìm thấy. Ở vùng này, chỉ cần nhắc đến tên “bà đồng”, gần như ngay đến đứa trẻ con ba tuổi cũng biết. Xem ra, bà đồng này đúng là có chút bản lĩnh thật.
Bà đồng ở ngôi nhà cuối cùng của một ngõ nhỏ trong số đó, rất vắng vẻ kín đáo. Hai cánh cổng gỗ to bản khép chặt, Lâm Phàm đi lên trước đập mạnh, cánh cửa gỗ đó chợt kêu cót két rồi mở ra một khe nhỏ. Lâm Phàm nhìn vào bên trong, gọi to: “Bà đồng! Bà có nhà không?”
Bên trong không có tiếng trả lời. Lâm Phàm quay đầu lại nhìn chúng tôi, sau đó đẩy cửa bước vào, chúng tôi cũng bám sát theo sau. Vừa bước vào phòng, tôi đã thấy có cảm giác gì đó hơi khó chịu, trong phòng tối mù mịt, hơn nữa còn mang theo sự âm u lạnh lẽo. Do căn phòng không có ánh sáng, nên chẳng nhìn rõ đồ đạc và kết cấu trong phòng. Diệp Hàn run rẩy nói: “Mình sao cứ cảm tưởng… giống như là vào ngôi nhà ma vậy?”
Lâm Phàm lập tức không vui, giọng buồn bực tiếp lời: “Đừng có nói linh tinh, bà đồng nghe thấy sẽ tức giận đấy, đi theo tôi nào!”
Lại đi về phía trước, chính là một lối đi nhỏ hẹp dài khoảng năm, sáu mét, phía trên đầu có ánh đèn vàng vọt đang nhấp nháy, trên tường của lối đi có dán một số hình pháp thuật bát quái, còn có cả một bức tranh Bách thú đồ dài, rộng khoảng hai mét, đúng là tạo cảm giác cao nhân ẩn cư thoát khỏi thế tục. Đi qua lối nhỏ, phía trước xuất hiện một căn phòng khách rộng, giữa phòng bày một thần vị. Qua ánh sáng lờ nhờ mông lung, có thể nhận ra người được tế bái chính là Quan Công. Phòng khách được bày biện rất đơn giản, đồ đạc không nhiều, trong góc đặt mấy chiếc ghế gỗ bạch đàn, bên cạnh hương án có một hương lò bằng đồng, mấy luồn khói trắng đang khẽ khàng từ hương lò bay lên, hòa quyện vào không khí.
Lâm Phàm nhìn xung quanh một lượt, lẩm bẩm một mình: “Kỳ lạ, sao lại không có ai chứ? Chẳng phải đã hẹn hôm nay rồi sao?”
Liên Thành nắm chặt tay tôi, rụt rè đề nghị: “Hay là… chúng ta về đi, chỗ này đáng sợ quá!”
Lời của Liên Thành vừa dứt, đã nghe thấy một giọng già nua chậm rãi vang lên: “Thiên địa có thứ tự, trăng sao có vết tích, âm dương giao hội, chỉ trong một khắc thôi.”
Tôi chợt nhíu mày, kỳ lạ, câu nói này sao lại nghe quen tai thế, như thể đã nghe được ở trên tivi.
Đúng lúc tôi đang suy nghĩ, thì nhìn thấy một bà lão nhỏ bé gầy gò mặc bộ đồ đen bước ra. Bà nhìn chúng tôi, sau đó ngồi xuống trước một cái bàn bày đầy những hương lò, tiền giấy và các loại bình lọ, khuôn mặt vô cùng lạnh lùng.
Lâm Phàm đi lên trước một bước: “Bà đồng, cháu là…”
Không đợi Lâm Phàm nói hết, bà đồng từ tốn nói: “Có đem ảnh đến không?”
Tôi vội vàng lấy tấm ảnh của Cao Mẫn ở trong cặp sách ra đưa cho Lâm Phàm, Lâm Phàm đưa ảnh cho bà đồng. Sau khi bà đồng nhận lấy tấm ảnh cũng không hề xem, mà mở một cái lọi trong đống đó ra, thò tay vào, vẩy một ít rượu lên tấm ảnh, sau đó nói: “Đợi lát nữa bất luận nhìn thấy gì, các ngươi cũng đừng có kinh hoàng, có câu hỏi gì thì cứ hỏi, nếu các ngươi đã hiểu cả rồi, vậy thì ta bắt đầu đây.”
Tôi không kìm được vội nói: “Đợi đã, chẳng phải nói là còn cần cả ngày tháng năm sinh nữa sao?”
Bà đồng chẳng thèm nhìn tôi, như thể tôi đã hỏi một câu thừa thãi.
Lâm Phàm khẽ nói: “Ngày tháng năm sinh của Mẫn Mẫn, tôi đã nói cho bà biết từ trước rồi.”
Tôi “ồ” một tiếng, quả nhiên đã hỏi một câu thừa thãi.
Sau khi tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, bà đồng hai tay đặt trên bàn, liên tục vỗ đập loạn xạ, cái đầu cũng bắt đầu lay chuyển, miệng đọc lầm bầm: “Thiên linh linh, địa linh tinh, yêu ma quỷ quái mau hiện hình…”
Bộ dạng này của bà đồng khiến tôi cảm thấy buồn cười, tại sao tất cả những ai gọi hồn đều nói câu này nhỉ?
Sau đó, toàn thân bà đồng bắt đầu rung lắc mạnh, như thể bị mắc bệnh điên, luôn miệng lẩm bẩm gì đó, tiếp đến, đèn trong phòng cũng bắt đầu nhấp nháy chập chờn lúc sáng lúc tối. Không biết gió từ đâu thổi tới khiến giấy trên tường kêu sột soạt, ngay cả cái bàn cũng bắt đầu rung động, trong không khí thậm chí còn bay lất phất cũng mảnh giấy nhỏ, cơn gió âm u thổi từ cõi âm tới.
Mấy cô gái run sợ ôm chầm lấy nhau, tôi cũng căng thẳng, con tim trong lồng ngực đập thình thịch.
Giây lát sau, bà đồng đột nhiên co giật mạnh một cái. Lâm Phàm lập tức chạy lên trước: “Bà đồng…”
Bà đồng nhìn Lâm Phàm, khẽ gọi: “Lâm Phàm!” Giọng nói đó thật không ngờ pha chút sự e thẹn của thiếu nữ.
Lâm Phàm ngẩn người: “Mẫn Mẫn?”
Bà đồng khẽ nói: “Xin lỗi anh, Lâm Phàm, em vẫn luôn không hay biết anh đối xử tốt với em như vậy…”
“Mẫn Mẫn, thực sự là em sao, Mẫn Mẫn?”
“Hãy quên em đi, Lâm Phàm, anh còn trẻ như vậy, con đường phía trước còn dài, anh sẽ gặp người con gái tốt hơn em.”
“Anh không thể nào quên em được, Mẫn Mẫn, nếu anh có thể quên được em thì đã không nhờ bà đồng gọi em lên. Hãy nói cho anh biết, ai đã giết em, anh nhất định sẽ tìm hắn báo thù cho em.”
“Oan oan tương báo, bây giờ mới hết, có lẽ đây là số mệnh. Lâm Phàm, anh và em âm dương cách biệt, duyên phận đã hết, hãy quên em đi, em phải đi đây…” Hói xong, bà đồng lại một lần nữa co giật mạnh.
“Em đừng đi, Mẫn Mẫn!” Lâm Phàm lao đến, nắm tay bà đồng nước mắt như mưa, “Đây không phải là số mệnh, anh không tin!”
Bà đồng mềm nhũn người ngồi xuống ghế, cả cơ thể như đã kiệt sức: “Cô ấy đã đi rồi!”
Lúc này, Liên Thành cũng lao đến, vừa khóc vừa nói: “Cao Mẫn, cậu có nhìn thấy Tiểu Huệ không? Cậu ấy có khỏe không? Cậu hãy giúp mình nói với cậu ấy là mình rất nhớ cậu ấy, có được không?”
Bà đồng uể oải nói: “Cô ấy thực sự đã đi rồi!”
Lâm Phàm lau nước mắt, nghẹn ngào hỏi: “Mẫn Mẫn… cô ấy sống có tốt không?”
Bà đồng thở dài: “Ôi, không tốt, cô ấy giờ đang phải chịu khổ nạn ở địa ngục.”
Nghe vậy, Lâm Phàm cuống lên: “Vậy phải làm thế nào? Cháu có thể làm được gì?”
Bà đồng nghĩ một lát, lại than thở: “Hãy siêu độ cho cô ấy. 12 giờ đêm là lúc cánh cửa cõi u minh mở ra, các ngươi cầm ảnh của cô ấy, còn cả bùa và hương đi đến nơi có âm khí nặng nhất trong trường để đốt, như vậy có thể siêu độ cho cô ấy, được thoát khỏi biển khổ. Hãy nhớ, nhất định phải là 12 giờ đêm.” Hói xong, bèn đưa cho Lâm Phàm một đống bùa và hương, tất cả tám trăm tệ. Lâm Phàm không có đủ tiền, chúng tôi bèn dồn hết số tiền mang theo cũng vừa đủ tám trăm tệ, sau đó Lâm Phàm ôm đống đồ đó trong tay như báu vật vậy.
Liên Thành thút thít nói: “Bà lão thần tiên ơi, bà có thể giúp cháu mời Tiểu Huệ lên không ạ? Cháu thực sự rất muốn gặp cô ấy.”
“Chỉ cần có ngày tháng năm sinh và ảnh là được!”
“Nhưng hiện giờ cháu không có, vậy bà có thể mời Cao Mẫn lên lần nữa được không ạ? Cháu cầu xin bà!”
Bà đồng lắc đầu: “Xin lỗi cô bé, gọi hồn không đơn giản vậy đâu, hơn nữa rất tổn hại nguyên khí, cho nên một ngày ta chỉ gọi một lần, nếu như cháu thực sự muốn gặp bạn mình, một tuần sau hãy quay lại nhé.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...