Cục cảnh sát.
Tầng 17.
Trong phòng hội nghị của Khu 7, Bàng Thống đại diện cho nhóm 1, cầm lấy bản báo cáo đưa cho Bạch Tử Hàn.
"Sếp, quả thật giống như anh và Tư Dạ đoán, chúng tôi theo sự gợi ý của hai người bắt đầu tra mối quan hệ tình cảm của nạn nhân, phát hiện nạn nhân không những được rất nhiều người theo đuổi, mà cô ấy cũng có rất nhiều mối quan hệ với người khác cùng một lúc.
Là kiểu tra nữ chân đạp bốn thuyền trong truyền thuyết, nghe bạn học của cô ấy nói, tiêu chuẩn chọn bạn trai của nạn nhân rất khắt khe, phải thuộc loại cao, phú, soái, nhưng những người nạn nhân có thể tiếp xúc lại không có người nào phù hợp với cô ấy, nạn nhân lựa chọn người có điều kiện gần nhất với một trong ba tiêu chuẩn, hợp lại, sau này khi gặp Hoàng Minh, nạn nhân dường như trúng tiếng sét ái tình, lao vào theo đuổi, chia tay hết những bạn trai trước kia, cuối cùng cũng theo đuổi được người đến tay."
Nói đến đây, Bàng Thống dừng lại một chút, hai tay ấn vài cái lên chiếc máy tính bảng trên tay K.
Chốc lát, trên màn hình chiếu xuất hiện bức ảnh chụp của hai người, một người trong đó là nạn nhân, một người còn lại chắc là Hoàng Minh, bởi vì động tác của hai người họ rất thân mật.
"Hoàng Ưng xuất thân trong gia đình khá giả, bố mẹ đều là cán bộ cao cấp, trong trường là giáo thảo rất được nhiều người yêu thích.
Bình thường hắn ta đối xử với mọi người rất thân thiện, dịu dàng, nhưng thực tế hắn ta có yêu cầu rất cao ở bạn gái, đặc biệt nghe bạn thân của hắn ta nói, hắn ta chỉ quen bạn gái còn...!còn trinh."
"Còn trinh?" Mọi người trong phòng đồng loạt lên tiếng.
"Nếu vậy, tại sao hắn ta còn chịu quen nạn nhân?" Bạch Tử Hàn nhíu mày hỏi.
"Đây mới là vấn đề mấu chốt." Bàng Thống gật đầu nói, "Mọi người có nhớ lần trước, trong báo cáo khám nghiệm tử thi có ghi nạn nhân có hiện tượng dính buồng tử cung không? Nạn nhân không những có thai, phá thai rất nhiều lần mà sau khi biết được nguyên tắc của Hoàng Minh, còn bí mật đi làm lại màn trinh để che dấu, bởi vì bình thường nạn nhân quen bạn trai là ai đều rất ít người biết nên những chuyện cô làm đều được bảo mật, đến tận sau này khi đã lăn lộn nhiều lần với nạn nhân, Hoàng Minh mới biết được tất cả mọi chuyện.
Hơn nữa là biết được sự thật từ đối thủ của hắn ta, đối thủ của hắn ta còn lấy chuyện này ra trêu chọc hắn ta, vì thế trong cơn tức giận Hoàng Minh đã ra tay sát hại nạn nhân."
Bàng Thống nói một hồi đến khi miệng khát khô cuối cùng cũng trình bày xong.
Bất quá, dù nhóm mình đã tra được hung thủ nhưng ba người Tinh Tinh, K, và Bàng Thống đều không vui vẻ gì hết, mà vẻ mặt còn rất khó coi.
"Nhưng lúc tụi em đến bắt người mới biết Hoàng Minh vì sợ tội đã bỏ trốn từ ba tháng trước.
Bọn em đã cho người điều tra tất cả các khu nhập cảnh, xuất cảnh và cả thẻ ngân hàng của hắn ta nhưng bởi vì đã khá lâu nên không có tin tức.
May mắn, nhờ có nhân mạch rộng của Tinh Tinh tụi em phát hiện được Hoàng Minh trốn đến một vùng nông thôn cách nội thành hơn năm chục cây số, em và K đã chạy xe hơn hai tiếng đồng hồ đến nơi, cũng tìm thấy căn nhà nơi Hoàng Minh đang trốn, bất quá thứ tìm được lại là một bộ thi thể đã phân hủy."
Bàng Thống mệt mỏi, nhíu mày nói ra kết quả cuối cùng.
Vốn dĩ cậu và K đều vui mừng vì đột phá được vụ án nhỏ, sau đó có thể tiếp tục giúp sức cho cả Khu 7 điều tra vụ án ma cà rồng kia.
Cuối cùng, để lại cho bọn họ là một bộ thi thể đầy dòi bọ, ruồi bu người không ra người, thi thể không ra thi thể.
Sau khi nghe Bàng Thống trình bày, mọi người trong phòng đều im lặng, ngồi bất động.
Bọn họ hiểu, vụ án của nạn nhân thứ nhất chỉ đơn giản là giết người vì tình nhưng hung thủ lại bị giết một cách tàn nhẫn, không ai hay biết.
Tình huống này chỉ có thể rơi vào hai trường hợp, một là giết để báo thù, còn hai là...!
Hiển nhiên vụ án này khả năng cao là rơi vào trường hợp còn lại, bởi vì nhìn sơ qua thi thể, có thể phán đoán nguyên nhân tử vong là do bị hút sạch máu mà chết, giống hệt với vụ án ma cà rồng.
Việc này không thể trùng hợp đến như vậy.
Qua một hồi lâu, Bạch Tử Hàn mở miệng phá vỡ bầu không khí yên lặng, anh nhìn về phía Phi Phi: "Còn cậu thì sao? Có manh mối nào không?"
Phi Phi đang trầm tư, đột nhiên bị Bạch Tử Hàn hỏi, có chút giật mình, hơi gật đầu: "Tôi đã điều tra về chủ nhân của chiếc mặt nạ này, Trịnh Dương, cũng trực tiếp gặp mặt cậu ấy.
Năm nay, cậu ấy chỉ mới hơn hai mươi tuổi, mồ côi từ nhỏ, nhưng nhờ vào IQ cao mà thành công dành được học bổng của các trường đại học lớn, thật trùng hợp hiện tại cậu ấy đang là nghiên cứu sinh của Đại học Quân Đội, khoa chế tạo vũ khí, theo thông tin trong hệ thống của quân đội, cậu ấy là nhà thiết kế vũ khí trẻ tuổi nhất hiện nay của nước ta, là trọng tâm đào tạo của khoa vũ khí.
Bởi vì có ham mê với một số thứ đặc biệt nên cậu ấy mới thiết kế mặt nạ này, nhưng lại không thể dùng trong cuộc sống, cuối cùng mới đưa đến buổi đấu giá dưới lòng đất."
"Theo như điều tra, mặt nạ của cậu ấy đã được gửi bán từ nửa năm trước, cái này bên nhà đấu giá cũng đã xác nhận, sau đó cậu ấy được đưa vào khu quân đội đặc chủng để thiết kế bom điện tử.
Không hề có cơ hội để gây án.
Nhưng, trùng hợp ở chỗ cậu ấy là một trong số các bạn trai của nạn nhân, chỉ là bạn trai chưa được hơn một tháng đã chia tay, lý do vì Trịnh Dương quá nhạt nhẽo."
Bạch Tử Hàn và Cố Tư Dạ nghe vậy, hơi nhíu mày, nhìn nhau một lúc, rồi mới nói: "Chuyện này xảy ra bao lâu?"
"Rất lâu rồi, khi nạn nhân mới học năm nhất đại học." Phi Phi khẳng định.
"Ngoài ra, sau khi làm việc với Trịnh Dương chúng tôi phát hiện một manh mối rất đặc biệt." Lục Thi Hàm bên đội pháp chứng nối tiếp theo sau.
"Bọn tôi đã nhờ Trịnh Dương tư vấn, cậu ấy vừa nhìn thấy bức ảnh chụp vết thương của nạn nhân đã khẳng định đây không phải vũ khí do cậu ấy làm."
"Chắc chắn không?" Lãnh Duật lãnh đạm hỏi.
Không phải anh không tin người của tổ mình, mà rất ít người không phải là pháp y mà có thể nhìn vào đã khẳng định hung khí gây ra vết thương từ ảnh chụp..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...