Bên này đang thâm tình thì bên Bạch Tịnh Tuyết và Lãnh Duật lại như có bão đi qua.
Sau khi Bạch Tử Hàn cố tình tạo cơ hội để hai người ở riêng thì Bạch Tịnh Tuyết cũng lập tức đứng lên, cầm tập hồ sơ trên bàn lạnh lùng chuẩn bị rời khỏi phòng họp.
Nhưng khi cô vừa bước được vài bước đã bị một lực đạo mạnh mẽ từ phía sau ôm chặt vào lòng.
Lồng ngực ấy vẫn ấm áp như trước nhưng trái tim cô lại lạnh lẽo, không chút cảm xúc.
"Tiểu Tuyết, anh rất nhớ em." Giọng nói trầm thấp của Lãnh Duật vang lên khiến Bạch Tịnh Tuyết nhanh chóng lấy lại tinh thần, dùng một tay thoát khỏi cái ôm của Lãnh Duật.
Mà anh vì sợ khiến cô bị đau nên không dám quá dùng sức.
Bởi vậy Bạch Tịnh Tuyết vừa động đậy một chút đã có thể xoay người thoát khỏi bàn tay của Lãnh Duật, hiên ngang đứng trước mặt anh.
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng, tuấn tú kia, trong đầu Bạch Tịnh Tuyết hiện lên hai chữ rất rõ ràng, hai chữ này cứ không ngừng phóng to, phóng to, phóng to, chiếm cứ hết dung lượng trong não bộ của cô, chặn lại tất cả mọi suy nghĩ thông thường.
Cô cứ nghĩ với tính cách lạnh lùng của mình với thời gian sáu năm nói dài không dài nói ngắn cũng không ngắn sẽ đủ khiến cô quên đi một người nhưng khi thật sự đối diện với anh cô chỉ có thể...!mỉm cười.
Thật ra trước khi đưa ra quyết định trở về nước, cô đã do dự đã tự trấn an bản thân không sao đâu chỉ cần coi anh là người quen cũ là được.
Dù sao hiện tại cô đã không còn yếu đuối đơn độc như lúc trước, hiện tại cô là Bạch nhị tiểu thư của Bạch gia, là cô cháu gái được cả nhà yêu thương, người người theo đuổi, quan trọng hơn trái tim cô không còn vì anh mà loạn nhịp nhưng ngày đó khi gặp anh ở hiện trường vụ án cô đã biết, bản thân lầm rồi.
Vì thế trong hai ngày vừa qua, cô luôn tìm cách tránh đi ánh mắt của anh, coi anh như không khí để bảo vệ trái tim đầy vết thương chưa lành của mình.
"Tiểu Tuyết." Lãnh Duật nheo mắt, thâm tình gọi cô lần nữa.
Trái tim đau đớn như bị dao cắt vì phản ứng bài xích của cô đối với mình.
Mộc Y Hàm, ai cho cô đụng vào đồ của em ấy?
Mộc Y Hàm, cô xứng sao?
Cô xứng sao?
...!
Giọng nói lạnh như băng kia bỗng chui ra từ chỗ sâu nhất trong trí nhớ của cô, đâm vào trái tim bị hàn băng bao phủ tưởng chừng như đã chết của cô, khiến nỗi đau lan tỏa toàn thân giống như một luồng gió lạnh khẽ thổi vào lưng làm cô run rẩy, giúp cô tỉnh táo lại.
"Lãnh gia chủ, tôi đã nói chúng ta không quá quen thân đến mức như vậy! Mong anh tự trọng!" Bạch Tịnh Tuyết câu môi nở nụ cười quyến rũ, miệng lúc đóng lúc mở nói ra một câu đánh vỡ tình huống khó xử hiện tại.
"Tiểu Tuyết, anh xin lỗi.
Sáu năm trước anh...anh..." Lãnh Duật vẫn không bị Bạch Tịnh Tuyết làm nhục trí, ánh mắt tràn đầy đau khổ nhìn thẳng vào cô, khó khăn mở miệng.
Thế nhưng chưa đợi anh nói hết câu, Bạch Tịnh Tuyết đã xen ngang vào, "Dừng! Đừng nhắc về sáu năm trước! Đúng, sáu năm trước có một Mộc Y Hàm ngu ngốc moi tim moi phổi để yêu anh hết nhưng đó là sáu năm trước, còn hiện giờ..." Khác với lúc trước phủ nhận mình không phải người anh tìm, lúc này đây Bạch Tịnh Tuyết lại vô cùng thản nhiên đối diện với Lãnh Duật, thừa nhận thân phận của mình chỉ là nói đến đây cô hơi dừng lại, ánh mắt thoáng qua cảm xúc khó tả, rất nhanh sau đó liền dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng về phía Lãnh Duật, giọng nói cũng không nghe ra chút cảm xúc.
"Hiện giờ, Mộc Y Hàm đã chết, chết trong ngày mưa sáu năm trước, chết trong ngày anh bỏ rơi cô ấy, chỉ còn lại Bạch Tịnh Tuyết." Từng chữ từng chữ cô nói ra đều như một con dao đâm thẳng vào trái tim Lãnh Duật.
Anh nhíu mày, nhìn cô gái sắc sảo trước mặt, gương mặt cô vẫn như thế vẫn hoàn mỹ, tinh xảo như trước, nhưng cô không còn là nữ sinh thông minh, lanh lợi, lúc nào cũng mỉm cười nhẹ nhàng giống trong trí nhớ của anh, hiện tại cô càng giống một nữ vương cao quý lạnh lùng, mỗi lời nói mỗi cử chỉ đều khiến người khác mê đắm nhưng không dám lại gần, chỉ có thể nhìn từ xa: "Tiểu Tuyết, em...!em thay đổi rồi!" Thậm chí sự thay đổi của cô làm anh cảm thấy hơi xa lạ, hơi...!không nắm bắt được!
Nghe nhận xét của anh, nụ cười trên môi cô càng rõ hơn.
Cô thoát khỏi bàn tay của anh, ngồi xuống chiếc ghế gần mình nhất, hai chân bắt chéo, một bên nghiền ngẫm vẻ mặt khó coi của anh, một xoay chiếc điện thoại trong tay mình, từ tốn nói "Sáu năm rồi, ai cũng phải thay đổi! Chỉ là tôi của hiện tại mới là tôi thật sự..."
Đúng, Mộc Y Hàm của sáu năm trước chỉ là bản ngã nhỏ nhoi của Bạch Tịnh Tuyết, là khía cạnh mềm yếu của một người mất đi trí nhớ, quên đi người thân.
Còn Bạch Tịnh Tuyết tàn nhẫn, quyết đoán hiện giờ mới chính là cô.
Đối với cô những thứ liên quan đến anh đã chìm vào quá khứ.
Cô tin rằng chỉ cần cho cô thời gian cô có thể triệt để quên đi hình ảnh anh trong trái tim cô, khiến nó biến mất vĩnh viễn.
Bạch Tịnh Tuyết dùng giọng nói mà cô nghĩ là chân thành nhất nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
"Lãnh Duật, chuyện giữa hai chúng ta đã trôi vào dĩ vãng.
Hãy xem nó như một cơn ác mộng mà quên đi để thanh thản hướng về tương lai.
Nếu anh đồng ý sau này chúng ta có thể coi nhau như bạn bè mà đối đãi.
Còn không...!ngoài quan hệ đồng nghiệp thì xem như chúng ta chưa từng quen biết.
À quên, nhờ anh nhắc với cô Lục, tôi không muốn mình có một chút gì dính líu đến cô ấy, mong cô ấy giống tôi, khách khí gọi tôi một tiếng Bạch tiểu thư."
Dứt lời, không đợi Lãnh Duật phản ứng, cô đã đứng thẳng dậy, bước chân nhanh chóng rời khỏi phòng họp, để lại một mình Lãnh Duật đứng như tượng đá.
Khuôn mặt Lãnh Duật hiện giờ đã xanh mét, cười khổ.
Không phải đã đoán trước đoạn đường theo đuổi cô sắp tới sẽ rất chông gai sao?
Không phải từ khi gặp lại cô ngày đó đã chuẩn bị tâm lý kĩ càng rồi sao?
Hiện tại cô còn chịu nói chuyện với anh, xem anh là đồng nghiệp.
Đáng lý phải cảm thấy vui mừng chứ?
Sao lòng anh lại đau đến vậy?
Trái tim như bị ai đó cầm dao khứa từng nhát!
Có phải đây là cảm giác trước đây cô phải chịu không?
...!
Nhưng trách ai bây giờ!
Tất cả mọi thứ đều tại anh.
Tại anh không biết quý trọng tình cảm của cô.
Tại anh tự đánh mất thứ đáng giá nhất của cuộc đời mình.
Tại anh...!tại anh....!
...!
"Qua cầu Nại Hà, uống Mạnh Bà Thang
Tám giọt nước mắt đứt đoạn tuyệt tình.
Ta và chàng có duyên nhưng không phận
Nguyện đời đời kiếp kiếp bất tương phùng."
__Mẫn Nhi__.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...